Mộng Phỉ Thúy - Chương 3: Hoàng tử trong dòng sông lạnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Mộng Phỉ Thúy


Chương 3: Hoàng tử trong dòng sông lạnh


Quá xúc động vì lần đầu nhìn thấy một mỹ nhân ngư, Mộc Lan Ý quên cả nín thở, hô hấp trì trệ. Kết quả bị sặc nước. Cả cơ thể nặng trịch, nhịp thở tắc nghẽn. Nước trôi vào cổ họng khiến cô ngạt khí đến mức không thể phân biệt đâu là mặt nước để ngoi lên. Cả cơ thể phút chốc tuột xuống đáy sông không tài nào ngoi lên được.
Chính lúc này, một bàn tay vươn ra nắm lấy tay Mộc Lan Ý, không lấy nửa giây chậm trễ liền ôm lấy nửa thân cô, bình tĩnh đạp nước đẩy lên phía trên, kéo cô ngoi lên mặt nước. Để cô hít lấy hít để không khí quý giá kia.
Có cảm giác được kéo lên bờ, có cảm giác gió lùa qua lạnh ngắt, sau lưng là những viên đá lớn nhỏ nhưng mắt vẫn nhắm tịt vì trải qua một cơn hoảng hốt. Cho đến khi có người lay cô mở mắt. Mộc Lan Ý mới miễn cưỡng mở mi. Nhìn thấy hoàng tử cá lúc nãy ở bên dưới sông bây giờ kề sát mặt. Hoa mỹ dưới ánh sáng ban ngày chiếu qua gương mặt kia, thản nhiên lấy đi cảnh tượng đẹp nhất trong mắt cô, khiến cô cả kinh hét lớn:
“A a a a a.”
“Ồn quá.”
Hoàng tử cá dường như không thích tiếng ồn, liền mở miệng khiến cho Mộc Lan Ý tự động nín thinh.
“Em không sao chứ?” Chất giọng trầm ổn của hoàng tử cá đi vào tai Mộc Lan Ý và đôi mắt tinh khiết như giọt nước kia khiến cho da gà da vịt cô tự động nổi lên, hoảng sợ run rẩy.
“Không….không sao….ạ. Cảm ơn anh.”
Hoàng tử cá nở một nụ cười hiền từ, ánh mắt dịu dàng chậm rãi lau đi những giọt nước trên trán cô nói:
“Em không nên bắt cá ở nơi nguy hiểm như vậy đâu. Lần sau nếu muốn bắt cá, nên để người lớn đi cùng.”
Lúc này Mộc Lan Ý mới phát hiện ra, hoàng tử cá cao lớn như thế nào. Anh tầm một mét tám lăm, cao cao nhưng lại quá gầy, gương mặt non trẻ nhưng cũng thuộc trong khoảng hai mươi đến hai ba tuổi. Giọng nói trong và thanh, đặc biệt hay ho. Tay anh là những đường gân rắn chắc, kèm theo những vết sẹo lớn nhỏ y hệt như các vị sư huynh thường luyện võ ở Thiếu Lâm Tự.
“Tại sao anh lại biết em đến để bắt cá?” Sợ hoàng tử cá đi mất, cô liền nóng lòng hỏi.
“Giày em để trên bờ, không thể là vô ý xảy chân rơi xuống. Áo quần em vẫn còn nguyên, chỉ được lật lên đầu gối, cho nên không phải xuống để tắm. Thấy em nhìn mấy con cá đầy sát khí như vậy. Không xuống bắt cá thì để làm gì?”
Đôi mắt Mộc Lan Ý nổi lên những ánh sáng lấp lánh pha chút ngưỡng mộ: “Hoàng tử cá, anh thật là lợi hại.”
Nghe biệt danh kỳ quặc mà Mộc Lan Ý đặt cho mình, anh bật cười:
“Anh không phải hoàng tử cá. Anh chỉ là thích yên tĩnh nên xuống đó chơi với cá mà thôi.”
“Nhưng chỉ còn vài ngày nữa sẽ đến Đông, nước bên dưới rất lạnh. Nước lạnh như vậy mà anh vẫn có thể chịu được sao? Với lại lúc nãy em nhìn thấy anh không chỉ chơi với cá, mà còn cố ý tạo chúng thành dãy trật tự vô cùng công phu. Chẳng ai hao tâm tốn sức vào mùa nước lạnh như thế này chỉ để chơi đùa với cá được.”
Vẻ mặt dửng dưng của người kia phút chốc biến đổi vì không ngờ rằng một đứa trẻ mười tuổi lại tinh ý đến vậy. Lại nhìn cô bé đó miệng nói đơn thuần, mắt không đưa liếc, vô cùng thuần túy ngây ngô. Cho nên vô thức nhoẻn miệng cười, tự động mà dịu dàng đáp:
“Không ngờ lại bị em nhìn thấy. Đúng là anh không chỉ chơi với cá. Anh còn luyện công phu.”
“Công phu?”
“Phải là công phu võ lâm, em có biết không?”
Tại sao cô lại không biết chứ khi mà hàng trăm cuốn kinh phổ đều do cô chép ra, học thuộc đến hơn ba mươi hai tuyệt kỹ thiếu lâm trong số bảy mươi hai tuyệt kỹ mặc dù không thể thi triển được cái nào. Tuy rằng biết được vô số công phu, nhưng các vị sư phụ vẫn luôn niệm chú với cô mỗi ngày phải đem chuyện cô là đệ tử chân truyền của các vị sư phụ dấu nhẹm đi. Cho nên đành giả ngu giả ngơ, lác mắt đi chỗ khác đáp:
“Mấy cái thường được xem trong phim ấy hả, nghe lạ nhỉ. Ha ha.” Đánh trống lảng qua chủ đề khác, Mộc Lan Ý bỗng nổi lên một ý nghĩ: “Anh có thể bắt cá được không?”
“Khả năng được vài con.”
“Vậy anh có thể tiện tay bắt vài con cho em được không? Em dù cố như thế nào cũng chẳng thể tay không bắt cá được. Tổ tiên nhà cá hình như là khắc tinh của em.”
“Vì sao?”
Không quen không biết, không nợ không nần. Làm gì có lý do để hoàng tử cá bắt cá cho cô bây giờ đây?
“Vì em muốn ăn cá.”
Người kia mở to mắt nhìn cô: “Chỉ vậy thôi sao?”
Cô gật đầu, dáng vẻ có chút rụt rè: “Vâng.”
Thấy Mộc Lan Ý có vẻ khẩn khiết, hoàng tử cá lại mềm lòng gật đầu: “Em muốn bao nhiêu con?”
“Vì là hoàng tử cá, cho nên em chỉ xin anh được sát sinh ba con.”
Hoàng tử cá bật cười, không nói thêm lời thứ hai liền nhảy xuống sông mò cá.
Mộc Lan Ý đứng trên bờ, nhìn về dòng sông đang êm ả trôi về hạ lưu, ánh mắt có chút dao động. Cô cũng chỉ là tùy tiện mở miệng đòi cá, không ngờ người lạ lần đầu gặp lại dễ dàng đáp ứng cô như vậy mà không đòi hỏi điều gì. Thật là hiếm có.
Sực nhớ ra điều gì đó. Cô vội vàng chạy đi kiếm một tờ giấy, mặc kệ áo quần trên người ướt nhèm, vẫn rút cây bút chì ra phác vội một gương mặt lên tờ giấy rồi vội vàng gấp gọn gàng nhét vào góc áo khô.
Chỉ mất chưa đầy vài phút, hoàng tử cá đã lại lên bờ với ba con cá to trên tay. Gương mặt anh trắng muốt và mái tóc ướt phủ xuống gương mặt thanh tú kèm theo chút thỏa mãn.
“Cá của em đây.”
Nhìn thấy ba con cá nhảy đành đạch, lớp vảy của chúng dưới ánh sáng mặt trời phản lên màu sắc của cá chiên giòn, cá nướng, cá hấp cực kỳ hấp dẫn. Mộc Lan Ý chưa từng nếm qua, nhưng ước chừng sẽ là một món ăn diệu kỳ, liền tỏ vẻ thèm thuồng.
“Tuyệt vời, em cuối cùng cũng được ăn cá rồi.” Vô tình liếc đến thân hình của người kia, lúc này Mộc Lan Ý mới la lên: “Trời đất ơi, hoàng tử. Anh bị ướt hết cả rồi, cứ như này sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Anh không….”
“Nào nào, đi cùng em. Có một ngôi nhà hoang ở gần đây, tuy nói là nhà hoàng nhưng em thường xuyên lui tới dọn dẹp ngủ trưa, qua đó tắm rửa, em sẽ hỏi mượn hàng xóm tạm bộ đồ. Hoàng tử mà bị lạnh thì làm sao đây.”
Bị Mộc Lan Ý ôm cả cánh tay lôi đi, vị Hoàng tử cá chẳng biết nên nói sao cho vừa lòng cô bé chỉ cao đến eo mình. Ánh mắt anh chiếu vào đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy những ngón tay dài và gầy của mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc đã lâu không được bồi đắp. Sự nhiệt thành, ấm áp và đơn thuần này thật dễ khiến người ta xúc động.
Thôi vậy, hôm nay để bản thân nghỉ ngơi một chút.
====
“Hoàng tử cá. Anh thay đồ xong chưa? Ở đây ngoài em ra không có ai cả đâu, anh cứ thoải mái đi.”
Mộc Lan Ý ngồi bên ngoài đã thay một bộ đồ khác, ngồi nhâm nhi tách trà rồi hong khô tóc, nhìn cánh cửa kia như muốn thủng ra ý ới gọi. Tò mò không biết anh mặc bộ đồ mà cô mượn của hàng xóm sẽ như thế nào.
Chậm rãi bước ra, khoác trên mình một chiếc áo pull đơn giản và quần rộng thùng thình vẫn chẳng thể dấu diếm nổi sự hoa mỹ. Vô tình hữu ý khiến cho một kẻ quanh năm suốt tháng đắm chìm trong núi rừng chim chóc như Mộc Lan Ý bị mê muội, mắt không nỡ rời dù chỉ nửa giây.
“Thật may quá, bộ đồ này của em mượn rất vừa vặn.”
Nhìn thấy Mộc Lan Ý há hốc mồm nhìn anh đến chảy cả nước miếng, anh phì cười vỗ trán cô một cái nói:
“Không có tiền đồ.”
Mộc Lan Ý bị cái vỗ kia làm cho tỉnh mộng, vội thu lại bộ dáng xấu xí đó mà gãi đầu ngại ngùng. Đẩy cho anh một cốc trà gừng còn đang nóng hổi:
“Anh uống chút trà gừng đi, gừng nóng sẽ giúp anh không bị cảm lạnh.”
Không ngờ đứa trẻ ngây ngô đó lại chu đáo đến mức chờ anh thay đồ đã có thể pha xong một cốc trà gừng nóng hổi. Anh thật sự khó hiểu, nhớ lại lúc anh mười tuổi đang nghĩ cái gì trong đầu.
Mọi chuyện có lẽ vẫn êm đẹp cho đến khi anh hớp ngụm trà đầu tiên. Vị cay xè và đắng ngắt, nhạt nhẽo kia ngấm vào lưỡi, xốc đến mũi anh khiến anh nhịn không được mà ho khan vài cái, mặt cũng đỏ lên.
“Thôi chết, em quên mất không nói. Nhà em nghèo, từ nhỏ không thường xài gia vị như đường cho nên thói quen uống trà gừng chỉ có gừng và cam thảo. Kiểu trà này rất tốt cho sức khỏe nhưng người bình thường khó mà uống được vì không có độ ngọt, anh thông cảm nhé.”
Người đã có tâm hậu đãi, đương nhiên anh không thể vì không có đường mà vòi vĩnh, cho nên anh ho khan vài cái liền phất tay đáp:
“Không….sao. Có uống là tốt rồi, anh nào dám đòi hỏi.”
“May quá, hoàng tử không chê gia cảnh nghèo khó.” Cố ý dấu thật kỹ viên đường phèn trong tay, Mộc Lan Ý vẫn giả bộ cười hề hề nói.
Nghe biệt danh mà Mộc Lan Ý đặt cho mình có chút sến súa, anh tỏ vẻ không hài lòng:
“Đừng gọi anh là hoàng tử, nghe không thuận tai.”
“Vậy tên anh là….”
Hoàng tử cá xoa cằm, nghĩ một chút mới đáp: “Iris, gọi anh là Iris.”
“Cái gì i i, tên kiểu gì nghe lạ vậy?”
Iris bật cười: “Anh là người nước ngoài, có quốc tịch nước ngoài cho nên tên mới khác người ở đây.”
“Người nước ngoài? Vậy anh là hoàng tử nước nào?”
Iris đỡ trán, bất lực. Đứa trẻ này cho dù nói thế nào vẫn cứ đinh ninh anh là hoàng tử. Có lẽ vì lứa tuổi này thích vẽ ảo ảnh trong thế giới đẹp đẽ, thích hoàng tử và công chúa. Cũng có lẽ bởi đứa trẻ này ngoài núi rừng hoang sơ ra không được nhìn thấy những thứ đẹp đẽ nào khác, cho nên mong muốn một thế giới cổ tích trong tâm tư tồn tại.
Hắng giọng một cái, Iris ra vẻ trầm tư đáp: “Là hoàng tử Băng quốc.”
“Băng quốc?” Đôi mắt Mộc Lan Ý phát ra tia sáng lấp lánh như vừa được nghe một điều kỳ diệu nào đó. Cô níu lấy áo anh hỏi: “Lẽ nào là một vương quốc băng tuyết?”
“Em thông minh đấy chứ. Đúng là như vậy. Vì vương quốc của anh vô cùng lạnh, cho nên anh mới có thể xuống nước mặc kệ nước sông lạnh để bắt cá cho em đấy.”
“Oa, thật thần kỳ. Hóa ra anh không phải là hoàng tử cá, mà là hoàng tử Băng. Hoàng tử Iris, anh có thể kể cho em nghe những chuyện ở vương quốc anh có được không?”
Nhìn gương mặt ngây thơ bị lừa chỉ bởi một câu nói kia, lương tâm Iris bắt đầu thấy nhồn nhột. Nhưng cũng không nỡ cho đứa trẻ này một cái bạt tai để tỉnh ngộ, cho nên một bước sa đà đành để nhúng sâu thêm một chút.
“Băng quốc quanh năm lạnh lẽo, tuyết rơi đầy trời. Những lâu đài cổ kính đều được tạo ra từ băng tuyết. Thần dân ở đó vì thân thể thích ứng hàn nên không thể chịu được khi gặp lửa. Nếu như ở gần lửa, chắc chắn sớm tan chảy, thân thể sớm tiêu vong.”
Mộc Lan Ý nghe vậy, liền bật dậy tức tốc lấy một gáo nước đổ vào nhóm lửa vừa mới mồi lên kia. Mồi lửa kia oan ức kêu xèo xèo hai tiếng rồi tắt ngúm, khiến cho Iris cắn môi nín cười.
“May quá, thiếu chút nữa em làm hoàng tử tiêu tan rồi.”
“Anh là hoàng tử, có hoàng tộc nghìn năm bảo hộ, sẽ không vì một đám lửa đó mà tiêu tan được đâu.”
“Phải ha. Nhưng mà em cũng không thể để bất cứ thứ gì dù là nhỏ nhất khiến anh tổn thương được. Như vậy em sẽ đau lòng lắm.”
Nụ cười trên môi Iris tắt ngúm, thay vào đó là một hòn đá trong mắt làm xao động. Tựa như lần đầu nghe được một ai đó nói rằng sẽ đau lòng nếu như anh bị thương.
“Anh hình như vẫn chưa hỏi tên em. Em tên là gì vậy?”
Mộc Lan Ý đứng dậy, chỉnh chu lại áo quần, vuốt gọn mái tóc ướt kín cẩn cúi đầu nói:
“Thưa hoàng tử xinh đẹp, em họ Mộc, đệm Lan, tên Ý. Gọi ba từ Mộc Lan Ý, thân thiết gọi Mộc Lan.”
“Ồ, là tên của một vị nữ tướng rất nổi tiếng trong truyền thuyết. Người đặt tên cho em, hẳn mong muốn em mạnh mẽ và kiên cường như một nữ tướng vậy.”
Mộc Lan Ý không dám nhắc đến Phương Trượng nên chỉ mỉm cười không nói gì. Nhớ đến bây giờ đã là giữa trưa, vội nhặt một ít khoai sắn ở trong đống củi ra hớn hở nói:
“Mời hoàng tử cùng ăn trưa với Mộc Lan, bình thường ăn những món này đến ngán, nhưng hôm nay có hoàng tử ăn cùng, em thấy dù là món gì cũng sẽ ngon tuyệt.”
“Em không cần phải khách sáo như vậy đâu. Đã cho anh nương nhờ, mượn một bồ như thế này….” Nhìn trên bàn ăn, ngoài khoai sắn ra không có thứ gì khác. Iris ngây người một chút mới nói: “Mỗi ngày em chỉ có thể ăn như vậy thôi sao?”
“Hoàng tử không biết đó thôi, vùng này gần chùa Thiếu Lâm Tự, phần lớn là phật tử tu tại gia, cho nên nhiều người dân từ xưa ăn chay niệm phật. Những thứ em ăn đều là đồ ăn đạm bạc theo thói quen. Vả lại đây là nhà hoang, em không có gì cả nên chỉ có thể tiếp đãi như vậy thôi.”
Nghe nhắc đến Thiếu Lâm Tự, sắc mặt Iris có chút biến đổi, nhưng rất nhanh lại trở về dịu dàng như cũ, cắn một miếng khoai nóng hổi, cảm thấy dư vị thanh mát nhưng hơi nghẹn của khoai lang khiến cho vị giác cảm thấy an toàn nhưng lại không thể thỏa mãn:
“Những thứ này đều rất ngon, nhưng mỗi ngày em đều ăn như vậy, tại sao bây giờ có cá lại không ăn?”
Mộc Lan Ý gãi gãi đầu đáp: “Tuy rằng em muốn ăn thử, nhưng lại không nỡ sát sinh, phạm phải ngũ giới.”
“Ngũ giới?”
“Anh là hoàng tử Băng quốc có lẽ không biết. Ngũ giới chính là là năm giới, năm điều cấm, phải giữ của người Phật tử tại gia gồm: không sát sinh, không tà dâm, không trộm cắp, không nói dối, không uống rượu. Sự giữ giới không sát sinh nhằm mục đích bảo vệ công bằng, mọi chúng sinh đều muốn sống sợ chết, mọi chúng sinh đều có Phật tính như nhau. Giữ giới sát sinh là nuôi dưỡng lòng từ bi, người có lòng nhân không nỡ sát hại người hay vật. Giữ giới sát sinh tránh được nhân quả báo ứng, vì nợ máu sẽ phải trả bằng máu không ở kiếp này thì ở kiếp sau, như vậy nghiệp oán xoay vần không có ngày chấm dứt.”
Iris thay đổi ánh mắt, kinh ngạc nhìn Mộc Lan Ý: “Xem ra em tuổi còn nhỏ nhưng đã đọc không ít kinh phật mới nghiệm được nhiều thứ như vậy. Đã thấm nhuần đạo lý này tại sao vẫn muốn anh bắt cá về?”
Mộc Lan Ý nhìn ba con cá chật chội nằm trong chậu nước đang đùa nghịch nói: “Tuy rằng em có chân phật phù hộ nhưng mẹ em thì lại không phải phật tử. Bà sống ở đây chỉ là muốn có một cuộc sống bình dị, tuy rằng vẫn thích ăn mặn uống rượu, nhưng lương thiện nề nếp, không bao giờ làm điều hại mình hại người. Chỉ là gia cảnh nghèo khó, một mình nuôi Mộc Lan, cho nên không có tiền được bữa ăn mặn. Lại thường xuyên vất vả sớm hôm đi bán thuốc kiếm tiền nuôi Mộc Lan ăn học, khiến em mỗi lần nghĩ đến đều rất thương bà. Hôm nay là sinh nhật em, cho nên em cãi lời người lớn, mở miệng đòi ăn thịt, thực ra là muốn để mẹ của em được ăn một bữa như người bình thường. Chỗ cá này không dễ mà bắt được, em là muốn để bà ăn.”
Iris thay đổi hoàn toàn cái nhìn về Mộc Lan Ý, nghĩ rằng cô ngây ngô không hiểu chuyện dễ bị lừa gạt. Thực ra là một bụng lương thiện, đạo hiếu hơn hẳn những kẻ đã sống hết một đời người. Lời nói với những mỹ từ uyên thâm cao siêu thốt ra từ miệng một đứa trẻ kém anh nhiều tuổi khiến anh tự thấy hổ thẹn không bằng:
“Thật là một đứa con có hiếu. Anh thực sự ngưỡng mộ mẹ em, có được một đứa con gái thông minh ngoan ngoãn như vậy.”
Được hoàng tử khen, Mộc Lan Ý phấn khích trong lòng liền đứng bật dậy, mở to đôi mắt long lanh: “Anh thấy em như vậy thật sao?”
Iris dịu dàng mỉm cười gật đầu: “Phải, anh chưa từng gặp qua đứa trẻ nào hiếu thảo như em.”
Lúc này trong túi áo của Mộc Lan đột ngột rơi ra một mảnh giấy trắng mà chính cô cũng chẳng phát hiện ra. Iris nhìn thấy, thuận tay nhặt lên. Vốn định trả lại cho Mộc Lan nhưng lại thấy một bức họa trong đó, tò mò liền lật một ngón tay ra. Nhìn thấy trong tờ giấy kia là một bức chân dung được họa rất vội bằng bút chì than. Tuy rằng nét bút vội vàng nhưng rất thanh thoát, đặc biệt nhấn vào đôi mắt của người trong chân dung, khiến bức họa như có linh hồn.
“Em vẽ anh từ khi nào vậy?”
Vừa nhìn một cái là có thể nhận ra bức chân dung kia vẽ mình, Iris liền có chút thú vị dò hỏi.
Mộc Lan quay đầu giật mình khi bị Iris nhìn thấy bức họa mà cô vẽ ra. Ngại ngùng gãi đầu cô mới đáp:
“Từ nhỏ em đã mắc một căn bệnh lạ, chính là không thể ghi nhớ gương mặt người khác.”
Mi tâm Iris hơi nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Là loại bệnh như thế nào? Có thể giải thích một chút không?”
“Là một triệu chứng suy giảm trí nhớ. Phần suy giảm đó không phải với sự việc đã diễn ra mà là chỉ đối với khuôn mặt người em đã từng gặp. Đối với người thân thiết mỗi ngày đều nhìn thấy, em chỉ quên gương mặt họ trong thời gian một tuần không chạm mặt. Nhưng nếu là người chỉ vừa mới gặp, em sẽ lập tức quên chỉ sau một tiếng đồng hồ. Cho dù em cố gắng như thế nào cũng chẳng thể ghi nhớ được gương mặt người khác. Như thể rằng gương mặt họ trong đầu em bị xóa sạch sau một tiếng. Em chỉ có thể nhận ra họ bằng hình dáng lần đầu gặp mặt và giọng nói của họ. Nếu họ thay đổi hình dáng và giọng nói, em sẽ không thể nhận ra.”
Lần đầu tiên biết đến một triệu chứng như vậy, nhưng cũng có thể hiểu được nguyên do cô vẽ ra bức chân dung về anh:
“Em là sợ quên mặt anh nên mới vẽ lại?”
Mộc Lan quệt mũi, cười hì hì đáp: “Thế giới của em giống như bức tranh vô diện. Có núi non, có hồ điệp, nhưng những gương mặt đối với em đều mơ hồ hơn cả sương sớm. Cho dù xấu ma chê quỷ hờn, hay đẹp nghiêng nước nghiêng thành, em đều không thể ghi nhớ quá lâu. Em cũng là vì sợ quên mật một mỹ nhân ngư, cho nên vội vàng vẽ lại. Thật may mắn bút pháp của em cũng không quá tệ.”
Iris nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của cô, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đó. Lòng bất chợt như sóng cuốn. Tự hỏi gương mặt của anh sẽ lưu vào trong mắt cô được bao lâu?
“Hôm nay là sinh nhật em, em có muốn điều gì để thỏa mãn bản thân không?”
“Ý anh là một ước nguyện của em?”
“Gặp được Mộc Lan là một điều may mắn đối với anh, cho nên để đáp lại thịnh tình ngay hôm nay, anh cũng muốn làm một điều gì đó để chúc mừng sinh nhật em.” Cũng chính là để cô ghi nhớ về cuộc gặp gỡ với anh, tuyệt đối không được quên.
Mộc Lan Ý nhớ lại trong đầu, từ nhỏ đến lớn đều là Vũ Nương và các vị sư huynh sư phụ tặng mấy món đồ chơi kỳ quặc. Năm nay là lần đầu tiên ngoài họ ra còn có người muốn tặng quà cho cô.
“Vậy thì em không ngại đâu. Em muốn bánh sữa, thật nhiều bánh sữa. Bánh sữa Dì Linh Tú bán ở trong thị trấn cực kỳ ngon, đảm bảo anh ăn một lần, cảm giác như lên thiên đình ngao du với tiên nữ.”
Iris mỉm cười, để mặc khuôn trang tươi tắn nở rộ trên gương mặt thanh tú, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh sẽ dẫn em đi mua thật nhiều bánh sữa. Sẽ cùng em lên thiên đình ngao du với tiên nữ.”
Không chờ nổi thêm giây phút nào nữa. Mộc Lan Ý chụp lấy bàn tay lạnh của Iris, nắm chặt lòng bàn tay, nụ cười rộ đến mang tai nhảy cẫng lên:
“Mau đi thôi, hoàng tử!”
Iris nhớ rằng ngày hôm đó con đường đi từ ngôi nhà sập xệ ở lưng chừng núi về thị trấn rất đẹp, có những ngọn cỏ lau thẳng đứng oai phong dưới đất trời, có những tán cây đại thụ xanh như ngọc soi bóng trên mặt đất, có ngọn gió đầu đông lành lạnh tạt ngang mái tóc Mộc Lan, khiến chúng như nhảy múa dưới bầu trời sương lạnh. Có bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm chặt bàn tay anh bước trên mặt đường sỏi đá. Có sự thanh bình, tĩnh lặng đến mức nghe được gió mây hát ca.
Dường như khoảnh khắc đó đối với anh là khoảnh khắc thanh bình nhất trong cuộc đời, tưởng chừng như vô tận, tưởng chừng như vĩnh viễn tồn tại không bao giờ biến mất.
Anh như kẻ ngủ mê, để mặc bản thân cuốn vào giấc mộng thanh bình, sự dối lừa ảo tưởng về một thế giới cổ tích với Mộc Lan, kể cô nghe những giai thoại phi logic mà anh nhất thời bịa ra. Tham lam nhìn gương mặt non trẻ kia bị anh lừa phỉnh mà sùng bái anh như một vị thần.
Lúc đó anh mới nhận ra, điều anh tìm kiếm phải chăng là sự an bình này?
Cho đến khi nhìn cô hạnh phúc đứng giữa lòng đường đông người qua lại cắn một miếng bánh sữa, đôi má ửng hồng lên và đôi mắt long lanh hạnh phúc vì miếng bánh ngọt ngào kia càng khiến anh u mê không chịu tỉnh ngộ.
“Tại sao ăn bánh sữa, em lại hạnh phúc đến vậy?”
“Là vì từ nhỏ, mẹ không có sữa nuôi em nên phải dùng nước gạo uống thay sữa. Cho nên em thường xuyên khóc thèm sữa, có lẽ vì vậy mà khi lớn lên, mỗi lần được ăn bánh sữa, em đều không cầm lòng được.”
Iris không biết được có cả đứa trẻ phải dùng nước gạo nuôi lớn thay sữa. Xót xa cho Mộc Lan, anh không tiếc tiền mua một thùng bánh sữa tặng cho cô:
“Mang về ăn dần, không cần tiết kiệm.”
“Cảm ơn hoàng…..”
Tính toán mở lời cảm ơn vô cùng cảm động dành cho Iris, chỉ là ngay thời điểm đó, cô liền phát giác ra có một đường súng dài núp từ bụi cây gần đó đang chĩa về phía anh.
“Hoàng tử, cẩn thận!”
Đoàng!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN