Một Chữ Đợi - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1596


Một Chữ Đợi


Phần 14


Mơ những năm tháng sau đó anh vẫn thấy em…đó là ta mơ…ta mơ…

Lời nói của Vua trước các vị thần…

Thần lửa: Thần gió đã nói dối điện hạ

-Là sao

-Người con gái đó đã hồn bay phách tán,đã chết thưa điện hạ

-Ngươi dựa vào đâu ,xoáy hồn do thần gió cai quản ngươi sao có thể

-Thần sống mấy chục ngàn năm nay chưa bao giờ thấy có ai rơi xuống đó mà sống xót cả,ngay cả ngài rơi xuống đó cũng chưa chắc đã sống vậy thì một tiểu tiên nhỏ nhoi thì sao có thể trừ khi cô gái ấy đặc biệt…

Vua nắm chặt tay nhắm mắt rồi biến mất…

Tôi là ai,đây là đâu tôi k hề biết…10 năm trôi qua tôi sống ở nơi này với cương vị là một cô giáo…nhờ có cha mẹ già ở một vùng quê có tên là Việt Nam nuôi nấng tôi,một cô giáo mù và tại sao tôi lại có tài năng cảm nhận,hay giac quan nhanh nhạy bén hơn con người …tôi ở làng quê có thể ngửi thấy mùi lúa thơm hương bay bát ngát xung quanh cùng tiếng lũ trẻ chạy qua…

Trẻ: Cô Thu ơi cô có cần chúng em đưa về không

-Không cần đâu cô ngồi đây hóng gió một lát

-Vậy chúng em về trươc đây ạ…

Tiếng mẹ gọi dưới ruộng

Mẹ: Về đi con sắp mưa rồi

-Mẹ này,sao mẹ lại đặt tên con là Thu vậy

-Vi cha mẹ gặp con vào mùa Thu nên lấy tên đó,sao thế con k thích à

-Không phải chỉ là con thấy tên này rất hợp,rất gần gũi

-Muộn rồi về thôi con…

Tại trung lưng giới

Thượng Ngọc Tiên ông xoa bàn tay nhìn xuống măt hồ trong phủ “ oan nghiệt,số con bé thật cay đắng”

Cô: Sao tiên ông k giúp con bé

-Đây là số mệnh đã sắp sẵn k ai có thể thay đổi

-Nó chính là người yêu kiếp trước của Thiên Đế sao

-Phải…con bé chính là người mà Thiên Đế yêu cả ngàn năm qua…ông ấy là một con sói chung tình

-Thu dc người thương như vậy cũng là may mắn rồi

-Quá chênh lệch sẽ k có hậu quả tốt kiếp trc là người k đến dc vs nhau,kiếp này là tiên cũng sẽ không đến được với nhau ta chắc chắn

-Vậy phải là gì họ mới dc ở bên nhau

-Ta cũng k biết…buồn cho con bé…

Vua ngồi gẩy đàn ở trong hoa viên,gương mặt suy nghĩ lạnh tanh…ông ta gẩy một nhanh hơn khi có bước chân đi đến…

– [ ] Cẩm tú: Điện hạ đêm đã khuya nên đi nghỉ ngơi ạ ( đàn đứt phựt)

-Cẩm Tú này,ngươi có biết tại sao ta lại chọn Thu làm phi mà không chọn ai khác k

-Thần k rõ thưa người

-để ta kể cho người một câu chuyện

Vua chậm dãi nối sợi dây đàn lại rồi bắt đầu gẩy,vừa gẩy đàn vừa kể

Vua: Khi ta còn nhỏ ta đã thích một hoa tiên trên trời,hoa tiên đó hứa nếu sau này ta lớn có gặp lại thì nhất định sẽ lấy ta,thế rồi ta học tập ngày đêm mong lớn để được lấy hoa tiên đó,cô ấy tên Xuân Thu….
khi ta trưởng thành cha ta đã ngăn cản và còn đâm thủng tim ta hai lần,ông nói ma và tiên chẳng thể nào hoà hợp ,ta chấp nhận để bị xuyên thủng tim thế nhưng hình ảnh về người con gái đó chẳng bh có thể xoá bỏ khỏi tim ta…ta và người đó bí mật yêu nhau cho đến khi Thiên Đế biết ( đàn gẩy nhanh hơn) thiên đến hắn đã phạt cô ấy đẩy xuống xoáy hồn…ta đã mất người yêu năm đó ta vẫn còn rất trẻ ,thời gian trôi qua ta đến thế giới loài người để nghỉ ngơi sau khi lên ngôi,ta đã gặp Hoài Thu là kiếp sau của Xuân Thu,cô ấy và ta đã yêu nhau cho đến khi Thiên Đế và ta giao đấu ,chính hắn Thiên Đế một lần nữa làm ta ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã vài trăm năm,cô ấy ở loài người đã chờ ta đến lúc chết…ngay cả khi ta chết và chúng ta đã có một đứa con hiện đang là Thái Tử…rồi có ngày ta phát hiện một cô gái hôn lên môi mình trong một chiều Thu…cô gái ấy giới thiệu tên là An Thu ( Vua cười gẩy đàn) lời giới thiệu ngô nghê đó làm ta nhớ rất rõ…ta như một cái vòng luẩn quẩn ,ta sợ đến gần cô ấy sẽ k tốt nên ta quyết định cưới cô ấy dù cho có lẽ đến chính An Thu còn không biết tại sao ta lại chọn cô ấy …và giờ ngươi đã hiểu tại sao chưa

Cẩm tú đứng k vững rơi nước mắt

Thế nhưng cứ có một khoảng cách nào đó khiến ta chẳng thể đến gần…đêm lạnh rồi ,lần này chúng ta lại xa bao lâu vậy ( Vua cười rồi cắn răng)chỉ nghĩ rằng cùng ngươi bạc đầu bất kể ngươi tiền đồ gấm vóc ra sao vậy mà sao lại khó đến vậy?

Cẩm Tú lấy tay ôm miệng trước lời kể về tình yêu của Vua…

Vua: Ta đã đợi cô ấy cả ngàn năm rồi vậy thì có chờ thêm ngàn năm nữa cũng đâu có sao…chỉ tiếc rằng ngươi có khuôn mặt đẹp thế nhưng lại chăng có tâm hồn đẹp,ngươi bảo ta phải thế nào khi nhìn thấy kẻ giết người mình yêu đang đứng trước mặt…

Cẩm Tú gục xuống đất…

Cẩm Tú: Điện Hạ k phải em

Vua đập tay vào cây đàn những chiếc dây trên đàn văng như quật từng nhát vào Cẩm Tú,máu ứa ra

Vua: ta k giết ngươi mà muốn ngươi sống trong nỗi cô đơn,dù đàn bà trên thế gian có k còn ta cũng nhất định sẽ chẳng bh ngó đến ngươi dù chỉ là cái lướt qua ta thật sự k muốn thấy…ta giữ ngươi lại để cho cha mẹ ngưoi sống xót…ta k muốn khi cô ấy quay lại thì cha mẹ đã mất…

Cẩm Tú: Em k hề biết mối tình truyền kiếp của người em chỉ vì quá yêu nên

-Yêu…( vua cười) ngươi sao có thể hiểu chữ yêu được…

Vua biến mất Cẩm Tú ôm ngực khóc…” Điện Hạ em sẽ cho người thấy rõ em yêu người đến thế nào”

Vua dặn dò Bạch xà

Vua: Ngươi và Thái Tử tạm thời cai quản cung cho ta

-Người đi đâu

-Cứ nói ta đóng cửa tĩnh tâm,ta sẽ đi tìm An Thu

-Điện hạ,cô ấy đã chết rồi

-Cô ấy là nhịp tim kiếp trước chưa từng đập,nếu tim ta còn đập tức là ta và cô ấy còn sống…

Vua bước tới xoáy hồn

Bạch xà: Người làm gì vậy điện hạ…

Vua cười rồi nhẩy xuống xoáy hồn

Bạch xà: Điện hạ…điện hạ …k thể…

Vua rơi xuống xoáy hồn ,thân xác bị cắn xé khắp thân thể…ông ta giữ tay lên trái tim…

Vua: “ Tim của ta sẽ mãi ở đây,nếu như kí ức k bị vùi lấp ta nào sợ kiếp luân hồi”…

Vua cười rồi nhìn thấy hình ảnh của Thu qua tưng kiếp ông ta há miệng xúc động rồi rơi nước mắt…nước mắt rơi xuống hoá thành những bông hoa rơi lả tả trong xoáy hồn…” ta yêu em”

Lời nói của Vua vang trời đất…

Tôi đang ngồi ăn cơm thì thấy tiếng ta yêu em vang lên…tôi buông đũa

Mẹ: Sao thế

-Mẹ có nghe thấy tiếng gì k

-K có…

Sấm uỳnh ,sét đánh rẽ cây đổ ầm sau nhà…

Bố: Ôi sao nay sấm sét kinh vậy nhỉ…ra sau đóng cửa cái đã…

Thấy bố kêu lên

Bố: Bà nó ơi…ra xem này có người…nhanh lên nào

Mẹ: Ai cơ…ôi trời ơi anh ta bị sét đánh à,mà ở đâu vào dc đây vậy…

Bố: đứng đấy mà nói nữa đưa vào nhà đi…

Tôi chỉ nghe thấy tiếng…

Mẹ: Thu đi lấy khăn cho mẹ,vắt ướt nhé

-Dạ…

Người đàn ông đó chính là Thiên Đế ,anh ta rơi xuống với bộ đồ đầy rách rưới,bị thương khắp thân thể…

Mẹ: Tạnh mưa mới đi gọi người được,giờ con đắp khăn cho cậu ta nhé mẹ đi giã thuốc…

Tôi gật rồi đắp khăn lên trán anh ta…đột nhiên thấy đau tim…tim rất đau…rồi đột nhiên tiếng nói vang lên “ Sau này nhóc lớn ta sẽ cưới nhóc làm chồng…anh tên là gì vậy…ta tên Xuân Trường…hãy chờ ta,ta nhất định sẽ đón em”

Tôi hét lên rồi ngất lịm…

Bạch xà trên Thiên cung cùng thái tử bàn bạc

Thái Tử: Ý cô là đi tìm mẹ của tôi sao

-Phải mẹ của ngài đã chuyển kiếp là một hoa tiên

-Thật k thể ngờ…trc đây ta cứ hay trách cha mình nhưng qua cả ngàn năm k thấy cha lấy ai ,giờ thì ta đã hiểu mẹ của ta có lẽ sẽ rất hạnh phúc vì có người yêu mình như vậy…người ghi nhớ tất cả mới chính là người đau khổ…cha ta có lẽ rất đau khổ ( Thái Tử ôm mặt rồi rơi nước mắt)…

-Ngài ấy sẽ đưa được mẹ của Thái Tử về ta tin chắc chắn…

Tai ngôi làng,những chú gà trống gáy vang lên

Vua mở mắt trước sự chứng kiên của vợ chồng già,đêm qua còn thương đầy mình vậy mà khi bình minh lên người đàn ông đó k hề bị sao quần áo phẳng phiu…

Vua quay sang bên cạnh thấy Thu nằm bên cạnh chợt giật mình bật dậy

Mẹ T: Cho hỏi cậu thanh niên có sao k

-Đây là đâu

Bố T: Sao dạo này lắm người rơi vào nhà mình rồi hỏi đây là đâu vậy nhỉ…

Vua: Thu…( ôm lấy Thu) ta thấy em rồi

Bố Thu: Nó ngất từ hqua,mà cậu là ai sao lại ôm con tôi vậy

Vua: Ta là chồng của cô ấy

-Chồng…

Mẹ T: Cậu ấy biết tên con bé

Bố T: Nhưng tên do ta đặt mà…

Thu mở mắt thấy có người đang ôm mình…

Thu: Mẹ đang đỡ con ạ

Vua: K là ta…ta đây

-Ta là ai?

Bố T: Đấy con bé đâu có biết

Mẹ T: Nhưng con bé mất trí mà ông…

Vua: Ta là chồng của em…chúng ta chuẩn bị kết hôn thì em biến mất ,ta đã tìm em 10 ngày qua,ta đã nghĩ em chết…

Mẹ T: Con bé đến đây 10 năm rồi k phải 10 ngày…

Tôi: Anh là chồng tôi thật sao

-Em là cô gái ta gặp từ rất lâu rồi

-Nhưng tôi mù,tôi lại chăng nhớ gì về anh cả

-Ta sẽ là đôi mắt của em,kí ức chẳng đẹp nên cũng k cần nhớ lại,chỉ biết chúng ta sẽ sống cùng nhau từ nay về sau mãi mãi…

-Mãi mãi,già sẽ chết sẽ chẳng thể mãi mãi

-Chúng ta sẽ chẳng già và nếu có già đi ta nguyện chết cùng em tại nơi này!

Vua xoa tay để biến bông hoa đưa cho Thu nhưng k còn pháp lực,pháp lực đã biến mất…

Cẩm Tú sau khi tìm thấy Vua cô ta nghe thấy chuyện liền hét lên…” em k cho phép hai người,nó và người sẽ mãi mãi k thể ở bên nhau”

Cô ta lén gặp Tên Vua bất tài cũ

Cẩm Tú: Đến đó giết nó đi

Vua cũ: Nhưng Thiên Đế hắn đang ở đó

-Anh ta đang mất pháp lực đây là cơ hội tốt cho ông

-Ngưoi sao lại giúp ta

-Ta cần Điện hạ chứ k cần ngài ấy là Thiên Đế…

Vua ở tại đó lao động hằng ngày rồi đọc sách dậy nhiều thứ cho Thu

Vua: Hôm nay em dậy trẻ thế nào

-Chúng nói chưa bh dc nghe cách dậy nào nhanh đến vậy ạ

-Vậy là tốt rồi ( thấy Thu với bình nước mò mò Vua với tay rót cho Thu)

-Chúng ta cứ sống thế này mãi mãi dc k nhỉ

-Sống thế này

-Chỉ cần yêu thì việc gì cũng sẽ làm cho nhau phải không,ví dụ như anh là vua anh sẽ từ bỏ ngai vị của mình vì người mình yêu chẳng hạn …ô mà k hiểu sao em lại nói vậy nữa

Vua lặng yên suy nghĩ rồi cươi nhạt…

Bố mẹ Thu đang cầy cuốc ngoài ruộng thì có vài người đến ném lá vào người họ cắt từng mảnh da thịt,những chiếc lá sắc bén làm họ chết tại chỗ,chết k nhắm mắt…

Vua cõng Thu đi trên con đường ruộng lúa hai bên,vừa đi vừa hát cho Thu nghe

Thu: Em vui lắm vì có người chồng hát hay như vậy

-Em cũng hát rất hay

-Thật ạ

-Thật…

-Vậy để em hát nhé “ nếu thế gian này lụi tàn ta hứa sẽ ở bên người ,nếu thế gian này đều vô tình với chúng ta em cũng sẽ vô tình với tất cả để ở bên người”…

Vua cười xoa đầu Thu rồi thấy tên Vua cũ đứng trước mặt Vua đổi sắc mặt

Vua cũ: Khá khen cho Thiên Đế cao cao tự tại lại đa tình với một hoa tiên đến mưc này,ngươi vẫn vậy nhỉ ,đàn bà chỉ là thú vui thôi mà

Vua lừ mắt rồi quay đi thấy xác của hai vợ chồng già ,bên cạnh là tên hoàng tử của vua cũ…

Hoàng Tử: Nay nợ cũ nợ mới ta và ngươi sẽ trả tại đây

Vua đặt Thu xuống

Vua: Xoay người lại cứ bước đi khi nào về đến nhà thì đong cửa lại…

Tôi: Vâng…e về nấu cơm nhé

-Uk nấu cơm đi ta sẽ về sớm…

Thu vừa quay đi nghe thấy tiếng Phập Phập như của lưỡi dao…

Vua mất pháp lực bị tên Vua cũ đâm dao vào tim…

Vua: đâm đâu cũng được nhưng k phải là đây

Vua cầm tay hắn rút dao ra khỏi ngực

Hoàng Tử: Cha sao dao k dc

Vua cũ: Hắn là Thiên Đế cơ mà sao có thể giết bằng dao được thằng ngu

Hoàng tử: Nhưng con nghĩ hắn đang là người trần cơ mà,để con thử sang con nhỏ kia

Vua mất pháp lực chạy vội theo ,Tên Vua cũ dơ tay giữ trong tay làn khói đen và ném về phía Thiên Đế…

Thiên đế : Thu chạy đi…

Tôi thấy dường như có chuyện gì đó lại quay lại…những cú pháp lực đánh vào Thiên Đế khiến ông ta ộc máu miệng…lấy tay lau máu trên miệng…

Vua cũ: Ngươi coi thường pháp lực của ta lần này ta cho ngươi sáng mắt ( hắn dồn hết công lực vào tay ném về phía Thiên Đế)

Vua nắm lấy tay tôi…tôi nghe tiếng gì đó đang lao tới vội ôm lấy Vua…thứ gì đó nóng cháy tim gan đã ném vào tôi

Vua: Thu…thu…

Thu gục xuống …đôi mắt được mở nhãn…nhìn thấy cha mẹ nuôi mình chết trên ruộng…kí ưc ùa về tất cả đều hiện rõ trong đầu

Thiên đế đôi mắt đỏ lên,bàn tay rực lửa một tay ôm lấy Thu

Hoàng Tử: Cha hắn sao bảo mất pháp thuật

Thiên đế: Các ngươi vĩnh viễn k bh thấy ánh sáng măt trời

Tên Vua cũ ham sống sợ chết lôi con làm lá chắn rồi biến mất…tên Hoàng Tử bị trúng pháp lực của Vua chết tại chỗ…

Vua: Thu…

Tôi với tay nhìn vợ chồng già rồi ngất lịm…

Tại phủ thuỷ diệu tướng quân…

Hoa Tiên sờ lên má Thu rồi cứ khóc

Thuỷ Diệu: Con về rồi em nín đi nào

-Con em bị mù khổ quá anh,10 năm dưới trần là quá dài…

Tôi mở mắt nhìn trần nhà rồi nghĩ về vợ chồng già…

Hoa Tiên: con có đau ở đâu k con,sao con k nói gì

-Mẹ…con có phải bị lịch kiếp k

-Phải ,có lẽ vậy con ạ

-Lịch kiếp …( Thu cười rồi rơi nc mắt)

Tôi trở về làng đó,k ai nhớ đến sự tồn tại của tôi và hai người già…tôi làm một tấm bia mộ dựng ở góc vườn…” hai người mãi mãi là cha mẹ trong lòng ta,cám ơn “

Tôi ôm miệng khóc ở đó như kẻ mất hồn…

Dơi: Nín đi đai ca do con cẩm tú đó hết á

Rắn: Phải đó do nó mà ra…chính cô ta chỉ chỗ của cô để Vua cũ đến,ta nghe thấy chúng nói chuyện mà

Dơi: Nghe lúc nào

-Lúc đi ị,mà con cẩm tú í bao chỗ k chọn lại chọn đúng chỗ tao ị để nc mới đau

Dơi và rắn nhìn nhau cười khà khà…

Thu: Chúng ta đi thôi

-Đi đâu

-Nhập cung…

Dơi và rắn há miệng ngạc nhiên…” nhập cung”

Tôi về chuẩn bị cho việc nhập cung…

Mẹ: Con giúp đỡ em nhé

-Mẹ này,mẹ biết ai đẩy con xuống xoáy hồn k

-Đẩy con sao

-Phải,chính là cẩm tú

-Ôi không

-Con k thể để nó độc ác lộng hành như vậy được…con sẽ giúp mẹ dậy dỗ nó sao cho xứng đáng một kiếp…

Tôi bước chân ra cửa lên trên ghế khiêng tới cung Vua

Cẩm Tú: Ta là Phi tần của Vua kẻ nào dám để cho kẻ bỏ trốn đó bước vào giết k tha…

Tôi: Ai là chính phi vậy…ngươi sai rồi Cẩm Tú ta mới chính là chính phi do điện hạ trực tiếp sắc phong…ngươi chỉ là thay thế kẻ nào cản ta vào ngự uyển cung là kháng vua…

Cẩm Tú buông thõng tay nhìn thấy Thu thay đổi hoàn toàn

Tôi: Ta sẽ dậy em cách để sống Cẩm Tú ạ…

Cuộc chiến hậu cung giờ mới bắt đầu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN