Mộng Phù Hoa
Phần 36
Tim tôi giống như bị ai gõ vào một cái thật mạnh, kéo theo đó là chân tay bủn rủn hết cả, cả lồng ngực nhức nhối đến khó thở. Từng tiếng nấc nghẹn trong cổ họng không kiềm chế được cứ vậy nấc lên từng hồi, tôi không còn tâm trạng nào nữa, vội vàng tắt máy tính rồi cầm lấy túi xách lao đi ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi Hiếu.
– Sao thế, sao lại bị tai nạn. Có nặng lắm không hả anh?
Bên đầu giây bên kia, tiếng bác sĩ gấp gáp, tiếng băng ca đẩy rầm rầm truyền đến, tôi chẳng rõ có phải họ làm cho Khánh hay không mà chẳng hề thấy Hiếu trả lời. Cuối cùng, bản thân không chờ đợi được nữa nên đành phải cúp điện thoại, điên cuồng vừa chạy vừa khóc.
Nước mắt ướt đẫm nhòe đi cả tầm nhìn đối với mọi cảnh xung quanh, đoạn đường từ phòng làm việc chạy xuống sảnh rõ ràng quen thuộc là như thế, vậy mà lúc này tôi cứ giống như lần đầu mới đặt chân đến vậy. Đi lạc hết chỗ này sang chỗ khác, thậm chí còn không cẩn thận va vào cả đoàn người đang đi ngược hướng với mình khiến cho văn kiện cùng giấy tờ của họ vương vãi hết xuống đất, ngổn ngang bay lung tung. Bình thường, những lúc như thế này tôi đều lịch sự xin lỗi đối phương rồi giúp họ nhặt lại giấy tờ. Nhưng mà bây giờ, đầu óc tôi chẳng nghĩ được gì nữa rồi nên tôi cứ mặc kệ chẳng muốn quan tâm nữa, chân bị trẹo đau nhức vẫn cố gắng đứng dậy lết từng bước.
Ra đến cổng, tôi cứ như người mất phương hướng chạy xuống dưới lòng đường quốc lộ hòa mình giữa những dòng xe đông đúc nườm nượp qua lại. Tôi cũng chẳng để ý tới đèn giao thông chuyển sang màu gì đã lao vút sang bên kia, cho đến khi nghe thấy tiếng xe phanh kít lại mới hoàn hồn nhận thức được việc mình đang gặp phải.
Nhìn chiếc xe ô tô đâm chỉ còn cách mình có một khoảng chưa đến ba mươi phân, chân tay tôi chẳng thể kiểm soát nổi mà trở nên run lẩy bẩy, cả người cứ thế ngồi bệt dưới lòng đường ẩm ướt, trong lòng cơn sợ hãi vẫn chưa giảm đi được một chút nào. Suýt nữa thôi, nếu bản thân đi nhanh hơn một chút nữa, nếu đoạn đường này đông xe qua lại một chút nữa, nếu người lái xe kia không phanh tay kịp lúc, thì có lẽ tôi bây giờ đã nằm ở đây với vũng máu đỏ loang lổ rồi.
– Này cô ơi, cô gì ơi…
Bên cạnh vang lên giọng nói gọi mình, tôi nghiêng đầu nhìn sang, rơi vào tầm mắt là một người đàn ông có lẽ khoảng tầm hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt cũng không hề hiện lên tức giận mà lại vô cùng lo lắng. Bác ấy liên tục hỏi han tôi.
– Cô có sao không, có đứng dậy được không? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?
Mắt cá chân đau nhói, tôi nghẹn ứ nơi cổ họng chẳng biết nói gì thì đúng lúc này, bỗng nhiên Loan từ đám đông chạy đến đỡ lấy tôi, cô ấy hỏi bằng giọng lo lắng.
– Quỳnh, Quỳnh… Chị có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, bản thân hiện tại chẳng khác gì người vớ được vàng, tôi chẳng còn ôm trong lòng thù hận hay tức tối gì nữa, bàn tay vội đưa ra túm lấy cánh tay của Loan, nói bằng giọng run rẩy trong tiếng nấc nghẹn.
– Bệnh viện, đưa tôi đến bệnh viện, làm ơn..
Vừa nói tôi vừa lắc Loan thật mạnh, thậm chí móng tay cũng siết lấy da thịt làm cho cô ấy đau đến nhăn mày lại. Tuy vậy, tôi không hề thấy cô ấy kêu thán lấy nửa lời mà thay vào đó là gật đầu lia lịa, đáp trả tôi bằng tiếng đặc giọng mũi.
– Được rồi, được rồi. Tôi đưa chị đến bệnh viện, tôi đưa chị đi ngay đây. Có chuyện gì cũng phải thật bình tĩnh, đừng có cuống lên, mọi chuyện nhất định đâu sẽ có đó.
– Khánh… Khánh nó … tôi phải đến bệnh viện. Nhanh lên, làm ơn… đưa tôi đến đó đi..
Làm bạn với nhau nhiều năm, Loan thừa biết Khánh đối với tôi có địa vị quan trọng như thế nào, nên khi nghe tôi nói vậy, cô ấy cũng cuống chẳng khác gì tôi, nước mắt tèm lem đầy trên mặt, gật đầu lia lịa.
– Vũ Quỳnh, tôi đưa chị đi…. Khánh nhất định sẽ không sao đâu, chị yên tâm. Nhất định Khánh sẽ không sao đâu…
Nói xong, Loan vội vàng xin lỗi bác lái xe kia giúp tôi, sau đó cô ấy cũng bắt lấy một chiếc taxi đưa tôi đến bệnh viện. Chưa đầy mười phút sau, xe dừng lại trong sân, tôi chẳng đợi cô ấy nữa mà phi ngay về lối cầu thang bộ chạy một mạch lên tầng bốn, trong quá trình đi ấy chẳng thoát khỏi việc va phải hết người nọ đến người kia. Tới nơi, nhìn thấy A Lâm ngồi xổm hai tay ôm mặt, tôi lao đến túm lấy anh hỏi dồn dập.
– Khánh làm sao? Em nó đâu rồi anh? Rốt cuộc có chuyện gì mà lại bị tai nạn thế?
A Lâm cúi đầu nhìn toàn thân tôi run lên, anh đau lòng, hai nắm tay cuộn chặt.
– Bác sĩ đang cấp cứu cho cậu ấy rồi. Quỳnh, đừng khóc, bác sĩ họ nói họ sẽ cố hết sức…
Mấy năm trước, bọn họ cũng nói với tôi lời này, nhưng rồi sau đó mẹ tôi cũng bỏ tôi mà đi. Bây giờ đến lượt em của tôi cũng thế, tôi sao còn dám tin nữa, tôi sao còn dám bám víu lấy điều ấy để mong lấy được kì tích cơ chứ. Trên đời này, tôi chỉ có duy nhất mình em là người thân, là máu mủ, bây giờ em mà bỏ tôi đi với bố mẹ, bỏ tôi bơ vơ một mình, thử hỏi tôi phải làm sao để có thể sống tiếp đây. Sao tôi có thể mạnh mẽ được đây.
Khóc nức nở trong lồng ngực vẫn còn mùi dầu máy của anh, tôi run giọng hỏi.
– A Lâm, thằng bé sao lại thế, rõ ràng hồi sáng nó vẫn còn rất vui vẻ cơ mà. Hồi sáng nó còn nói, sẽ đợi em về để buổi tối cùng ăn món cá canh chua.
– Quỳnh, em bình tĩnh đi, các bác sĩ ở bệnh viện này đều là bác sĩ có tay nghề rất giỏi, họ… họ nhất định sẽ cứu được Khánh thôi.
Ngữ điệu của anh ngập ngừng như vậy càng khiến tôi bất an nhiều an, cảm xúc không kìm nén được nữa mà nổi cáu.
– Sao anh không nói… A Lâm, anh nói đi…
– Tôi… Quỳnh, đợi bác sĩ ra, tôi sẽ nói cho em biết, có được không?
– Đợi, anh bảo em phải đợi như thế nào hả. Trong đó, là em trai của em, là người thân duy nhất của em, anh có biết không hả? Từ nhỏ em đã thương nó hơn cả mạng sống của mình, từ nhỏ nó cái gì cũng thiệt thòi nên em đều cố gắng bù đắp cho nó. Nhiều năm qua, tuy khổ cực nhưng chị em luôn có nhau, nó tuy mang tư duy của một đứa trẻ nhưng nó vẫn biết nhận thức em khổ hay sướng. Nhưng bây giờ thì sao? Em em nó nằm trong kia, vì sao nó tai nạn, em cũng không được quyền biết à..
Vừa lớn tiếng vừa cười nhạt trong nước mắt, tôi nâng mí mắt nhìn phía hành lang sâu hun hút đầy ẩm mốc, từng giọt lệ cứ vậy vỡ òa mà chảy xuống. Ngoài kia trời đã đổ mưa, gió giông thổi lớn kèm cả sấm sét, cái lạnh ập tới khiến da thịt tôi trở nên lạnh toát, nhưng so với Khánh ở trong phòng cấp cứu kia, có lẽ chẳng bằng được ba phần của em nữa.
Ôm chặt lấy tôi, A Lâm nói.
– Tôi xin lỗi, em muốn khóc thì cứ khóc đi, phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho cậu ấy…
Rõ ràng anh muốn an ủi tôi, thế nhưng tôi lúc này cứ giống như người điên vậy, nghe xong thì bản thân bắt đầu nổi loạn. Tôi giằng người ra khỏi anh, anh không chịu thì bắt đầu há miệng cắn anh, đánh anh, thậm chí móng tay còn cào lên mặt anh để lại vết xước dài đến rướm máu. Thế nhưng anh một lời vẫn không than, chỉ có Vân đứng ở bên là không nhịn được, cô ta lao đến đẩy tôi khỏi người anh, quát tôi.
– Chị nổi điên cái gì ở đây. A Lâm đi làm từ sáng sớm, anh ấy biết gì đâu mà chị đánh anh ấy?
– Cô tránh ra, đây không phải chuyện của cô.
Trước giờ bản thân đối với Vân đều là không ưa nên tôi chẳng thèm quan tâm đến lời của cô ta, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chỉ dừng trên người A Lâm với Hiếu chờ đợi câu trả lời, đợi họ cho tôi một lời giải thích thôi. Chỉ là hai người đó miệng cứ như ngậm bồ hòn một lời không hé. Mà Vân bị tôi mắng thì bắt đầu lộ nguyên hình, nghiến răng nghiến lợi lên từng chữ.
– Đúng rồi, nó đâu phải là chuyện của tôi. Nhưng tôi thấy cô đánh anh Lâm, tôi nhịn không được, tôi cứ nói đấy.
Biết là Vân khiêu khích mình, nhưng vì đây là bệnh viện, tôi không muốn đánh nhau động chân động chân với nên lạnh lùng giật cánh tay đang bị giữ lấy ra khỏi tay cô ta, ánh mắt lạnh đến mức muốn đóng băng người bên cạnh.
– Tránh ra…
Dường như Vân chẳng nghe thấy tôi nói cái, hoặc là nghe thấy nhưng vẫn giả điếc nên nét mặt vẫn đầy thách thức nhìn tôi.
– Chẳng phải chị muốn biết vì sao em chị vào đây sao? Được, để tôi đây nói cho chị biết, là do thằng em chị phát bệnh. Là nó tự mình lao ra đường, để rồi bị ô tô tông vào. Ở đây chẳng ai có nỗi với nó hết.
Đáng nhẽ ra lúc này tôi phải cho Vân mấy cái bạt tai, hoặc túm tóc cô ta đánh cho một trận tơi tả vì dám khinh thường nói Khánh như vậy. Thế nhưng đến cùng tôi lại không thể làm được gì, bởi vì hơn ai hết tôi đều biết, tình trạng của em trai mình như thế nào, xác xuất để xảy ra chuyện lớn đến bao nhiêu.
Hai tay buông thõng, tôi vô hồn lùi lại từng bước, đến khi cả người dựa hẳn vào tường mới tụt xuống gục mặt vào đầu gối khóc nức nở. Đáy lòng như bị ai đó cầm dao đâm mạnh, đau nhói đến mức thở thôi cũng cảm thấy khó khăn mệt mỏi, tôi nhắm mắt, cả người run rẩy. Trong tiếng gió thét gào bên ngoài cửa sổ, trong cái lạnh thấu xương, bản thân tôi lúc này trông chẳng khác gì một con búp bê bằng vải giương đôi mắt không còn một cảm xúc nào hướng Loan đang ôm lấy mình, giọng nói cứ giống như được lập trình sẵn.
– Em ấy nhất định sẽ không sao? Em ấy mạnh mẽ như thế, sao có thể chết được cơ chứ? Không thể nào, nhất định không thể nào đâu?
Lời vừa dứt, tôi không nhìn tất cả mọi người nữa mà xoay người rời khỏi nơi cấp cứu, từng bước chân đều loạng choạng không vững. Tôi đi về phía hành lang tối om, đưa ánh mắt nhìn xuống dưới sân rộng lớn mưa rào rào, nước mắt càng lúc càng không kiềm chế được cứ thế thi nhau rơi tí tách từng giọt. Khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi chính mình trái tim có đau không? Nếu đau sao hiện tại lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế này, nếu đau sao lại không đứng ở phòng cấp cứu chờ đợi bác sĩ đi ra rồi hỏi họ mọi chuyện?
– Vũ Quỳnh, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Giọng nói của Loan vang ngay bên cạnh, tôi chẳng biết cô ấy đi theo tôi từ bao giờ, tôi chỉ biết cô ấy lúc này vòng tay ôm tôi chặt vào trong lòng của mình, nước mắt cũng như tôi chảy dài trên mặt. Bọn tôi làm bạn lâu rồi, tuy cô ấy không tiếp xúc với Khánh nhiều, nhưng tình thương dành cho em cũng không phải là ít. Nhiều lúc có thưởng, Loan vẫn thi thoảng đặt đồ trên mạng rồi kêu shipper giao đến tận nhà cho em tôi, tất cả đều là quần áo với thuốc, hoặc đồ chơi cho người thiểu năng. Chỉ đến khi sau này chuyện kia khiến cho chúng tôi không còn qua lại, cô ấy mới không còn làm cái hành động ấy nữa.
Đưa tay lên quẹt nước mắt, tôi khịt mũi, trước những lời an ủi của Loan chỉ có thể yếu ớt gật đầu cười nhạt, môi trắng bệch mấp máy.
– Cảm ơn cô. Trời cũng muộn rồi, cô về đi, hôm nay chẳng phải đám cưới của cô sao. Cô ở đây mọi người không tìm thấy lại lo đấy.
Nghe tôi nói vậy, Loan ngay lập tức lắc đầu, cô ấy siết lấy tay lạnh ngắt nhợt nhạt của tôi, nói với giọng nấc nghẹn.
– Tôi ở đây với chị, cùng với chị đợi Khánh tỉnh lại. Đám cưới một giờ chiều mai mới đưa dâu, tôi không vội.
Nói vậy mà Loan không chịu nghe lời, tôi cũng im lặng không nói gì thêm nữa, mắt nhìn chăm chăm vào màn đêm đen sì trước mặt trước mặt. Tôi chờ ròng rã cả đêm lẫn ngày, có lúc mệt quá chợp mắt đi một lúc nhưng cả người lại mê man bởi những ác mộng điên cuồng. Tôi mơ thấy toàn thân Khánh đầy máu nhìn mình với ánh mắt đau lòng, miệng ú ớ gọi chị. Cả mẹ nữa, bà đưa ánh mắt phẫn hận nhìn tôi, nói tôi không biết chăm sóc tốt cho em, để em gặp chuyện không may như bây giờ.
Thở dốc, tôi đưa tay lên ôm lấy ngực, trên trán mồ hôi đã túa ra từng tầng mỏng. Ở bên cạnh, A Lâm đã thay Loan ngồi ôm lấy tôi từ lâu, anh đưa tay vuốt mồ hôi cho tôi, giọng cất lên rất nhỏ.
– Quỳnh, ăn một chút cháo nhé, từ hôm qua em nhịn không ăn sẽ bị đau dạ dày đấy.
– Mấy giờ rồi anh?
– Gần tám giờ sáng rồi, em không ăn thì cố uống lấy hộp sữa vậy. Chứ nếu em gục xuống, sao có thể chăm sóc Khánh được.
“ Anh bảo xem em ấy có giận em không”. Tôi đột nhiên ngắt lời A Lâm, nâng mí mắt ngước lên nhìn an, đôi mắt đã không còn rơi đẫm những giọt lệ, nhưng tất cả ai cũng biết sâu bên trong là sự đau đớn đến tâm can phế liệt :” Nếu như em quan tâm em ấy hơn một chút, nếu như có thể cho em ấy uống loại thuốc tốt nhất, thì có phải sẽ không có chuyện như ngày hôm nay không?”
A Lâm cúi đầu ôm lấy tôi, anh đau lòng nói :” Không đâu, Khánh nhất định không trách em, vì em là một người chị tuyệt vời nhất.”
Tôi lắc đầu, hai tay đưa lên ôm chặt lấy anh, nước mắt không kiềm chế được lại rỉ ra từ khóe mi.
– A Lâm, em phải làm sao đây. Em rất sợ, thật sự rất sợ… Đã mười hai tiếng rồi, sao họ vẫn chưa ra…
Sau khi lời vừa dứt, anh không đáp lại, cả người cao lớn cũng run lên từng hồi. Lúc ấy, tôi úp mặt trong lồng ngực của anh nên chẳng biết biểu cảm của anh như thế nào, mãi về sau nghe Hiếu kể lại, tôi mới biết nỗi sợ của anh so với tôi chẳng kém bao nhiêu. Bởi vì khi ấy, anh sợ quá khứ của anh lại rơi lên người tôi, sợ Khánh phải nằm thực vật không chịu tỉnh lại.
Ngày hôm qua, sau khi khóc một lúc tôi mới lấy lại được can đảm để ngồi nghe Hiếu kể lại chuyện. Anh ta kể bình thường Khánh vẫn ngồi yên xem ti vi với chơi đồ chơi, nhưng hôm qua chẳng hiểu sao em đang ngồi được một lúc thì lại đẩy xe đi ra ngoài. Lúc ấy anh ta vẫn sửa xe nên không biết, mãi cho đến khi Vân từ nhà vệ sinh đi lên, nhìn thấy thế thì hét lên. Nhưng mà không kịp nữa, chiếc xe công đi với tốc độ nhanh cứ thế lao đến đâm mạnh hất văng em lên cao rồi rơi bịch xuống đất, cả người nhanh chóng nhuộm máu đỏ. Lúc đó nghe xong, tôi đau lòng lắm, tôi chẳng khóc được nữa nhưng trái tim giống như bị cầm dao đâm vào vậy. Đau không còn từ gì có thể tả nổi được.
– Cố ăn lấy một miếng, để tôi đút cho em. Người chứ có phải bê tông đâu, ăn vào mới có sức.
Im lặng một lúc rất lâu, A Lâm cũng đưa từng thìa cơm đến trước mặt bón cho tôi ăn. Nói thật, tôi bây giờ chẳng còn lòng dạ nào để để ý đến điều này, nhưng nhìn A Lâm lo lắng cho mình, tôi không nỡ nên đành phải cố gắng nuốt xuống. Chỉ là nuốt mãi vẫn không nuốt nổi được mấy thìa, rõ ràng rất ngon nhưng lại cứng như sắt, như ăn phải mật cá đắng ngòm.
Ngồi thêm tiếng nữa, thời gian trôi đi vẫn quá chậm chạp. Kim đồng hồ treo trên tường dường như còn không hề nhúc nhích, đến nỗi tôi còn nghi ngờ hay là nó đã hết pin hay hỏng thật rồi. Phải đến tận một tiếng nữa , khi bên ngoài mưa đã ngớt hơn, các bác sĩ cũng lần lượt đi ra với nét mặt phờ phạc và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Một số người đưa Khánh về phòng chăm sóc đặc biệt, còn bác sĩ chính đưa mắt nhìn hỏi ai là người nhà nạn nhân, đến khi thấy tôi tiến lên thì nói.
– Cô gái..
Tôi run người, đôi mắt theo bản năng nhắm lại mất một vài giây mới dám mở, trong lòng hiện tại chỉ vì tiếng gọi kia của họ mà trở nên sợ hãi. Môi tôi khô khốc trắng bệch, lúc này lại bị cắn mạnh còn túa cả máu,
– Tôi nghe đây.
Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân mình trở nên bình tĩnh, các bác sĩ người nọ đứng nhìn người kia, sau cùng người mổ chính vẫn quyết định lên tiếng, lắc đầu.
– Không được lạc quan. Vết thương ở não, rất nặng…
Lời nói của chủ nhiệm vừa dứt, tất cả mọi người có mặt chẳng ai dám lên tiếng hay thở mạnh, bầu không khí dường ngưng trệ giống như trái đất chẳng còn sự sống nữa. Loan ôm tôi rơi nước mắt, A Lâm cũng cầm lấy tay tôi lên muốn an ủi, thế nhưng tôi lúc này lại chỉ cười nhạt giống hệt như một cái xác không hồn. Bởi vì tôi biết, bác sĩ nói như vậy có nghĩa là Khánh một là sẽ không vượt qua được, hai là có khả năng em sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, kết cục cả đời phải nằm duy trì sự sống bằng ống thở và chất dinh dưỡng.
Hít một hơi thật sâu, tôi ồ lên một tiếng, hỏi bọn họ.
– Tình hình như thế nào ạ? Bác sĩ cứ nói đi ạ.
Phản ứng của tôi có lẽ là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bọn họ ai nấy cũng đều nhìn tôi với ánh mắt đau lòng, vị bác sĩ còn thở dài nói với giọng buồn buồn.
– Tình hình em trai cô không được lạc quan lắm, nói trắng ra là vết thương ở sọ não quá nghiêm trọng, còn bị nhiễm trùng, thêm nữa tay với chân đều bị gãy, toàn bộ phần lồng ngực đều đã bị dập. Cơ tim cũng bị tổn thương cấp độ nặng.”. Nói đến đây ông ấy liền ngừng lại, ánh mắt buồn bã nhìn tôi đầy bất lực :” Hơi thở rất yếu, chúng tôi đã chuyển đến phòng theo dõi đặc biệt rồi. Người nhà đi ra đóng tiền phẫu thuật với tiền thuốc men, sau đó cũng nên bàn bạc để đưa ra phương án?”
Nói xong, bác sĩ cũng kêu tôi đi mặc áo khử trùng, sau đó đi theo họ vào bên trong phòng chăm sóc đặc biệt. Mới có nửa ngày, em tôi đã phải nằm đó với cái đầu cạo trọc, toàn thân cắm đầy các loại máy móc và ống dẫn, mặt nạ thở oxi không có sương, trên máy monitor là nhịp tim cùng với huyết ấp chạy yếu ớt.
Một cánh tay của em để ngoài chăn, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi nhìn em một lát rồi chậm chạp đưa cánh tay mình lên nắm lấy tay của em, rất lạnh, lạnh tưởng chừng giống như tôi đang cầm một cục đá trên tay vậy.
– Khánh, em tỉnh dậy đi. Khánh, chị về đây rồi….
(….)
– Khánh, chẳng phải em vẫn muốn được đi biển chơi một lần sao. Em tỉnh dậy đi, khỏe rồi, chị sẽ đưa em đi biển, có được không.
(….)
– Khánh, bố mẹ đã bỏ chị rồi, em cũng định bỏ chị đi theo họ sao? Khánh ơi, chị xin em đấy, em tỉnh dậy đi, tỉnh lại nhìn chị đi mà…
Ngày thường, chỉ cần tôi gọi em một tiếng, là em sẽ cười toe rồi hí hửng đưa tay lên vẫy với tôi. Thế nhưng lúc này, em yên lặng nằm đó, mặc tôi gọi bao nhiêu câu vẫn không lên tiếng, hết thảy cả căn phòng rộng lớn chỉ toàn là tiếng máy móc kêu từng nhịp.
Đặt tay em trở về chỗ cũ, tôi nặng nề bước từng bước đi ra ngoài, mắt chẳng nhìn ai, lồng ngực đau như muốn nổ tung, một giọt, hai giọt, rồi từng giọt lại rơi xuống chảy dài trên má. Tôi dựa người vào cánh cửa đóng chặt trượt xuống sàn, từng tiếng nấc cũng chẳng kìm nén được nữa, cả người co rúm lại không khác gì một con chim non bị thương.
Rất nhiều năm về trước, bố mất trong vòng tay của tôi, sau đó vài năm mẹ cũng mất trên giường bệnh trước mắt tôi. Bây giờ đến Khánh, em cũng không còn chịu đựng được nữa, em cũng muốn bỏ tôi đi rồi. Tất cả đều bỏ tôi đi hết rồi, tôi phải làm sao để sống đây, tôi phải làm sao đây?
*** *** ***
Khóc chán chê một lúc, tôi lúc này mới nghe theo lời A Lâm đứng dậy đi về phía dãy ghế ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn nghe lời anh ăn hết cốc cháo. Vừa nãy tinh thần hoảng loạn, tôi để mặc cảm xúc chi phối lí trí của mình, nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại rồi, cái tôi quan tâm còn nhiều cái nữa. Đầu tiên là phải gọi điện cho tổng biên tập Hồ để xin ông ấy duyệt nghỉ phép, sau đấy là đi làm thủ tục nhập viện, cái cuối cùng là chạy tiền phẫu thuật.
Lúc đưa đến đây, vì vết thương của Khánh rất nặng nên bác sĩ họ phải ưu tiên cứu người trước, tiền nộp để sau. Bây giờ em đã chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt, dù kết quả như thế nào tôi vẫn phải đóng các khoản đầy đủ. Chỉ là khoản này lớn quá, tổng tiền lên những 350 triệu, tôi thật sự không biết đi tìm ở đâu để gom được nó nữa.
Ngày thứ 2, không được vào trong phòng thăm Khánh nữa nên tôi cũng chỉ có thể nhờ y tá trông coi em hộ và dặn họ nếu có tình hình gì khẩn cấp thì gọi điện ngay, còn bản thân thì chạy ngược chạy xuôi tìm cách chạy tiền. Ban đầu, tôi định hỏi lão Hồ vay một ít, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại ở nhà vợ lão là người cầm kinh tế nên tôi lại thôi. Loan với Tình cũng đã có người yêu và có chồng, mượn của họ thì không có can đảm, thành ra tôi chẳng biết mình nên đi hướng nào cho đúng đắn nữa.
Mấy ngày trời, số tiền gom được chỉ có được 40 triệu, cộng thêm 50 triệu của mình trong sổ rút ra là 90 triệu, tôi đem hết đến bệnh viện để trả trước một phần cho họ khỏi giục. Suốt quá trình ấy, tôi đều không nói với A Lâm một lời nào, ai ngờ lúc đến quầy, đã nhìn thấy bóng dáng của anh đứng đó tự bao giờ rồi.
Thời gian vừa rồi, vì lo chuyện của Khánh nên tôi hầu như không có thời gian nói chuyện với anh. Lúc này nhìn thấy, mới chợt nhận ra người đàn ông đó so với tôi cũng mệt mỏi không kém. Râu dưới cằm lún phún mọc lên, đôi mắt vương những tia mệt mỏi đỏ sọng, quần áo cũng luộn thuộm chẳng kịp thay.
Khịt mũi, tôi ngửa đầu để nước mắt không tràn khỏi khóe mi, khóe miệng miễn cưỡng cười một cái rồi hướng anh nói.
– Sao lại đứng ở đây?
A Lâm lắc đầu, anh đưa tay giúp tôi vuốt lại mấy sợi tóc rối, sau đó nói.
– Vào đóng tiền đi.
– Ừ.
Đáp trả lại anh một tiếng, tôi gật đầu rồi bước đi vào bên trong quầy kế toán. Lúc lấy thẻ đưa cho họ, A Lâm ở bên cạnh cũng lấy ra một chiếc thẻ nữa đưa đến, anh thản nhiên nói.
– Chúng tôi thanh toán hết.
Nghe xong mấy lời ấy, tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên cứ trừng mắt nhìn anh không chớp. Mất tận mấy phút, đến khi xác định mọi chuyện thật sự không phải là đùa, tôi mấp máy môi hỏi anh.
– Anh lấy đâu ra 250 triệu nữa bù vào.
– Em thanh toán đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc. Khi nào xong thì gọi điện cho tôi.
Nói xong, anh cũng xoay người chạy nhanh đi ra bên ngoài, bỏ lại một mình tôi ở lại đó với một đống người chen chúc ra vào. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết bụm miệng khóc thật lớn, nhận lại hai chiếc thẻ ở trên tay nhân viên kế toán rồi chạy đuổi theo anh. Đuổi được rồi, tôi bắt đầu gắt giọng quát lớn.
– Anh nói đi, có phải anh bán Gara rồi đúng không? Anh bán rồi đúng không hả?
A Lâm im lặng không trả lời, anh nhìn tôi, mỗi một phần buồn bã trong mắt anh tôi đều cảm nhận được. Áp lực, những gánh vác, nỗi đau, yêu thương, tất tần tật đều đủ cả… Anh không thừa nhận, nhưng tôi biết, anh bán thật rồi. Bán lại cho ông chủ cũ của anh để lấy tiền giúp tôi, lấy tiền góp vào trả tiền phẫu thuật cho em trai tôi. Thảo nào mấy hôm nay anh lại im lặng đến như thế, thảo nào mấy hôm nay anh lại nhiều lúc thần người hút thuốc nhiều như thế, hóa ra là vì tôi…
Tất cả đều là vì tôi…
– Xin lỗi, xin lỗi…
Ôm anh khóc đến sưng cả mắt, sau một hồi cương quyết, người đàn ông đó cũng đưa tôi trở lại làm thủ tục thanh toán. Lúc ấy, tình trạng của em tôi không tiến triển nhưng cũng không yếu đi nên tôi với A Lâm đều cùng nhau ôm lấy một hi vọng nhỏ nhoi. Thế nhưng thật không ngờ, khi tôi vừa đặt bút kí xuống tờ giấy trả tiền, cũng là lúc nhận được điện thoại của y tá nói em tôi đã thật sự tắc thở rồi.
Chiếc điện thoại trên tay trượt xuống nền gạch vỡ tung, tôi không biết mình mất bao nhiêu lâu để đi lên đến phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ biết rằng suốt quá trình ấy, bên cạnh luôn là giọng nói của A Lâm vang lên.
– Quỳnh, khóc đi… Đừng kìm nén nữa.
Âm thanh ấy thật xa xôi, tựa như tiếng sóng biển ngoài hơi, rõ ràng rất xa nhưng lại gần tôi đến khó tưởng, hệt như một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào cổ họng tôi đến túa máu. Tôi không nói gì cả, cũng chẳng nháo loạn khóc điên cuồng như mấy hôm trước, mà hết thảy chỉ là im lặng. Im lặng nhìn cánh cửa được đóng kín, bên trong là Khánh với tấm vải trắng phủ kín, trên người chẳng còn dây dợ nhằng nhịt.
Em tôi chết rồi, em tôi thật sự đã chết rồi!!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!