Mộng Phỉ Thúy
Chương 11: Vanessa.
Rời khỏi hậu viện, nhận được chứng nhận của phụ tá quản gia cũng chính là lúc An Dĩ Thuần chính thức trở thành hầu gái của Đoan Mộc gia.
Quản gia Alex là người trao chứng nhận cho cô, khác với Vanessa, ông nhìn cô bằng mí mắt lạnh tanh dò hỏi:
“Dụng tâm không ít đấy nhỉ, điều tra tường tận về cậu Nghiêm Luật, ngay cả người Cậu từng sống ở đảo Nakari đã chết của của cậu ấy cũng biết.”
Bị Alex nhìn thấu, nghi ngờ cô vào Đoan Mộc gia có chủ đích. An Dĩ Thuần có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhanh miệng đáp:
“Quản gia quá lời rồi. Việc ngài Lex là anh trai của phu nhân Chủ thượng Nghiêm gia có ai là không biết. Năm năm trước, trận hỗn chiến gây ra cùng lúc với ngày hòn đảo Nakari bị chôn vùi, ngài Lex qua đời ngay ngày hôm đó. Đoan Mộc gia cũng có tham chiến giúp đỡ Nghiêm gia. Chuyện này khi học về Đoan Mộc thị tôi cũng đã nghe không ít. Cần gì điều tra chứ.”
Phụ tá Rose và Vanessa đứng bên cạnh, ánh mắt cũng không dấu vẻ tò mò. Có thể để Nghiêm Luật tình nguyện uống trà là một việc làm tưởng chừng như không thể. Còn dám dùng đảo Nakari để nhử Nghiêm Trạch, đúng là việc làm bạo gan.
“Cô không cần điều tra, nhưng lại biết cách lừa gạt trẻ con để qua vòng. Trà của chúng ta chuẩn bị vốn dĩ không phải trà đến từ Nakari. Cô biết trẻ con thường không phân biệt được các loại trà khác nhau lại đã nhiều năm trôi qua cho nên cố ý làm trà đậm hơn, đắng hơn bình thường. Thấy khác với trà mà những người khác uống, lại nói rằng nó là trà đặc biệt đến từ Nakari, Nghiêm Luật vì kỷ niệm xưa cũ với người Cậu đã chết từng sống ở Nakari đó, lại nghe cô dùng danh của gia chủ có ý tốt muốn dâng trà cho cậu ta càng khiến cậu ta tin nó là trà đến từ Nakari mà uống nó.”
Ánh mắt chúng nhân sáng lên, nhìn vào bàn pha trà của Dĩ Thuần, quả thực là không có gì khác với bàn trà của những người còn lại, họ cũng nghe nói nguyên liệu trà là một loại trà thượng hạng từ Trung Quốc nhập sang mà không hề nghe nó là trà đến từ Nhật Bản. An Dĩ Thuần lại cả gan giả mạo nó ngay trước mũi Nghiêm Luật.
An Dĩ Thuần lúc này rõ ràng hiểu hơn về Alex, không dưng mà ông ta có thể lên được vị trí quản gia. Cô điềm nhiên nở một nụ cười đáp:
“Các vị chỉ ra đề bài là bằng cách nào đó khiến cho các vị thiên kim quý tử kia tình nguyện uống trà mà chúng tôi dâng, không có ngăn cấm chúng tôi dở quỷ kế. Ngài quản gia đây không lẽ định trở mặt nói tôi sai?”
“Tôi đương nhiên sẽ không nói cô làm sai, cô đã vượt qua được thử thách, trở thành hầu gái là điều hiển nhiên. Tôi chỉ là muốn hỏi xem cô lớn gan đến đâu. Không sợ chúng tôi đem chuyện cô giả mạo trà để qua vòng nói với Nghiêm Luật, lãnh hậu quả hay sao?”
An Dĩ Thuần không kiêng dè mà bật cười: “Ngài quản gia hồ đồ rồi. Nếu các vị thật sự đem chuyện này nói với Nghiêm Luật, các vị cũng khó tránh khỏi liên lụy. Vì sao ư? Chính vì các vị sợ gây hấn với các hào môn nếu không hầu hạ tốt các vị thiên kim quý tử mới dùng đám người không danh không phận như chúng tôi làm con tốt thí mạng. Nếu tôi nói với Nghiêm Luật rằng cậu ta cũng chỉ là đề bài, một phép thử do đám người hầu đem ra để thách đố. Không chừng cậu ấy sẽ gọi Nghiêm gia san bằng nơi này.”
Chúng nhân có mặt ở đó thêm lần nữa kinh hãi nhìn An Dĩ Thuần. Quả nhiên bạo gan không sợ trời không sợ đất, dám uy hiếp ngược trở lại với Alex.
“Hàm hồ. Bây giờ cô đã là người hầu của Đoan Mộc gia, là kẻ dưới của quản gia Alex, vậy mà dám giở dọng oai vũ với ngài ấy.”
Thấy phụ tá Rose tức giận đến đỏ hết cả mắt lên quát mình, An Dĩ Thuần chẳng vừa vặn mà đáp trả:
“Là ông ấy đe dọa tôi, tôi cũng là tự vệ có chủ đích, nếu không sao có thể bình an trước cơn thịnh nộ của Nghiêm Luật. Cái này gọi là dĩ hòa vi quý, hai bên vì lợi ích của nhau mà nhắm mắt làm ngơ, tất cả sẽ ổn.”
Vanessa trố mắt vì khẩu khí của Dĩ Thuần, một chốc liền bụm miệng nín cười. Còn Alex vẫn không thay đổi bộ mặt lạnh lùng, nhưng ông không truy vấn An Dĩ Thuần nữa mà nói:
“Từ mai cô có thể cùng Vanessa vào đội ngũ hầu gái, tận lực phục vụ cho gia chủ. Những chuyện hôm nay, tôi sẽ coi như không nhìn thấy. Tôi khuyên cô nên chuyên tâm hầu hạ các vị chủ nhân, không được phép dở trò lần nữa. Tôi sẽ để mắt đến cô.”
Nói rồi quay gót bỏ đi, không quên quăng một cái liếc sắc lẹm.
Rose dường như không ưa nổi tính cách ngang tàng này của Dĩ Thuần, cũng không ưa vẻ thông minh xinh đẹp của Vanessa mà mặt sưng mày sỉa nói:
“Hay cho một cô ả dám cãi lời quản gia. Rose này sẽ tận lực quản thúc hai người các cô.”
Đưa An Dĩ Thuần và Vanessa vào một căn phòng dành cho hầu gái cực kỳ đơn giản kia rồi đi mất. Vanessa chờ cho bóng Rose khuất sau cánh cửa mới chạy đến ôm lấy Dĩ Thuần kêu lên:
“Cậu lợi hại thật đấy, miệng lưỡi trơn tru mà lại khiến cho họ đuối họng không thể uy hiếp được cậu. So với lần đầu gặp, cậu quả nhiên đỡ nóng tính hơn rồi.”
An Dĩ Thuần trố mắt nhìn Vanessa, lắp bắp nói:
“Ủa….tôi gặp cậu….hồi nào?” Thôi chết, cô bị mù mặt mà. Rốt cuộc đã gặp Vanessa ở đâu, lúc nào mà cô không kịp nhớ giọng cô gái xinh đẹp này đây?
Nụ cười trên môi Vanessa bị bẻ cong xuống, cô tròn mắt như không tin vào tai mình: “Tớ cứ tưởng cậu giả vờ không quen tớ để an tâm thi cử, không ngờ cậu lại thật sự quên tớ ư? Chúng ta đã gặp nhau hai tháng trước ở Ma Cao, cậu quên rồi sao?”
An Dĩ Thuần nhướn mày, quả thực hai tháng trước cô đã cùng Nhân Kiệt đến Ma Cao để học cầm kỳ thi họa, nhưng người mà cô gặp mặt vô số, vẫn chẳng thể nhớ ra được.
“Tớ từng đến phố cổ Taipa hành nghề ăn trộm, hôm đó lại trộm phải túi của cậu, bị cậu bắt tại trận chỉnh lý một đòn. Không nhớ sao?
An Dĩ Thuần lúc này mới thấy đầu óc khai thông ra, hoàn toàn nhớ được Vanessa. Quả thực là lần đó vừa chân ướt chân ráo đến Ma Cao học cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh đã va phải một người qua đường, khi cảm giác thấy có gì đó không ổn thì túi tiền ít ỏi đã mất. Lúc nhìn thấy kẻ kia bỏ chạy, tính khí nóng nảy của An Dĩ Thuần nổi lên, đuổi cùng diệt tận. Chạy hụt hơi hết năm tuyến phố đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp một đòn hạ gục kẻ kia. Chỉ khi phát hiện ra kẻ đó là một cô gái xinh đẹp, An Dĩ Thuần thêm lần nữa bị cái đẹp mê hoặc mà tha cho cô gái đó. Không ngờ đó lại là Vanessa.
“Là thiếu nữ ăn trộm xinh đẹp đó hả. Xin lỗi nha, trí nhớ của tôi không được tốt lắm.”
“Lần đầu tiên tớ gặp người như cậu, có thể ở cùng tớ suốt một ngày nhưng lại quên mặt tớ chỉ sau hai tháng đấy.” Vanessa vân vê cằm rồi nói tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, tớ có được hôm nay cũng là nhờ cậu chỉ điểm đến đây thi để kiếm tiền trang trải. Tớ là cô nhi, từ nhỏ lang thang vất vưởng ở Washington hành nghề trộm cướp, sang đến Ma Cao lại gặp được cậu. Ngày hôm đó nghe cậu giảng dạy kinh Phật, chỉ cho tớ biết đợt thi hầu gái này có thể kiếm được nhiều tiền một cách đường hoàng, tớ mới dám từ bỏ nghề trộm cướp nay đây mai đó”
An Dĩ Thuần kinh ngạc đến vã mồ hôi hột. Chưa nói đến cô vì thù hận mà đâm vào học nấu nướng, thêu thùa đến mức hai bàn tay đều bị thương mới có thể bước đến Đoan Mộc gia. Lại nói Vanessa chẳng qua chỉ vì nghe An Dĩ Thuần giới thiệu về nơi này có tuyển việc làm, lại có thể vượt qua hàng trăm người, cùng An Dĩ Thuần đứng trên đất của Đoan Mộc thị. Cô gái này rốt cuộc là thứ gì vậy?
“Từ sau hôm đó, tớ học cầm kỳ thi họa, cố nhét vào đầu đống ngoại ngữ khó nhằn, cuối cùng cũng có thể thi đậu đi đến ngày hôm nay. Mà khi học nữ công gia chánh tớ mới biết tớ hợp với thêu thùa may vá nấu ăn như vậy. Cứ như trong máu đã có sẵn, học một lần liền làm được mười. Cho nên mới có thể qua được vòng thi. Tớ nghĩ nhờ có cậu mà phát hiện ra được tiềm năng của mình. Có vẻ như ngoài ăn trộm ra, tớ còn giỏi làm người hầu nữa…”
An Dĩ Thuần nhanh tay bịt miệng Vanessa trước khi cô kịp nói thêm điều gì, trầm giọng dặn dò:
“Vanessa, nơi này không phải là nơi cậu có thể lộng ngôn. Cậu thông minh, đương nhiên sẽ hiểu điều đó. Nếu đám người Đoan Mộc gia biết cậu từng là phường trộm cướp, họ sẽ biến cậu thành cái dạng gì chứ?”
Vanessa gạt cánh tay An Dĩ Thuần xuống cười tươi: “Tớ lớn lên ngoài chợ đen, chẳng sợ trời cũng chẳng hãi đất. Chỉ sợ bản thân không đủ no bụng mà thôi.”
An Dĩ Thuần bây giờ mới nhận ra cô và Vanessa giống nhau đến đáng sợ, từ hoàn cảnh đên tính cách đều tương đương. Duy chỉ có Vanessa đơn thuần hơn cô một chút.
“Cậu và tôi đều đáng thương như nhau. Tôi cũng chẳng có chị em gì cả, nếu gặp cậu đã là duyên như vậy, chi bằng cậu và tôi trở thành chị em luôn đi.”
“Là thật? Vanessa này có rất nhiều chị em trong giang hồ, nhưng nếu có thêm một người chị em thông minh xảo quyệt như cậu, tớ đương nhiên rất vui lòng. Nào nói xem cậu sinh ngày tháng năm nào, để xem ai chị ai em.”
“Tôi sinh ngày hai hai tháng mười. Năm nay vừa tròn mười tám.”
Vanessa tròn mắt kinh hãi, lấy tay bụm môi: “Chúa ơi không thể tin được. Tớ cũng sinh vào ngày hai hai tháng mười hai.”
“Lạy phật. Trùng hợp kinh vậy?” Đến cả An Dĩ Thuần cũng thấy da gà da vịt nổi đầy người.
“Thật ra đó là ngày mà viện trưởng chọn, bà ấy nhận tớ khi một người lạ mặt đưa cô nhi viện rồi bỏ đi, tớ cũng không chắc đó có phải ngày tớ sinh hay không.”
Cả hai người trân trân nhìn vào mắt nhau, hồi lâu còn nhìn thấy cả hình ảnh của nhau phản quang trong mắt người kia, lòng không khỏi cảm giác thế gian lạ kỳ.
“Dĩ Thuần, tuy sinh cùng thời gian nhưng nhờ có cậu thông não nên cậu sẽ là chị. Tớ sau này sẽ là em. Cậu nói gì, tớ liền nghe theo đấy.”
“Nghe không tồi đấy. Đúng là không bõ công cứu cậu, không ngờ lại có thêm một cô em gái.”
Vanessa nghe vậy liền vui mừng bổ nhào tới ôm chầm An Dĩ Thuần liếng thoắng:
“Vậy cậu nói cho tớ biết, sao cậu dám liều mạng chọn dâng trà cho Nghiêm Luật mà không phải ai khác.”
“Thực ra thì Nghiêm Luật bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất là kiểu người dễ xúc động. Nên…”
Ở trong căn phòng đơn điệu chỉ có hai giường ngủ, hai cô gái gặp nhau, cười đùa, hàn huyên đến nửa đêm mới vào được giấc khi trải qua đêm đầu tiên ở trên đất Đoan Mộc gia. Họ không biết rằng khi mặt trời ló rạng, cũng là lúc dông bão ập tới, khiến họ không kịp trở tay.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!