Mộng Phỉ Thúy - Chương 15: Thư ký giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Mộng Phỉ Thúy


Chương 15: Thư ký giả


Vẫn còn nguyên bộ comlple vừa đi họp về chưa kịp thay ngồi chăm chú trên bàn làm việc. Tào Tử Lôi dường như tập trung đến nỗi không để ý đến trời đã dần chập choạng tối. Cũng chẳng hề hay biết An Dĩ Thuần đang chậm rãi bước vào.
Nhìn thấy hắn dán mắt vào màn hình máy tính, những ngón tay dài múa trên bàn phím, bên cạnh là một đống hồ sơ, tài liệu chuyên dụng đang bày biện lộn xộn. An Dĩ Thuần không mở miệng mà chỉ chậm rãi bước đến kéo rèm cửa, mở tất cả công tắc đèn trong phòng Suite được bày biện theo phong cách rất độc đáo.
Đèn chùm đưa ánh sáng vàng chiếu xuống gương mặt nghiêm nghị tập trung của Tào Tử Lôi, trong ánh mắt là những suy tính kỹ lưỡng đến mức chẳng thể chừa nổi một sự sai xót nhỏ.
An Dĩ Thuần biết Tào Tử Lôi không chú ý đến cô, nên tùy tiện nhặt lấy một bộ tài liệu, lật dở ra xem qua một chút.
Tập tài liệu mà An Dĩ Thuần đang cầm trên tay là một danh sách đơn hàng về máy móc thiết bị để gia công và số liệu sản phẩm thủy sản cung ứng cho nhà máy để chế biến thực phẩm. Đọc qua một chút, mặt hàng thực phẩm này đều là mặt hàng đã có thương hiệu của WoodGruop được phân bố nhiệm vụ cho AsiWood lên phương án và thực hiện.
Chỉ là trong đơn hàng và số liệu có không ít chỗ bị Tào Tử Lôi bôi đỏ lên, tựa như cho rằng nó có vấn đề. Trên máy tính, hắn đang gõ những số liệu và công thức loằng ngoằng mà An Dĩ Thuần không tài nào hiểu được, bên cạnh là hồ sơ nhập hàng được đóng dấu bởi một ký hiệu đỏ có chữ [Mặc Kỷ]
Mặc Kỷ? Nghe rất quen tai, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
“Trương Phi! Trà.”
Đang giữa cơn tĩnh lặng, Tào Tử Lôi bận bịu đột nhiên mở miệng khiến cho An Dĩ Thuần giật mình suýt nữa đánh rơi tập tài liệu trên tay. Quay đầu lại nhìn thấy Tào Tử Lôi vẫn không dứt mắt ra khỏi màn hình, cô mới hú hồn nhận ra, Tào Tử Lôi không phải không biết có người đứng bên cạnh, mà là vô tâm nghĩ đó là Trương Phi.
Bình tĩnh rót trà cho Tào Tử Lôi rồi nhẹ nhàng đặt cốc ở bên cạnh bàn phím. Tào Tử Lôi nhận lấy cốc trà, hớp một ngụm, đặt xuống, tiếp tục gõ màn hình. Trên màn hình bây giờ nhấp nháy những dòng chữ màu đỏ, thanh công cụ xanh lè và những ký tự như muốn mã hóa gì đó chạy như ma đuổi trên màn hình. Hồi lâu cũng không hiểu nổi, An Dĩ Thuần đành bó phép mà không nhìn nữa, quay sang nhìn Tào Tử Lôi.
Cô kéo ghế, ngồi bên cạnh, nhìn nửa gương mặt nghiêng của Tào Tử Lôi với sống mũi thẳng đứng, mày rậm hơi nhíu và đôi môi mỏng hơi cong lên. Làn da mịn màng của Tào Tử Lôi khiến cho An Dĩ Thuần có chút không hiểu, nếu anh ta có chút công phu thật, tại sao có thể có được làn da này khi phải dãi nắng dầm mưa để luyện công?
Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là xét theo thứ bậc trong gia phả, cho dù cô có là con gái của Đoan Mộc Bách hay Đoan Mộc Vĩnh thì Tào Tử Lôi cũng thuộc hàng cha chú. May thay là cô đã gặp anh ta trước khi biết danh phận thật, nếu không cô đem chuyện anh ta là chú mà nghi ngờ có phải là người đã đến Thiếu Lâm Tự hay không thì thật là uổng phí một nhan sắc tầm này.
Bây giờ rõ ràng một chút, có ông chú họ hàng xa điển trai như vậy hèn gì gương mặt cô cũng khá hẳn. Đúng là gen tốt.
Sực nhớ đến chuyện Tào Tử Lôi chưa ăn tối, An Dĩ Thuần vô tư lấy ra trong túi áo một gói thuốc mịn như bột đổ vào cốc trà của Tào Tử Lôi một cách trắng trợn rồi chậm rãi khuấy, khuấy. Trong mắt là sự xảo trá, ngậm tịt mồm nén cười.
Không chịu ăn thì cho anh uống thuốc xổ, rửa ruột một lần, kiểu gì chả đói chết đi được. Ha ha.
Cứ tưởng tượng bộ mặt tuấn tú kia sẽ nhăn lại, quằn quại vì đau bụng An Dĩ Thuần lại không nhịn được cười. Cho đáng đời vì tập trung quá độ, đến mức cô bỏ thuốc vào cũng chẳng hề hay biết.
Nào, đã xong rồi, bây giờ làm một ngụm rửa ruột xem nào.
An Dĩ Thuần ngồi bên cạnh, dán mắt vào cốc trà đó chờ Tào Tử Lôi uống nhưng thật lâu thật lâu sau cánh tay trái của Tào Tử Lôi mới cử động, vươn đến cốc trà, nắm lấy quai trong lúc môi An Dĩ Thuần run run vì nén cười kia. Đúng lúc này điện thoại của Tào Tử Lôi bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo việc đã được lên lịch sẵn.
“Trương Phi, chuẩn bị một bó hoa trong khi tôi tắm.” Tào Tử Lôi đặt cốc trà xuống, ra lệnh rồi gập máy tính, đứng dậy một đường đi vào nhà tắm để lại An Dĩ Thuần ngồi đó trơ mắt nhìn anh đi vào nhà tắm một cách thất vọng. Hận không thể tung một chiêu đập nát cái điện thoại kia. Chỉ là nhìn nó có vẻ đắt nên thôi vậy. Cô vẫn còn nợ Nhân Kiệt ba tháng lương chưa trả hết.
Chậm chạp dọn dẹp chiến trường mà Tào Tử Lôi bày ra, An Dĩ Thuần mới nghĩ rằng Tào Tử Lôi thừa biết có người bên cạnh nhưng luôn chắc nịch đó là Trương Phi mà không thèm ngó đến một cái. Bỗng dưng cô thấy Trương Phi cũng thật tội nghiệp. Ở bên một người thường xuyên coi mình là không khí, hô là có, khó là làm bia cũng thật là cay.
Bên trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy, An Dĩ Thuần mới ngó lui ngó tới trong tủ đồ, chọn một bộ comple cảm thấy vừa mắt nhất đặt trên giường cho Tào Tử Lôi.
“Chỉ cần anh ta mặc bộ mình chọn, đi ra bên ngoài cho dù có một trăm người mình vẫn có thể nhận ra anh ta.” Cảm thấy an tâm vì sự đặc biệt của bộ đồ đảm bảo rằng cho dù Tào Tử Lôi rời khỏi cô một tiếng đồng hồ vẫn có thể nhận diện anh ta rồi mới đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, còn toan gọi Trương Phi chuẩn bị hoa thì chưa kịp mở mồm đã nhìn thấy Trương Phi ở bên ngoài, mồm há như nhét mười cân dưa ngáy như tàu chạy nằm một đống trên ghế dài. Bộ dáng nhếch nhác không khác gì ăn mày, có vẻ là mệt quá rồi.
“Vừa đến nơi cả chủ lẫn tớ đã vội vàng đi họp, không mệt mới là lạ. Tào gia kia đúng là mình đồng da sắt, mắt vẫn còn mở to đến thế…” Vừa lục lọi đồ đạc của Trương Phi vừa làu bàu. An Dĩ Thuần cuối cùng cũng tìm được lịch trình dày đặc nằm trong túi của Trương Phi.
Xem chừng tối nay Tào Tử Lôi có một cuộc hẹn với người tên Franky Billy. Hình như là một người phụ nữ. Hoa này có lẽ là chuẩn bị cho cô ta.
“Tôi gọi từ chỗ của thư ký Trương Phi. Chuẩn bị xe và một bó hoa lớn, năm phút nữa sẽ xuất phát.” Gập máy và đặt điện thoại của Trương Phi về chỗ cũ. An Dĩ Thuần điềm nhiên nói không quên kèm theo ánh mắt gian xảo: “Hôm nay anh may mắn vì gặp được cứu tinh là tôi đấy, từ từ tận hưởng giấc ngủ trước khi bão tới nhé.”
An Dĩ Thuần tranh thủ thay một bộ đồ comple như đàn ông thay vì bộ hầu gái như thường ngày, mái tóc dài được buộc gọn lên và cuộn trong gáy tạo cảm giác như tóc ngắn. Nước hoa của Trương Phi cũng bị cô lấy phủ một ít lên người. Tào Tử Lôi đã coi Trương Phi như không khí, vậy thì mùi hương quen thuộc này chính là nền tảng biến cô trở thành Trương Phi bên cạnh Tào Tử Lôi.
“Đi thôi.” Xuất hiện tươm tất trong bộ comple mà An Dĩ Thuần chọn, Tào Tử Lôi điềm nhiên bước ra ngoài một mạch bước thẳng ra hành lang.
An Dĩ Thuần không mở miệng chỉ nhét chiếc tất bốc mùi của Trương Phi vào mồm anh ta để ngăn tiếng ngáy khiến Tào Tử Lôi phân tâm rồi nhanh chân theo Tào Tử Lôi đi ra ngoài. Bỏ Trương Phi bị lãng quên tội nghiệp nằm đó.
Bước đằng sau bóng lưng rộng lớn cao cao của Tào Tử Lôi, An Dĩ Thuần mới nhận ra mình chậm chạp như thế nào. Cho dù bước nhanh cách nào của không đuổi kịp đôi chân dài của Tào Tử Lôi, thành thử đi mà như chạy, bất quá nghĩ đến chuyện thi triển khinh công lướt nhanh một chút nhưng lại thấy khách sạn người qua kẻ lại, đành thôi chạy bộ cho tiện.
Mở cửa, lên xe, đóng cửa. An Dĩ Thuần làm công việc hệt như của một thư ký, để Tào Tử Lôi ngồi đằng sau còn mình ngồi bên cạnh tài xế. Tào Tử Lôi vừa ngồi xuống đã rũ đầu ngã sau ghế, tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần không quên dặn tài xế mở một bản nhạc Ballad.
Anh tài trẻ tuổi mắt hí cung kính tuân lệnh, vừa đưa xe phóng đi đã tiện tay mở một bản nhạc cũ yêu thích của Tào Tử Lôi liền giật mình khi phát hiện ra An Dĩ Thuần ngồi đó thay vì Trương Phi.
“Cô…”
Còn định mở mồm An Dĩ Thuần đã đặt ngay một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Cô thỏ thẻ nói:
“Cả ngày hôm nay Tào gia không được nghỉ ngơi rồi. Thư ký Trương dặn tôi phải để ngài ấy ngủ nhiều một chút.”
“Thì ra là vậy.” Tài xế gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện mà không nói nữa. Tập trung vào lái xe, mắt thỉnh thoảng liếc sang An Dĩ Thuần, tò mò không biết Trương Phi nhận một phụ tá thư ký xinh đẹp như vậy từ khi nào.
Chiếc xe sang trọng lướt mình trên những tuyến đường lộng lẫy như tranh vẽ trong thành phố xa hoa. Khóm hoa đa sắc ven đường ban đêm lại không quên làm nhiệm vụ của mình, rực rỡ và xinh đẹp động lòng người. Đi qua nhiều nẻo đường trong khi bản nhạc nhẹ nhàng du dương quyến luyến bên tai, chiếc xe cuối cùng dừng lại bên con đường dẫn lỗi vào một nơi được gọi tên là thị trấn Rothenburg ob der Tauber, nơi có thiết kế cổ kính như những bức tranh cổ đại thời xưa. Cũng là địa điểm hẹn hò lãng mạn của không ít cặp đôi muốn tìm lấy giây phút yên bình ngọt ngào.
Tào Tử Lôi chỉnh lại vạt áo rồi bước xuống, An Dĩ Thuần không chậm trễ theo sau bóng lưng kia. Có điều lúc nãy cô chỉ tập trung vào lưng của Tào Tử Lôi, vắt giò lên cổ chạy cho kịp nhưng bây giờ thì khác, cô bị thị trấn xinh đẹp, lấp lánh dưới ánh đèn đêm kia mê hoặc mà ngước nhìn.
Kiểu kiến trúc đơn giản với tông màu vàng cam đi kèm với những khung cửa sổ trắng được bao bọc bởi một bờ tường, bên cạnh khung cửa sổ là một khóm hoa đỏ rực, đâu đó là mùi hương dìu dịu mát mẻ khiến cho lòng người ấm áp lạ kỳ khiến cho An Dĩ Thuần như bị mê hoặc. Vì vậy mà lúc Tào Tử Lôi đột nhiên dừng cước bộ, mặt của An Dĩ Thuần liền đâm sầm vào lưng hắn, khiến mũi cô cũng đỏ lên mà đau nhức.
“Hoa.” Tào Tử Lôi vẫn không quay đầu mà đưa bàn tay ra, chờ bó hoa đã chuẩn bị.
An Dĩ Thuần đặt bó hoa lên tay Tào Tử Lôi trong lòng không ngăn được tiếng chửi rủa. Đi cả quãng đường dài với một bó hoa lớn chắc chắn là để tặng cho người phụ nữ xinh đẹp nào đó mà dụ dỗ đây mà. Trò này cô lạ gì.
Nhưng ngó quanh ngó quất, nhìn trước nhìn sau, An Dĩ Thuần cũng chẳng thể tìm được người nào xuất hiện gần họ trong bán kính năm mét, chỉ nhìn thấy trước mặt Tào Tử Lôi là một cái cột điện điêu khắc khác lạ so với cột điện xung quanh, bên cạnh là một chiếc ghế dài làm bằng gỗ được sơn một lớp xanh rêu, nhìn có vẻ cũ kỹ, tuổi thọ có lẽ không dưới mười năm.
Tào Tử Lôi nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi xinh đẹp kia lên ghế dài, rồi lặng lẽ ngắm nhìn mà không nói một câu. An Dĩ Thuần nhìn thấy gương mặt Tào Tử Lôi không buồn không vui, chỉ tĩnh lặng đứng dưới ánh đèn đường vàng rực kia chờ cho thời gian trôi đi. Cô có thể đoán được vài phần, nơi này đối với Tào Tử Lôi ắt hẳn gắn liền với một kỷ niệm buồn nào đó. Có lẽ nỗi buồn đó chính là nguyên nhân khiến hắn luôn làm bộ mặt dửng dưng không chân thật.
“Có phải là Tào gia, Tào Tử Lôi đó không?”
Đang ngắm nhìn bó hoa nghiêng mình nằm trên ghế trong suy tư thì đột nhiên có một bóng người không biết từ khi nào lù lù xuất hiện bên cạnh Tào Tử Lôi. Đó là một người đàn ông cao lớn với thân hình rắn chắc dấu dưới bộ âu phục không được cài đúng quy cách. Gương mặt Tây Á với những nét đặc trưng của một mỹ nam đúng nghĩa. Sự bừng sáng trên đôi mắt kia khiến cho An Dĩ Thuần chép miệng không thôi. Chỉ là nhìn hoài, cô không thể đoán được độ tuổi chính xác của người này. Trẻ thì chắc là không quá trẻ, có lẽ lớn tuổi hơn Tào Tử Lôi, nhưng già thì cũng không hẳn. Người đàn ông này dấu một dung nhan tuyệt vời cho nên dễ dàng dấu được tuổi tác mà mang lại sự trẻ trung, nhưng sự chững chạc và trải đời đó khiến cho một cô gái tuổi đôi mươi như An Dĩ Thuần không khỏi trầm trồ. Cũng khó mà phán đoán tuổi tác.
“Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ.” Người đàn ông kia nở một nụ cười lộ hàm răng trắng bóng tươi cười nói với Tào Tử Lôi bằng ánh mắt xã giao không mấy thiện cảm.
“Ngài đặc vụ sao lại đến đây vào giờ này? Phải chăng ở đây sắp có án?” Tào Tử Lôi không tỏ vẻ kinh ngạc mà chỉ dãn ra một nụ cười, bình thản đáp lại.
“Đúng là không gì dấu được cậu. Tôi và đội của tôi đến đây là có công chuyện. Cậu nên chạy đi thì hơn. Nơi này một chốc nữa sẽ có biến cố. Nếu tôi lỡ tay làm tổn thương đến cậu, tôi đây cũng chẳng biết lấy cái gì đền cho Đoan Mộc gia đâu.” Dường như trong lời nói của người đàn ông này còn có vẻ khích tướng, hoàn toàn không tin tưởng Tào Tử Lôi chỉ biết làm ăn không biết tự bảo vệ mình.
Tào Tử Lôi bật cười, tỏ vẻ ngu ngơ không hiểu đáp: “Mệnh tôi lớn lắm, ai muốn làm tổn thương cũng nên hỏi tôi một tiếng chứ. Tôi còn có hẹn ở cửa tiệm đằng kia, e là không thể rời khỏi đây như mong muốn của ngài được.”
“Vậy cậu nhớ tự tìm đường chạy nhé. Phải bảo hộ bản thân cho tốt, nếu không mẹ cậu chắc chắn sẽ đau lòng.” Người đàn ông kia chép miệng giả vờ tỏ vẻ lo lắng rồi đột nhiên phát hiện ra An Dĩ Thuần đằng sau lưng, mày cũng nhướn lên: “Đây là…”
“Thư ký của tôi. Trương Phi.” Tào Tử Lôi vẫn không quay đầu mà bình thản đáp.
“Trương Phi?” Người đàn ông đó không dấu nụ cười, vẻ hào hoa phong nhã tự động được mở công tắc mà đưa tay ra có ý muốn bắt tay chào hỏi: “Chào quý cô họ Trương. Hân hạnh được gặp mặt.”
An Dĩ Thuần mỉm cười ý vị, không ngần ngại đáp lại: “Xin chào ngài…”
“Tôi là James Khải Huân, đặc vụ FBI.”
An Dĩ Thuần kinh ngạc: “Ồ, hóa ra là đặc vụ Mỹ, đã nghe danh từ lâu, thật vinh hạnh cho tôi.”
“Quý cô?” Cảm thấy có gì đó không ổn, Tào Tử Lôi mới chậm rãi quay đầu. Người mà hắn vẫn luôn cho là Trương Phi đột nhiên lại trở thành một cô gái, mà cô gái kia cũng chẳng xa lạ gì, người hắn đã gặp một lần trong tình huống chẳng mấy vui vẻ khiến cho gương mặt đang bình thản kia cũng biến sắc, mi tâm nhíu lại.
“Sao lại là cô?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN