Mộng Phỉ Thúy - Chương 7: Ngày trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Mộng Phỉ Thúy


Chương 7: Ngày trở về


“Sư phụ. Sư phụ ơi, Mộc Lan về rồi. Con rất nhớ người.”
Vừa về đến nhà, nhìn thấy dáng người cao lớn đang mặc một bộ đồ lam quen mắt, Mộc Lan Ý không một giây suy nghĩ lao chầm đến vòng tay người cha ôm lấy.
“Mộc Lan à, ta vất vả đi đường xa đến Giang Nam tìm con, vậy mà đến cả sư phụ nuôi con từng ấy năm vẫn nhận nhầm là làm sao?”
Đương lúc này, Mộc Lan Ý liền nghe thấy giọng nói quen tai phát ra từ bên cạnh người mà cô đang ôm lấy đó. Thanh âm đó ngoài Chung Diệp sư phụ ra còn ai được nữa.
“Trời ạ, đã nói là chờ người ta mở miệng đã hẵng manh động. Mộc Lan à, con nhận nhầm rồi.” Giọng Vũ Nương từ sau bếp đi lên nhà trên vang vọng khiến Mộc Lan Ý tá hỏa vội vàng buông tay ra, ngờ ngợ ngước mặt nhìn người kia.
Người kia bất lực thở dài, trầm trầm buông một câu:
“Bao nhiêu nằm rồi, chứng bệnh của em vẫn chẳng hề thuyên giảm được. Như thế này quay về Thiếu Lâm Tự, làm sao nhận ra mọi người được đây?”
Nghe ngữ khí, độ trầm bổng của giọng nói và dáng hình người kia. Lại nhìn thấy sợi dây bện màu xanh lúc nhỏ cô đã mất rất nhiều công sức bện cho vị sư huynh thân thiết bên cạnh Chung Diệp. Mộc Lan Ý lúc này mới ba lên một tiếng, nhận ra người này là ai:
“Tịnh Tuệ sư huynh! Không ngờ Tịnh Tuệ sư huynh lại đến tận đây gặp sư muội. Chỉ mới vài năm, huynh đã thay đổi nhiều như vậy, khiến em nhìn không ra.”
Tịnh Tuệ sư huynh lắc đầu ngán ngẩm, nhẹ nhàng đáp: “Cho dù ta không thay đổi, em cũng đâu có nhận ra. Đến cả sư phụ em còn không phân biệt được.”
Mộc Lan Ý oan ức đáp: “Ai bảo hai người đi ra ngoài mặc đồ giống nhau, dáng hình lại giống nhau đến vậy chứ.”
Chung Diệp và Tịnh Tuệ ngồi xuống bàn đá đặt ở ngoài sân, nhận lấy tách trà mà Mộc Lan Ý nhanh nhảu bưng ra kia, hớp một ngụm nói:
“Không gặp một tháng, con lại quên ta rồi. Chứng bệnh của con sao mãi không trị được? Lỡ như ta đau họng hoặc gầy đi, có phải lúc đó đứng trước mặt liền không chịu nhận ta là Chung Diệp hay không?”
“Sư phụ à, người nói vậy không sợ đồ nhi đau lòng? Con không ghi nhớ được gương mặt của người nhưng giọng nói vĩnh viễn không quên. Mỗi người đều có thanh âm và khí độ khác nhau, tần suất và ngữ khí của ngôn từ cũng khác nhau. Việc ghi nhớ thanh âm trong giọng nói của mỗi người chính là việc con giỏi nhất. Dù cho người đau họng con vẫn có thể nhận ra.”
“Mồm miệng vẫn còn nhanh nhảu lắm. Vậy mà còn chưa chờ ta mở mồm đã lao tới nhận nhầm Tịnh Tuệ. Ta xem con ra ngoài còn gây ra bao nhiêu mất mặt.”
Mộc Lan Ý cười hì hì nhìn mẹ Vũ Nương nấu cơm ở phía sau, thầm thì to nhỏ:
“Chung Diệp sư phụ, có phải đã đến lúc con được đến Bắc Thiếu Lâm thăm mọi người rồi không?”
Chung Diệp nhìn dáng vẻ chờ đợi của Mộc Lan Ý thì không khỏi đau lòng. Nhớ năm đó khi cứu được cô từ con sông đang chảy siết với vết đạn ở lưng. Những tưởng đã để mất cô nhưng may mắn thay cô vẫn không từ bỏ Thiếu Lâm Tự, vẫn muốn làm môn đệ của ông mới có thể tai qua nạn khỏi. Cũng từ đó mà e sợ Đoan Mộc gia tìm đến làm hại cô, di dời cô ra khỏi Bắc Thiếu Lâm đến núp bóng trong một thị trấn neo người ở Giang Nam, mong cho cô cuộc sống bình an.
“Đại sư phụ là vì muốn tốt cho con mới đưa con đến đây. Con còn không biết nhìn con bị thương nặng không chịu tỉnh dậy, Đại sư phụ và Thuận Thái sư huynh đau lòng như thế nào.”
Nhắc lại chuyện cũ, nét cười trên gương mặt Mộc Lan Ý lập tức thu liễm. Đôi mắt ẩn chứa nét buồn, cô đáp: “Con biết mọi người là vì muốn tốt cho con. Sự tình năm đó, con cũng được một lần khiếp sợ, chỉ là….con muốn….”
Chung Diệp thở dài: “Con vẫn muốn tìm ‘người đó’ sao? Ta trước giờ vẫn luôn ở đó, không hề nhìn thấy người nào giống như trong bức tranh đã rách nát hoen mờ của con, cũng chưa từng thấy có ai hỏi đến con. Con đã nhờ ta và các huynh đệ tìm kiếm hơn bảy năm nay vẫn chưa tìm thấy. Con hà tất phải cố chấp như vậy?”
Mộc Lan Ý dấu vẻ thất vọng sau đuôi mắt, chỉ mỉm cười, bàn tay nắm chặt lấy miếng ngọc ở trên cổ. Mắt cụp xuống:
“Con chỉ là muốn xem anh ấy sống có tốt không, cũng là muốn trả lại đồ vật thuộc về anh ấy.”
Chung Diệp nhìn thấy, âm thầm thở dài. Tịnh Tuệ lặng thinh không nói gì. Vũ Nương dưới bếp, động tác thái rau cũng chậm đi. Năm đó cứu được cô về, dù bất tỉnh mấy ngày, bàn tay vẫn nắm chặt miếng ngọc phỉ thúy đó không buông. Không ai biết người đã tặng cô miếng ngọc đó là ai. Cũng chẳng biết người đó đã làm gì khiến cho Mộc Lan Ý lưu tâm bao nhiêu năm như vậy. Bức tranh cô vẽ đẫm mình dưới làn nước cùng cô đã nhàu nhĩ không còn như ban đầu, cho dù cố như thế nào cũng chẳng thể nhìn ra được. Những tưởng nhiều năm qua cô đã quên, thì ra vẫn còn canh cánh trong lòng.
Liếc mắt sang khung tranh đặt ở giữa sân với nhiều mảnh giấy vò nát, những nét vẽ hư vô phác họa bóng hình cao gầy vô diện đó Mộc Lan Ý đã tốn bao nhiêu tâm tư để vẽ nên. Chỉ là loay hoay tám năm, vẫn chẳng thể vẽ được nét mặt người đó.
“Ngoài ra, con thật sự muốn trở về Thiếu Lâm Tự cùng mọi người, con không thích ở đây. Con người giả dối, chuyên tìm kẻ yếu hiếp đáp, con nhìn không vừa mắt liền đi gây chuyện. Mọi lần như vậy luôn là mẹ Vũ Nương chịu trận. Con thà bị Phương Trượng dạy dỗ, nghe ông niệm chú kinh phật còn hơn phải cùng những người kia phân biệt thật giả.”
Chung Diệp xoay chuỗi tràng hạt, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Mộc Lan Ý, đôi mắt tràn ngập yêu thương nói: “Con gái ngoan. Con thử nghĩ xem, có phải từ lúc rời khỏi Thiếu Lâm Tự con đã học được rất nhiều điều, biết phân biệt thật giả, biết người đời thường dối gạt hay không?”
Mộc Lan Ý chậm rãi gật đầu: “Lúc nhỏ, con thường không thể hiểu được những đạo lý mà các sư phụ dạy cho, nhưng bây giờ dần dần con đã hiểu ra cái gì là ‘họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm’.”
Nhìn dáng vẻ sầu não, lời nói hoa mỹ thận trọng của Mộc Lan Ý, Chung Diệp và Tịnh Tuệ bất giác mỉm cười. Quả nhiên không ai dạy con tốt hơn xã hội dạy con.
“Ai rồi cũng phải trưởng thành, nó như là một điều tất nhiên sẽ xảy đến mà không ai có thể lẩn trốn. Chỉ là sự trưởng thành thường được đánh dấu bằng sự bất hạnh hay nỗi thất vọng trong cuộc sống. Khi con cảm giác được bản thân mình vượt qua nó, đứng dậy và trở thành con người mới. Lúc đó con mới có thể nhìn thấy con đường mới của mình, bước đi bằng sự thông thái qua những đau khổ mà con đã chịu đựng.”
Mộc Lan Ý nhíu mi, ánh mắt có chút mông lung: “Bất hạnh? Nỗi thất vọng ư? Con chưa từng trải qua, nên con không hiểu lắm.”
Chung Diệp không giải thích nhiều, chỉ nở một nụ cười hiền từ, để cô tự mình thông não.
Lúc này nhìn đồ đạc và dáng vẻ của hai người Chung Diệp và Tịnh Tuệ như không có dáng vẻ gì sẽ lưu lại lâu, Mộc Lan Ý nghi hoặc dò hỏi:
“Hôm nay hai người đến, ngoài việc thăm con còn có nhiệm vụ gì khác cần đi gấp ư?”
Chung Diệp và Tịnh Tuệ nhìn nhau bật cười: “Đúng là không thể dấu được mắt diều hâu của Mộc Lan. Phương Trượng và các vị huynh đệ cũng rất nhớ con, lần này đến đây là muốn đem con trở về, tạo bất ngờ cho mọi người.”
“Thật sao? Lời sư phụ nói là thật sao? Con có thể trở về sao?”
“Sư phụ đã bao giờ nói dối con chưa?”
Nhìn thấy Mộc Lan Ý nhảy cẫng lên vì vui sướng, Chung Diệp và Tịnh Tuệ mới thấy vui lây. Đã nhiều năm rồi không thấy cô vui như vậy. Nếu không phải sự việc năm cô mười tuổi diễn ra, ắt hẳn cô và Bắc Thiếu Lâm cũng không cần phải xa cách như vậy.
Chỉ là Chung Diệp không ngờ rằng, quyết định đưa Mộc Lan Ý rời khỏi sơn thôn năm đó lại chính là bước đường rẽ cuộc đời bình an của cô sang một con đường chông gai nguy hiểm, thậm chí suýt mất đi tính mạng.
====
“Mộc Lan. Nói cho ta biết, con đang dấu diếm ta điều gì?” Trải qua vài chuyến tàu xe, ba người Mộc Lan Ý, Chung Diệp và Tịnh Tuệ cuối cùng cũng đến được thị trấn nằm dưới chân núi Bắc Thiếu Lâm. Chỉ cần đi hết con đường núi kia là đến nơi, nhưng lúc này phát hiện ra biểu hiện Mộc Lan Ý có chỗ không đúng liền nghiêm mặt tra hỏi.
“Sư phụ nhận ra rồi sao?” Mộc Lan Ý gãi đầu, gượng gạo đáp.
“Tay con vì sao lại bị thương? Suốt chuyến đi ta không nhìn thấy con va phải thứ gì cả.”
Tịnh Tuệ vừa nhấn vào cánh tay của Mộc Lan Ý, cô liền đau đớn mà rụt tay lại, lúc này Tịnh Tuệ mới nói: “Vết thương không lớn nhưng qua một thời gian không chữa trị nên mới trở nên nghiêm trọng như vậy. Mộc Lan! Em bị thương trước khi rời khỏi Giang Nam, vì muốn mau chóng trở về Bắc Thiếu Lâm nên mới cố ý dấu diếm đúng không?”
“Thật ra em….” Mộc Lan vừa định mở miệng giải thích thì phát hiện ra một đám khói đen từ trên núi tỏa ra bầu trời trong vắt kia. Cô nhíu mày: “Sư phụ, có khói.”
Chung Diệp và Tịnh Tuệ nhìn nơi làn khói đen bốc lên và hướng gió, suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức đại biến:
“Không ổn. Thiếu Lâm Tự.”
Nói rồi bóng của Chung Diệp, Mộc Lan và Tịnh Tuệ như ba con nhạn tức thời lao vụt đi tựa hồ đã sớm phát hiện ra Thiếu Lâm Tự có chuyện. Quãng đường lên dốc núi quen thuộc hôm nay bỗng dài đến vô tận. Chạy mãi mà không đến, lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột không yên.
Ba người đang chạy với tốc độ dẫm nát lá kia vừa đi được nửa đường liền thấy bóng người áo lam quen mắt từ trên núi lảo đảo bước đi. Lại gần liền nhận ra đó là đại sự huynh Lam Tử của Thiếu Lâm Tự đang ôm lấy bả vai đầy máu, sắc mặt vô cùng khó coi tựa như có thể ngất xuống.
Lam Tử vừa nhìn thấy bóng ba người xuất hiện, vẻ mặt kia tựa như có khí sắc hơn một chút. Môi khô khó khăn mở ra kêu lên:
“Sư thúc…..Tịnh Tuệ sư đệ….”
Mặt Tịnh Tuệ lập tức tái xanh chạy đến gấp giọng:
“Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương đến thế này?”
“Có phải Thiếu Lâm Tự bị tấn công không?” Chung Diệp rút ra một mảnh vải cầm máu cho Lam Tử khẩn trương hỏi.
Lam Tử khụy xuống, tựa vào thân cây, đảo mắt một vòng liền nhìn thấy Mộc Lan Ý đang mơ hồ nhìn mình. Anh vội mở miệng dò hỏi, ánh mắt thận trọng:
“Đây là….”
Chung Diệp sực nhớ ra những huynh đệ này đã tám năm rồi không gặp Mộc Lan Ý, cho nên nhất thời không nhận ra cô. Mộc Lan Ý lại không thể ghi nhớ gương mặt bất kỳ ai, cho nên vô cùng xa lạ mà nhìn Lam Tử.
“Là Mộc Lan. Mộc Lan à, đây là Lam Tử, đại sư huynh của con, đệ tử của Thuận Thái.”
Mắt hai người Mộc Lan và Lam Tử như sáng lên, lúc này mới nhận ra người đối diện. Hai người vội nước mắt lưng tròng, tay cầm lấy tay nhìn nhau khó nói nên lời:
“Mộc….Lan đã lớn vậy rồi. Sư huynh nhận không ra con bé lúc nhỏ thường tranh ăn với sư huynh rồi.” Lam Tử xúc động nói.
“Sư huynh. Mộc Lan xin lỗi đã quên mất mặt của sư huynh. Quên cả giọng nói này….Vai huynh bị thương vì đạn ư? Là kẻ nào?”
Như sực nhớ ra điều gì đó. Lam Tử biết bây giờ không phải lúc hàn huyên tâm sự liền vịnh vai Mộc Lan Ý, tay phải ôm lấy bả vai bị thương kia cố ý đẩy Mộc Lan Ý về phía sau nói: “Bọn chúng đến rồi. Mộc Lan….em mau đi đi. Chung Diệp sư phụ, Tịnh Tuệ, mau đưa Mộc Lan đi đi. Chúng ta…..không thắng nổi chúng đâu…”
“Bọn chúng?” Chung Diệp nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng mà dò hỏi: “Liệu có phải là….”
Lam Tử khó khăn thở dốc, mồ hôi nhễ nhại thái dương chậm chạp gật đầu:
“Phải. Là Đoan Mộc gia.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN