Mộng Phỉ Thúy
Chương 10: Thử thách An Dĩ Thuần
3 tháng sau.
9 giờ sáng, tại Luân Đôn. Vương Quốc Anh.
Đứng ở hậu viện siêu biệt thự sang trọng tọa lạc tại trung tâm thành phố Luân Đôn, nơi mà Đoan Mộc Niên đã chi đến tám mươi triệu bảng Anh để mua là một hàng dài có đến mười người phụ nữ mặc âu phục, xếp ngay ngắn trước một người đàn ông trung niên mang quần âu và áo ghile đen gọn gàng.
Người đàn ông trung niên kia tên gọi là Alex Doãn Chí, đại quản gia của Đoan Mộc thị, có nhiệm vụ quản lý tất tần tật từ việc to đến việc nhỏ trong phạm vị của Đoan Mộc gia.
Ngày hôm nay theo thông lệ thường niên, siêu biệt thự với gần một trăm người hầu và phụ tá có đợt tuyển hầu gái với số lượng hai người. Trong đó, tiêu chuẩn cơ bản của hầu gái trước hết phải là người Châu Á, thứ hai là thông thạo trên ba thứ tiếng và thứ ba chính là phải vượt qua được bài thi cầm kỳ thi họa để có được chứng chỉ người hầu.
Yêu cầu cao chỉ với vị trí người hầu này nghe qua thì thật quá đáng, nhưng đổi lại, bổng lộc mà họ có được có thể đủ nuôi một gia đình, thậm chí đủ để sau khi rời khỏi Đoan Mộc gia có thể sống an nhàn không lo cơm ăn áo mặc, lại vừa có cơ hội tiếp xúc với các gia tộc hào môn để có cơ hội đổi đời. Cho nên thông báo tuyển dụng vừa được công bố, đã có hàng trăm người chạy đến nộp đơn ứng tuyển.
Trải qua một vòng duyệt hồ sơ và một vòng thi, số lượng hàng trăm người đã rút gọn chỉ còn lại vẻn vẹn mười người duy nhất có thể vượt qua được bài thi chứng chỉ người hầu.
Mười người đứng ngay ngắn thẳng lối, gương mặt đầy vẻ tự hào vì đã qua được vòng trong để được xuất hiện tại căn biệt thự lộng lẫy đó có An Dĩ Thuần, người đã từng được gọi là Mộc Lan Ý.
Dĩ Thuần khoác trên mình một bộ âu phục giá rẻ mà cô mua được ở chợ đen sau khi tiêu hết số tiền mà Thuận Thái cho cô để rời đến Luân Đôn xa xôi và đầu tư cho thi cử. Trong túi Dĩ Thuần bây giờ chỉ còn vài đồng xu lẻ, nếu không nhờ Nhân Kiệt cho cô vay tiền. Có lẽ chưa sang đến Luân Đôn cô đã cháy túi rồi.
Vẫn biết Đoan Mộc là hào môn giàu có, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến vẻ xa hoa kiều diễm của căn biệt thự đáng giá cả một gia sản lớn kia. Trong ánh mắt Dĩ Thuần không tránh khỏi ngỡ ngàng. Không chỉ có Dĩ Thuần, mà bên cạnh cô, những cô gái khác cũng đều cảm thấy hoa mắt. Tuy rằng họ đều xuất thân hàn vi, nhưng sự nỗ lực đều vô cùng đáng nể mới có thể trải qua kỳ thi vừa rồi. Cũng chính là để tận mắt nhìn thấy sự xa hoa này một lần.
Chỉ là ngoài việc ngắm nghía siêu biệt thự, nhiệm vụ quan trọng của Dĩ Thuần lúc này chính là ghi nhớ dáng hình và giọng nói của hai người đang đứng trước mặt cô là quản gia Alex và phụ tá Rose.
Phụ tá quản gia là một người phụ nữ tầm gần bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc lẹm với bộ đồ đen trắng quện phối như một quản gia, chắp tay sau lưng ưỡn ngực dõng dạc nói bằng ngữ khí bình bình, loại tiếng Anh dễ nghe dễ hiểu nhưng chứa đầy ẩn ý:
“Rất hoan nghênh các ứng cử viên sáng giá cho vị trí hầu gái đã vất vả trải qua kỳ thi của chúng tôi. Hôm nay là ngày thi quan trọng, quyết định việc hai người cuối cùng sẽ được trở thành hầu gái trong thủ phủ này, trong đó đảm nhiệm chức vụ thân cận bên cạnh chủ mẫu tòa trung và gia chủ tòa hạ. Có lẽ các vị cũng biết, một số thư ký trong Đoan Mộc thị xuất thân từ hầu gái. Cho nên có thể hiểu rằng với vị trí này, chúng tôi đặc biệt yêu cầu hầu gái cần có thái độ trung thực đi kèm với đầu óc linh hoạt nhạy bén, có thể kịp thời phục vụ mọi yêu cầu của chủ nhân. Ngoài ra cần có cái đầu thông minh, nếu được chủ nhân để mắt đến, sẽ có được cơ hội đầu tư học tập, trở thành một thư ký trung thành với chủ nhân.”
Nghe đến đoạn này, mọi người đều sáng bừng trong ánh mắt. Mơ đến cảnh tượng được trở thành thư ký của Đoan Mộc gia, bước đi đường hoàng trên nền đá cẩm thạch kia. Duy chỉ có Dĩ Thuần là mi tâm nhíu lại, không hứng thú đối với cái gọi là thư ký kia.
“Các vị hẳn đang tò mò thử thách ngày hôm này là gì rồi. Đại diện cho đội quản lý gia thất Đoan Mộc thị, tôi sẽ thông báo phần thi hôm nay. Thử thách cho bài thi ngày hôm nay chính là pha trà cho những vị khách đang có mặt tại khách phòng.”
Pha trà?
Chúng nhân không khỏi dấu đi nụ cười đắc ý. Họ đều là người đã được cấp chứng chỉ người hầu sau khi vượt qua được vòng thi cầm kỳ thi họa, cho nên pha trà đối với họ chỉ là chuyện nhỏ. Thường nghe nói đề thi của Đoan Mộc gia rất khó, không ngờ năm nay lại dễ đến thế.
“Những vị khách hôm nay đều là những thiếu gia, tiểu thư nhỏ tuổi của các đại hào môn đến dự sinh nhật của tiểu thiếu gia, con trai của nhị lão gia. Tất cả đều đến từ những gia tộc lớn, cho nên thường được yêu chiều cung kính, chưa từng nếm thử vị trà của người lớn. Thử thách hôm nay chính là tìm ra cách để các vị thiếu gia, tiểu thư tình nguyện nếm trà.”
Lúc này sắc mặt chúng nhân đột ngột ngưng đắc ý, chuyển qua tái xanh.
Cho con nít uống trà đắng ư? Không phải là loại trà ngọt, hay trà đã qua sơ chế, mà là trà đắng. Lại còn là đám lá ngọc cành vàng không dễ hầu hạ.
Thử thách này, ai có thể làm được đây?
“Thông báo xong, mời các vị tiến hành pha trà. Ba mươi phút nữa, các vị khách của chúng tôi sẽ đến hậu viện. Đó sẽ là lúc mà các vị trổ tài.”
Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Rose và ánh mắt nghiêm nghị của Alex, chúng nhân đột ngột lạnh gáy. Đây không hẳn là một bài thi.
An Dĩ Thuần đứng trước bàn trắng được bày biện các loại nguyên liệu để pha chế trà. Cô không vội vàng mà chậm rãi tách nhánh trà khô ra từng đoạn nhỏ. Bên tai phải dỏng lên, nghe đám người xung quanh thì thầm to nhỏ nói:
“Tôi nghe nói đám trẻ con của các gia tộc hào môn có tiếng kênh kiệu và coi thường người khác. Mỗi khi chúng tụ tập, nếu không có mặt các vị trưởng bối thì thường xuyên gây khó dễ cho người hầu. Không ngại đánh mắng họ đấy.”
“Đến mức đấy ư? Chúng cũng đều là trẻ con mà. Sao lại dám đánh người lớn chứ?”
“Vóc dáng thì trẻ con, nhưng chúng sinh ra đã được ngậm thìa vàng. Người nghèo hay kẻ hầu người hạ trong mắt chúng không là gì cả. Tôi còn nghe nói năm ngoái cháu trai của Lâm gia chỉ vì không thích màu sắc trên áo của hầu gái mà trói cô ta ném xuống hồ suýt chết. Tôi còn nghe nói tiểu thiếu chủ nhà Nghiêm gia thì không gây khó dễ cho người hầu nhưng thường xuyên ẩu đả với đám trẻ con khác nhưng không ai dám trách mắng vì sợ Nghiêm gia, nhưng người hầu của cậu ta lại bị đám trẻ con kia đem ra hành hạ để trả thù. Cho nên hầu hạ đám trẻ con đó, thật sự là đáng sợ.”
“Nói như vậy, đề bài năm nay của Đoan Mộc gia không phải chính là cố ý đẩy việc khó của họ vào tay chúng ta, nhân lúc có đợt thi tuyển để chúng ta làm bia đỡ của họ hay sao?”
“Chứ còn gì nữa, nhiều trẻ con như vậy, chúng ta không đắc tội đứa này cũng có đứa khác không vừa mắt. Chúng ta lại chưa phải hầu gái chính thức của gia tộc nào, có ai đứng ra bảo vệ đây?”
Nghe một hồi, An Dĩ Thuần liền hiểu ra ánh mắt lúc nãy của phụ tá quản gia Rose. Khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Tôi tớ của Đoan Mộc gia quả nhiên cao tay.
Dĩ Thuần tranh thủ lúc không ai để ý, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn cho Nhân Kiệt. Chỉ mất chưa đầy một phút đã nhận được hồi đáp từ phía Nhân Kiệt với nội dung vỏn vẹn vài chữ:
“Chưa thấy ai chống dám lại tiểu thiếu chủ Nghiêm gia, Nghiêm Luật.”
An Dĩ Thuần nhớ một chút về quãng thời gian điều tra toàn bộ giới chức của cô. Từng nghe đến gia tộc hiển hách mang họ Nghiêm, đứng đầu là Nghiêm Trạch. Nếu nói đến gia tộc hậu thuẫn phía sau Đoan Mộc gia, ai ai cũng đều biết Nghiêm gia chính là đại hào môn hậu thuẫn cho mười gia tộc lớn trong khu vực Châu Á và trên thị trường Á Âu. Chỉ là trong vòng năm năm trở lại đây, gia chủ Nghiêm gia là Nghiêm Trạch bị tai nạn nghiêm trọng bất tỉnh nhiều năm. Nghiêm gia như rắn mất đầu, nội bộ lục đục cho nên Đoan Mộc gia không thể dựa dẫm. Những dự án được Nghiêm gia bảo hộ vì thế mà bị lung lay tưởng chừng đã mất đi cây gậy chống lưng. Nhưng nhờ có phu nhân của Nghiêm Trạch là Bối Tư Mạn dùng cơ ngơi Bối gia, mang danh Nghiêm Trạch chống đỡ cho Đoan Mộc gia. Nhờ đó Đoan Mộc gia mới có thể yên ổn trên cành cao. Vì lý do này mà từ khi Nghiêm Trạch tỉnh lại cho đến nay, Đoan Mộc gia một lòng cung phụng Nghiêm gia, tận tâm đối đãi với con trai của Nghiêm Trạch là Nghiêm Luật không hề lơ là.
Chỉ có điều Nghiêm Luật là đứa trẻ được chiều từ trong trứng nước, nghịch ngợm và quấy phá, không nghe lời bất cứ ai ngoài cha mẹ cậu ta. Hiện tại đã hơn mười tuổi, quậy phá thì ít đi nhưng nhu thuận thì lại không. Tính khí thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Tóm lại vô cùng khó nắm bắt. Chính vì loại tính khí này, Nghiêm Luật có rất ít bạn bè, nhưng không ai không dám không nghe lời cậu ta. Có thể là một loại uy hiếp bằng gia môn hiển hách.
An Dĩ Thuần suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên thông ra điều gì đó mới bước tới quản gia, xin thêm một phần nguyên liệu.
“Coi kìa, cô gái kia tính làm trà cho người già uống sao? Nhìn màu sắc như vậy làm sao con nít có thể uống được.”
“Phen này kiểu gì cũng bị đứa con nít nào đó hành hạ cho mà xem.”
Đám người kia luyên thuyên đủ điều nhưng Dĩ Thuần vẫn chỉ tập trung vào việc của mình không bỏ vào tai. Duy chỉ có người đứng ở bàn cuối, ánh mắt tò mò nhìn về phía cô từ đầu chí cuối không dứt.
Ba mươi phút trôi qua, tất thảy những người tham gia dự thi bóc thăm số thứ tự để tiến vào dâng trà. Số thứ tự trên tay của An Dĩ Thuần là số sáu, cho nên cô đứng ở bên ngoài, có thể thuận tiện có thêm thời gian suy nghĩ.
Những người vào trước bằng gương mặt tự tin, sau khi bước ra đều là dáng vẻ xanh lét sợ hãi. Nhìn qua một chút, ai cũng nhìn ra được đám trẻ con danh gia ngồi ở trong hậu viện trên một bàn tiệc kia khó hầu hạ như thế nào. Chúng không giống những đứa trẻ khác chạy nhảy đùa vui. Chúng là học sinh tiểu học nhưng phong thái cao ngạo ngồi yên trên bàn nói về những chuyến công du của chúng. Người hầu đứng xung quanh, thường xuyên lui tới hầu hạ khi cần thiết.
Những người dự thi kia vào sau, có những người nhỏ nhẹ lễ độ, có những người giọng cao vút mà mở miệng mời trà. Thế nhưng dường như họ đều không vừa mắt chúng vì không biết chúng là ai, cho nên người thì bị tát, kẻ thì bị đạp ra ngoài, còn có người bị chúng đổ trà lên đầu. Tính đến thời điểm hiện tại, không có ai không khóc lóc oan ức mà đi ra. Tất cả đều thất bại.
An Dĩ Thuần đứng ở bên ngoài, trong lòng không khỏi giận dữ khi tận mắt chứng kiến. Lũ nhóc này coi thường người lớn, không xem ai ra gì. Cha mẹ chúng rốt cuộc có dạy dỗ chúng hay không? Đáng ra nên ném chúng vào Thiếu Lâm Tự, để Thuận Thái sư phụ cho chúng xem thế nào là giáo huấn.
Phải mất một hồi, cuối cùng cũng có một người có thể chế ngự được một vị thiên kim, để cho vị thiên kim kia tình nguyện uống trà.
Khi người đó bình an trở ra, được quản gia chính thức tuyên bố ‘đạt’ thì An Dĩ Thuần mới nhận ra cô gái này từ lúc thi đã luôn nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt. Cô gái đó có gương mặt xinh đẹp khó có thể diễn tả, đôi mắt thu hút người đối diện đó nếu được trang điểm một chút, không biết sẽ khiến bao nhiêu gã si mê. Dĩ Thuần nghe quản gia gọi cô ta là Vanessa.
“Vanessa, cô làm cách nào mà cô bé thiên kim kia chịu uống trà của cô vậy?” Những người đứng chờ bên ngoài không khỏi thấy thần kỳ dò hỏi.
Vanessa mỉm cười, lộ ra ánh mắt lấp lánh sáng ngời, cô thỏ thẻ nói: “Cô bé kia thích màn ảo thuật của tôi đó mà. Tôi biết cô bé thích hoa hồng, cho nên trà có vị hoa hồng, trên trách trà cũng là hoa hồng do tôi vẽ nên. Ngay cả trên ngực áo tôi cũng là hoa hồng.”
“Tại sao cô biết cô bé đó thích hoa hồng? Cô quen sao?”
Vanessa lắc đầu: “Không quen, chỉ là quan sát lâu một chút. Cô bé đó hiền lành nhất trong số đám trẻ con đó cho nên tôi mới tìm đến để tiếp cận. Trong mắt cô bé lại có vẻ buồn bã, nhưng khi ngắm đám hoa hồng ở hậu viện, ánh mắt mới có chút vui vẻ. Cho nên tôi đoán rằng hoa hồng đối với cô bé vô cùng ý nghĩa.”
Chúng nhân lúc này mới ba lên một tiếng, không khỏi thán phục Vanessa. Dùng thứ mà trẻ con yêu thích để mê hoặc chúng, nói vài lời ngon ngọt, dở vài trò ảo thuật rồi dụ thử trà, cho dù trà có đắng bao nhiêu chúng cũng sẽ không oán thán nửa lời.
Quả nhiên thông minh.
“Dĩ Thuần, cố lên nhé.” Vanessa rẽ qua đám người, đưa tay lên làm ra vẻ cổ vũ Dĩ Thuần khiến cho Dĩ Thuần cũng ngơ ngác kinh ngạc.
Cô ta quen cô sao?
“Tiếp theo. An Dĩ Thuần.”
Chưa kịp mở miệng đã đến lượt mình. Dĩ Thuần đành để Vanessa ra sau đầu, xốc lại tinh thần mà bước vào bên trong cùng tách trà của mình.
Khi bước vào hậu viện, Dĩ Thuần cảm nhận được không khí trầm lắng vô cùng căng thẳng do những đứa trẻ tạo ra. Trên bàn có tầm mười đứa trẻ ngồi xung quanh. Dĩ Thuần ngoài phân biệt gái trai ra, cô chẳng thể biết được những đứa trẻ này là con nhà ai.
Lướt một vòng, nhìn thấy ấn chỉ của Nghiêm gia trên tay người hầu đứng phía sau một cậu bé. An Dĩ Thuần không ngần ngại mà bước đến, khom người nói:
“Tiểu thiếu chủ, đây là trà đặc biệt của Đoan Mộc gia, mời cậu thỉnh qua.”
Ai nấy từ người hầu cho đến lũ trẻ đều trố mắt nhìn về phía Dĩ Thuần, ngay cả quản gia ALex cũng đưa đôi mắt lạnh kia chiếu về cô. Họ nghĩ cô điên rồi mới chọn Nghiêm Luật để dâng trà. Những người trước tuy không biết Nghiêm Luật là ai, nhưng riêng khí tức bức người mà đứa trẻ đó tạo ra khiến không ai chẳng dám lại gần.
“Không uống.” Nghiêm Luật nghiêng đầu, chống tay lên ghế, tay bình thản lật từng trang truyện tranh đáp.
An Dĩ Thuần vờ như không nghe thấy, bình tĩnh đặt tách trà xuống trước mặt Nghiêm Luật nói:
“Trà thượng hạng đến từ Nhật Bản, mất đến ba mươi phút mới có thể chế thành. Là tôi thành tâm mời cậu.”
Chúng nhân nín thinh hít một ngụm khí lạnh. Cảm giác sống lưng lạnh toát, trong lòng không khỏi chửi thầm An Dĩ Thuần cho rằng cô điên rồi, lại muốn đạp vào ổ kiến lửa. Đám trẻ con xung quanh cũng ngưng khoe khoang về những chuyến du ngoạn của chúng, chú tâm chờ xem phản ứng của Nghiêm Luật.
“Đoan Mộc gia nuôi dạy người dưới như thế này sao? Tôi vừa nói gì, cô không nghe?” Nghiêm Luật quả nhiên nổi nóng, cậu trừng mắt, cất lên giọng nói đầy vẻ cáu gắt.
“Lời nói vàng ngọc của thiếu chủ, sao tôi có thể không nghe. Chỉ là loại trà này dư vị khó nuốt nhưng đặc biệt gây lưu luyến, một khi đã uống sẽ muốn uống thêm lần nữa. Khó khăn lắm tôi mới có dịp được hầu hạ cậu, cho nên mong muốn được cậu nếm qua một lần.”
Gân xanh nổi lên thái dương Nghiêm Luật khiến cho chúng nhân sợ hãi rụt cổ, những người ngồi xung quanh đột nhiên nhích ghế ngồi xích ra thật xa, không ai dám mở mồm lên tiếng.
Gập mạnh cuốn truyện tranh trên tay, Nghiêm Luật gầm lên:
“Tôi đã nói không uống, cô điếc sao?” Tách trà trên bàn kia thuận theo cánh tay gạt của Nghiêm Luật nhắm về phía Dĩ Thuần hướng tới.
An Dĩ Thuần trừng mắt nhìn về phía tách trà, bàn tay nhanh hơn cả nhạn vung lên chụp lấy tách trà nghiêng ngả kia, cánh tay vung xống phía dưới, chân trượt xuống để tách trà nghiêng mình đón lấy nước trà nghiêng ngả trong không gian.
Xoảng!
Khay đựng tách trà rơi xuống kêu lên một tiếng thảm thương.
Ngay lúc đó chúng nhân bao gồm cả Nghiêm Luật kinh ngạc nhìn Dĩ Thuần thân thủ nhanh đến không kịp chớp mắt đón lấy một tách trà bị ném đi trở về bình an không rơi một giọt. Họ kinh hãi khi nhìn thấy một thân cung phu không thể nhanh hơn được nữa của cô gái trẻ kia. Nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng có kể nửa ngày cũng không tin.
“Cô ta rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Nước trà và tách trà về tay cô ta bình yên như chưa có chuyện gì xảy ra, có phải tôi nhìn nhầm không?”
Chúng nhân có mặt ở đó không khỏi lao xao thì thầm khi nhìn thấy một màn kia. Ngay cả Alex cũng biến sắc. Sắc mặt của Nghiêm Luật cũng không khá hơn là bao. Kinh ngạc kèm theo giận dữ.
“Cô….”
Nghiêm Luật toan mở miệng nhưng Dĩ Thuần đã đứng lên chỉnh chu thêm lần nữa dâng tách trà về phía Nghiêm Luật, cướp lời:
“Hôm nay cậu không uống nó, cậu sẽ không thể nhớ về mùi trà dịu mát ở ngọn đồi trên đảo Nakari. Có lẽ cậu không biết, đây là những tép trà hiếm hoi ở trên đảo Nakari còn xót lại kể từ khi nó bị nhấn chìm năm năm trước. Mùi vị của nó là mùi của biển, mùi của đại dương, cũng là mùi của kỷ niệm.”
“Đảo…Nakari?”
Đôi mắt giận dữ của Nghiêm Luật chuyển sang kinh ngạc, cậu thẫn thờ nhìn tách trà kia hồi lâu không có phản ứng.
Người hầu bên cạnh lo lắng bước tới dò hỏi: “Thiếu chủ, cậu làm sao vậy?”
“Nó…thật sự đến từ Nakari?”
Thấy Nghiêm Luật thật sự xúc động khi nhắc đến đảo Nakari, An Dĩ Thuần mới bồi thêm:
“Những đặc sản ở Nakari tính đến thời điểm hiện tại đều đã không thể sử dụng được nữa. Chỉ có nhánh tép trà khô được bảo quản kỹ lưỡng này là những tép trà cuối cùng được nhập về trước khi hòn đảo bị cơn bão nhấn chìm xóa tên khỏi bản đồ. Vì sự quý giá của nó mà nhiều năm qua được rao bán với giá cắt cổ, có nhiều người thậm chí có tiền cũng chẳng mua được. Gia chủ nhà chúng tôi biết thiếu chủ từng sống ở đảo Nakari một thời gian, hẳn có không ít kỷ niệm cho nên hôm nay mới cố ý dùng trà để mời cậu.”
Bàn tay Nghiêm Luật đột nhiên run lên, chậm rãi ngồi xuống, vươn cánh tay ra chạm vào tách trà đã được Dĩ Thuần cứu lại chỉ trong chớp mắt kia nói bằng ngữ khí trầm u:
“Tôi đã suýt nữa quên mất mùi trà thanh mát luôn ngát hương trên đảo. Những ngày hạnh phúc đó, tôi tại sao lại vô quên đi mất?”
Nghiêm Luật nâng tách trà lên tay, cẩn thận hớp một ngụm trước vẻ mặt kinh ngạc của chúng nhân. Họ tò mò đẩy mắt về phía An Dĩ Thuần, không biết trà ở đảo Nakari có gì đặc biệt, lại khiến Nghiêm Luật thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy?
Chúng nhân càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy giọt nước mắt trên khóe mi Nghiêm Luật trào ra. Cậu xúc động trong vị trà đắng nghét:
“Cậu ơi…”
Người Cậu mà Nghiêm Luật nhắc đến phải chăng là ngài Lex, anh trai của mẹ cậu ta Bối Văn Trác đã qua đời ngay sau khi hòn đảo bị nhấn chìm?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!