Mộng Phỉ Thúy
Chương 14: Thư ký Trương Phi
“Nếu anh đang muốn tìm người đã chọc tức Tào gia nhà anh thì tôi cũng không phiền lộ diện.” Đang hớn hở đi chuẩn bị xe, Trương Phi bị một bóng đen lù lù xuất hiện chặn đứng trước mặt khiến cho hốt hoảng la lên như nhìn thấy ma, giấy tờ trên tay cũng rơi xuống nền nhà càng làm cho màn gặp mặt này thêm phần kịch tính.
“Hú hồn chim én, hầu gái này sao lại xuất hiện cái kiểu đó, dọa chết tôi rồi.” Nhìn thấy An Dĩ Thuần dọa mình, Trương Phi không ngần ngại quát.
“Đàn ông đàn ang gì mà gan như thỏ đế vậy. Còn nghe nói là thư ký cấp cao quyền uy chẳng kém ai, vậy mà cũng bị dọa một chút cũng sợ đái cả ra quần.”
“Đái…đái ra quần.” Trương Phi hốt hoảng nhìn xuống đũng quần, kiểm tra xem mình có làm ra việc xấu hổ đó không, phát hiện đũng quần vẫn khô ráo thơm tho mới biết mình bị nhỏ đó xỏ xiên: “Quả như lời Tào gia nói, Alex tuyển người cái kiểu gì không biết, chẳng biết tôn ti.”
An Dĩ Thuần nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Trương Phi, nhịn không được mà bật cười: “Thì thế cho nên tôi mới có thể chọc tức Tào gia nhà anh.”
Lúc này Trương Phi mới nhướn mày, quay ngang quay dọc rồi lại nhìn An Dĩ Thuần: “Ý cô là người lúc nãy đã làm gì đó khiến Tào gia giận dữ là cô chứ không phải cô gái vừa khóc lóc chạy đi da ngăm ngăm, người nhỏ nhỏ, mông tròn tròn, ngực…”
“Thôi!” An Dĩ Thuần ra hiệu ngậm mồm nheo mi: “Hóa ra không chỉ nhát như thỏ đế, anh còn là một tên dê xồm biến thái.”
Trương Phi cười hề hề hai tiếng liền đáp: “Con mắt tinh tường đấy. Mà nhìn lại thì hầu gái này cũng là xinh xắn quá đi. Tôi thấy cô rất lạ, hình như chưa gặp bao giờ mà sao cô lại biết tôi là thư ký cao cấp. Nói cho tôi biết cô tên gì xem nào?”
Lần đầu tiên An Dĩ Thuần thấy một kẻ mặt dày như Trương Phi, càng cảm thấy tên này dễ nói chuyện hơn cô tưởng liền chống hông, ngẩng cao đầu mặt câng câng nói:
“Họ An, tên Dĩ Thuần. Tôi không biết chủ nhân của anh là Tào Tử Lôi cho đến khi anh và anh ta đứng giữa hành lang, bô bô về chuyện chọc giận của tôi.”
“Vì thế cô mới biết tôi là Trương Phi? Chậc, xem ra danh tiếng của Trương Phi này cũng được lòng mọi người quá, mấy em gái kia chắc mê như điếu đổ đêm đêm mơ về tôi mới hiểu rõ như vậy đó. Nào, nói cho tôi biết Tào gia vì sao mà giận?”
“Tôi làm anh ta ngã, thế là anh ta giận.”
Trương Phi ngu mặt nhìn An Dĩ Thuần, nhìn nửa ngày không thấy cô nói gì nữa mới bồi thêm: “Rồi sao nữa.”
“Chỉ thế thôi.”
“Chỉ…chỉ thế thôi mà ngài ta giận ư? Cô đùa tôi sao? Tôi ở bên cạnh ngài ấy bảy năm, cũng thấy ngã không ít, tính lừa tôi sao? Đừng có mơ.”
Thấy Trương Phi tính bỏ đi, An Dĩ Thuần mới kéo lại phân bua: “Nóng thế, tôi còn chưa nói xong. Tôi đây cũng chỉ là hầu gái, lừa anh làm gì chứ? Thế này đi, anh đưa tôi đi theo, nhìn thấy mặt tôi Tào gia nhà các anh tức giận vậy thì chính xác tôi không nói dối. Đúng không? Còn không các anh cũng có thêm người để hầu hạ.”
“Ý cô là muốn tôi đưa cô theo chuyến công tác?” Trương Phi thật tình bất ngờ, chưa từng nhìn thấy hầu gái nào da mặt dày hơn cao su, lại dám trực tiếp đòi được đi công tác cùng chủ nhân.
“Có phải là nghĩ tôi mặt dày hơn cao su? Mặt tôi mỏng lắm, thi thoảng còn nổi vài ba cái mụn mà.”
Trương Phi giật mình, cô ta đọc được suy nghĩ của mình sao?
“Coi như cô lợi hại, được, mang theo cô thì không khó chỉ là cô phải chấp nhận một điều kiện của tôi.”
An Dĩ Thuần mỉm cười, có cơ hổi thoát khỏi ách nô lệ của Rose để phất cờ lên, dại gì mà không nắm lấy, cô gật đầu:
“Bất cứ điều gì anh muốn.”
Trương Phi thu lại vẻ không đứng đắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn nói: “Tào gia hôm nay có thể tùy ý tức giận nhưng ngày mai thì không. Điều tôi cần ở người đã làm thay đổi sắc mặt của ngài ấy chính là làm ngài ấy thay đổi tâm trạng, không giữ khư khư bộ mặt luôn tỏ vẻ bình thường đó.”
An Dĩ Thuần nhìn thấy sắc mặt này của Trương Phi, trong lòng có chút ngột ngạt. Hình như cô đã quá coi thường cơn thịnh nộ của Tào Tử Lôi rồi. Thì ra anh ta luôn giả vờ bình tĩnh, thực ra là tìm mọi cách che dấu cảm xúc của mình. Lúc nãy vì bất cẩn ngã trước mặt cô, lại bị cô nhìn thấy bộ mặt đó mà coi thường. Cho nên vô cùng tức giận.
Lương tâm mọc răng rồi, vô cùng ngứa ngáy.
“Được, chỉ cần đừng để tôi bị nhốt trong nhà kho dọn dẹp, tôi sẵn sàng giúp Tào gia tìm kiếm niềm vui.”
Trương Phi nhướn mày, không nghĩ một hầu gái chỉ vì sợ dọn dẹp mà đeo bám theo mình nhưng xét thấy cô có lợi ích không nhỏ cho tâm trạng của Tào Tử Lôi, cho nên bỏ qua nghi hoặc mà thu nhận cô.
Chính quyết định này cũng đã khiến cho Rose càng thêm tức giận, rủa An Dĩ Thuần thành một hồ ly tinh, vừa chân ướt chân ráo bước vào Đoan Mộc gia đã mê hoặc được thư ký Trương Phi, khiến cho không ít chị em hầu gái biến cô thành cái gai trong mắt. Vô cùng căm hận.
Chỉ có An Dĩ Thuần là mỉm cười hôn vào viên ngọc phỉ thúy được cất gọn gàng trong tủ khóa thầm thì:
“Nhờ có ngươi mang may mắn đến cho ta, bước đầu mới có thể mỹ mãn đến như vậy. Hãy bảo hộ cho ta thực hiện kế hoạch đến cuối cùng.”
Không ai nhìn thấy trong cuốn sổ tay của An Dĩ Thuần, mục tiêu đầu tiên vừa được khoanh tròn chính là Tào Tử Lôi – Thành viên Hội đồng quản trị, nắm giữ mười phần trăm cổ phần tập đoàn WoodGroup đồng thời là Tổng Giám đốc công ty AsiWood, công ty con của Đoan Mộc gia. Chính là người được xếp ngang hàng với hai vị lão gia Đoan Mộc Vĩnh và Đoan Mộc Bách, được Đoan Mộc Niên vô cùng yêu thương trọng dụng đã trở thành con mồi đầu tiên trong trò chơi đi săn của An Dĩ Thuần.
====
Thành phố Munich nguy nga tráng lệ lọt vào tầm mắt An Dĩ Thuần khiến cho cô nhìn thấy hòn đá ở đó cũng cảm thấy kỳ diệu. Kể từ sau khi rời khỏi Giang Nam, đây mới là đất nước thứ ba cô được đặt chân đến. Cũng dần hiểu ra rằng thế giới rộng lớn như thế nào, có thể nhìn thấy con sông Isar yên ả chảy qua thành phố như miêu tả trong sách vở hay ngắm nhìn kiến trúc độc đáo ở quảng trường Marien. Chỉ tiếc cô đến đây không phải với tư cách là khách du lịch mà là một hầu gái. Cho nên những cảnh tượng này chỉ có thể ngồi trong xe dành cho gia nhân mà nhìn ra bên ngoài, chẳng được bước xuống mà chạm vào sự kỳ vĩ đó.
An Dĩ Thuần cùng một vài cảnh vệ được đưa đến khách sạn ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố gần hai tiếng di chuyển, nơi mà Tào Tử Lôi sẽ lưu lại trong khoảng thời gian làm việc tại đây.
Chỉ là đến cũng đã được nửa ngày, nghỉ ngơi soạn sửa đã tươm tất nhưng mãi vẫn không thấy Trương Phi đưa cô đi gặp Tào Tử Lôi, ngay cả quãng đường từ Anh đến Đức cũng chẳng hề chạm mặt. An Dĩ Thuần bỗng dưng tò mò, Trương Phi ngoài mục đích chọc giận Tào Tử Lôi ra mang theo cô rốt cuộc còn có ý đồ gì?
Đi tìm hắn ta.
“Tôi không cho gọi cô là bởi vì bây giờ vẫn chưa cần đến cô.” Trương Phỉ vừa đánh được một giấc đã bị gọi dậy, ngáp ngắn ngáp dài đáp.
“Tại sao lại không cần? Các người cần người hầu chẳng phải để lo ăn uống, tắm giặt, là sấy áo quần đó sao? Cứ giao đi, việc gì tôi cũng có thể làm.”
“Gấp làm gì chứ. Cô thích Tào gia sao? Muốn gặp ngài ấy đến vậy sao?”
An Dĩ Thuần bật cười: “Có ai lại không thích kẻ lắm tiền nhiều của chứ.”
Nghe câu nói này, Trương Phi có chút bất mãn, cảm thấy sai lầm khi đem theo cô gái này mà nói:
“Nhắc cho cô biết, Tào gia là người ghét nhất những kẻ tham lam, muốn dựa vào người khác mà đổi đời.”
An Dĩ Thuần nhún vai: “Có ai lại không ghét người như vậy chứ. Tôi chỉ nói thích anh ta vì anh ta có tiền, chứ đâu có nói sẽ chiếm lấy tiền của anh ta. Càng không muốn dựa vào anh ta để đổi đời, tiền của người giàu cầm vào dễ nóng bỏng tay lắm.”
Trương Phi nhếch môi: “Khua môi múa mép cũng khá lắm. Để tôi nói cho cô biết lý do tôi không để cô gặp Tào gia, là vì ngài ấy đang bận làm việc. Một khi tập trung vào công việc sẽ không để tâm đến người khác, cho nên dù cô có đứng trước mặt ngài ấy cũng coi như không khí. Chỉ khi dứt ra khỏi công việc mới chú ý có người đứng bên cạnh. Bây giờ ngài ấy đang còn suy nghĩ về công việc, cô xuất hiện cũng vô ích.”
An Dĩ Thuần ồ lên một tiếng, coi như hiểu sai cho Trương Phi: “Thì ra là vậy. Đã thế tôi càng nên xuất hiện mới đúng.”
“Lý do?”
“Nếu tập trung quá, anh ta sẽ quên mất giờ giấc và ăn uống đúng không?”
Trương Phi nhướn mày, khoanh tay dựa vào tường đánh giá An Dĩ Thuần một chút mới gật đầu: “Phải, khi có việc quan trọng, ngài ấy thường không ăn đúng bữa.”
“Cho nên anh nghĩ xem bây giờ tôi thay anh nhắc nhở anh ta thì thế nào?”
“Vô ích thôi, tôi đã từng đặt những món ngài ấy thích nhất trước mặt nhưng ngài ấy chẳng hề động đũa, công việc của tôi chỉ là chêm trà, mỗi lần như vậy một mình ngài ấy có thể uống hết ba bình trà…Mặt cô vậy là có ý gì?” Đang nói lại phát hiện ra ánh mắt An Dĩ Thuần rực sáng, còn có chút mưu mô. Tựa như vừa nghĩ ra quỷ kế gì đó.
“Tôi sẽ khiến anh ta chịu ăn uống đúng giờ, anh đưa tôi vào bên trong đi.”
Thấy An Dĩ Thuần tự tin, Trương Phi lại có chút bất an:
“Đưa vào thì được nhưng tôi cấm cô giở trò gì đó làm hại đến ngài ấy, tôi sẽ đứng đây canh chừng.”
“Sợ gì chứ. Anh ta mà có mệnh hệ gì tôi thoát nổi tay các người sao? Chỉ cần đảm bảo bên trong chỉ có một mình Tào Tử Lôi là được rồi.
Trương Phi nheo mi, rõ ràng cô gái này định dở trò gì đó, thận trọng nói:
“Bên trong ngoài ngài ấy ra không có ai khác.”
“Đã vậy còn không mau đưa tôi vào. Muộn hơn nữa anh ta sẽ chết đói đấy.”
Nắm lấy núm cửa, Trương Phi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên cho cô gái này vào hay không. Tại sao đến đây rồi mới thấy cô ta khả nghi như vậy nhỉ.
“Cô chắc chắn không dở trò chứ?”
Trương Phi quay đầu hỏi lại lần nữa cho chắc ăn liền bắt gặp gương mặt An Dĩ Thuần hiền lành hiếm thấy, đôi mắt long lanh như hồ nước yên ả cúi đầu, dáng đứng cung kính điềm đạm, bộ dáng hoàn toàn khác lúc nói chuyện với Trương Phi lúc nãy, cứ như thể là hai người khác nhau khiến anh suýt chút nữa phun ra một câu. Cô có chị em song sinh sao?
“Vào…vào đi.”
Bị bộ mặt hiền lành, ủy mị kia làm cho mụ mị, Trương Phi như cỗ máy tình nguyện giao ruột gan ra cho cô xào nấu, không chậm trễ mở cửa để cho An Dĩ Thuần tiến vào. Cho đến khi cánh cửa khép lại, Trương Phi đứng bên ngoài trong lòng thấp thỏm.
Hình như có cái gì đó không đúng. Vừa nãy…cô ta đã gài mình phải không nhỉ?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!