Mộng Phỉ Thúy - Chương 12: Thiếu gia Đoan Mộc thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Mộng Phỉ Thúy


Chương 12: Thiếu gia Đoan Mộc thị


“Người chú đã đến Thiếu Lâm Tự mà cậu nói đến có thể là một trong hai người con trai của Đoan Mộc Niên là Đoan Mộc Bách, Đoan Mộc Vĩnh và một người chú họ hàng xa. Vì vẫn chưa xác định được người cha sinh ra cậu là ai trong nên cũng chẳng thể biết người tự xưng là chú cậu chính xác là người nào.” Giọng Nhân Kiệt trong điện thoại có chút lo lắng nói: “Tuy rằng cậu đã ở Đoan Mộc gia, có thể có cơ hội gặp hai người kia và nhận ra kẻ đó bằng giọng nói, nhưng tớ vẫn cảm thấy không an toàn. Chứng bệnh mù mặt của cậu có thể sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm nếu bị kẻ khác phát hiện ra.”
An Dĩ Thuần nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phải diện kiến Alex ngay ngày đầu tiên làm việc. Cô từ tốn nói: “Cậu cứ như bà già ấy, lải nhải chuyện này suốt mấy tháng không chán à? Cứ yên tâm, cho dù có bị phát hiện cũng không ai gây khó dễ cho tớ được đâu. Cậu quên tớ là ai sao?”
“Nhưng….”
“Thiếu gia Nhân Kiệt, theo trí nhớ của tớ cậu là nỗi sợ hãi của kẻ khác mà, sao lại giờ có vẻ yếu đuối sợ hãi thế kia? Cậu yên tâm tìm hiểu về điểm yếu của từng người trong Đoan Mộc gia gửi cho tớ, rồi sẽ có lúc tớ cần dùng đến. Thế nhé.”
Không để cho Nhân Kiệt kịp nói thêm điều gì, Dĩ Thuần vội vàng cúp máy và rời khỏi phòng cùng Vanessa sau khi đã mang đồng phục hầu gái đi đến khu vực nhân sự.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, toàn bộ chủ nhân của biệt thự đều đang ngủ yên, chỉ có người hầu là phải dậy trước khi trời sáng, tất bật hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Quản gia Alex và phụ tá Rose xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị cùng một danh sách công việc được phân công trên tay, giao nhiệm vụ cho từng người từ cảnh vệ canh cửa, người dọn cỏ trồng hoa cho đến hầu gái hay nhà bếp. Tất thảy đều thuộc sự chi phối của Alex.
“Vanessa hầu hạ chủ mẫu tòa trung, An Dĩ Thuần hầu hạ gia chủ tòa hạ.”
Vanessa và An Dĩ Thuần đã đoán đúng, họ là hai người duy nhất đã qua các vòng thi mà đến Đoan Mộc gia cho nên sẽ theo chỉ tiêu mà chia làm hai khu vực hầu hạ.
Tranh thủ lúc Alex còn bận giao nhiệm vụ cho người khác, An Dĩ Thuần và Vanessa liền lùi về một góc thầm thì:
“Theo như tớ dò hỏi trước đó, ở tòa trung là nơi ở của các vị tiểu thư và phu nhân Đoan Mộc gia chưa gả đi hoặc đã đã gả đi nhưng thành góa phụ như em gái của Đoan Mộc Niên – Đoan Mộc Tử Khiết. Là một phu nhân mất chồng đã sáu mươi sáu tuổi nhưng nắm giữ đến hai mươi lăm phần trăm cổ phần của Đoan Mộc thị. Ngoài ra còn có Đoan Mộc Kỳ Kỳ và Đoan Mộc Mỹ Mỹ, hai tiểu thư của Đoan Mộc gia, con gái của Đoan Mộc Vĩnh. Nghe nói những người phụ nữ này đều không dễ hầu hạ.”
Nhìn Vanessa lo lắng, An Dĩ Thuần cũng nói thêm:
“Bên đó là phụ nữ nhưng bên tòa hạ đều là đàn ông. Cậu xem đều là những thiếu gia của Đoan Mộc thị bao gồm Đoan Mộc Đình Bì, con trai của Đoan Mộc Bách cũng là cháu trai duy nhất của Đoan Mộc Niên, từ nhỏ bị khuyết tật mất cả đôi chân không thể đi lại. Còn có Hạ Lan Lương Viễn con trai của Đoan Mộc Nhã Quân. Nghe nói Đoan Mộc Nhã Quân là con gái duy nhất của Đoan Mộc Niên, đã qua đời ngay sau khi sinh ra Hạ Lan Lương Viễn cho nên Đoan Mộc Niên đã đem đứa cháu này về nuôi nấng. Giữ lại huyết mạch của cô con gái xấu số. Ngoài ra còn có một người nữa…”
Thấy An Dĩ Thuần đột nhiên im lặng, Vanessa đành mở miệng: “Có phải là cái người mà chỉ cần nhắc đến là đám người hầu đều đổi sắc không? Tên là gì ấy nhỉ…Tào…gì ấy nhỉ.”
“Là Tào Tử Lôi.”
“À, tớ đã nghe nói về người này rồi. Tào Tử Lôi là con trai của phu nhân Đoan Mộc Tử Khiết, sinh ra khi Đoan Mộc Tử Khiết đã gần bốn mươi nên ở vai vế đã là người chú nhưng lại còn khá trẻ tuổi, chỉ độ ba mươi. Sau khi trở về Đoan Mộc gia đã cùng mang theo đứa con mới sinh này trở về sinh sống cùng Đoan Mộc Niên. Nghe nói anh ta…”
An Dĩ Thuần và Vanessa đang nhiều chuyện thì Rose lù lù xuất hiện sau lưng gầm lên:
“Ai cho các cô tọc mạch chuyện của các vị chủ nhân?”
“Phụ tá, chúng tôi nào có tọc mạch gì đâu, chỉ là muốn biết các vị chủ nhân là ai để mà hầu hạ đấy.” Vanessa nhanh miệng cướp lời.
“Giảo biện, cái đó đã có người chỉ dẫn, cần các người nhiều lời sao? Còn không mau theo ta phân phó.”
Vanessa và An Dĩ Thuần biết điều, cần phải nhường nhị Rose mấy phần đành vâng vâng dạ dạ, gác chuyện về gia phả nhà Đoan Mộc qua một bên, để mặc bà ta thị uy mà rẽ ra hai hướng, tìm đến nơi cần phục vụ.
An Dĩ Thuần được dẫn đến tòa nhà hạ cùng hơn mười hầu gái khác. Siêu biệt thự này được phân làm ba tòa khác nhau, phân chia ranh giới bằng hậu hoa viên hoặc hồ nước kèm theo mái đình viện, là kiểu thiết kế ưa chuộng của giới thượng lưu. Tòa hạ nằm ở phía Đông, nơi đón mặt trời mọc, tòa nhà này được đúc theo khuôn mẫu của biệt thự tân cổ điển, một loại hình biệt thự kiểu Pháp ba tầng ấn tượng. Cửa ra vào rất lớn, trông chúng khá nặng vì được làm bằng gỗ cao cấp nhưng khi đẩy lại vô cùng nhẹ nhàng đi kèm với những đường chỉ xung quanh càng tăng thêm vẻ sang trong của khung cửa. Bước vào bên trong, đôi mắt sẽ chạm ngay sảnh đón, không gian liên thông phòng khách với phòng ăn, nổi bật bởi hệ thống vách ngăn, tạo kiểu cổng đón nhằm kết nối giao thông. Nội thất được làm bằng gỗ nhấn vào màu vàng kem của tường và trần kết hợp với đèn trần tinh tế cổ điển khiến cho căn phòng lấp lánh, phản chiếu dưới nền đá cẩm thạch sáng loáng.
Vẻ sa hoa tráng lệ đến từ tòa hạ khiến cho An Dĩ Thuần có chút lóa mắt. Cũng hiểu được rõ nghĩa của hai từ ‘giàu sang’.
Nhìn thấy dáng vẻ choáng ngợp của An Dĩ Thuần, Rose khinh bỉ nói:
“Lần đầu tiên nhìn thấy phải không? Cô may mắn nhiều đấy mới có thể vào được đây. Tốt nhất là ngậm cái miệng của cô vào, đừng làm nước miếng của cô rơi vương vãi trên nền nhà làm bẩn nơi này.”
Lời vừa dứt, máu nóng của An Dĩ Thuần đã dồn lên não. Mặt cũng đỏ lên. Hận không thể dùng một chưởng đánh gãy hàm bà ta.
Thế nhưng trước khi đi Nhân Kiệt đã dặn dò cô cả ngàn lần, phải nén nhịn tính khí nóng nảy của mình nếu không sẽ làm hỏng chuyện. Rose vì hành vi của cô lúc thi mà không ưa mình, cho nên không tiếc lời miệt thị chọc tức, cũng chính là chờ lúc cô làm phản có cớ đuổi đi. Nhưng cô nào dễ rơi vào tròng của bà ta khi cô đã mất đến ba tháng mới có thể bước vào nơi này. Cho nên nén cơn giận dữ xuống, mỉm cười đáp:
“Vâng, tôi nào có tài cán gì, chỉ là may mắn hơn ba trăm bảy mươi chín người dự thi một chút. Bây giờ ba trăm bảy mươi chín người đó nước miếng đã chảy thành sông rồi, có lẽ nước miếng của họ cũng đủ trôi nhà ấy chứ ngài phụ tá nhỉ.”
Đám hầu gái xung quanh tròn mắt nhìn cô. Trần đời chưa thấy ai dám cãi lại Rose theo kiểu đó.
“Cô…” Rose tức lắm. Cái kiểu xỉa xói này không đến mức phải bị đuổi ngược lại làm ruột gan xôi máu.
“Phụ tá, cô còn làm gì đấy. Tôi đang vội đây sao mãi chưa thấy ai xuống phụ bếp?” Lúc này giọng bếp trưởng vang lên, vừa đúng lúc khiến cho Rose cũng phải bỏ xét nét qua một bên mà hậm hực phân công.
Rose đã sớm không vừa mắt cô, cho nên giao cho cô công việc vất vả nhất chính là dọn kho.
“Tôi là được Đoan Mộc gia tuyển dụng ở vị trí thân cận của các vị chủ nhân, không phải là hầu gái bình thường. Hà cớ gì lại bắt tôi dọn kho?”
Rose đắc ý, cười rung lên đến mức nốt ruồi trên cằm bà ta cũng rung động: “Cô xem hầu gái Đoan Mộc gia chết hết rồi sao? Lại đến lượt cô hầu hạ chủ nhân? Vị trí tuyển dụng chẳng qua chỉ là vài nét chữ, tôi mới chính là luật, tôi nói không được tức là cô vĩnh viễn không được. Đừng có mơ.” Đẩy An Dĩ Thuần vào nhà kho rồi đóng sập cửa không quên bỏ lại một câu: “Dọn cho thật sạch sẽ, tốt nhất là đừng để ta phát hiện ra bất kỳ hạt bụi nào nếu không cô sẽ không được ăn cơm!!!”
An Dĩ Thuần nắm lấy núm cửa cố mở ra nhưng không thể, cửa đã bị khóa ngoài. Bàn tay liền siết chặt lại, răng và lợi nghiến nhau:
“Gây thù với tôi ư? Để xem bà đắc ý được bao lâu.”
Bỏ bực tức ra sau đầu, An Dĩ Thuần liếc căn phòng bám bụi đã lâu không có người lui tới với hàng đống thứ to nhỏ vứt bừa bộn. Cô đành cầm chổi lên, miệng lẩm nhẩm:
“Ta còn ở Đoan Mộc gia một ngày, sẽ còn có cơ hội tìm ra kẻ đó. Dọn dẹp là tài năng thiên bẩm của bản cô nương, chỉ sợ dọn sạch đến mức các người muốn nối lại tình xưa với bụi bặm cũng đừng hòng.”
Mạng nhện, bụi bặm, bừa bộn vào tay An Dĩ Thuần được đổi thành bóng láng, sạch sẽ gọn gàng vì được lau bởi cơn giận dữ của cô. Sạch đến mức sàn nhà từng bám năm lớp bụi kia có thể soi gương được. Ngay cả con ruồi nhìn thấy sàn nhà sạch sẽ muốn đậu thử cũng trượt chân ngã. Thật sự sạch đến mức ngã chết ruồi theo nghĩa đen.
Lúc An Dĩ Thuần soi đồng hồ sau hồi lâu dọn dẹp, phát hiện ra lúc bước vào nhà kho là sáu giờ sáng, bây giờ đã là mười hai giờ trưa. Đói đến mức bụng dính vào eo. Đang toan ra đập cửa gào bà già Rose kia cho cô ra ngoài thì cánh cửa chưa kịp động vào đã đột nhiên bật ra, mang theo ánh sáng chói mắt rơi vào mắt An Dĩ Thuần khiến cô không kịp thích ứng mà nhắm tịt mắt lùi lại phía sau vài bước.
Trong phút bất ngờ, cô nhìn thấy có bóng người từ bên ngoài lao vào vội vội vàng vàng, bàn tay người đó vừa bước vào đã nhanh chóng đẩy cửa đóng sập lại.
An Dĩ Thuần còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đó thì sàn nhà sạch đến mức ngã chết ruồi kia cuối cùng cũng khiến cho người đó bất cẩn trượt chân ngã xuống.
Rầm!
Lưng đập mạnh xuống sàn kêu lên một tiếng thê lương, cú ngã kia khiến cho người vừa xuất hiện chỉ kịp hự lên một tiếng rồi nằm bất động. Cả cơ thể to lớn nằm ngay đơ. Mắt mở trừng.
“Trời trời, sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Là anh tự ngã không phải do tôi. Thật bất cẩn. Có lẽ hơi đau đấy nhỉ. Hự một cái to thế mà.” Người vừa ngã nghe giọng nói bên tai, cổ chậm chạp xoay sang một bên liền nhìn thấy bóng một cô gái trẻ mặc đồng phục người hầu đang ngồi bên cạnh chỗ mình ngã, tay chống cằm chép miệng luyên thuyên.
Bên trong nhà kho với vài ánh sáng ít ỏi đến từ cửa sổ, hai người mắt đối mắt. Một người ngồi chống cằm như ngồi ở sở thú, một người ngay đơ nằm một đống không thể nhúc nhích. Nhưng An Dĩ Thuần là người tiếc thương cái đẹp, vừa nhìn thấy người bị ngã kia có gương mặt điển trai hiếm có, liền chép miệng nghĩ:
Gã này là một tác phẩm nghệ thuật.
“Cô cố ý đặt bẫy tôi?” Đang trừng trừng nhìn cô, người đàn ông kia đột nhiên cất tiếng. Giọng nói của người này trầm ấm, ngữ khí bình bình không nhanh không chậm đặc biệt ấm nóng và cuốn hút. Nghe một câu lại muốn nghe thêm câu nữa.
An Dĩ Thuần nhướn mày buồn cười đáp:
“Này vị thiếu gia gì đó, anh không thấy tôi bị nhốt trong này cho đến khi anh mở cửa rồi nhảy bổ vào à? Tôi mà biết trước anh sẽ chạy mất dép vào thẳng đây mà đặt bẫy thì chắc tôi đi đánh lô đề giàu to cho rồi. Mắc công đi làm người hầu ở đây làm gì?”
Người đàn ông kia không nói gì mà chỉ thu lại ánh mắt sắc như gươm đang dò xét cô, bình tĩnh ngồi dậy phủi vạt áo vừa bị cú ngã kia làm nhăn. Làm như chưa có chuyện anh ta vừa có một cú ngã mất mặt kia.
Khi người đàn ông này đứng hẳn dậy, An Dĩ Thuần mới phát hiện ra anh ta cao hơn cô gần hai cái đầu. Gương mặt điển trai phác lên sự nam tính trưởng thành. Độ tuổi dao động từ hai tám đến ba mươi. Dáng hình chỗ cần đầy thì đầy chỗ không cần đầy thì vừa vặn, đặc biệt quần âu ôm lấy đôi chân dài săn chắc kia càng khó mà làm người khác rời mắt được.
An Dĩ Thuần từ khi rời khỏi Giang Nam, đây là lần đầu gặp được một tuyệt tác như thế này, có thời gian cô nhất định phải vẽ lại anh ta mới được.
“Người hầu mới đến?”
Nghe người đàn ông kia cất tiếng, An Dĩ Thuần mới gật đầu đáp: “Thiếu gia tinh mắt.”
Có lẽ người trong Đoan Mộc gia không ai là không biết hắn , duy chỉ có cô gặp hắn lại không hề biết đến, ngoại trừ hai hầu gái vừa được tuyển, còn có thể là ai.
“Cô không biết tôi là ai, tại sao vẫn gọi tôi là thiếu gia?” Người đàn ông vẫn không quay đầu mà đứng sau cánh cửa nhặt lấy cặp kính đã bị rơi lúc ngã xuống kia, tĩnh lặng chờ hồi đáp và nghe tiếng động bên ngoài.
An Dĩ Thuần nhếch môi mỉm cười, cho dù Rose bắt cô vào nơi xó xỉnh, ông trời vẫn mang một vị thiếu gia đến trước mặt cô, cho nên lợi dụng thời cơ, thể hiện tốt một chút:
“Trên người thiếu gia mặc đồ đắt tiền, cho dù tôi không biết đắt bao nhiêu nhưng chất liệu so với người khác đương nhiên không thể sánh bằng, hẳn là hàng cao cấp. Lại nói tòa nhà này là nơi ở của các vị thiếu gia, cảnh vệ rất ít khi vào đây, nếu có thì nguyên tắc phải mang đồng phục, còn thiếu gia là kiểu ăn mặc thời trang.”
“Nếu tôi là thư ký thì sao? Tôi vẫn có thể mặc đồ đắt tiền bước vào đây.”
“Ngài không thể là thư ký được.”
Nghe thấy An Dĩ Thuần khẳng định chắc nịch, người kia đột ngột quay đầu, vô tình va phải đôi mắt sáng rực của cô như phát quang trong căn phòng nhỏ với ánh sáng nhỏ mỏn chiếu một ít qua khe cửa. Mi tâm hắn nhíu lại.
“Tại sao cô dám khẳng định như vậy?”
An Dĩ Thuần chậm rãi bước đến gần người kia, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không chút xao động của người đó mà đáp:
“Làm gì có thư ký nào công phu tốt hơn hai vị thiếu gia là Tào Tử Lôi và Hạ Lan Lương Viễn trong biệt phủ này?”
Ánh mắt người kia linh động biến chuyển thành dè chừng, trầm trầm nói:
“Cô lấy gì khẳng định? Nếu tôi có công phu, sao lại để bản thân bị ngã như vậy?”
An Dĩ Thuần điềm tĩnh nhặt chổi đặt vào xe đẩy, vừa dọn dẹp lại một vài thứ vừa nói:
“Đúng thật là ngài đã bị ngã, nhưng ngã là vì sàn nhà quá trơn, ngài không đề phòng nên không kịp phản ứng. Nếu là người khác có khi ngã nặng hơn. Nhưng không có một người bình thường nào trước khi ngã xuống lại kịp tháo kính ra để tránh va chạm khiến kính vỡ làm mắt tổn thương. Lúc nãy đứng đây, tôi đã kịp nhìn thấy động tác tháo kính quăng sang một bên của ngài còn nhanh hơn cả lúc bị trượt chân. Quả nhiên thân thủ vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ tiếc là thiếu một chút phòng bị.”
Vừa nói dứt lời đã cảm thấy khí lạnh phong tỏa sau gáy, có vẻ như người kia hoàn toàn xem cô là một kẻ không nên xuất hiện.
“Nếu đã như vậy, sao cô không thử đoán xem tôi là Tào Tử Lôi hay Hạ Lan Lương Viễn?”
An Dĩ Thuần điềm nhiên nhún vai: “Tôi nào phải thần thánh, đâu thể đoán được nhiều đến vậy? Với lại cho dù thiếu gia là ai cũng đều là chủ nhân của tôi, hà tất phải so đo tên của ngài như vậy.” Nói rồi đẩy xe chở dụng cụ dọn dẹp đi ra ngoài không buồn ngó lại người đàn ông đó.
“Cô gái kia! Thật hỗn xược, tôi đã cho phép cô đi hay chưa mà dám bỏ đi như thế?”
An Dĩ Thuần quay đầu, nhìn người đàn ông đó với gương mặt méo mó chạy tới, nhón chân, đưa tay giả vờ thì thầm:
“Ngài yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không nói chuyện hôm nay ngài bị ngã khó coi như thế nào, vì sợ cái gì đó mà phải chạy vào nhà kho trốn chui trốn lủi ra sao. Ngài bây giờ còn đang bận trốn, e là không tiện ra ngoài. Tôi còn có công chuyện phải đi. Ngài đừng lo, cứ an lòng. Tôi sẽ tuyệt đối khâu mồm. Hãy tin ở một kẻ có cả một bầu trời nhân cách như tôi nhé. Chúc ngài đi trốn vui vẻ.”
Nói rồi không quên cười ha hả một tiếng đầy sảng khoái rồi nhanh chóng đẩy xe tẩu thoát, bỏ lại người đàn ông với gương mặt tuấn tú đó bây giờ đen như đít nồi.
“Hỗn xược!!!”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN