Mộng Phỉ Thúy - Chương 5: Chạm vào nhức nhối.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Mộng Phỉ Thúy


Chương 5: Chạm vào nhức nhối.


Đến là ngẫu nhiên, đi là tất duyên.
Tùy duyên mà bất biến, bất biến mà tùy duyên….
Ngày trời hạ nắng xuống loài người tất bật ngược xuôi, nước chảy bèo trôi cũng đã là tám năm sau sự kiện ngày hôm đó. Mọi thứ vừa xảy ra, ngỡ như chỉ vừa một cái chớp mắt, tất cả đã vội trở thành quá khứ.
Ngồi bên dưới mái đình nhỏ ngắm nhìn hoàng hôn dần tan sau bóng mây oai vũ lướt đi. Phương Trượng nheo đôi mắt già nua, ngậm một tiếng thở:
“Nhân gian biến đổi muôn màu, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chỉ một cái ngoảnh đầu mà đã bao nhiêu năm trôi qua. Mộc Lan bây giờ có lẽ đã thành thiếu nữ rồi. Đứa trẻ đáng thương đó, cuối cùng ta vẫn chẳng thể tự mình chăm sóc chu toàn. Khụ….khụ….”
Phương Trượng cứ trở gió lại ho khan, Vinh Huệ đứng bên cạnh, sắc mặt liền không tốt, vội bồi ông một ngụm nước cho nhuận giọng mà đáp:
“Đã bao năm rồi, đại sư phụ vẫn cứ tự trách mình như vậy, chúng con làm sao có thể an tâm. Chuyện năm đó là nằm ngoài dự liệu. Không ngờ đến kẻ xuất hiện không nhắm vào Mộc Lan, nhưng kết quả vẫn là Mộc Lan bị thương. Lần đó cũng may mắn được ngư dân cứu giúp mới bảo toàn mạng sống.”
Xoay chuỗi tràng hạt bằng gỗ đã cũ hằn lên vết nứt nhỏ, Phương Trượng đưa đôi mắt xa xăm nhớ ngày đầu bế Mộc Lan Ý từ tuyết lạnh về, từ lâu đã xem cô như máu mủ ruột thịt, hết lòng yêu thương. VÌ vậy mà năm đó nhìn cô bị một vết đạn ở lưng, hôn mê bất tỉnh nhiều ngày vì đuối nước. Ông như bị nội thương, đau tận tâm can.
“Cũng vì lo đám người kia sẽ tìm đến Mộc Lan mà ngậm đắng để Vũ Nương đem nó rời đến Giang Nam xa xôi. Xa khỏi vòng tay Thiếu Lâm Tự. Tuy rằng ở xa, nhưng những năm qua không có giây nào đại sư phụ ngừng lo lắng cho Mộc Lan….”
Để Vinh Huệ vừa vuốt lưng cho mình vừa thở dài ảm đạm mà nói. Phương Trượng nhẹ nở một nụ cười hiền từ trên làn da đồi mồi, giọng ông khàn khàn:
“Không chỉ có ta lo, huynh đệ các con chẳng phải còn lo hơn ta? Chung Diệp cõng Mộc Lan lớn lên, tình như cha con. Từ ngày Mộc Lan đi, Chung Diệp cứ mỗi tháng đều tất bật đến Giang Nam thăm nó không thiếu tháng nào. Thuận Thái bề ngoài lạnh lùng lại chẳng kém cạnh Chung Diệp, mỗi lần đi quan sát võ quán đều tranh thủ chạy đến Giang Nam nghe ngóng. Còn không an tâm dạy không ít công phu cho nó phòng thân. Bây giờ ngoài Thuận Thái vì võ quán ở Chiết Giang có vấn đề phải lưu lại thì Chung Diệp cũng là đang đến thăm nom Mộc Lan. Ta còn không rõ sao.”
Vinh Huệ xoa xoa đầu láng, cười xòa: “Đúng là không có gì dấu được người. Chỉ là con nghe Chung Diệp sư thúc nói, Mộc Lan ở Giang Nam vận khí cũng không tồi, nghe đâu dân tình đối đãi hòa nhã, bạn học cũng bảo ban tận tình. Cuộc sống yên bình không ai làm khó, thực là an tâm.”
“Dân tình đối đãi hòa nhã? Bạn học bảo ban tận tình? Mộc Lan lại có thể chịu bình bình an an như vậy sao?”
Nhìn thấy cái nhướn mày đầy nghi hoặc của Phương Trượng, mặt Vinh Huệ cũng đầy vạch đen nhớ lại tính khí thất thường của Mộc Lan, không biết nói gì cho đúng mà lí nhí đáp:
“Con bé đó tuy rằng một bụng lương thiện, nhưng không dấu dã tâm đối với kẻ tính toán với nó. Hòa nhã thì khó nhưng gây thù hằn thì quá đơn giản. Biết trước biết sau nhưng tuyệt đối không phải loại người an phận thủ thường hay mềm dẻo thục đức….”
Xét thấy Vinh Huệ nói còn chưa đủ, Phương Trượng đành bồi thêm vài câu cho trọn vẹn:
“Bình sinh nóng tính, rất dễ bị chọc giận. Bề ngoài mạnh mẽ nhưng kỳ thực lại là người dễ bị cảm xúc chi phối làm ra những việc không lường trước hậu quả. Chính vì tính khí như vậy mà ta luôn lo lắng có người sẽ gây khó dễ cho con bé. Thuận Thái hiểu được nên bỏ không ít công sức, nhiều năm lấy kinh phổ ra dạy không ít tuyệt kỹ võ đang cho nó. Bây giờ lại nghe cuộc sống con bé an bình thì thật là lạ. Trừ khi con bé thu phục được người trên, uy hiếp kẻ dưới, khiến cho người xung quanh không dám gây khó dễ thì còn tin được.”
Nghĩ đến chuyện này, Vinh Huệ mới cảm thấy lời Phương Trượng mới quả thực là thấu tình đạt lý, tuy rằng ở xa nhưng vẫn có thể lường được Mộc Lan làm cách nào để điều hòa nhịp sống quanh mình. Như vậy mới đúng là đứa trẻ hồi nhỏ luôn gây khó dễ cho chúng Hòa thượng của Thiếu Lâm.
“Đại sư phụ! Vinh Huệ sư huynh!”
Đương lúc hai người một già một trẻ đang đàm đạo, ngắm hoàng hôn vụt tắt sau ngọn núi thì bên ngoài, một tiểu Hòa thượng lật đật chạy vào, sắc mặt hoảng hốt, mũi cũng đỏ lên, mồ vôi vã ra ướt đẫm cả vạt áo.
“Có chuyện gì mà vội như vậy? Cũng không phải giờ luyện công lại chạy đến đổ mồ hôi thế kia?”
Nhìn thấy cái nhíu mày của Vinh Huệ, tiểu Hòa thượng thở vài hơi mới lấy được nhịp mà đáp:
“Bên ngoài….bên ngoài có một đoàn người bao vây.”
“Bao vây?” Vinh Huệ có chút lo lắng: “Là ai? Nguyên do là gì?”
“Bọn họ không nói nguyên do. Chỉ….chỉ là báo danh tính….Nói là….Đoan Mộc gia đến bái kiến Phương Trượng.”
Sắc mặt Vinh Huệ đại biến, chậm rãi lướt qua bóng lưng cứng như đá của Phương Trượng, dường như ngày mà họ lường trước trong tiềm thức đã đến. Vinh Huệ nắm chặt bàn tay, chậm chạp nói: “Đoan Mộc gia cuối cùng cũng đã đến rồi.”
Ngón tay già nua của Phương Trượng ngưng xoay chuỗi tràng hạt, đôi mắt xa xăm cụp xuống, trầm trầm cất giọng dặn dò:
“Vinh Huệ nhớ kỹ. Trong cuộc sống, nhẫn nhịn sẽ khiến trời yên biển lặng. Lùi một bước là biển rộng trời cao. Chân lý của nhân sinh, chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.”
Đôi mắt Vinh Huệ đột nhiên nổi lên những đường tơ đỏ rồi chậm rãi gật đầu:
“Con hiểu thưa đại sư phụ.”
====
“Chỉ còn vài ngày nữa các em sẽ bước vào kỳ thi đại học cực kỳ khó khăn, cho nên chuyến dã ngoại hôm nay của trường cao trung Giang Nam là muốn để các em lưu giữ khoảnh khắc ngày hôm nay, nhớ mãi không quên. Qua đó…..mấy em bên kia có nghe tôi nói cái gì không? Mộc Lan Ý! Tại sao lúc nào cũng là em gây ồn ào mất trật tự vậy hả?”
Đứng giữa ngọn núi xanh như ngọc cùng hơn mấy chục bạn học vác balo hào hứng khám phá. Mộc Lan Ý không để lời của thầy giáo trẻ vào tai, vẫn chống nạnh to mồm vỗ ngực:
“Nói cho các cậu biết, tuy rằng tớ chuyển đến Giang Nam sinh sống đã tám năm nay, nhưng về khoản núi rừng này thì rõ hơn lòng bàn tay vì vốn dĩ tớ sinh ra và lớn lên ở núi Hà Nam, không có gì về rừng rú là tớ không rõ.”
“Vậy sao, thế lát nữa cậu dẫn bọn này đi tham quan hang động đi. Nghe nói hang động ở trên núi rất kỳ bí, có khi xuất hiện nhiều loài động vật kỳ lạ. Khéo khi bắt được lại trở thành người có công đóng góp động vật quý hiếm.” Bạn học Nhân Kiệt cầm máy ảnh lia vào mặt Mộc Lan Ý nói.
Mộc Lan Ý phe phẩy quạt, xách túi to túi nhỏ lên tay, hất cằm nói: “Chuyện nhỏ, nếu muốn ngay bây giờ lập tức lên đường. Mộc Lan tớ sẽ đảm bảo các cậu có chuyến đi để đời, nhớ mãi không quên.”
“Nghe thú vị đấy, tớ cũng muốn đi.”
“Tớ cũng vậy….”
Các bạn học bị Mộc Lan Ý dụ dỗ, liền bỏ thầy giáo phía sau mà hào hứng đi theo cô bất chấp quy tắc. Thầy giáo mặt tím lên vì bất lực, gào lên:
“Mộc Lan Ý! Tôi là thầy giáo đấy, em chừa cho tôi ít mặt mũi đi.”
Mộc Lan Ý sực nhớ ra thầy giáo thường xuyên bị cô trêu chọc còn đang giận dữ ở phía sau, cô vội nở một nụ cười xòa đáp:
“Thầy Lâm còn không mau dẫn đường, mọi người đang chờ thầy đó. Không có thầy, chúng em như rắn mất đầu, đi đâu được chứ?”
Nghe Mộc Lan Ý đề cao mình là đầu rắn, thầy Lâm quên mất giận dữ, lật đật đi tới cười phớ lớ: “Ờ nhỉ, đám nhóc các em không có tôi làm chủ thì sao được. Nào đi thôi, tham quan hang động nào.”
Vậy là thầy Lâm quên cả đoàn xe của các lớp khác còn chưa đến, bỏ lại đồ đạc mà theo lời dụ dỗ của Mộc Lan Ý tìm đường đi vào núi. Ai bảo thầy Lâm là người nhu nhược rụt rè, lại rất thích được làm chỉ đạo nhưng năng lực có hạn. Mộc Lan Ý biết được thường xuyên lấy nó ra dụ dỗ thầy giáo. Khiến thầy dù bị cô dụ dỗ nhiều lần vẫn răm rắp nghe theo.
Chuyện này cả lớp đều rõ, nhưng không ai dám mở miệng nhiều lời, chỉ sợ bản thân thành con mồi của Mộc Lan Ý thì không có được nửa ngày yên bình. Còn nhớ ngày nào cô vừa chuyển đến thị trấn nhỏ ở Giang Nam cách đây tám năm cùng người mẹ tên Vũ Nương, đám trẻ trong thị trấn thấy ma mới thường kiếm cách gây chuyện hiếp đáp, nhưng không hiểu vì sao chỉ trong vài ngày người bị đè đầu cưỡi cổ ngược lại là những đứa trẻ trong thị trấn.
Khi vào trường sơ trung và cao trung, Mộc Lan Ý vẫn là kẻ cầm đầu mọi cuộc vui, thâu tóm nhiều hội nhóm nhất. Cho nên kẻ nào động đến cô và đám bạn của cô, sẽ liền trở thành bại tướng dưới chân cô sau một trận đánh. Về việc trận đánh đó diễn ra như thế nào, không ai biết, cũng chẳng ai dám mở miệng kể lể. Chỉ biết rằng từ trước đến nay, chưa có ai trong thị trấn thắng được cô.
“Mộc Lan à, chỗ này âm u hẻo lánh quá, liệu có thú dữ, rắn rết không?”
Đi được một đoạn đường đã vào đến giữa rừng. Một bạn học nghe thấy mùi âm u tịch mịch liền cất giọng dò hỏi. Thấy chúng nhân tỏ vẻ sợ sệt, lui lủi đi phía đằng sau, Mộc Lan Ý nở một nụ cười hòa nhã đáp:
“Nói cái gì vậy chứ. Đây là rừng, những thứ như thú dữ, rắn rết đương nhiên phải có rồi.”
“Cái gì??? Vậy….vậy bọn này đi ngang đây thôi, không đi tiếp nữa đâu.”
“Phải….phải đấy, chưa biết chừng vào sâu sẽ lạc, chúng ta vẫn là nên đợi lớp khác đến đủ rồi hẵng đi tiếp. Tìm một nơi sạch sẽ một chút cắm trại là được rồi.”
Mặt các bạn học từ hào hứng chuyển qua xanh như tàu lá chuối, vốn dĩ là sợ đám thú nhiệt đới đã đành, bây giờ nghe tới thú dữ càng sợ mất mật.
“Sợ cái gì chứ? Mộc Lan quen với rừng, đi một đoạn đều biết đánh dấu, sao có thể lạc được, lại nói có thú dữ nào địch lại cậu ấy.” Nhân Kiệt nhếch đôi môi kiêu hãnh nói, vừa có ý châm chọc vừa có ý ỷ lại, khiến cho Mộc Lan cũng phải quăng cho cậu ta một cái lườm sắc bén.
“Cậu có tin hôm nay tớ thả cậu một mình ở đây hay không đại thiếu gia?”
“Ấy ấy, Mộc Lan tỷ tỷ, đừng có tàn nhẫn với tại hạ như vậy chứ. Tớ chỉ thay cậu cho họ biết sự lợi hại của cậu thôi mà.”
Không nuốt nổi gương mặt đẹp như hoa nhưng vô cùng đểu cáng của Nhân Kiệt, Mộc Lan Ý không thèm để ý nữa mà nói với chúng nhân:
“Khu rừng này không phải rừng phòng hộ, nên không sử dụng để bảo vệ nguồn nước, hay chống sói mòn, sa mạc hóa. Nhìn vào độ ẩm của đất và số lượng cây cổ thụ, mọi người sẽ thấy nó khá khô cằn, nhiều nơi còn không có độ che phủ. Đây đương nhiên cũng chẳng phải rừng đặc dụng hay rừng sản xuất. Những loại rừng đó thường hạn chế người lạ xâm nhập vì mục đích bảo tồn gỗ và hệ sinh thái. Cho nên dù có tự tiện mò vào cũng sẽ bị kiểm lâm nhét gỗ vào mồm. Xét trữ lượng cây và độ già của nó, có thể xem như đây là rừng trung niên từng được khai thác nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu. Đối với những loại rừng như thế này, không thể hạn chế được thú rừng và các loại động vật như rắn rết. Ngược lại chúng khá đa dạng và ngộ nghĩnh, tựa như em này vậy.”
Đang chăm chú nghe Mộc Lan Ý sổ một tràng về rừng thì nhìn thấy từ khi nào trên tay Mộc Lan Ý có một con rắn lục xanh lè đang trợn mắt, thè lưỡi như một lời chào.
“A a a. Rắn!!!”
Chúng nhân nhìn thấy con rắn kia, sợ hãi hét toáng lên, nhào nhào ôm lấy nhau nhìn Mộc Lan đầy sợ hãi.
“Vứt nó đi, mau vứt nó đi.” Bạn học La Mỹ là người rụt rè, nhưng khi nhìn thấy con rắn kia cũng phải sợ hãi la toáng lên. La hét còn to hơn người khác.
Mộc Lan Ý nhìn thấy La Mỹ và các bạn học hoảng sợ đến tái mét mặt, ngay cả Nhân Kiệt cũng ngậm cái miệng chua ngoa liền bật cười ha hả:
“Đừng sợ, đây là loài rắn rất ngoan, chúng thường không dễ hại người đâu. Chúng chỉ tấn công khi thấy nguy hiểm mà thôi. Nếu các cậu có nhã hứng, còn có thể dùng chúng làm thú cưng nữa đấy.”
“Thật sao? Vậy….ai đó cầm chơi nó thử xem đi.” Đám bạn học khác tuy rằng sợ hãi nhưng trước mặt Mộc Lan vẫn ra vẻ bạo dạn, liếc mắt tìm người có thể ức hiếp. Liếc đến La Mỹ đang co rúm liền nói: “La Mỹ, cậu có vẻ rất hào hứng, hay là cậu thay Mộc Lan cầm nó chơi thử xem, về sau còn có thể làm thú cưng của cậu đấy.”
La Mỹ thất kinh run rẩy: “Không…..tớ….không….”
“Mộc Lan đã bảo không sao mà, cầm thử đi xem nào. Hay là cậu vẫn muốn làm đồ nhát gan của lớp này?”
Bị đám bạn học đó khích tướng, La Mỹ cúi gầm mặt run run không nói nên lời. Mi tâm Mộc Lan Ý được dịp nhíu lại, lạnh mặt quát:
“Đến đây vẫn muốn bắt nạt người ta? Mộc Lan này chết rồi sao? Cậu ấy sợ đến như vậy cơ mà. Các cậu hứng thú, sao không thử cầm đi một chút?”
“Kìa, ai dám bắt nạt cậu ta đâu. Chỉ là bọn tớ thân với La Mỹ từ nhỏ, biết được cậu ấy từng rất thích thú cưng, đặc biệt là loài bò sát này. Chẳng qua bây giờ có mặt Nhân Kiệt, cậu ta giả vờ sợ hãi mà thôi.”
“Là thật?” Mộc Lan đưa mắt sang La Mỹ đang liếc mắt về phía Nhân Kiệt, nhưng Nhân Kiệt vẫn lạnh tanh như đá, quay mặt giả vờ không nghe thấy khiến cho La Mỹ như chột dạ.
La Mỹ cắn môi ngẩng phắt mặt lên gầm gừ:
“Ai nói tớ sợ chứ?” Nói rồi liền không suy nghĩ vươn tay ra tóm lấy rắn lục đang ngúc ngoắc cái cổ.
Động tác của La Mỹ quá nhanh khiến cho Mộc Lan không kịp trở tay, chú rắn kia hoảng hốt vì bị bóp mạnh, theo phản xạ mà dơ chiếc nanh dài ra lao đến bàn tay của La Mỹ há miệng đớp một cái.
“A a a! La Mỹ bị cắn rồi!!!”
Chúng nhân la lên cùng với tiếng hét kinh thiên động địa của La Mỹ. Mộc Lan hãi hùng biến sắc vội gấp giọng:
“La Mỹ bình tĩnh đứng yên một chỗ!!!”
Nhưng chưa để Mộc Lan Ý nói xong, La Mỹ hoảng hốt quá độ, vừa nhìn bàn tay bị cắn của mình vừa sợ hãi bước lùi về phía sau. Trong phút bất cẩn, không nhận ra đằng sau là một con dốc dài. Những viên đá bị cô đạp lùi lăn lông lốc rồi biến mất vô định ở dưới chân núi kia.
“Đứng yên ở đó, không được bước tiếp nữa. La Mỹ!!!”
Khi tiếng gọi thất thanh của Mộc Lan Ý, thầy Lâm và chúng nhân cất lên thì La Mỹ đã bước hụt chân, trượt dài trên dốc núi, lăng lông lốc xuống như một hòn đá.
“La Mỹ!!!” Thầy Lâm sợ đến mất mật, môi cũng run lên: “Xong rồi, xong rồi, phen này tôi chết chắc rồi. Đưa học sinh đi chơi, bị rắn cắn rồi lại rơi xuống núi không rõ sống chết. Cuộc đời tôi sắp thảm rồi.”
Nói xong liền cảm thấy bóng lưng lạnh toát, quay đầu thì phát hiện ra ánh mắt sắc như lưỡi gươm của Mộc Lan Ý đang nhìn mình, thầy Lâm càng hoảng sợ hơn.
“Ngay thời điểm quan trọng, không nghĩ đến cách cứu học sinh của mình mà chỉ ham sống sợ chết, nghĩ cách bảo toàn tiền đồ. Thứ giáo viên nhân phẩm tồi tàn như ông, rồi sẽ có ngày tôi diệt bỏ.” Lại quay ngoắt ra chỉ thẳng vào mặt đám bạn học vừa nãy khích tướng La Mỹ nắm lấy rắn kia mà nói: “Hôm nay nếu như La Mỹ có mệnh hệ gì, các cậu cũng đừng mong yên ổn mà rời khỏi thị trấn.”
Nói rồi không hai lời lập tức phi thân nhảy xuống con dốc dựng đứng kia, đôi mắt cương quyết đầy nộ khí trượt dài hòng đuổi kịp La Mỹ vừa rơi xuống đó. Hành vi này nhanh đến mức chúng nhân không kịp phản ứng, chỉ có Nhân Kiệt mặt cắt không còn giọt máu vươn tay ra cố níu lại Mộc Lan Ý nhưng vô dụng, thân thủ của cô quá nhanh, một cái vươn tay không thể nào bắt kịp:
“Mộc Lan! Nguy hiểm lắm!”
“Nhân Kiệt, cậu mau lùi lại đi, là dốc đấy. Trượt xuống nhất định sẽ bị thương.”
“Bỏ ra, tôi phải đi tìm Mộc Lan. Cút hết đi!” Vùng vẫy một cái, Nhân Kiệt liền thoát ra khỏi những bàn tay bám víu của đám con gái kia. Ánh mắt hoảng loạn liền chạy đi khỏi cánh rừng, tìm nơi con dốc kia đáp xuống.
Các bạn học còn lại và thầy Lâm ngu mặt, vẫn còn hốt hoảng nhìn nhau, hồi lâu mới mở miệng nói:
“Nhân Kiệt! Mộc Lan! La Mỹ chỉ là một kẻ không thân thiết với các cậu. Tại sao cứ phải bảo vệ đến như vậy chứ? Cô ta chỉ là một cô nhi nghèo hèn, bị thương một chút cũng có ai quan tâm đâu chứ. Mộc Lan! Nhân Kiệt, mau quay lại đi!!!”
Dưới vách núi dựng đứng kia, Mộc Lan nghe tiếng của đám bạn học kia vang vọng, lòng không khỏi khinh bỉ nhân phẩm xấu xa của đám người mà cô bao năm luôn cho là bạn kia. Không ngờ đến lúc này mới thật sự lộ rõ bản mặt tồi tệ đó. Uổng công cô luôn bảo vệ cái lớp học đó suốt mấy năm.
Nghĩ một hồi liền quăng cái tình bạn rẻ rúng kia sau đầu, tập trung tìm kiếm La Mỹ. Trượt xuống con dốc đầy mỏm đá chông chênh kia với đôi chân bám trụ chắc chắn không mất thăng bằng, chỉ mất vài giây, cô đã tìm thấy La Mỹ mắc kẹt ở bên một nhánh cây dài cách cô không xa. Mộc Lan Ý kịp thời mừng thầm trong bụng, may mắn La Mỹ chưa rơi xuống phía dưới.
Không chút suy nghĩ, cô liền điểm mũi chân đạp gót phi thân sang nhánh cây dài kia, tay vươn ra bám chặt lên vách đá đang nhô ra đó. An toàn đáp xuống bên cạnh La Mỹ.
“La Mỹ, tớ tới rồi đây, cậu không sao chứ?”
Mộc Lan Ý gọi hai câu nhưng không thấy La Mỹ phản ứng, lật người La Mỹ đang úp mặt vào nhánh cây mới phát hiện ra trên đầu La Mỹ có một vết thương, có lẽ là trúng phải đá lúc lăn xuống nên bất tỉnh.
Mi tâm Mộc Lan Ý nhíu chặt, đôi mắt không dấu nổi ân hận:
“Đều là tại tớ.”
Nhìn vết cắn đang dần tím tái trên tay của La Mỹ. Nhớ đến mẹ Vũ Nương thường dạy cô cách sơ cứu khi bị rắn cắn. Mộc Lan Ý vội vàng tháo hết dây chuyền trang sức trên người La Mỹ ra, tránh chèn ép gây sưng nề. Giữa vách núi dựng đứng, dựa hẳn người vào nhánh cây dài để đặt La Mỹ nằm thoải mái trên đùi cô. Nâng bàn tay bị cắn lên cao, xé một miếng vải buộc chặt ở phía cổ tay với mục đích ngăn chặn chất độc lan ngược lại các bộ phận khác, bình tĩnh nặn nộc độc đen kịch kia ra.
Một hồi sơ cứu, an tĩnh kiểm tra mạch đập của La Mỹ, nhận thấy sắc mặt hồng hào trở lại, Mộc Lan Ý mới an tâm thở ra, nhủ rằng bản thân đã thật sự cứu được La Mỹ. Chỉ là vấn đề nan giải bây giờ là làm cách nào để đưa La Mỹ xuống khỏi vách núi này đây?
Đưa mắt liếc ngang liếc dọc, mong muốn tìm ra phương thức để có thể đưa một người bất tỉnh xuống một cách an toàn thì Mộc Lan Ý lại phát hiện ra bên dưới không thật sự an toàn như cô nghĩ.
Từ trên cao, Mộc Lan Ý nhìn thấy ở bên dưới có bốn người đàn ông mặc comple chỉnh chu đang đồng thời chĩa súng về phía một người mang sơ mi trắng và quần âu, sắc mặt bợt bạt, môi tím tái như thể trúng độc đang ngồi tựa vào cành cây. Người đàn ông mang áo sơ mi đó nhìn có dáng vẻ như doanh nhân thành đạt, tuy rằng sắc mặt không được tốt nhưng áo quần tóc tai và đặc biệt là thần thái ngạo nghễ dễ thấy của những người giàu có. Ánh mắt anh ta không chút e sợ trước họng súng vô tình mà vẫn nở nụ cười ngạo mạn, hơi thở đứt quãng vì độc dược nói:
“Tôi tớ của Lâm Nhược Doanh đều….khụ khụ….là hạng bẩn thỉu như nhau.”
“Mặc Kỷ thiếu gia, đừng trách gia chủ nhà chúng ta. Có trách cũng là trách ngươi ác nhân thất đức trước, hại bọn ta thê thảm như thế này. Ngươi gây hấn nhiều như vậy, biết bao nhiêu kẻ ôm hận mà muốn diệt trừ. Ấy vậy mà vẫn năm lần bảy lượt trốn thoát, nhưng lần này có trời cũng chẳng cứu được ngươi.”
Mộc Lan Ý nhìn thấy cảnh này, mi tâm cũng nhíu lại, tựa như rất quen thuộc.
Hình như cô đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó rồi. Cái cảnh một người bị những kẻ áo đen chĩa súng nhưng sắc mặt ảm đạm bình thường không e sợ quyền uy. Cái cảnh đằng đằng sát khí, tính mạng ngàn cây treo sợi tóc vẫn chẳng khiến người bị ép vào đường cùng động tâm thật quen thuộc.
Vết thương ở lưng Mộc Lan Ý đột nhiên nhói lên. Tựa như nhắc nhở cô điều gì đó.
Tám năm rồi, những tưởng mọi thứ đã đi vào dĩ vãng, chẳng ngờ được vết thương năm đó vẫn âm ỉ đến tận bây giờ, chưa từng nguôi ngoai.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN