Mộng Phỉ Thúy
Chương 6: Mặc Kỷ thiếu gia
Giữa chốn rừng âm u là một đám người sát khí đầy mình, nộ khí xung thiên muốn một cái bóp cò triệt hạ một mạng người, không hề hay biết cách họ không xa, trên vách núi dựng đứng đang có một người nhíu mi muốn xoay chuyển càn khôn.
“Triển Bạch. Trước khi chết, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu….khụ khụ.” Người đàn ông được gọi là Mặc Kỷ thiếu gia kia dấu tiều tụy sau đáy mắt, cố tỏ ra thản nhiên mà dò hỏi: “Vụ tai nạn khiến Andrew Hall thập tử nhất sinh thật sự….do Lâm gia sắp xếp?”
Nghe thấy câu hỏi này của Mặc Kỷ thiếu gia kia, người áo đen tên Triển Bạch bật cười ha hả: “Nhìn mà xem này, cũng có ngày Mặc Kỷ thiếu gia cao cao tại thượng phải mở mồm hỏi ta chuyện này. Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta cũng không ngại nói với ngươi rằng vụ tai nạn của Andrew chẳng qua là do Lâm gia tự ý gây hiểu lầm, để các giới chức tin rằng Lâm gia làm. Nhưng đến cả ngươi cũng nghi ngờ thì có nghĩa rằng nó chỉ là hiểu nhầm. Đụng đến lão già giàu có đó, Lâm gia đương nhiên khó có can đảm. Nhưng Nghiêm gia thì dễ đấy. Nghiêm Trạch nào có sợ kẻ nào trên đời. Phải không nào!”
Khóe môi tím tái của Mặc Kỷ thiếu gia kia dãn ra, nở một nụ cười chế giễu:
“Các ngươi sợ ta đến mức này? Đem cả Nghiêm Trạch ra hù dọa ta?”
“Không tin? Nghiêm Trạch Chủ thượng nhiều năm nằm liệt giường, đến khi tỉnh dậy liền phát hiện ra phu nhân của mình liên tiếp bị Andrew gây khó dễ. Bối thị bị ông ta áp bức nhiều năm, với tinh khí của Chủ thượng, liệu có dễ bỏ qua cho Andrew khi ông ta nhiều lần muốn triệt hạ Bối Tư Mạn?”
Chân tay Mặc Kỷ thiế gia kia có dấu hiệu tê liệt, đôi mắt bắt đầu không linh động nhưng vẫn ngạo mạn nói:
“Ta….còn không hiểu rõ Nghiêm Trạch sao….Hắn ta ác bá, nhưng không đê hèn. Nếu thật sự vì phu nhân Bối thị kia mà hạ sát Andrew cũng sẽ đường đường chính chính bắn chết ông ta bỏ mặc mọi áp lực từ quan chức….khụ khụ….Nhưng thay vì điều đó, hắn ta lại sai người tạo dựng một vụ tai nạn, để khiến ông ta liệt giường sống không bằng chết mà không biết ai đã hại mình ư? Thật không giống Nghiêm Trạch chút nào.”
Triển Bạch kia nhíu mi, dường như mất hết kiên nhẫn. Ánh mắt nổi lên sát khí, đặt tay vào cò mà đáp: “Chẳng trách Lâm chủ luôn dặn ta bất cứ lúc nào cũng phải dè chừng với ngươi. Đến mức này vẫn còn già mồm như vậy. Được. Về với Diêm Vương, ngươi sẽ biết được kẻ chủ mưu ngay thôi.”
Khi Triển Bách đặt ngón tay ở cò toan bóp cò kèm theo một nụ cười đắc ý thì chính ngay lúc đó một thứ gì đó đập trúng trán hắn ta một cái thật mạnh.
Sau đó một dòng máu bật ra tuôn xuống gương mặt kia. Ba gã đàn ông còn lại kịp thời phản ứng, vừa quay đầu tìm ra kẻ đã ra tay quăng vật lạ về phía họ thì lúc này đây cùng một lúc bốn năm những ‘ám khí’ cướp gió thần tốc lao về phía họ đập trúng mặt, trán, đầu, khiến cho họ la oai oái vì sức mạnh của nó.
“Có kẻ tập kích.”
Quay đầu về hướng những ‘ám khí’ đó bay ra, bốn người đàn ông chĩa súng nhắm về phía đó mà đồng loạt nổ súng.
Bụp, bụp.
Đều là những khẩu súng giảm thanh không vang lên tiếng nổ lớn nhưng vô cùng tàn nhẫn mà đâm vào cành cây ngọn cỏ hòng đoạt mạng kẻ ra tay. Nhưng những đường đạn đó đều là vô ích. Bốn người đàn ông ôm mặt đầy máu chỉ vừa dứt đường súng, những ‘ám khí’ lần nữa xé gió lao ập tới đập trúng gáy khiến hai người ngã xuống bất tỉnh.
“Khốn kiếp.”
Hai người còn lại biết kẻ núp trong bóng tối kia không phải dạng vừa, họ càng tiếp cận, ám khí càng lao với tốc độ xé gió.
Quay ngoắt về phía Mặc Kỷ kia, Triển Bạch không chịu thua mà chĩa họng súng về phía Mặc Kỷ đó, muốn nhanh chóng hạ màn trước khi đánh lại kẻ nấp trong bụi kia.
Nhưng ám khí đó nào có để cho Triển Bạch yên thân lấy nửa giây. Họng súng vừa dương lên đã bị đánh úp thêm lần nữa bằng vài con bọ sát dính trên ám khí nhảy lên mặt đám người áo đen đó, khiến họ hoảng hốt vội vàng tính kế lui binh, vội vác hai người ngất xỉu kia lên, hậm hực để lại một câu trước khi vội vã tháo chạy:
“Cho dù ta không kịp bắn chết ngươi nhưng độc kia cũng sẽ sớm lấy mạng ngươi. Khiến ngươi đau đớn đến chết đi sống lại.” Rồi mất hút.
Mặc Kỷ thiếu gia kia đưa đôi mắt mệt mỏi tìm kiếm xung quanh, một hồi xem được một màn kia cũng tò mò ai đã cứu anh một mạng. Tay đưa ra nắm lấy ‘ám khí’ kia, kinh ngạc nhận ra chúng chỉ là những viên đá nhỏ có cạnh sắc. Nhìn nó hắn càng nghi hoặc, rốt cuộc là cao nhân phương nào có thể dùng mấy viên đá loại bỏ bốn kẻ mang súng đằng đằng sát khí kia chứ?
Bỗng lúc này bên phía bụi cây có tiếng động, hắn liền nằm chặt viên đá, mày rậm nhíu chặt dè chừng.
Cho đến khi giữa bụi rậm lộ ra một chân dung thiếu nữ tuổi mười tám với mái tóc đen dài đến eo được buộc hờ bằng một sợi dây đỏ, gương mặt nhỏ nhắn được phối giữa đôi mắt bồ câu lấp lánh, cánh mũi gọn gàng thanh thoát và đôi môi chúm chím hồng đỏ như sen. Nhìn trên tay cô là một chiếc ná làm từ gỗ và cao su, trên tay là một ít viên đá nhỏ thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Hắn bất giác thả lỏng tay, mi tâm dãn ra, thở phào một hơi. Cũng không rõ tại sao nhìn thấy cô gái này lại không có một chút dè chừng nào mà mặc nhiên an tâm như vậy.
“Chú không sao chứ? Sao lại ra nông nỗi này?”
Người kia nghe vậy, mệt mỏi cũng phải phì cười: “Chú ư? Khụ….khụ…. Tôi già đến vậy sao?”
“Cũng không hẳn.”
“Vừa nãy là em đã cứu tôi? Kỹ thuật xạ thủ không tồi….khụ….. Chín mươi điểm.”
Mộc Lan Ý nhìn thấy con người này vô cùng kỳ lạ. Trông mặt thì như sắp chết vậy mà vẫn có sức mở miệng đùa giỡn, vẫn đứng cách xa anh ta bởi ánh mắt anh ta dù nhìn cô không có sát khí nhưng sự nguy hiểm luôn bủa vây anh ta khiến cô có cảm giác không thoải mái. Dường như người này không hiền lành chút nào.
Cô phán đoán:
“Chú là trúng độc gì vậy? Nhìn sắc mặt thì có vẻ sắp không xong rồi.”
Người kia thở hai hơi, dường như không thể nào đứng dậy nổi nữa mà cố gắng đáp:
“Độc….hóa….chất…”
Vừa nói xong thì nằm gục xuống, hai mắt trắng dã.
Mộc Lan Ý vội vàng bước tới, biết người đàn ông này sắp toi mạng rồi liền không nề hà xa lạ mà đưa ngóc tay móc vào cổ họng khiến anh mắc cổ không nhịn được mà phát ói.
“Nôn ra đi, muốn sống thì phải tỉnh táo mà nôn ra.”
Người kia mắt trắng dã ho khan vài cái liền bị ngón tay móc họng của Mộc Lan Ý làm cho trào mật, nôn ra một đống thứ trong dạ dày.
“Ọe….”
Nôn hết đợt này đến đợt khác, Mộc Lan Ý vẫn chưa thấy hài lòng mà lấy hộp sữa duy nhất mà cô cầm theo để cắm trại xé ra, đổ vào miệng người kia ép buộc nôn ra.
“Cố lên, nôn sạch ra hết đi. Nếu đói, tôi sẽ mua đồ ăn cho chú. Đừng có chết là được.”
Nôn ra một hồi, cảm thấy người kia như đã được súc ruột sạch sẽ. Mộc Lan Ý mới ngưng lại. Để anh nằm trên một đống lá nghỉ ngơi. Đôi mắt anh mở hờ lim dim nhìn cô, cả thân thể cao lớn nhưng vô cùng mỏi mệt muốn nói gì đó nhưng không nói nổi.
Mộc Lan Ý kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh ta rồi nói:
“Chưa xong đâu, chú phải đến bệnh viện để rửa ruột. Bây giờ tôi không thể đưa chú đi được, bạn tôi cũng đang rất nguy kịch. Tôi sẽ đi tìm người, chú yên tâm nằm đây đi.”
Nói rồi tính toán đứng dậy chạy đi nhưng liền bị bàn tay của người đó nắm chặt lấy, nói một cách khó nhọc:
“Em….tên là gì?”
Mộc Lan Ý gỡ bàn tay kia ra, nhẹ nhàng đặt xuống, bình tĩnh đáp:
“Mặc Kỷ thiếu gia à. Bây giờ mạng chú quan trọng hay tên tôi quan trọng? Hôm nay chú gặp tôi là may mắn, mai sau chỉ việc đền đáp tôi đầy đủ là được rồi, không cần phải biết tên tôi. Bây giờ tôi phải tìm người cứu chú và bạn tôi, không có nhiều thời gian để mà đàm đạo đâu.”
Nói rồi không chờ hồi đáp mà đạp gót chạy đi. Để mặc người kia nhìn theo bóng cô khuất dạng.
Ít ra cô còn biết hắn là Mặc Kỷ thiếu gia. Nhưng cô sẽ không giống người khác, hối hận vì đã cứu hắn ngày hôm nay chứ?
Đáng mong chờ lắm.
“Thiếu gia, trời ơi, cậu làm sao thế này?” Mộc Lan Ý vừa đi khuất thì một đám người khác lại rẽ rừng lật đật chạy vào. Vừa nhìn thấy anh nằm một đống giữa rừng liền hốt hoảng kêu than. Mau mau chóng chóng vác lên lưng mà chạy.
“Nhanh chuẩn bị xe đưa thiếu gia vào bệnh viện. Gọi cho ngài Chủ tịch báo chúng ta đã tìm được thiếu gia. Nhanh lên.”
Chạy qua chạy lại, lôi tha lôi thôi. Cuối cùng vẫn kịp đưa người kia rời khỏi rừng u minh đến bệnh viện. Để lại nơi đó là một mảng bình yên.
Vì sự việc xảy ra nhanh chóng nên khi Mộc Lan Ý không tìm thấy người, bất lực quay lại thì phát hiện người đó đã đi mất. Ngay cả một dấu vết cũng không để lại.
“Không lẽ là bị mấy kẻ kia quay lại bắt đi?”
Một chút lo lắng khi đã chủ quan để lại người kia một mình. Mộc Lan Ý cắn môi, bứt rứt không yên. Có phải cô đã làm hại người đó rồi không?
“Mộc Lan! Trời ơi, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.” Đúng lúc này Nhân Kiệt đạp rừng chạy đến, vừa nhìn thấy Mộc Lan Ý liền lao đến tính toán ôm chầm lấy nhưng bị cô dùng một chiêu gạt chân mà ngã xõng soài.
Vừa nghe cái giọng đã nhận ra ngay đó là Nhân Kiệt, cho nên cô hành xử thô bạo, mồm miệng cũng độc địa:
“Cái nết vô duyên khó bỏ. Cứ hở một tí là muốn ăn đậu hũ của tớ vậy tên dê xồm?”
Nhân Kiệt gạt nước mắt, đáp: “Ai bảo cậu liều mạng chạy xuống vách núi làm gì chứ? Muốn chết rồi phỏng?”
Mộc Lan nghe nói vậy nhớ đến La Mỹ còn nằm vất vưởng trên vách núi kia liền xanh mặt kéo tay Nhân Kiệt gấp giọng:
“May quá có cậu đến rồi. Mau cứu La Mỹ đi.”
Nhân Kiệt vì vội vàng đi tìm Mộc Lan mà chạy hết nửa ngọn núi, mệt không kịp thở. Nhưng nhìn cô vội vàng như vậy đành nín nhịn mệt mỏi mà vội chạy theo. Chỉ là vừa chạy đến nơi vách núi, theo hướng chỉ tay của Mộc Lan phát hiện ra La Mỹ như một con khỉ bất tỉnh đu trên một nhánh cây ở trên cao, lòng đột nhiên vã mồ hôi hột.
“Mộc Lan à, tuy rằng Nhân Kiệt tớ thân thể cường tráng nhưng làm sao có thể bò lên trên kia bế một cô gái xuống được chứ? Tớ nào có biết bay. Cậu đánh giá tớ cao quá rồi.”
Mộc Lan Ý nhanh tay đan những mảnh cây leo lại với nhau thành một sợi dây thừng thật chắc cuộn vào eo mình mà đáp:
“Tớ đâu có nói cậu đi bế cậu ấy về đâu. Nhiệm vụ của cậu là đứng ở dưới này, kịp thời đỡ lấy La Mỹ là được.”
Trợn mắt nhìn Mộc Lan Ý cầm cuộn dây thừng tự chế dài trong tay, Nhân Kiệt mở to mắt dò hỏi:
“Cậu….định làm chuyện điên rồ gì nữa đây? Bà cô của tôi à, bao năm qua cậu giở đủ trò làm tớ đau tim lắm rồi, bây giờ mấy cái chuyện liên quan đến mạng người này rất nguy hiểm. Cậu có thể suy xét lại một chút được không?”
Mộc Lan Ý đứng thăng bằng giữa nền đất, mắt hướng lên phía vách núi, để bản thân hoàn toàn cảm nhận được nhịp thở của vạn vật mà chậm rãi đáp:
“Nhân Kiệt, tớ nói cho cậu một bí mật nhé.”
“Bí….mật gì?”
“Thực ra tớ là chân truyền cuối cùng của giới võ đang, luyện được tuyệt kỹ ‘Bích hổ du tường’ nằm trong bộ khinh công thất thập nhị huyền công của giới võ học. Có thể đi trên vách đá như thằn lằn. Người biết được điều này chỉ có cậu, cho nên rửa mắt mà xem nhé.”
Nói hồi không để Nhân Kiệt kịp tiêu hóa liền lấy đà, phi thân đạp gót leo lên vách đá mà không có một sự bảo hộ, cũng không cần phải chậm rãi bám tường leo lên. Tuyệt kỹ mà Mộc Lan Ý nói đến chính là tay không đạp trên nền đá thẳng đứng không có lực hút, cước bộ thanh thoát nhẹ nhàng như du ngoạn. Không có áp lực căng thẳng, cũng không có vẻ nặng nề lôi thôi. Hoàn toàn là như bước đi trên mặt đất, vô cùng thản nhiên. Rốt cuộc cậu cũng hiểu ra lý do vì sao Mộc Lan Ý lại dám liều mình nhảy xuống vách núi để cứu La Mỹ mà không hề một vết xây xước.
Nhân Kiệt thật sự không tin vào mắt mình có thể chiêm ngưỡng một màn như ảo thuật này từ chính cô bạn thân của mình. Cậu há hốc mồm nhìn theo bóng Mộc Lan Ý chỉ tốn một ít thời gian là có thể tiến đến, ôm La Mỹ trong tay quấn sợi dây thừng tự chế vào người mà đạp lên vách đá, lần nữa như đi dạo mà lao xuống.
“Nhân Kiệt, đỡ!”
Nhân Kiệt vừa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Mộc Lan Ý đã ‘quăng’ La Mỹ đang bất tỉnh nhân sự về phía cậu với một đoạn dây thừng quấn quanh eo của La Mỹ.
Nhân Kiệt hoảng hốt một chút liền lấy lại trấn tĩnh, kịp thời chụp lấy La Mỹ trước khi cô kịp tiếp đất. Mộc Lan vẫn đang đu tường ở trên kia chờ cho đến khi La Mỹ rơi vào tay Nhân Kiệt liền kéo ngược sợi dây thừng trở lại, khiến lực rơi chậm hơn và sức nặng được đẩy lùi.
Dựa vào đó mà khi La Mỹ rơi xuống vòng tay Nhân Kiệt, cậu có thể đứng vững ôm lấy La Mỹ mà không bị sức nặng đè ngã.
Khi nhận ra điều mà Mộc Lan đã làm để hạn chế sức nặng cho Nhân Kiệt thì cậu đã phát hiện ra Mộc Lan vì đảm bảo sức nặng đó, hành vi kéo ngược trở lại đã khiến cô mất đà mà lăn xuống.
“Mộc Lan!!!” Nhân Kiệt nhìn thấy cô ngã nhào xuống đất, thất kinh hô lên, toan ném La Mỹ qua một bên mà chạy đến.
Chỉ là Mộc Lan nhanh hơn cậu một bước, vừa ngã xuống đã lộn nhào một vòng mà bật dậy, phủi tay, vô tư lự mà bước đến xem tình hình La Mỹ.
“Mau đem cậu ấy đến bệnh viện, để càng lâu càng nguy hiểm.”
“Cậu có sao không vậy, vừa nãy ngã như thế….”
Mộc Lan gạt bộ mặt lo lắng của Nhân Kiệt qua một bên mà phất tay: “Không sao, chỉ là lăn một vòng, ăn nhằm gì. Mau chạy trước đi, mạng người quan trọng.”
Nhân Kiệt nhíu mày cắn môi không an tâm. Nhưng nhìn La Mỹ kia bất tỉnh nhân sự, đành đem La Mỹ cõng lên lưng mà chạy vội đi. Còn không quên nói:
“Tớ không cần biết cậu là đệ tử chân truyền gì gì đó. Trở về mau chóng đi khám, tớ còn rất nhiều chuyện muốn hỏi cậu.”
Mộc Lan mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần kịp cứu La Mỹ, muốn hỏi gì, Mộc Lan này cũng sẵn sàng.”
Nhìn bóng Nhân Kiệt chạy vội đi, Mộc Lan mới an tâm thở phào ôm lấy cánh tay của mình. Cú ngã vừa rồi có lẽ đã làm cô bị thương. Chỉ là cô vội như vậy ngoài việc cứu La Mỹ còn là vì trước đó cô đã nhận được tin nhắn từ mẹ Vũ Nương, báo rằng Chung Diệp sư phụ đã đến nhà, đang chờ cô về.
Ném hết những thứ không liên quan hay chuyến dã ngoại cùng đám người xấu xa kia mà rời đi. Một bước này cũng chính là kết thúc chuỗi ngày bình an của cô, chấm dứt thuở thiếu thời ngông cuồng kiêu hãnh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!