Mộng Phù Hoa
Phần 35
Không muốn đẩy A Lâm vào cảnh khó xử, vì vậy khi chạm mặt với Vân, tôi vẫn bình thường như không hề có chuyện gì hết, không nói không cười không quan tâm. Mà Vân thì cũng đang muốn lấy lòng anh nên cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái đầy chán ghét ẩn ý, sau đó bắt đầu giả lả nói chuyện.
– Chị Quỳnh về bao giờ thế ạ. Hôm qua em có ghé qua dọn dẹp mà không thấy chị.
Câu nói này, vốn dĩ nó vô cùng bình thường, nhưng khi rơi vào tai tôi chẳng khác gì một lời ám chỉ rằng từ khi tôi đi công tác đến bây giờ, cô ta hầu như ngày nào cũng rẽ qua đây, rồi mang theo cả cơm, rồi ở lại dọn dẹp, có khi còn ở lại giúp luôn việc cho xưởng nữa. Thảo nào mấy lần trước gọi điện về tôi thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng người con gái cười khúc khích với nói chuyện, còn tưởng đâu là khách rửa xe nữa chứ. Bây giờ tận mắt thì cũng mới biết, hóa ra là con gái của ông chủ cũ bỏ việc nhà chạy đi bám chân người đàn ông của tôi.
Không trả lời cũng không được, mà trả lời thì trong bụng lại mang theo một cục tức âm ỉ, nên cuối cùng tôi chỉ gật đầu một cái thật nhẹ sau đó quay người sang A Lâm cất giọng.
– Mấy giờ rồi, đã sửa xong chưa?
– Ừ, 11 giờ rồi, vẫn chưa xong nhưng để đến chiều rồi làm tiếp. Em cũng đi rửa tay đi
– Vậy em về nấu cơm. Hôm nay anh muốn ăn gì?
A Lâm nghẹn họng, có lẽ anh cũng biết tôi đoán ra được mọi chuyện rồi nên định lên tiếng giải thích. Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Vân đã dơ cái giỏ ra trước rồi nói.
– Em mang cơm đến đây rồi, mọi người cùng nhau ăn đi. Có điều em chỉ mang đủ cho ba bốn người ăn thôi, nên…
Tôi mỉm cười liếc mắt nhìn thức ăn mà Vân bày ra bàn. Tổng cộng có hai món mặn và một món canh, đồ ăn rất ngon với đủ dinh dưỡng, lại đều là món anh thích nữa. Nói thật, nếu bảo tôi làm cho anh thì chắc chắn tôi không thể làm được, thêm nữa trong bụng nghĩ mấy ngày này người này đều ăn cơm cô ta nấu, lòng tôi chua thật sự, cảm giác khó chịu vô cùng.
Ghen tuông nhen nhóm, tôi siết chặt lấy chiếc bọt biển trong tay gần như muốn vắt khô, lúc này muốn nổi điên lắm rồi nhưng bản thân không quên đây là một cái bẫy khiêu khích của Vân, nên khóe miệng vẫn thản nhiên mỉm cười.
– Ngại quá, nếu Vân đã mang cơm đến đây rồi thì chúng ta đừng phụ lòng của em ấy. A Lâm, anh còn không nhận lấy đồ để cho em ấy còn đi về, trời cũng trưa muộn rồi.
Thẳng thừng đuổi khách không một chút nể nang, tôi đưa mắt nhìn Vân đang tức đến nghiến răng nghiến lợi thì hả dạ cười khẩy một tiếng, lông mi khẽ rung nhẹ.
– Cảm ơn Vân về bữa cơm nhé. Có điều ngày mai em không cần phải nhọc công như thế này đâu.
– Không sao đâu chị, anh Lâm với anh Hiếu làm cả ngày, không có thời gian nấu cơm nên em tiện bảo bác ấy nấu luôn phần của họ, dù sao thì cũng không tốn kém quá nhiều.
– Tôi biết, có điều bắt em đi từ xa đến đây, chúng tôi rất ngại. Với cả xung quanh đây nhiều người, em cứ một câu anh Lâm, hai câu anh Lâm, người khác không biết lại bàn tán em lẳng lơ ve vãn chồng người khác thì thật không hay đâu.
– Chị…
Bị tôi đả kích, sắc mặt Vân chuyển màu không khác gì con tắc kè hoa, cô ta hận ý nhìn sang A Lâm, thấy anh im lặng tròn mắt nhìn không lên tiếng thì hậm hực gần như muốn rớt nước mắt, đặt chiếc làn lên bàn rồi xoay người chạy một mạch đi ra bên ngoài, lao vào dòng người nhộn nhịp rồi cứ thế khuất dần.
Chờ cho đến khi bóng hình mảnh khảnh ấy thật sự không còn trong tầm mắt nữa, tôi lúc này cũng mới thu hồi nụ cười, nhướn người sát lại gần anh, ngửa đầu lên nhìn anh, con ngươi sáng lấp lánh không hề xấu hổ cất giọng hỏi.
– Sao thế, vẫn còn nuối tiếc, muốn cùng với người ta ân ân ái ái hả.
A Lâm sững sờ, anh giật mình ngạc nhiên, mất mấy giây dường như mới hiểu ra được ý tứ của tôi là như thế nào nên lạnh giọng mang theo tức giận.
– Đừng nghĩ lung tung, tôi với Vân không có gì hết.
– Em đương nhiên biết anh không có gì, nhưng cô ta suốt ngày lượn lờ trước mặt anh, bây giờ còn mang tận cơm đến đây cho anh, anh bảo em phải nghĩ như thế nào.
– Hôm em đi công tác, Vân với ông chủ có ghé qua, thấy tôi với Hiếu nhiều việc nên cứ buổi trưa là cô ấy mang cơm đến.
– Vậy anh cũng để cho cô ta mang đến. Anh là chê em không nấu ăn ngon bằng người ta nên nhân cơ hội tranh thủ muốn ăn đúng không?
Càng nói tôi càng cảm thấy bản thân mình quá đáng, quá phận và vô vị, nhưng mà không hỏi thì ôm trong lòng lại càng tức hơn. Khoảng thời gian gần đây, khi tình cảm được đẩy lên đến cao trào, tôi đối với người đàn ông này chẳng còn được điềm tĩnh như trước nữa. Đặc biệt là khi mối quan hệ bị người thứ ba chen vào, bản thân tôi gặp chuyện nhất định sẽ mất khống chế, một hai truy xét cho bằng được thì thôi.
– Sao, không nói được hả?
Không thấy A Lâm trả lời, tôi lại hít một hơi thật sâu chờ đợi, trong đầu lúc này đã nghĩ nếu anh còn lên tiếng thì cả hai kiểu gì cũng sẽ có chiến tranh lạnh vì bất đồng quan điểm. Thế nhưng may mắn là anh ngay sau đấy cũng ôm lấy tôi, thì thầm bên tai.
– Quỳnh, tôi không biết em sụy nghĩ điều gì, nhưng tôi nói cho em biết. Tôi chỉ coi Vân giống như em gái của mình thôi, bởi vì dù sao bọn tôi cũng từng làm bạn bảy tám năm trời, nói rũ bỏ quan hệ là chuyện không thể. Ngày lên thành phố, tôi vất vả đi làm thuê kiếm tiền chăm em gái, nếu không có bố cô ấy thu nhận, thì tôi cũng không như bây giờ. Vì thế, gia đình của họ chính là ân nhân của tôi, trước hay sau thì cũng như vậy.
Nói đoạn anh dừng lại, giọng đè thấp xuống không cách nào kiềm chế được.
– Tôi không yêu Vân, trước nay cũng chưa từng có với em ấy bất cứ mờ ám gì, nên em đừng suy nghĩ nhiều rồi để bản thân mình mệt mỏi. Hơn ba mươi năm nay, tôi cũng chưa từng làm chuyện đó với ai, càng không để ai làm với mình, em hiểu không?
Kinh nghiệm lăn lội ở thành phố A bao nhiêu năm, tôi đã rút ra cho bản thân một kinh nghiệm là đừng bao giờ nên tin vào những lời nói mật đường có cánh của người khác. Vì thế, cho đến tận bây giờ, đối với bất cứ ai tôi cũng đều cảnh giác miễn cưỡng, nhưng duy nhất chỉ có A Lâm là bản thân lại thất bại đến thê thảm.
Ngây ngẩn mất nửa phút, tôi liếm môi, lúc này tinh thần cũng đã ổn định lại được rồi nên khẽ đáp.
– Em biết rồi.
– Ừ, vào nhà ăn cơm thôi. Cơm canh nguội hết cả rồi đấy.
Người yêu đã minh bạch như vậy, tôi cũng quyết định không làm khó anh nữa mà nhanh chóng gật đầu, tuy nhiên lúc ngồi ăn cơm, bản thân vẫn không quên nói ra suy nghĩ của mình.
– Nếu bận quá thì có thể thuê một người tới nấu cơm trưa và tối, như vậy anh với Hiếu cũng có thời gian làm chăm chú hơn.
– Không cần đâu, chỉ vài ba món, làm một lúc là xong.
– Bình thường thì em tin anh xong được, nhưng nếu hôm nào khách đông như hôm nay, anh tính gọi cơm ngoài đến à. Rồi cứ định ăn mãi như thế sao.
– Em cũng nói là thi thoảng mà.
– Nếu vậy em ở nhà nấu cơm cho anh, rồi anh trả lương cho em. Hoặc là thuê người nấu cơm trưa và tối. Anh chọn đi.
Ngày trước, tôi suốt ngày ăn cơm văn phòng nên biết rõ một suất đắt như thế nào, xong cũng chính anh đã từng nói nó không đảm bảo an toàn vệ sinh. Vậy mà bây giờ, khi tôi bắt đầu bỏ ăn cơm kiểu đó thì anh lại lết theo vết xe đổ của tôi, tạm bợ qua ngày.
– Được rồi, để ngày mốt anh hỏi xem mấy người xung quanh có ai làm được không thì sẽ thuê họ đến.
Thật ra chuyện này tôi đã suy nghĩ khá lâu rồi mới đưa ra quyết định chứ không phải hứng lên là nói cho sang mồm. Ngày trước, Gara mấy ngày đầu đều đặn việc nên A Lâm vẫn còn có thời gian thu xếp đi nấu cơm nên chúng tôi không nghĩ nhiều. Nhưng mà dạo gần đây, tiếng tăm tốt hơn, người nọ đồn người kia ghé đến, lượng công việc quá nhiều khiến cho anh với Hiếu kham không nổi được nữa. Thậm chí có hôm hai người phải cố làm đến tận khuya để ngày mai kịp cho khách đến lấy, sau đó sáng lại phải dậy sớm vì bên công trình gọi cửa, cả ngày tính ra chỉ được ngủ có mấy tiếng.
Nhiều khi thấy anh mệt đến mức mắt đều giăng những tơ máu mệt mỏi như thế, tôi còn ngỏ ý hỏi anh xem anh có ý định thuê người đến phụ không. Thế nhưng câu trả lời nhận được lại là.
– Nếu thuê thì lại phải mất tiền trả lương cho họ, như vậy một tháng chẳng kiếm được bao nhiêu. Bây giờ tôi còn cố được, đừng lo lắng quá.
Khi đó, anh nói rất bình thản, vừa như muốn an ủi tôi, lại vừa như muốn tự động viên chính mình không được gục ngã. Còn tôi, thì lại chỉ biết dùng vòng tay của mình ôm siết lấy anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh, để anh biết được rằng cho dù khổ cực hay sung sướng, thì tôi vẫn luôn ở đây, đi bên cạnh anh, yêu anh. Yêu bất chấp không màng đến xung quanh thành cái dạng gì cả.
Nghĩ đến chuyện cũ, cảm xúc trong người lại bắt đầu có chút ảnh hưởng, tôi khẽ lắc đầu mấy cái, đưa tay gắp cho A Lâm miếng cá rán rồi nói.
-Để mai em đi làm về rồi em hỏi.
Nghe tôi nói vậy, anh nâng mí mắt nhìn lên, cái nhìn chiếu đến vẫn mang theo yêu chiều cưng nựng.
– Ừ, vậy phiền em rồi.
*** **** ***
Ngày nghỉ kết thúc, sáng hôm sau đến trụ sở làm việc, tôi vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy Loan ngồi ở chỗ của mình, trên tay là một cốc sữa ấm. Lúc đó, tôi thật sự chẳng muốn nói chuyện một chút nào vì bản thân không thể tha thứ hay quên đi những chuyện mà mình gặp phải nên đành xoay người. Ai ngờ vừa mới bước được có hai ba bước, cánh tay đã bị người phía sau kéo níu lại, sau đó là giọng nói quen thuộc cất lên.
– Quỳnh, chúng ta nói chuyện một lát. Tôi có chuyện muốn nói với chị.
Tôi cười khẩy, mí mắt nâng lên nhìn khuôn mặt với ánh mắt buồn buồn của Loan, ngữ điệu cất lên đầy thờ ơ lạnh nhạt.
– Nói chuyện. Giữa tôi và cô còn có chuyện để nói sao. Chuyện gì? Muốn tôi cảm ơn cô, hay là muốn tôi ở đây chửi bới cô?
– Quỳnh, chị nói như vậy là sao? Cảm ơn tôi cái gì, chửi bới cái gì, chị làm sao thế?
– Làm sao à? Mới có mấy ngày cô đã quên luôn cái việc mà cô xúi người khác làm rồi à? Quên thật thì để tôi nhắc lại cho cô nhớ, để rồi sau đó cô xem lại xem cô còn xứng đáng với hai chữ bạn bè với tôi hay không?
Loan nghe tôi nói vậy thì giật mình, cô ấy buông lỏng cái nắm tay ở tay tôi, môi run rẩy kinh hãi như thể mình vừa nghe thấy một vụ giết người thảm hại, mà nạn nhân đây là tôi vậy. Ánh mắt long lanh đột nhiên ảm đạm, cô ấy khịt mũi nức nở không dám nhìn tôi, mà tôi thì lúc này cũng vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô ấy mở lời chính miệng thừa nhận.
Thế nhưng, chờ thật lâu, người ở đối diện vẫn không mở miệng nói tiếng nào, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc cười hì hì, đưa tay lên vén sợi tóc xòa trước gò má của mình rồi nói.
– Chẳng phải cô vẫn muốn biết kết quả của tôi rốt cuộc có leo lên giường anh ta hay không sao. Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, thuốc tác dụng rất mạnh, tôi cũng suýt chút nữa trở nên dơ bẩn phản bội lại người mình yêu rồi. ..( Chỉ ngón tay lên trán của mình, tôi nói tiếp )… Nhìn đi, để lấy lại được ý thức, cô có biết tôi phải tự mình đập đầu vào tường không?
Nhìn vẻ mặt tươi cười như không của tôi, Loan hoảng sợ chảy nước mắt, cô ấy liên tục lắc đầu những cái vô nghĩa, giọng nói ngắt quãng không thành một câu hoàn chỉnh.
– Tôi… tôi chỉ nghĩ, nếu thật sự chuyện đó thành sự thật… thì chị… chị sẽ ở bên cạnh Trần Vỹ. Như vậy, tương lai và sự nghiệp của chị… đều thuận lợi… Chị không phải khổ cực… chạy đi lấy tin…như bây giờ nữa. Tôi biết điều ấy là quáng đáng…nhưng mà… tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho chị.
“ Tốt cho tôi”. Tôi cười khẩy, nụ cười lạnh đến mức muốn giết người luôn rồi :” Cô muốn tốt cho tôi, nhưng cô có biết tôi thật sự cần cái gì không? Tôi đã nói với cô không dưới mười lần, đừng có can thiệp vào chuyện của tôi, đừng có nghĩ rằng tôi phải ôm chân Trần Vỹ thì mới có tương lai, đừng có nghĩ rằng A Lâm là kẻ nghèo hèn không xứng đáng với tôi. Tôi đã nói chứ không phải không, nhưng sao cô không chịu hiểu hả?”
– Chính vì chị cố chấp như thế, nên tôi mới phải dùng đến cách đó. Nếu không, thì chị vẫn cứ u mê không tìm được đường thoát ra ngoài.
Loan vẫn kiên trì giải thích và biện minh cho hành động của mình. Cô ấy khóc nức nở, nước mắt chảy đầy mặt, nhưng tôi chẳng thấy đáng thương một chút nào nữa, ngược lại càng nghĩ lại chuyện cũ, bản thân càng cả thấy phẫn hận. Tôi hận không thể cầm cốc sữa trên bàn hất vào mặt cô ấy, hoặc là bản thân lao vào tặng cho cô ấy mấy cái bạt tai, để cho cô ấy hiểu được cô ấy sai như thế nào, cô ấy đạp đổ tình bạn của chúng tôi như thế nào.
– Cô là cái thá gì mà có quyền quyết đinh tương lai của tôi, cuộc sống của tôi. Trần Thùy Loan, tôi nói cho cô biết, đến họ hàng máu mủ nhà tôi, thậm chí bố mẹ tôi còn sống, thì cũng chẳng ai làm suy nghĩ của tôi thay đổi. Ngày hôm đó, cô biết tôi tỉnh táo lại, tôi đã ước cái gì không hả. Tôi ước giá như tôi đủ can đảm tàn nhẫn với cô, thì tôi nhất định sẽ túm tóc cô đập đầu vào tường, để cô cảm nhận được những thứ mà tôi phải trải qua, nó đau đớn đến mức như thế nào?
– Tôi… Tôi…
– Lớn lên trong hoàn cảnh khổ cực, tôi luôn biết an phận, không ham muốn trèo cao, nên tôi có yêu đương ai cũng không bao giờ với cao tới người khác. Trần Vỹ anh ta là thần, là người mà bao người muốn lên giường, anh ta thiếu gì đàn bà mà cô hết năm lần bảy lượt đẩy tôi vào vùng bùn lầy lấy. Hay là cô cảm thấy tôi với A Lâm chưa đủ khổ, nên muốn tận mắt nhìn tôi chống cự anh ta, tận mắt chứng kiến anh ta đạp chúng tôi xuống đáy bùn.
Mỗi một câu tôi nói ra khỏi miệng chẳng khác gì một quả bom đặc khói gây thương tích đầy người cho Loan, cô ấy khóc nấc lên thành tiếng, ánh mắt nhìn tôi phủ đầy đau thương buồn bã. Quen nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên chúng tôi bất hòa đến mức tanh bành hết thảy như thế này, cũng là lần đầu tiên tôi để bản thân của mình kiệt quệ đến như thế.
Trước kia, cả hai chúng tôi là đồng nghiệp cộng tác vô cùng hiểu ý, tính cách lại lạnh nhạt thờ ơ, chẳng phải ai cũng bắt nạt được. Vậy mà bây giờ, một người lạnh lùng, một người xin lỗi, vết nứt cho hai chữ “ bạn bè” sau mỗi câu nói đều thi nhau chồng chồng chất chất.
Nghĩ đến điều ấy, tôi dứt khoát gạt tay của Loan khỏi tay của mình, khóe miệng nở một nụ cười rất nhạt.
– Trần Thùy Loan, ngày hôm nay, cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô với tư cách là bạn. Từ mai trở về sau, gặp nhau thì coi như người xa lạ, nếu phải cùng nhau chạy tin tức thì cứ bình thường như đồng nghiệp hợp tác, đừng quá phẫn thêm một điều gì nữa.
Nói xong, tôi cũng chẳng nán lại thêm một chút nào nữa, bước chân vội vã hướng về phía bàn làm việc của mình. Mặc kệ hết thảy tất cả đang tò mò, mặc kệ tin nhắn được nhiều người gửi đến hỏi thăm, tôi tuyệt nhiên vẫn không hé răng lấy nửa lời, trong đầu lúc này chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ.
“ Hết rồi, đến nước này mọi chuyện thật sự đã hết rồi, không còn cái nào cứu vớt được nữa rồi!!!!!”
Sau ngày hôm ấy, tôi tuyệt nhiên không hề nói chuyện với Loan một lời nào, kể cả cô ấy có cố chấp mua cái nọ cái kia đặt trên mặt bàn của mình, tôi cũng đều nhờ con bé Trinh chuyển trả không xót một thứ nào. Một lần, hai lần, ba lần cô ấy còn gắng gượng, đến lần thứ tư bản thân chắc cũng chẳng chịu đựng được nữa nên phải nhắn tin cho tôi.
– Chị vẫn còn giận tôi à. Tôi bây giờ phải làm gì thì chị mới bỏ qua hết mọi chuyện để chúng ta trở về như trước.
Đọc dòng tin ấy, tôi không phải là không có cảm giác đau lòng, chỉ là tôi đã quyết định mối quan hệ không thể quay trở lại được như trước nữa nên kiên quyết không trả lời. Gửi đến thì đọc, đọc xong lại thoát ra rồi tiếp tục làm việc, chẳng muốn suy nghĩ hay để ý thêm điều gì khác, cũng chẳng muốn làm hòa.
Một tháng trôi đi, thời gian Loan tổ chức cưới cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến. Ban đầu, tôi chỉ định gửi tiền mừng nhờ lão Hồ đi hộ giúp mình, nhưng còn chưa kịp đưa thì cô ấy lại nhắn tin năn nỉ với xin lỗi tôi rất nhiều. Thậm chí có hôm còn cắn răng nhịn nhục việc bị tôi phớt lờ năm lần bảy lượt vẫn quyết tâm đợi tôi dưới sương lạnh, cốt yếu chỉ là muốn tận tai nghe tôi đồng ý đến chung vui.
Tôi vẫn còn nhớ hôm ấy thành phố A có mưa, Loan nhắn tin hẹn lúc cả hai về gặp nhau nói chuyện một lát nhưng tôi kiếm cớ tăng ca để từ chối. Khi đó, cô ấy đã có bầu hơn ba tháng rồi nên tôi cũng nghĩ cô ấy có đợi cũng chẳng đợi lâu đâu, ai ngờ lúc 10 giờ đi ra đến cổng, mắt vẫn nhìn thấy người đó mặc chiếc áo khoác to sụ, đứng ở dưới mái hiên của ngân hàng, bộ dáng trông khá là là chật vật.
Cảnh tượng này, cho dù tôi có tức Loan đến mấy vẫn không thể nào lạnh lùng tuyệt tình được nên bước chân đành phải tiến lại, cất giọng hỏi.
– Cô còn ở đây làm gì? Những gì cần nói chẳng phải đã nói hết rồi sao?
Ngữ điệu tôi lạnh nhạt chẳng khác gì đang nói với một người xa lạ vậy. Loan nghe xong thì cười buồn, cô ấy liếm môi, nhỏ giọng nói.
– Tôi nghe Trinh nói chị không đến đám cưới, nên muốn hỏi chị có phải thật không?
– Ừ, ngày hôm đó tôi bận rồi. Tiền mừng tôi sẽ gửi lão Hồ, chúc cô hạnh phúc viên mãn với chồng của mình.
– Chị không thể đến được sao? Ngày trước chị đã hứa làm phù dâu cho tôi nữa.
– Vậy cô nói xem, quan hệ cô với tôi bây giờ còn có thể tốt đẹp như một tháng trước nữa hay không?
– Tôi… Tôi xin lỗi?
– Xin lỗi? Được, tôi tha lỗi cho cô, từ bây giờ trở đi cô cùng không cần phải dằn vặt mình nữa rồi đấy.
– Nếu vậy, thì đám cưới tôi chị với anh ta cùng đến đi.
– Không cần, đến để mấy người nhìn bằng anh ấy khinh thường rẻ mạt sao?
Một tháng trước, ánh mắt tôi nhìn Loan thi thoảng sẽ lộ vẻ phẫn hận thì đến bây giờ, tôi chẳng còn một chút cảm xúc nào nữa. Người phụ nữ này, cô ấy đã hủy hoại hết đi tình bạn của chúng tôi rồi, cô ấy đã đập tan đi niềm tin của tôi rồi, cho dù bây giờ có chuộc lại bao nhiêu, tôi vẫn không đủ cao thượng coi như không có chuyện gì. Bởi vì bề ngoài tôi mạnh mẽ là như thế, nhưng chẳng ai biết được, mỗi đêm nhắm mắt lại, cảnh tượng dơ bẩn của Trần Vỹ lại hiện về ám ảnh tôi, hại tôi muốn quên đi cũng không thể quên được.
Mưa vẫn rơi từng hạt nặng, qua một lúc không thấy Loan nói gì, mà A Lâm lúc này cũng đã đến rồi nên tôi chẳng muốn đứng nói chuyện nữa, đành nói.
– Được rồi, những gì cần nói cũng đã nói, cô cũng đi về đi. Trời mưa, nhiễm lạnh rồi lại ảnh hưởng đến đứa bé thì không tốt.
Nói tuyệt tình thì không nỡ, tôi đến cùng vẫn phải thở dài dặn dò Loan một câu rồi mới yên tâm xoay người đi về phía A Lâm cùng anh trở về nhà. Hai tuần trước, nhờ có sự giúp đỡ của bác hàng xóm nên chúng tôi cũng tìm được người nấu cơm trưa và cơm tối với lương 1 triệu/1 tháng rồi, vì thế khoảng thời gian này cả anh và tôi cũng cảm thấy đỡ mệt hơn được một chút. Tiện nhất vẫn là khi cả hai đi làm về muộn, không ai phải lụi hụi đi nấu cơm với chờ đợi từng giây từng phút nữa.
Ngày thứ bảy, hôn lễ của Loan cũng đến. Buổi chiều hôm ấy tất cả được trưởng phòng Hồ cho phép nghỉ sớm để cùng nhau đi đến chúc mừng, con bé Trinh nhìn thấy tôi vẫn không có ý định đi thì rụt rè tiến lại. Nó nói.
– Chị Quỳnh, chị thật sự không đi với mọi người sao?
– Không đâu, mấy chuyên mục chị phải sửa vẫn chưa xong, em với mọi người cứ đi đi. Đừng để ý đến chị.
– Thật ra..
Con bé ngập ngừng nhìn tôi, ban đầu nó còn gượng gạo đầy sợ sệt, nhưng sau vài giây không biết lại lấy can đảm ở đâu ra mà nói với tôi một tràng.
– Chị Quỳnh, trong chuyện này em là người có tội lớn nhất, nên chị giận thì giận một mình em đi, đừng giận chị Loan nữa được không ạ. Chị ấy cả tháng nay buồn bã lắm, làm cái gì cũng không được hoàn hảo, chị ấy…
– Được rồi, tôi hiểu ý em muốn nói gì. Nhưng mà tôi đã quyết sẽ không đi là không đi, em đừng tốn sức làm gì nữa.
Chuyện tôi với Loan trở mặt, đến nay tất cả mọi người trong đài đều tin là sự thật rồi nên thi thoảng vẫn có người đến nói chuyện với tôi khuyên tôi tha lỗi. Nói thật, tôi đến giờ phút này cũng không còn giận nữa, chỉ là một lần bị tổn thương sợ đến già, nên cho dù đã bỏ qua, bản thân vẫn chẳng dám để mình tin vào tình bạn một chút nào nữa.
Cứ nghĩ đến chuyện cũ là bản thân lại đau đầu, tôi thở dài đầy mệt mỏi gục mặt xuống bàn nhắm mắt một lúc cho tỉnh người. Ai ngờ chưa được 10 phút, điện thoại bỗng dưng vang lên hồi chuông dồn dập như thúc giục.
Số gọi đến là của Hiếu, tôi mò mẫn mắt nhắm mắt mở ấn nút nhận, thì ngay lập tứcđã nghe thấy giọng nói gấp gáp của anh ta ở đầu bên kia.
– Em đến ngay bệnh viện thành phố đi, Khánh nó bị tai nạn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!