Mộng Phỉ Thúy - Chương 9: Ngày từ biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Mộng Phỉ Thúy


Chương 9: Ngày từ biệt


Mộc Lan Ý không nhớ được cô đã đi ra khỏi cửa Thiếu Lâm Tự như thế nào, chỉ nhớ được rằng ngày hôm đó, cô bị đuổi bằng cửa phụ của Thiếu Lâm Tự, ép buộc cô đứng giữa núi rừng nhìn cánh cổng cao vút trong đơn độc, đứng bên ngoài nghe tiếng tụng kinh đều đặn. Tiếng chuông bi thương vang lên trên ngọn núi xanh như ngọc. Thậm chí không có cả tư cách đưa tiễn Phương Trượng. Chỉ có thể đứng bên ngoài dập đầu vái lạy.
Hôm đó ở cổng phụ, giữa những ngọn đồi đan xen. Mộc Lan Ý đưa mắt nhìn về Thiếu Lâm Tự dập đầu ba ngàn cái từ sáng cho đến đêm. Để đến mức trán vương máu, đầu gối túa ra những dòng máu đỏ chẳng hề đau đớn. Bởi vì đớn đau nén trong tim gan của cô hóa thành ngọn lửa thù hận.
Khi Mộc Lan Ý dập đầu đến cái cuối cùng. Mặt trời đã xuống núi, đêm sương lạnh lẽo xuyên qua da thịt. Mộc Lan Ý thậm chí không thể đứng dậy, toàn thân cô run rẩy vì đuối sức. Mắt cũng quay cuồng vì chóng mặt. Lúc này đột ngột phát hiện ra tiếng bước chân và đế giày quen thuộc. Mộc Lan Ý quay đầu, nhìn thấy dáng hình người kia trầm giọng nói:
“Chung Diệp sư phụ. Người đến tiễn con đấy ư?”
Chung Diệp bước đến trước mặt Mộc Lan Ý, nhìn cô chỉ mới một ngày mà tiều tụy đi không ít, trong mắt vẫn bình thản như không có chuyện gì nói:
“Ta là đến báo với con, Thuận Thái sư huynh không sao cả, huynh ấy đã trở về rồi. Chỉ là hơi muộn một chút.”
Mi tâm Mộc Lan Ý lúc này mới giãn ra được một chút: “May quá, chỉ cần trở về an toàn là được rồi.”
“Con….” Chung Diệp xót xa nhìn Mộc Lan Ý tỏ vẻ vẫn ổn kia, không đành lòng lên tiếng, chỉ là vừa mở lời, Thuận Thái từ đằng sau lưng không biết xuất hiện từ lúc nào mà cất giọng lạnh lùng:
“Mộc Lan, con thật nhẫn tâm. Phương Trượng viên tịch, một giọt nước mắt cũng không có, thật uổng công người nuôi dạy lại thành một đứa trẻ vô tâm như vậy.”
Mộc Lan Ý nhìn người kia, nhận ra giọng nói của Thuận Thái nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó, cô khó khăn đứng vững dậy, gạt đi đám lá khô vương lấy thân mình nói:
“Phương Trượng vì bảo vệ con mà ra đi, con khóc vì người liệu có được gì? Con chỉ có thể toàn tâm dùng tính mạng của mình đổi lấy nửa đời đau khổ của kẻ đã hại chết người. Như vậy mới xứng đáng.”
Thuận Thái chắp tay sau lưng, vạt áo cà sa phất ngang qua ngọn gió, ánh mắt trầm xuống: “Con muốn trả thù Đoan Mộc gia?”
“Con biết Đoan Mộc gia không dễ để con bước chân vào chứ đừng nói đến chuyện tìm ra kẻ đã hạ thủ với Phương Trượng. Nhưng cho dù có là máu mủ thật với con hay là không. Con cũng sẽ buộc kẻ đã ra tay với Phương Trượng phải theo người hầu hạ.”
Thuận Thái và Chung Diệp lúc này phát giác ra, trong ánh mắt đứa trẻ thuần khiết mà Thiếu Lâm Tự nuôi lớn từ lúc nào đã tràn ngập oán hận và sát khí. Tựa như đây mới là bản tính thật sự của Mộc Lan Ý, vì cái chết của Phương Trượng mà thoát ly ra ngoài.
“Phương Trượng luôn dạy con giáo lý, gạt bỏ hận thù, kính già, yêu trẻ,, con sao lại….” Thuận Thái tự dưng nhiều lời, tuôn đạo lý ra mà nói. Nhưng nói chưa dứt câu đã bị Mộc Lan Ý nhảy vào họng.
“Con biết, Phương Trượng cả đời kính phật hướng thiện là thế. Vậy mà kết cục lại như ngày hôm nay. Nếu như con ngay cả hận thù cũng chẳng làm được, liệu có còn là con người hay không?” Bước đến gần Thuận Thái, Mộc Lan Ý lấy ra từ túi áo một lọ thuốc nhỏ đặt vào tay Thuận Thái nói: “Hôm nay con vội vàng chạy về đây, chỉ kịp chạy đi mua vài thứ lặt vặt làm quà cho mọi người. Nhưng quà chưa đến tay, mọi người đã bỏ con rồi. Nay chỉ có thể gửi đến sư phụ. Tay người thường xuyên đau nhức, con biết người vì vị trí này mà giả vờ nín nhịn….”
Mắt Thuận Thái bất ngờ nổi lên tia đỏ, ông cắn môi quay đầu gạt tay đi khiến cho lọ thuốc văng xa ra, quát lớn: “Đừng tự cho mình cái gì cũng biết. Ta không cần, vì một đứa trẻ xa lạ như con mà Thiếu Lâm Tự rơi vào bước đường này. Mau đi đi. Đi cho khuất mắt ta.”
“Sư huynh….” Chung Diệp nhìn cảnh này cũng chẳng đành lòng, nhưng vì an nguy của Mộc Lan Ý, đành phải mở miệng đuổi cô đi: “Nơi này đã không còn an toàn nữa, nếu con tiếp tục ở đây, không chỉ làm con bị thương mà sẽ con liên lụy đến nhiều người…”
Mộc Lan cụp mi, chậm rãi nhặt lọ thuốc lên, phẩy đi bụi bẩn bám lên vỏ chai nói:
“Từ nhỏ đến lớn, con luôn coi Phương Trượng như một người ông, coi Chung Diệp sư phụ và Thuận Thái sư phụ là hai người cha đã sinh ra con. Người bề ngoài luôn tỏ vẻ không quan tâm, ghét bỏ nhưng lúc nào cũng là người lo cho con nhiều nhất. Con nhớ lúc năm tuổi, vì rơi xuống nước nên bị sốt, suốt đêm đó người thức trắng đêm không ngủ bón thuốc cho con. Năm mười một tuổi ở Giang Nam xa xôi, người dạy con tuyệt chiêu thứ bảy phải hạ được gấu nhỏ. Người lo con không thể đánh bại, âm thầm đi theo con vào rừng, gạt đi không ít nguy hiểm và bẫy rừng mà đáng ra con phải mắc phải, dõi theo con cho đến lúc trở về. Năm mười hai tuổi con vì vết thương ở lưng mà nổi sốt, cả đêm không ngủ được cứ khóc rấm rứt. Con nhìn thấy bóng lưng người ở ngoài cửa sổ đốt trầm hương có mùi của Thiếu Lâm Tự để con dễ ngủ. Ngày hôm đó, người và Chung Diệp sư phụ cũng thức trắng một đêm.”
Lại một lần nữa đặt lọ thuốc lên tay Thuận Thái, Mộc Lan Ý không nhìn được cảm xúc trên gương mặt Thuận Thái và Chung Diệp vì bóng đêm che khuất nhưng có thể biết trong lòng họ bây giờ như thế nào. Giọng cô hòa lẫn đêm đen tiếp tục nói:
“Không chỉ có Phương Trượng, Chung Diệp sư phụ và người luôn yêu thương bảo vệ con mà ngay cả Vinh Huệ sư huynh và các vị huynh đệ khác đều vì con mà đuổi con ra bên ngoài. Hôm nay người của Đoan Mộc gia đến đòi lại đứa trẻ năm đó vứt bỏ nhưng mọi người cố chấp không nói, giả vờ không biết đến con cho dù phải bị thương, phải thế mạng, mọi người cũng quyết bảo vệ con đến cùng. Con không biết tại sao sinh ra con, vứt bỏ con, Đoan Mộc gia còn muốn sát hại con. Mọi người đều là vì bảo vệ con, sợ con một khi xuất hiện sẽ không thể tiếp tục sống xót.”
Bờ vai Thuận Thái và Chung Diệp có chút run lên, dường như ông không nhận ra được đứa trẻ mà ông nuôi lớn lại có nhãn quang như vậy. Là Mộc Lan Ý trước giờ giả vờ ngốc nghếch không biết. Nhưng thực ra mỗi hành vi cử chỉ của từng người trong Thiếu Lâm Tự, cô đều khắc cốt ghi tâm.
“Nếu đã biết, còn không mau rời đi đi. Càng ở lại lâu, càng gây phiền toái cho ta.” Thuận Thái vẫn không quay đầu, chỉ trầm giọng nói.
“Đứa trẻ ngốc nghếch này. Con cứ làm ta không an lòng…” Chung Diệp dùng tà áo lau thứ chất lỏng ở đuôi mắt khàn khàn nói.
Mộc Lan Ý trì hoãn một chút, nhìn về Thiếu Lâm Tự thật lâu mới nói: “Lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể trở về gặp lại mọi người. Khi nhớ mọi người cũng chẳng biết làm thế nào. Chỉ có thể đứng đây khấu đầu Phương Trượng ba ngàn cái, chờ vi sư xuất hiện bày tỏ lòng thành kính. Như vậy mới an tâm.” Nói rồi quỳ xuống, cúi đầu chạm đất, cung kính cảm tạ.
Bờ vai Thuận Thái xúc động nghẹn ngào nhưng cương quyết không quay đầu, ông ném cho Mộc Lan Ý một cái túi nhỏ, giọng nói có chút lạc đi:
“Đây là những thứ trên người con lúc nhỏ, có lẽ sẽ cần thiết. Còn có ấn chỉ của Đoan Mộc gia. Về sau có như thế nào đều là tự con quyết định. Thiếu Lâm Tự đã đủ tình nghĩa với con rồi.”
Đỡ lấy tay Mộc Lan Ý, Chung Diệp phụ cô đứng dậy dặn dò: “Bây giờ ngay cả nơi ở của Vũ Nương cũng không còn an toàn, ta đã dặn dò người đi đón Vũ Nương rời khỏi Giang Nam. Con hãy đi tìm bà ấy, hai người tìm nơi nào an tĩnh, sống cuộc đời bình an. Chỉ cần như vậy, sư phụ mới có thể yên tâm.”
Mộc Lan Ý nhặt lấy túi nhỏ ôm vào lòng, từ từ đứng dậy, đầu vẫn cúi kín cẩn trước bóng lưng của Thuận Thái và gương mặt hiền từ của Chung Diệp nói: “Ơn dưỡng dục còn hơn cả ơn sinh thành, cuộc đời này của con sẽ không bao giờ quên hai người cha, người sư phụ và người ông của con. Khi con quay trở lại, không dám mong được người cõng trên lưng như lúc trước, chỉ mong được thấy người mở rộng vòng tay chào đón con trở về.”
Lời từ biệt luôn khiến lòng ngực đau nhói, khi bóng dáng Mộc Lan Ý lững thững rời đi, chậm rãi bị đêm đen nuốt chửng, Chung Diệp mới xúc động quệt nước mắt:
“Thuận Thái sư huynh bao năm rồi vẫn cứ kìm nén như vậy, yêu thương thì nhiều nhưng chẳng bao giờ chịu nói ra, con bé thông minh đã sớm nhận ra lòng của người rồi.”
Thuận Thái đau đáu nhìn màn đêm đen đặc đó, trong lòng lo lắng không yên, tay vẫn nạm chặt lấy lọ thuốc Mộc Lan Ý đưa cho, vẻ bình thản thường ngày bây giờ xen lẫn vô số cảm xúc:
“Đứa trẻ ngốc đó, đau lòng đến vậy vẫn không chịu khóc một tiếng. Bộ mặt lạnh lùng của nó càng khiến ta lo lắng. Nó từ nhỏ đến lớn chỉ ở nơi này, bây giờ một mình lưu lạc bên ngoài, không chỗ ăn không chỗ ngủ. Xã hội phức tạp, dễ bị người ta khi dễ, ức hiếp. Làm sao đây?”
Chung Diệp gạt nước mắt, vỗ vai Thuận Thái nói: “Sư huynh đã lấy toàn bộ tiền tích cóp đặt vào trong cái túi đó quăng cho Mộc Lan, còn sợ con bé đói khổ hay sao? Huynh biết mà, Mộc Lan lanh lợi hơn người, tự khắc sẽ biết cách sống xót. Ta và huynh lại dạy nó nhiều như vậy, chỉ có nó ức hiếp người ta, không ai đủ sức ức hiếp được nó đâu.”
Nghe vậy Thuận Thái mới an tâm hơn một chút. Thở một hơi dài:
“Đoan Mộc gia âu cũng là số phận của nó. Mộc Lan Ý, ta chờ con trở về.”
=====
Đứng trong phòng khách rộng rãi khang trang nằm trong nhà của Đới Nhân Kiệt, bạn học của Mộc Lan Ý. Phải mất vài phút, Nhân Kiệt mới có thể tiêu hóa được hết câu chuyện mà cô kể sau khi đột ngột xuất hiện kể từ khi mất tích trong chuyến dã ngoại. Nhín cô bừng bừng lửa hận, ánh mắt đầy nộ khí, Nhân Kiệt biết rằng con người thật của Mộc Lan Ý có thể hôm nay đã bùng phát.
Hồi lâu không thấy Nhân Kiệt phản ứng gì mà chỉ trợn mắt nhìn mình, Mộc Lan Ý nghĩ rằng cậu có thể bị sốc vì đột nhiên phát hiện ra người bạn ở thị trấn nghèo của mình có thể xuất thân từ một đại gia tộc như vậy. Thực ra cô còn không rõ Đoan Mộc gia là cái gì, chỉ nghe ngoài xã hội truyền tai nhau là một hào môn giàu có.
“Cậu là người bạn duy nhất mà tớ tin tưởng. Mối thù này tớ muốn tự mình trả, nhưng không thể không có sự giúp sức từ cậu.”
“Cậu kể chuyện này ra, và nhờ sự giúp đỡ của tớ vì biết tớ là con của quan chức cấp cao. Chỉ vì lúc trước phạm tội nghiêm trọng, cha mẹ đành phải đưa tớ đến nơi xó xỉnh này trốn tránh mới vô tình gặp được cậu. Cái gì trong giới, tớ đều rõ hơn người khác một chút. Cho nên khi cậu muốn tìm hiểu về một gia tộc danh giá, cậu liền không ngại mưa lớn, một mạch chạy đến tìm tớ. Có phải không?”
Mộc Lan Ý bình tĩnh gật đầu. Đây vốn là lý do khiến cho đám học sinh luôn dè dặt sợ hãi đối với Nhân Kiệt. Cậu ta là con trai quan chức trung ương, vốn lớn hơn cô hai tuổi nhưng vẫn chưa thể tốt nghiệp mà phải chạy về tỉnh lẻ học hành nhưng không có chuyện gì về giới chức mà không biết. Nhân Kiệt tuy rằng đáng sợ trong mắt đám học sinh nhưng đối với Mộc Lan Ý luôn nhường nhịn ba phần, bất kể cô làm gì cũng vô thức tuân theo khiến cho cô tùy ý mà tin tưởng.
“Mộc Lan, cậu có biết Đoan Mộc gia là ai không? Cậu nghĩ muốn báo thù thì báo sao? Lại đây, để tớ cho cậu xem cái này.”
Kéo Mộc Lan Ý đến bàn máy tính đang mở, Nhân Kiệt múa những ngón tay trên bàn phím tìm kiếm vài thông tin, trên màn hình nhanh chóng hiện ra một loạt những thông tin về Đoan Mộc thị. Cậu dõng dạc đọc lên cho Mộc Lan Ý nghe từng từ:
“Tập đoàn WoodGruop, tiền thân là công ty cổ phần Đoan Mộc được thành lập tại Trung Hoa vào những năm 1958, thời kỳ cuộc Đại nhảy vọt là một thất bại của nền kinh tế. Được thành lập bởi những du học sinh trẻ tuổi mang ba quốc tịch: Việt Nam, Nhật Bản và Trung Hoa. Hoạt động ban đầu trong lĩnh vực thực phẩm và thành công rực rỡ với thương hiệu VJCPro. Những năm cuối của thế kỷ 20, tập đoàn Đoan Mộc là tập đoàn duy nhất có thể bám trụ và phát triển thịnh vượng trong nền kinh tế hỗn độn của Trung Hoa dân quốc và nhân rộng thị trường ra mười nước trong khu vực Châu Á. Những năm đầu thế kỷ 21, Đoan Mộc được đổi thành WoodGruop và tấn công vào thị trường Châu Âu, đặt trụ sở tại Luân Đôn và sớm trở thành một trong 500 tập đoàn lớn nhất thế giới theo danh sách của Fortune Global 500 bình chọn.
Với tầm nhìn dài hạn, WoodGruop đã mở rộng đầu tư vào ngành bất động sản, du lịch và sản xuất xe hơi với những thương hiệu đẳng cấp đã nhiều lần được tôn vinh. Bằng những nỗ lực của mình, WoodGruop liên tiếp gặt hái thành công trên hai thị trường Châu Âu và Châu Á, trở thành cánh chim đầu đàn của ngành Du lịch và Bất động sản vào mười bảy nước trên thế giới với chuỗi nhà hàng, khách sạn, khu nghỉ dưỡng, công viên giải trí, căn hộ đẳng cấp… Cái tên Đoan Mộc thị nhờ đó mà trở thành một trong những gia tộc giàu có, vinh quang nhất tính đến thời điểm hiện tại.”
Đọc xong những thông tin này, sắc mặt Mộc Lan Ý mới trắng như tờ giấy. Cô lớn lên trong nhà tranh ngói rách, sống bằng những đồng tiền lẻ mà mẹ Vũ Nương kiếm được từ việc bán thuốc Đông y. Không hề biết đến cái gì là khách sạn, khu nghỉ dưỡng… Bây giờ kẻ thù trước mắt là nơi sinh ra cô cao cao tại thượng đến thế này. Cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi.
“Bây giờ thì đã rõ rồi chứ. Cha mẹ tớ muốn đấu lại Đoan Mộc gia còn khó, nói gì đến cậu và tớ.”
Mộc Lan Ý hướng gương mặt lạnh tanh kia ra bên ngoài cửa sổ, giọng cô khàn khàn bật lên:
“Nhân Kiệt, tớ chưa từng cầu xin cậu điều gì, càng chưa bao giờ nhờ vả cậu. Nhưng lần này, tớ muốn lấy hết tình bạn của chúng ta ra đặt cược một lần.” Quay đầu về phía Nhân Kiệt, chậm rãi bước đến cầm lấy tay Nhân Kiệt, nhỏ nhẹ cất lên giọng nói thanh mảnh nhưng lời nói vô cùng cứng rắn:
“Kẻ đó, kẻ đã giết người thân nhất của tớ, sẽ phải trả giá bởi một đứa nhóc con là tớ. Cho dù có phải đánh đổi bằng cả tính mạng.”
Mắt trái Nhân Kiệt giật giật vài cái, không biết là điềm báo gì, chỉ biết rằng một bước này của cậu sẽ là hậu họa khôn lường. Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng từ chối cô bất kỳ điều gì. Lại bị đôi mắt của Mộc Lan Ý từ khẩn cầu chuyển sang uy hiếp, Nhân Kiệt mới vã mồ hôi hột thậm thụt nói:
“Được, tớ giúp cậu là được chứ gì.”
“Cảm ơn.”
“Còn sớm để nói lời cảm ơn. Trước tiên cậu phải đổi tên cái đã. Nếu cậu mang tên cũ đi, sớm muộn cũng bị tìm ra trước khi cậu kịp trả thù. Tớ quen rất nhiều cán bộ cấp cao, để thay đổi giấy tờ của cậu không có gì là khó.”
Mộc Lan Ý gật đầu, cảm thấy đúng là may mắn khi gặp được Nhân Kiệt. Cô vân vê cằm một chút mới nói:
“Vậy…tên tớ là gì?”
Nhân Kiệt bước tới kệ sách với một đống những bộ truyện tranh kèm theo băng đĩa của mình. Nhíu mi nghĩ hồi lâu lại chậm rãi xem xét gương mặt Mộc Lan Ý. Cậu mới đáp:
“Một cái tên cũng có thể thay đổi cuộc đời con người. Tớ không thể tùy tiện đặt nó. Nếu tên đã là của cậu, hoặc là người có công dưỡng dục, sinh thành đặt, hoặc là cậu tự đặt.”
Mộc Lan Ý không ngờ người luôn sôi động và bốc đồng như Nhân Kiệt lại biết đến đạo lý này. Cô mới bắt đầu nhớ một chút về những đạo lý mà Thiếu Lâm Tự đã dạy cô, về mong mỏi cô luôn được sống bình an của Phương Trượng và hi vọng cô luôn giữ được nét hiền lương, thuần khiết lương thiện của hai vị sư phụ. Cuối cùng đúc rút ra được một cái tên trọn nghĩa:
“Họ là An trong bình an, nối bằng một từ Dĩ và Thuần.”
Bên ngoài, tiếng gió vút lên bức tường, tạo nên âm thanh hiu hút ma quái. Mộc Lan Ý bình tĩnh mở cánh cửa sổ ra, rèm cửa gặp phải gió lớn liền quay cuồng bay lên. Cô để mặc những giọt nước mưa vì bão lớn kia tạt vào mặt, không ngần ngại cảm nhận cơn bão đổ vào người mình mà cất giọng:
“Từ nay trở đi, sẽ không còn Mộc Lan Ý của Thiếu Lâm Tự nữa. Chỉ còn lại…
An Dĩ Thuần.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN