Mộng Phỉ Thúy - Chương 13: Tào Tử Lôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Mộng Phỉ Thúy


Chương 13: Tào Tử Lôi


“Tào….Tào gia! Sao ngài lại ở đây.”
Trong lúc bầu không khí đang vô cùng xám xịt, bỗng dưng từ đâu một hầu gái xuất hiện trước cửa, nhìn thấy bóng lưng đã nhận ra ngay đó là Tào Tử Lôi liền cất tiếng dò hỏi.
Phát hiện ra có người, Tào Tử Lôi chầm chậm quay đầu lộ ra một dung nhan dịu dàng như nước mùa thu, nụ cười như gió xuân phơi phới khiến cho lòng người bị mê hoặc đánh thịch một cái. Hoàn toàn trái ngược với bộ mặt lúc nãy cất lên giọng nối trầm ấm mị hoặc.
“Ta đi tìm vài thứ đồ. Không được sao?”
Người hầu gái kia nghe xong lời nói liền cảm thấy có gì đó không đúng. Rõ ràng vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng sao lời nói có chút gầm gừ uy hiếp. Nghĩ rằng tai mình thật sự bị lãng rồi. Tào gia nổi tiếng thanh tao dịu dàng, hòa nhã, ưu tú. Đào đâu ra mà gầm gừ uy hiếp chứ. Hầu gái kia dấu đôi mái ửng đỏ khi đôi mắt của Tào Tử Lôi chiếu vào mình mà thẹn thùng đáp:
“Được, đương nhiên là được. Thứ ngài muốn tìm hẳn là rất quý giá, tôi có thể tìm hộ ngài được không?”
“Rất cảm ơn tấm lòng của cô. Nhưng tôi có thể tự lo được.”
Vẫn là chất giọng trầm ấm dịu dàng đó, vì sự hòa nhã khác biệt so với vẻ cao cao tại thượng của đám chủ nhân nhà này mà hầu gái kia có chút buông lỏng sự kiêng dè nói:
“Toàn bộ biệt phủ này kể cả chúng tôi cũng đều là của Tào gia, ngài muốn tìm thứ gì chỉ cần hô một tiếng, tôi sẵn sàng bất kể nắng mưa sớm tối mà đi tìm.”
“Vậy sao? Ý cô là ngay cả các cô, tôi muốn tìm thứ gì trên người cũng đều được?” Ánh mắt của Tào Tử Lôi trở nên sắc lạnh hơn nhưng hầu gái kia vẫn cúi đầu không dám ngẩng mặt cho nên chẳng mảy may phát hiện ra.
“Cái…cái này còn phải xem Tào gia có thích…”
Đột nhiên cằm bị bàn tay lạnh kia nắm lấy ép buộc ngẩng đầu, hầu gái kia lúc này mới bị ánh mắt như lưỡi đao ban đêm phát sáng kia chiếu vào mắt, một cơn gió lạnh ê buốt trượt qua, khiến cô rùng mình ớn lạnh.
“Tào gia….Ngài…ngài đây là…”
“Là cô thật sự thích ta, muốn ta ‘tìm kiếm’ trên người cô? Hay là vì muốn ngủ một đêm với ta chỉ để hưởng vinh hoa phú quý? Nuôi được giấc mộng đổi đời?” Giọng của Tào Tử Lôi như tiếng thì thầm của quỷ vương ở âm tào trôi tuột vào tai hầu gái khiến cho cô gái kiến sợ đến mức chân không đứng vững mà ngã quỵ xuống. Còn đâu con người dịu dàng hòa nhã lúc nãy, còn đâu giọng nói trầm ấm mị hoặc. Cứ như thể cô bị hoa mắt.
Những lời đồn đãi đáng sợ về Tào Tử Lôi ở trong biệt phủ này lẽ nào là có thật hay sao? Nhưng gương mặt luôn tỏ vẻ ân cần dịu dàng đó thì thế nào, cái dáng vẻ kính trên nhường dưới khiến không ít kẻ quỳ thụp dưới chân anh ta xin được một lần yêu thương thì thế nào?
Anh ta…rốt cuộc là loại người gì?
“Tào…gia, tôi không dám, tôi không dám cầu vinh nữa. Xin ngài hãy xem lời tôi nói lúc nãy chỉ là gió thoảng qua tai. Tôi không dám trước mặt ngài lộng ngôn nữa. Không dám nữa.” Hầu gái coi như hiểu chuyện mà cầu xin Tào Tử Lôi khoan hồng độ lượng. Nếu như cô còn nhiều lời, e rằng sẽ biến những lời đồn trong miệng người khác về anh ta thành sự thật.
Tào Tử Lôi điềm nhiên nở nụ cười, vẫn giữ nguyên gương mặt người gặp người cười, hoa gặp hoa nở kia cao cao tại thượng bước đi không quên để lại một câu:
“Hoặc là thật tâm hầu hạ ta, hoặc là biết thân biết phận thủ khẩu như bình, còn không tốt nhất là đừng xuất hiện, đừng mở miệng.”
Là một lời cảnh cáo, cảnh cáo cô không được nhiều chuyện về việc đã gặp anh ta trong hoàn cảnh ngày hôm nay.
Hầu gái quỳ thụp giữa nền nhà, mồ hôi vã ra thái dương, hơi thở run rẩy đứt quãng. Là ai đã luôn nói rằng Tào gia cho dù Thái Sơn có sụp đổ vẫn không bỏ được sự dịu dàng? Vậy mà hôm nay chỉ vì một lời nói đã nổi lên nộ khí. Rốt cuộc là vì sao?
“Tào gia, ngài đâu rồi. Tào gia!”
Tào Tử Lôi vừa quay đầu bước đi, gương mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, chỉ còn lại bộ dạng bình thản nhưng không thể che dấu được vẻ xám xịt vừa nãy. Nghe thấy tiếng gọi, anh liền nhận ra được cái giọng cà chớn đó là của ai.
“Ngậm miệng vào đi Trương Phi.”
Trương Phi là thư ký thân cận của Tào Tử Lôi, xuất thân là con nhà giáo sư tiến sĩ, từ thuở thiếu thời đã cầm không ít huy chương, chứng chỉ trên tay. Là một tên mọt sách chính cống. Cũng là người duy nhất mà Tào Tử Lôi thân cận tin tưởng.
Trương Phi nhìn thấy sắc mặt của Tào Tử Lôi, liền lấy gần bảy năm đi theo Tào Tử Lôi làm niềm tin vững chắc mà đoán được hắn vừa bị chọc tức, lật đật chạy tới dò hỏi:
“Tào gia, là kẻ nào to gan chọc tức ngài vậy? Vẻ mặt này của ngài thật sự khó coi, tôi đã lâu không nhìn thấy rồi.”
Người dám có kiểu nói chuyện không dè dặt, không sợ hãi này, cũng là người duy nhất nhìn thấy bộ mặt cáu kỉnh này của Tào Tử Lôi chỉ có Trương Phi. Tào Tử Lôi lau mắt kính, sắc mặt vẫn lạnh tanh mà đeo kính vào. Không muốn để cho một hầu gái làm phân tâm mà nói:
“Cẩm Mặc đã đi chưa?”
“Lúc nãy chạy một vòng tìm không ra Tào gia, tiểu thư cũng chịu đi rồi.” Trương Phi vừa đi vừa đưa tay xoa đầu, dáng vẻ bó phép nói: “Vị tiểu thư nhỏ tuổi này cũng thật là. Mới chỉ mười tuổi đã xem ngài như trượng phu dưới gối, bám dính như keo sơn. Làm ngài nhiều lần phải lộ nguyên hình. Đúng là bất đắc dĩ mà.”
“Được rồi, lần sau bảo cảnh vệ chú ý một chút, đừng để con bé đó tùy tiện ra vào như vậy.” Mi tâm vẫn chẳng chịu dãn ra, Tào Tử Lôi nói: “Phải rồi, chứng từ hàng hóa bị bên nhà họ Cao báo lỗi có vấn đề cậu đã kiểm tra chưa?”
Lật dở một vài báo cáo trong tập tài liệu, Trương Phi nhanh miệng đáp: “Tôi đã kiểm tra rồi, chứng từ hàng hóa đó quả thực là có vấn đề, nhà họ Cao trình bày phiếu kiểm dịch vệ sinh động thực vật có sai xót, trong đó, nhà cung cấp thủy sản cho chúng ta có một số lượng là số thủy sản nằm trong vùng công bố dịch nhưng phía cung cấp lại chỉ gửi một phiếu đảm bảo số lượng sản phẩm thủy sản an toàn mà không thông qua kiểm dịch. Phần chứng từ đã bỏ qua vì số lượng thủy sản đó chỉ chiếm năm xe trong năm trăm xe. Có vẻ như phía nhà cung cấp đã lót tay không ít. Nhưng Cao gia biết Đoan Mộc gia rất kỹ tính, tuyệt đối không để lọt dù chỉ một xe chưa kiểm dịch cho nên nhanh chóng báo cáo, muốn Đoan Mộc gia trả lại công bằng.”
Tào Tử Lôi đứng dưới vòi nước rửa tay một lúc lâu, liên tục rửa cho thật sạch bàn tay mình đáp: “Chuyện này không đơn giản như vậy. Nhà cung cấp chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, nhiều lần tìm đến Đoan Mộc gia dốc lòng muốn chúng ta mở đường làm ăn, bây giờ lại vì chút lợi lộc nhỏ mà đem số hàng chưa kiểm dịch cho chúng ta khiến chúng ta rơi vào điều tiếng, chỉ e là có kẻ đứng đằng sau lợi dụng.”
“Vậy chúng ta….”
“Đi, đến Đức một chuyến, ta sẽ làm rõ vụ này.”
Trương Phi vâng một tiếng liền muốn đi chuẩn bị nhưng xét thấy nét mặt của Tào Tử Lôi khác biệt ngày thường, hình như có chút không vừa lòng hay đúng hơn là giận dữ, Trương Phi vân vê cằm nói:
“Tào gia, tôi có thể hỏi một câu không?”
“Cái miệng cậu muốn hỏi hay không tôi ngăn cản được sao?” Quá rõ tính cách Trương Phi, Tào Tử lôi không khách khí đáp.
“Lúc nãy anh đi trốn có phải đã gặp phải một nhân vật còn khó nuốt hơn cả Mặc Cẩm tiểu thư không?”
Gương mặt vốn dĩ đã hòa hoãn mấy phần của Tào Tử Lôi lúc này lại nộ khí nổi lên, mắt lạnh sắc bén đáp: “Hừ, Alex làm việc lú lẫn bất cẩn, lại để loại người không biết phân biệt tôn ti, làm hỏng quy củ của Đoan Mộc gia làm người hầu.”
Trương Phi ba lên một tiếng liền hai mắt sáng ngời: “Tôi hiểu rồi, có nghĩa là một người hầu nào đó đã khiến ngài bị lộ nguyên hình. Phải chăng là cô gái nhỏ con da ngăm nước mắt ngắn dài vừa chạy ra lúc nãy?”
Biết Trương Phi đã hiểu nhầm cô hầu gái lúc nãy và cô hầu gái nhìn thấy hắn ngã. Tào Tử Lôi không buồn giải thích người nào lại người nào mà trừng mắt:
“Lương cậu có vẻ nhiều quá rồi đấy.”
Đe dọa lương lá ư? Trương Phi nào có sợ, vẫn mồm mép chua ngoa nói:
“Tào gia, tôi thật sự tò mò, loại người giả nhân giả nghĩa luôn tỏ vẻ dịu dàng như ngài nhưng thật ra tâm tư ác độc, triệt hạ không ghê tay tại sao lại năm lần bảy lượt dung túng cho Mặc Cẩm tiểu thư như vậy? Còn đám tiểu thư xinh đẹp khác thì xem không vừa con mắt, một mặt thì đối đãi dịu dàng mặt khác lại khiến họ sống dở chết dở. Cô gái lúc nãy có lẽ đã khiến cho ngài cảm giác bị lộ chân thân, tự mình phơi bày cơ thể lõa lồ trước mặt mới khiến ngài tức giận như vậy. Có đúng không?”
Vừa dứt lời liền cảm thấy bầu không rét lạnh, Trương Phi rùng mình co ro kêu lên: “Lạnh quá.”
“Dám mở miệng nói ta giả nhân giả nghĩa. Xem ra gan cậu to tày trời rồi.”
Trương Phi quả là một người lợi dụng thời cơ, chẳng mấy khi nhìn thấy bộ mặt giận dữ của Tào Tử Lôi liền không ngại chọc cho hắn tức thêm chút nữa. Nhìn thấy quỷ Diêm La sắp xuất hiện, Trương Phi mới không ngại ngần lấy một phong thư trong túi áo ra dâng cho Tào Tử Lôi nghiêm chỉnh nói:
“Tôi quả nhiên gan to tày trời, nhân cách đáng khinh, không xem chủ nhân ra gì. Đáng phạt, đáng trách. Đơn từ chức của tôi đây, mời ngài ký.”
Tào Tử Lôi cầm lấy đơn từ chức xé vụn chỉ trong vòng vài giây rồi thẳng tay ném xuống đất quát:
“Đừng có mơ. Còn không mau đi chuẩn bị xe!”
“Vâng.”
Trương Phi điềm nhiên đáp một tiếng rồi bình thản rời đi, miệng không dấu nụ cười, thật tâm cảm ơn kẻ nào đã chọc tức được Tào Tử Lôi, khiến cho gương mặt giả dối của hắn thỉnh thoảng bộc phát mà quát tháo.
Trương Phi quay đầu, nhìn thấy Tào Tử Lôi đứng ở hành lang, cả người nộ khí nổi lên đến mức bốc khói. Vốn dĩ đã tức giận, lại bị Trương Phi chọc điên cho nên mới phải hít thở một chút, tránh cho bộ mặt thật bị lộ ra ngoài.
Lúc này Trương Phi mới thấy gương mặt Tào Tử Lôi dần dần hòa hoãn, trong mắt cũng lắng xuống ưu phiền.
“Thật may mắn, ngài ấy phải xả cơn tức giận ra ngoài, tâm trạng mới có thể thoải mái một chút.”
Lảm nhảm một hồi liền quay đầu bỏ đi, chuẩn bị cho chuyến công tác dài ngày của Tào Tử Lôi. Trong lòng không khỏi cảm ơn kẻ gây chuyện đã khiến Tào Tử Lôi trong vòng vài phút đã bị chọc tức. Quả là người tốt, người tốt. Ha ha.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN