Mộng Phỉ Thúy - Chương 8: Gieo lòng sinh hận, hái sầu bi ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Mộng Phỉ Thúy


Chương 8: Gieo lòng sinh hận, hái sầu bi ai


Hai chữ Đoan Mộc đánh vào đầu Chung Diệp một tiếng thật lớn, đôi mắt hoảng hốt dời về phía Mộc Lan Ý.
“Là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, không thù không oán tại sao vừa đến cửa Thiếu Lâm đã ra tay tàn sát đến mức này? Nhân tính hay quyền uy của Hiệp hội phật giáo cũng bị bọn họ xem thường rồi ư?” Tịnh Tuệ nghiêm mặt tức giận nói.
Chung Diệp nhìn Lam Tử bị thương đến mức này, như sực hiểu ra điều gì đó. Ông bần thần chốc lát mới quyết định cầm lấy tay Mộc Lan Ý, toan kéo cô đi:
“Đi thôi, nơi này không an toàn. Ta đưa con đi nơi khác.”
“Sư phụ! Mộc Lan chỉ vừa mới trở về, Thiếu Lâm Tự lại đang lâm nguy, sao người lại muốn rời đi lúc này chứ?” Tịnh Tuệ nhìn biểu hiện này, không thể hiểu nổi mà lên tiếng.
Mộc Lan Ý gạt phăng khỏi cánh tay của Chung Diệp, gào lên:
“Sao người lại làm vậy? Người có phải là sư phụ của con không?” Bàn tay Mộc Lan Ý siết chặt lại thành quyền, đôi mắt đỏ âu lên: “Nhìn thấy nhà mình bị đốt cháy, nhìn thấy những vị huynh đệ lớn lên cùng mình bị thương đến mức này, con lại cư nhiên vì hoảng sợ mà bỏ chạy, người biến con thành loại người gì vậy cơ chứ?”
Trong lòng vô cùng tức giận. Ánh mắt cương quyết đến mức đủ khiến Chung Diệp hiểu rằng với tính khí đó không có điều gì có thể ngăn cản được cô.
“Mộc Lan, ta không thể ngăn cản con nhưng nếu con muốn vào Thiếu Lâm Tự, bắt buộc phải thật trấn tĩnh. Nếu con hành động không suy nghĩ. Chính tay ta sẽ đánh ngất con đưa đi. Không cho con có cơ hội gặp mặt bất kỳ ai. Hiểu không?”
Cố gắng nén bức xúc trong lòng xuống, Mộc Lan Ý không tình nguyện gật đầu. Vội băng bó cầm máu cho Lam Tử, cô cắn môi ngấu nghiến nói:
“Không có kẻ nào mà Mộc Lan Ý này không thể thắng. Sư huynh đợi em. Em phải đi tìm Phương Trượng và Thuận Thái sư phụ.”
Mộc Lan Ý thân thủ nhanh như chớp, vừa dứt lời liền đạp gót chạy đi. Chung Diệp và Tịnh Tuệ phía sau toan nối gót nhưng bị Lam Tử chụp lại gấp giọng nói:
“Đám người của Đoan Mộc gia vừa đến đã mang theo sát khí muốn đòi người…..không giống là muốn nhận lại đứa trẻ mà họ đã bỏ rơi. Phương Trượng nhận ra, đó không phải là người của Đoan Mộc Niên mà là bè đảng của Đoan Mộc tộc muốn diệt trừ Mộc Lan….khụ khụ….Cho nên, bọn chúng mở miệng đòi lại Mộc Lan, thực chất là muốn dành lại nó trước khi Đoan Mộc Niên biết về con bé…Bọn họ là muốn sát hại nó…”
Sắc mặt Chung Diệp vô cùng xấu, ông vỗ vào lưng Lam Tử trấn an:
“Mộc Lan cứ để ta lo, con tìm nơi an toàn, tận lực chữa trị vết thương. Đợi Thiếu Lâm bình an trở lại hẵng trở về.”
“Sư phụ, phải đi cửa sau…..Bọn chúng đang vây kín cửa trước. Rất….nguy hiểm.”
“Được.” Chung Diệp quay đầu bước đi. Một thân khinh công đạp gót lướt đi liền đuổi kịp Mộc Lan Ý, kéo cô lại, kịp thời để cô thoát khỏi tầm mắt của những ‘kẻ’ áo đen vừa đi ngang kia. Tình hình dường như vô cùng căng thẳng.
Ba người nhìn thấy bọn chúng súng lạnh lăm lăm trên tay, nên hiểu chuyện núp sau đám bụi, tìm con đường khác dẫn đến cửa phụ. Tuy rằng đường núi hiểm trở, dài đằng đẵng nhưng với một thân khinh công tôi luyện nhiều năm, ba người chẳng gặp trở ngại nào mà đến được cửa phụ không ai biết đến kia, tìm lối đi vào.
Chỉ là đám người Đoan Mộc tộc kia dăng lưới đầy trời, ở cửa phụ vẫn để lại mai phục. Cho nên ba người vừa đến nơi đã bắt gặp hai vị khách không mời đang canh cửa.
“Sư phụ, hai kẻ đó có phải là người của ta không?”
Chỉ nhìn ra họ mặc đồ đen, còn gương mặt đó có phải là người của Thiếu Lâm không, Mộc Lan không thể nhận ra. Cho nên Chung Diệp vừa nhìn thấy họ thì đáp ngay một câu: “Không phải.”
Không một chút suy nghĩ, Mộc Lan Ý nhanh chân hơn cả ông. Thoắt một cái đã đứng phía sau gã áo đen đứng bên phải, kẹp lấy cổ gã xoay một vòng, hạ đòn bằng một nắm đấm xuống thái dương.
Gã phía bên trái kịp phản ứng, còn chưa kịp mở miệng thì Mộc Lan Ý đã hạ xong tên kia, tung ngay một cước thẳng vào mặt tên còn lại khiến hắn ngã văng về phía sau. Súng đằng sau hông vừa định rút ra đã bị Mộc Lan Ý bắt lấy từ lúc nào không hề hay biết, tên kia trơ mắt vừa ngẩng mặt để nhìn xem kẻ hạ thủ mình là ai thì một cú lên kê đã khiến hắn muốn mất mật, hự một tiếng liền bất tỉnh mà không kịp nhìn thấy điều gì.
Xong xuôi, Mộc Lan Ý không hề nao núng mà tiến vào phía trong. Sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng đó lọt vào mắt Chung Diệp và Tịnh Tuệ, khiến hai người há hốc mồm vì một loạt thao tác kia, bất giác kinh hãi.
Khi Mộc Lan Ý rời đi năm mười tuổi, cũng chỉ là một cô bé yếu ớt nhanh miệng, không ngờ rằng những năm qua ở xứ người được Chung Diệp và Thuận Thái thay nhau dạy dỗ đã có thể phát triển nội lực công phu đến mức này. Quả thật không thể xem thường.
Vào đến Thiếu Lâm Tự bằng cửa phụ quanh năm đóng kín, chỉ thấy làn khói đen bủa vây, một vài đám lửa ngự trị trên bên nhánh cây đen bị Mộc Lan Ý dùng một gáo nước dập tắt. Trong ngôi chùa vốn dĩ bình dị, an nhàn này lại vô cùng bừa bộn. Những mảnh vụn gỗ và đạn gắn vào khe cửa vương vãi trên nền đất, chứng minh cho một trận hỗn chiến giữa Thiếu Lâm Tự và một thế lực nào đó.
Vừa lúc đó bên ngoài vang lên tiếng ồn ào như tiếng của nhiều người, thấy Mộc Lan Ý toan ra ngoài xem, Chung Diệp vội vàng kéo tay lại trốn qua một bên nói:
“Nhanh tìm Phương Trượng, những chuyện khác để sau.”
Mộc Lan Ý biết thế sự chẳng lành liền gật đầu theo chân Chung Diệp tiếp tục chạy đi không quay đầu lại mà không hề biết Chung Diệp đã nhận ra đám người bước xuống từ chiếc xe của Đoan Mộc gia đang cố thủ ở bên ngoài. Nhìn thấy quang cảnh hoang tàn của Chùa Thiếu Lâm Tự, càng đi sâu, sắc mặt Mộc Lan Ý càng vô cùng khó coi, dần dà thành run rẩy, nghĩ đến Thiếu Lâm Tự thua trận, nghĩ đến gương mặt già nua hiền từ của Phương Trượng khi bại trận, cô sợ hãi đến mức bước chân loạng choạng ngã trên bậc cửa.
Đúng lúc này bên trong đền phát ra giọng nói trầm trầm của một người đàn ông, thanh âm này vô cùng xa lạ, phán đoán là người Mộc Lan Ý chưa từng gặp mặt. Kẻ đó dùng ngữ khí cao ngạo, lời nói độc địa, chỉ trích không ngớt nhân phẩm của Thiếu Lâm Tự:
“Phận là kẻ xuất gia, vậy mà dám cấu kết với tội phạm truy nã, dấu diếm dòng máu của Đoan Mộc từng ấy năm. Kẻ như các người mà cũng xứng với chín dấu Nhiệt đảnh trên đầu sao?”
Bên trong xuất hiện nộ khí của các vị thiền sư, chỉ là không dám mở miệng. Trong lúc này giọng của Phương Trượng trầm khàn vang lên, không nhanh không chậm, ngữ khí thanh thoát:
“Con người đến thế giới này là để thực hiện công việc và nghĩa vụ – đó là mục đích của cuộc sống. Để làm tốt vai trò mình đảm nhận thì phải cúi thấp cái đầu, an tịnh cái tâm, lùi lại kiên thủ vững chắc một chút, rồi mới ngẩng đầu thâm nhập dò tìm mở đường tịnh tiến lên.”
“Nếu đã cúi thấp đầu, an tịnh tâm. Tại sao còn dám nhận nuôi, che dấu đứa trẻ đó, các người không sợ ngày hôm nay hay sao? Phương Trượng, ông nhìn bên ngoài đi, môn đệ thiếu lâm cho dù võ công cái thế thì đã sao? Vũ khí mà chúng tôi sử dụng đều là vũ khí hạng nặng, con người có thể chống lại ư? Ông vì một đứa trẻ không lai lịch lại để cho đệ tử của ông thương thế đầy mình. Đáng sao?”
Vẫn là ngữ khí bình bình, lời nói đầy tính giáo huấn lại không hề đáp lời kẻ kia về sự tồn tại của đứa trẻ mà họ tìm dù chỉ nửa chữ:
“Nhân sinh luôn cho rằng mình am hiểu tỏ tường vạn vật, nhưng lại luôn hiểu sai đạo lý ‘Người sống vì mình là đạo lý hiển nhiên, người không vì mình trời tru đất diệt’. Nó không có nghĩa một người nếu như không biết vì mình mà mưu lợi, mưu quyền, mưu sắc… thì sẽ bị trời đất trách cứ, trừng phạt, sẽ thua thiệt so với người khác. Mà là từ “vì mình” có ý là yêu cầu “mình” tuân theo phép tắc đạo đức chứ, là người không màng danh lợi, siêu thoát khỏi ngoại vật…”
“Nói kháy hay lắm Phương Trượng, nhưng lão đây không dễ bị mấy câu đó của ông mà lương tâm cắn rứt. Nói cho cùng vẫn là ông không chịu trả người. Để tôi nói cho ông hay. Lão gia một ngày chưa nhìn thấy đứa cháu này thì sẽ còn một ngày không buông tha cho Thiếu Lâm Tự.”
Vinh Huệ bị thương ở chân kia đứng bên cạnh Phương Trượng hồi lâu không lên tiếng bị câu nói kia làm bức xúc mà cất giọng: “Hừ, nếu thật sự là muốn đến nhận lại máu mủ, Đoan Mộc Niên cho dù từng có thâm thù đại hận cũng sẽ không tùy ý lạm sát người vô tội, bức ép đến mức này.”
Người kia có vẻ bị chọc tức, nhị khúc trong tay với những sợi dây sắc va chạm nhau kêu lên tiếng leng keng không hề nhân nhượng mà hạ xuống bắp chân bị thương của Vịnh Huệ, đánh một cú thật mạnh khiến cho Vinh Huệ đau đớn gào lên rồi khụy xống.
“Vinh Huệ!”
Các huynh đệ và Phương Trượng xót xa kêu lên, ánh mắt tràn đầy nộ khí.
Mộc Lan Ý ở bên ngoài nộ khí xung thiên, không cần biết chuyện như thế nào toan đạp cửa xông vào nhưng chân vừa bước lên đã bị Chung Diệp kéo lại ngã về phía sau, lấy tay bịt miệng Mộc Lan Ý ngăn không cho cô mở miệng.
“Muốn sống, tốt nhất là ngậm cái miệng lại. Lão đây cũng không muốn dây dưa với đám phật tử các người. Chẳng qua là muốn nhìn mặt đứa cháu thất lạc này một chút mà các người lại cứ ngăn cản chú cháu ta tìm nhau. Đều là các ngươi bất nhân trước.”
Gã kia lấy từ hông ra một khẩu súng ngắn màu đen, bàn tay phẩy một cái lập tức lên đạn chĩa về phía Phương Trượng.
“Thứ tha rồi sẽ nhẹ lòng.
Hơn thua rồi sẽ mênh mông hận thù.
Đời người đâu khác phù du
Một ngày rồi sẽ như Thu úa tàn.”
Mặc kệ đe dọa. Phương Trượng mắt vẫn nhắm, tay vẫn xoay tràng hạt, miệng đọc đạo lý.
Mộc Lan Ý ở bên ngoài vùng vẫy, muốn lao vào nhưng bàn tay của Chung Diệp quá mạnh, kèm theo Tịnh Tuệ trói tay cô sau khi nghe ông thì thầm điều gì đó. Cư nhiên là muốn Mộc Lan Ý cố thủ ngoài này không được xuất hiện.
“Phương Trượng vì bảo vệ con mà không tiếc để cho huynh đệ bị thương. Nếu bây giờ con xông vào sẽ khiến sự hi sinh của mọi người thành công cốc. Có hiểu không?”
Bảo vệ cô?
Mộc Lan Ý kinh ngạc mở to mắt nhìn Chung Diệp.
Bàn tay Chung Diệp chậm rãi buông lỏng, miễn cưỡng nói:
“Người mà kẻ kia nói đến, đứa cháu mà ông ta muốn tìm chính là con.”
Đầu óc Mộc Lan Ý đột nhiên trống rỗng, môi cô run run phân bua:
“Sao….sao có thể chứ? Con….là con gái mẹ Vũ Nương….Cha con ngày trước là bị bệnh mà chết khi con chưa chào đời. Các vị sư phụ vì thấy con đáng thương nên nhận nuôi. Chẳng phải chính người lúc nhỏ đã nói với con như vậy ư? Con làm gì có chú nào chứ? Sư phụ, người gạt con đúng không?”
Chung Diệp cắn môi, mi tâm nhíu chặt, nhìn gương mặt hoảng hốt của cô mà lòng xót xa: “Phải, sư phụ gạt con, là gạt con vì câu chuyện lúc nhỏ. Con vốn dĩ không phải là con gái của Vũ Nương, cũng chẳng có người cha nào chết vì bệnh. Con là do người ta mang đến đặt trước cửa chùa lúc chỉ vừa mới một tháng tuổi. Đại sư phụ và mọi người sợ con tủi thân, cho nên từ trước đến giờ vẫn can tâm gạt con.”
Đầu não Mộc Lan Ý nổ ong lên một tiếng, một đoạn ký ức chạy xẹt qua. Ngàn vạn lần không thể tiếp thu được chuyện cô không phải là con ruột của mẹ Vũ Nương mà chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở cửa Phật.
Bên ngoài Mộc Lan Ý hoang mang tột độ thì bên trong giọng nói của người đàn ông kia vang lên lần nữa đầy uy hiếp:
“Súng đã lên nòng rồi, đừng mong Thuận Thái sẽ kịp về hầu hạ ông. Ông ta ắt hẳn đã chết không toàn thây ở nơi xó xỉnh nào đó rồi.”
Lời này vừa dứt, tràng hạt trên tay Phương Trượng liền đứt lìa, rơi lả tả trên nền gỗ sáng bóng. Những mảnh tròn tròn sáng như gương phản chiếu gương mặt đau đớn của Phương Trượng, đôi mắt gằn lên những tia đỏ và mi tâm níu chặt lại với nhau.
Thương tâm.
“Thuận…..Thái….khụ khụ….”
Dứt được hai từ này, Phương Trượng ho hai tiếng liền nôn ra một ngụm máu đỏ đặc quánh từ khóe môi trôi xuống cà sa, ướt đẫm.
“Phương Trượng!”
“Đại sư phụ!!!”
Chúng thiền sư kinh hoàng tột độ hét lên, vội vàng lao đến đỡ lấy tấm lưng già nua chực ngã xuống. Bên ngoài Mộc Lan Ý mặt đỏ như máu muốn lao vào nhưng lần nữa bị Chung Diệp kéo lại bịt chặt miệng, ngăn không cho tiếng la hét của cô vọng tới. Ngăn cho cô vùng vẫy muốn lao tới. Trên gương mặt của Chung Diệp và Tịnh Tuệ là những đường gân đỏ, cắn chặt môi nén đau thương đến bật máu.
Kẻ chĩa súng về phía Phương Trượng nhìn thấy cảnh này liền đổi sắc, trầm mặc một hồi mới đành thu súng về hông, lắc đầu không hài lòng nói:
“Chỉ là trả một đứa trẻ không máu mủ, ông hà tất phải khổ như vậy? Đoan Mộc gia sinh ra nó rồi lại bỏ mặc nó. Ta cũng chỉ là muốn chấm dứt mạng sống khổ hạnh của nó. Ông sao cứ phải vì nó mà bi thương đến thổ huyết thế này?”
Nói hồi cảm thấy không nhận được kết quả như ý đành phó mặc mà quay đầu bỏ ra ngoài. Không quên cài chặt then cửa, phong tỏa Thiếu Lâm Tự bỏ lại một câu:
“Ông ta có vẻ sắp đi rồi. Ta cũng là nể mặt Phật, cho các người thời gian tâm sự. Nếu có kẻ nào muốn thay đổi cục diện, đừng quên mang theo tin tức về đứa trẻ đó đến gặp ta.”
Bên trong chúng nhân khóc lóc thê lương, ai nấy thống khổ réo rắt. Vinh Huệ đỡ lấy đầu Phương Trượng, run rẩy kêu than:
“Đại sư phụ à, tất cả đều là vì Đoan Mộc gia mà ra người còn không nhìn thấy sao? Huynh đệ vì bảo vệ Thiếu Lâm Tự đều bị thương, sư phụ Thuận Thái thì….thì…..” Tiếng nấc của Vinh Huệ vang lên, đâm thẳng vào tim Mộc Lan Ý, khiến cho máu trong người cô lạnh toát.
Đoan Mộc gia là ai?
“Đừng oán trách….Mộc Lan…Đứa trẻ đó không….có tội. Ta biết con cũng rất….thương nó mà.” Tiếng Phương Trượng đứt quãng trong mỏi mệt, khiến cho chúng thiền sư xung quanh nhịn không được bật lên tiếng khóc than.
Lúc này không thể nhịn được nữa, Mộc Lan Ý bật tung cửa sổ ở cuối phòng nhảy vào. Đập vào mắt là cảnh tượng những thiền sư với bộ đồ quen thuộc ở Thiếu Lâm gục bên cạnh Phương Trượng đang nằm trên sàn, đầu kê lên gối Vinh Huệ, máu trên khóe môi tuôn sối xả thấm đẫm cả vạt áo vàng của ông. Màu đỏ nhức mắt đó khiến cho Mộc Lan Ý run rẩy bước đi không vững. Quỳ thụp xuống, lết tới gần Phượng Trượng, cổ họng không thể bật ra được tiếng gọi quen thuộc.
Chung Diệp và Tịnh Tuệ xét thấy những kẻ của Đoan Mộc tộc thật sự đã rời khỏi vị trí này mới an tâm nhảy vào, chạy ào đến kêu lên:
“Đại sư phụ!”
“Chung Diệp sư phụ, Tịnh Tuệ sư huynh. Sao hai người có thể an toàn vào được đây?”
Khi chúng nhân bất ngờ vì sự xuất hiện của hai người liền phát hiện ra một cô gái đi ngay bên cạnh họ, dáng vẻ đờ đẫn, quỳ thụp xuống, lết gối về phía họ.
“Mộc…Lan…Là con đó có phải không?” Nhìn đôi mắt trong veo hoảng hốt kia, Phương Trượng liền nhận ra cô, đôi mắt già nua hoan hỉ gọi.
“Con ở đây, con ở đây. Mộc Lan về rồi đây” Mộc Lan Ý với cánh tay run rẩy ôm bàn tay nhăn nheo già nua của Phương Trượng, hốc mắt đỏ gay không thể nhịn được rơi xuống thứ dung dịch mặn chát.
Chúng thiền sư không có thời gian kinh ngạc vì dáng vẻ đã thay đổi quá nhiều của cô mà chỉ hỏi:
“Sao lại đưa Mộc Lan về lúc này?”
Chung Diệp vừa chẩn mạch cho Phương Trượng vừa đáp: “Từ khi Mộc Lan đi, đại sư phụ thương nhớ không nguôi. Ta cũng chỉ là muốn người an tâm một chút.”
Lời này càng làm cho lòng Mộc Lan Ý quặn thắt, cô nắm chặt bàn tay của Phương Trượng, gằn giọng:
“Người nói cho con biết, Đoan Mộc gia là ai? Tại sao người lại nhất quyết bảo vệ con khỏi những kẻ đó? Tại sao phải che dấu thân phận của con?”
Phương Trượng run rẩy đưa bàn tay đã cạn kiệt sức lực đó vỗ lên đầu Mộc Lan hai cái, đôi mắt đỏ âu của ông nhìn cô, đôi môi nứt nẻ chậm rãi dãn ra một nụ cười. Ông nói bằng hơi thở ít ỏi như ngọn gió đầu hè:
“Mộc Lan à. Con đã…..về rồi. Tâm nguyện của ta….cũng đã toại phân nửa….”
Nhìn đôi mắt Phương Trượng dần mất đi sự linh hoạt, sắc mặt Chung Diệp trở nên vô cùng xấu, khóe môi khô khốc nói:
“Phương Trượng đang….hồi quang phản chiếu….”
Chúng thiền sư kinh hoàng tột độ, vội bò tới nắm lấy tấm áo cà sa đó, kêu than đến tận mây xanh.
Nắm chặt lấy bàn tay nhăn nheo già nua tràn ngập mùi gỗ đàn hương quen thuộc. Nước mắt Mộc Lan Ý thấm đẫm bàn tay ông, cô vội vàng nói:
“Con không hỏi nữa, cái gì cũng không hỏi. Từ nay sẽ không đi đâu nữa, từ nay sẽ ở bên cạnh ông. Cho dù ông có đuổi con cũng không đi. Ông ơi, ông đừng đi.”
“Đại sư phụ. Chung Diệp về trễ không bảo vệ được người…..Sư phụ!”
Cố vươn bàn tay già nua vỗ về Chung Diệp, Phương Trượng mỉm cười, nụ cười vẫn hiền hậu như lúc trước chẳng hề thay đổi, ông ngước mắt nhìn lên Phật tổ cao cao, khóe môi mấp máy từng từ:
“Gieo tham lam, hái khổ đau
Gieo lòng sinh hận, hái sầu bi ai
Trồng cây gai, chạm phải gai
Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen
Gieo nhân lành, hái quả ngon
Gieo lương thiện, được quả tròn từ bi
Gieo u mê, hái quả si
Luật đời không thể biến suy lẽ đời
Gieo nhân thánh, được lên trời
Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời….tòa sen…”
Bàn tay già nua rời khỏi tay Mộc Lan Ý, đôi mắt hiền từ khép lại cuộc đời tu nghiệp. Dứt bỏ thế gian rời đến lòng bàn tay từ bi.
Khoảnh khắc Phương Trượng nhắm mắt xuôi tay cũng chính là khoảnh khắc ám ảnh nhất cuộc đời Mộc Lan Ý. Lúc đó cô như bị một luồng hàn khí bức người bó chặt, đóng băng đi trái tim của cô. Khiến cho trong lòng cô tích tụ oán hận, oán hận hóa thành một con quỷ dữ, hóa thành tham vọng, hóa thành vô tâm.
Gieo lòng sinh hận, hái sầu bi ai.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN