Một cuộc đời yêu thương em. - Chương 7: Chuyện gì cũng có thể xảy ra!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Một cuộc đời yêu thương em.


Chương 7: Chuyện gì cũng có thể xảy ra!


Lái chiếc xe thể thao trắng có nguồn gốc từ Anh, Phùng Tố Y tới một bệnh viện lớn. Bước chân vào căn phòng có đề chữ: “Khoa tâm lí”, cô thấy rõ một nữ nhân khoác chiếc áo bác sĩ màu trắng đang ngồi trên ghế sofa. Phùng Tố Y vui vẻ:
– Chào cậu.
Cô gái ngồi trên ghế nói:
– Chào, đến rồi à! Cậu ngồi đi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Phùng Tố Y nói:
– Đêm qua vội thế à?
– Ừ! Công việc ngập đầu luôn. Mà cậu có chuyện gì muốn hỏi tớ sao?
Cô gái ngồi đối diện cô là An Nguyệt Tú – bạn học của Phùng Tố Y và đương nhiên cũng là người thuộc tầng lớp thượng lưu. An Nguyệt Tú là bác sĩ tâm lí chuyên nghiên cứu về các hiện tượng mờ ảo trong tâm trí con người. Phùng Tố Y ấp úng:
– Ừm, tớ muốn hỏi. Nguyệt Tú…cậu đừng cười đó…
An Nguyệt Tú bật cười:
– Hiếm lắm mới thấy cậu như vậy đó. Được rồi, không cười thì không cười, cậu nói đi!
Phùng Tố Y mở lời:
– Cậu…cậu có tin chuyện người chết sẽ sống lại không?”
An Nguyệt Tú trả lời ngay:
– Tất nhiên là không rồi!
– Ý tớ là… chuyện này thật ra quá mức tưởng tượng, nói ra sẽ rất khó làm cho người ta tin tưởng. Tức là một người đang sống, thân thể vẫn là của người đó mà linh hồn thì không phải…
Nghe vậy, An Nguyệt Tú nhếch miệng cười:
– Có chuyện này!
Phùng Tố Y vui vẻ:
– Thật sự có chuyện này chứ?
– Ừ!
An Nguyệt Tú gật đầu:
– Khoảng một thế kỉ trước đã xuất hiện hiện tượng này ở Ai Cập. Và nó vẫn đang tiếp diễn trên thế giới này…
Phùng Tố Y rất tập trung lắng nghe lời An Nguyệt Tú nói:
– Khi một người nào đó cảm thấy cuộc sống khổ sở, sống không bằng chết và đã tự sát. Và cách thời điểm đó một khoảng thời gian cũng một người tự sát nhưng cùng địa điểm người kia đã chết. Linh hồn người trước sẽ nhập vào thân xác người đến sau, linh hồn người đến sau vốn đã siêu thoát. Hiện tại thì cái xác là của người đến sau nhưng mọi tâm hồn và tính cách hoàn toàn là người đến trước. Người tự sát trước kia có thể sống lại, khả năng xem như là tá thi hoàn hồn!
– Vậy à!
Phùng Tố Y tiếp thu nhanh, khẽ gật đầu. An Nguyệt Tú nói tiếp:
– Trái đất rộng lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Nhưng hiện tượng này xảy ra rất lâu. Sớm nhất là một, hai năm muộn thì mười mười năm hay thậm chí tới tận trăm năm mới xảy ra được!
Phùng Tố Y hài lòng nở nụ cười.
An Nguyệt Tú nói:
– Không ngờ cậu cũng hứng thú với chuyện này đấy!
Phùng Tố Y không nói vào trọng tâm, chỉ mỉm cười:
– Không nói chuyện này nữa. Cậu rảnh không, tớ mời cậu đi uống vài ly…
– Được!
Hai người đi uống rượu với nhau, trò chuyện vui vẻ. Đến tối khoảng sáu bảy giờ, cô mới tạm biệt An Nguyệt Tú. Nhưng Phùng Tố Y không lái xe về nhà, cô đi đến một ngọn núi cách thành phố 10 km. Đi bộ thẳng lên núi, đến một bờ sông, cô dừng lại. Phùng Tố Y lội hẳn xuống con sông đến khi nước sông đã ngập đến đầu gối. Phùng Tố Y đứng lặng nhìn con sông dài trước mắt, mỉm cười nói:”Mừng em trở lại, Tiểu Anh!” Khuôn mặt cô trông rất vui với nụ cười xán lạn trên môi. Cô cứ nhìn về phía khúc sông dài uốn lượn cười mà chẳng rõ nói với ai???
Tối muộn, Phùng Tố Y lái xe trở về nhà. Người giúp việc đã chuẩn bị bữa tôi cho cô, cô liền hỏi:
– Hải Duy đâu?
Một người trả lời:
– Tiểu thư, cậu ta hôm nay đúng là rất mệt mỏi. Dọn đồ ăn xong cậu ta xin phép đi nghỉ rồi. Nếu tiểu thư cần, tôi sẽ đi gọi…
– Không cần đâu! Cứ để nó ngủ.
Phùng Tố Y vội cắt lời khiến mọi người khó hiểu.
– Mời tiểu thư dùng bữa!
– Được rồi.
Ăn tối xong trước khi lên phòng, cô có ghé qua phòng Hạ Anh ngủ. Nhẹ nhàng mở cửa, Phùng Tố Y tiến vào cũng rất nhẹ nhàng. Cô đứng quan sát cậu ngủ, gương mặt cậu trông rất mê hoặc. Phùng Tố Y cúi người ghé vào tai cậu nói khẽ:
– Trùng hợp làm sao! Em chọn đúng thân xác và thời điểm để quay về đấy! Cứ yên tâm ở lại đây, chị sẽ bảo vệ em. Tiểu Anh bé nhỏ ạ!
Nói xong, không chút chần chừ mà Phùng Tố Y đã nhẹ nhàng hôn lên trán cậu. Ánh mắt xanh biển nhìn cậu một cách dịu dàng, trìu mến. Cậu ngủ rất say nên hoàn toàn không phản ứng gì. Phùng Tố Y lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau, khi cậu thức dậy đã là tám giờ hai mươi ba phút. Phùng Tố Y đã ra khỏi nhà, cậu vô cùng hoảng loạn. Chạy vội ra khỏi phòng, thấy mọi người đang làm việc, cậu nói:
– Xin lỗi, tôi ngủ quên. Thật sự xin lỗi!
Hạ Anh cúi đầu, bác quản gia xoa đầu cậu cười:
– Không sao đâu! Hẳn tâm tình tiểu thư rất tốt. Mới sáng xuống nhà không thấy cháu đã hỏi, bác nói cháu vẫn còn ngủ. Tiểu thư mỉm cười thật tươi nói cứ để cháu ngủ…Ai cũng phải ngạc nhiên đấy!
Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Cậu cảm thấy cô tiểu thư nhà này không tài nào hiểu được.
Ở công ty, tại phòng tổng tài, nghe được tiếng Giang Phong:
– Phùng tổng, bên đại diện cho công ty nông nghiệp ở Hồ Dương chiều nay sẽ tới tận đây gặp ngài bàn chuyện. Ngài có muốn gặp không?
Phùng Tố Y trên tay cầm tập về công ty nông nghiệp ở Hồ Dương. Chỉ là công ty mới phát triển, chưa được bền vững, cô từ chối:
– Không gặp!
– Vâng, tôi sẽ báo với họ.
Nhưng khi cô thấy người đại diện cho bên công ty đó là một người đàn ông trung niên. Trong tờ dữ liệu có dán ảnh và mọi thông tin sơ yếu lý lịch của ông ta. Hai mắt cô chăm chú nhìn vào cái tên:” Hạ Nhược Lưu”, Phùng Tố Y cười khẩy, nói:
– Chờ chút, ta đổi ý rồi. Ta sẽ gặp.
– Vâng!
Giang Phong đáp mặc dù cảm thấy kỳ lạ, sao mà tiểu thư lại nhanh đổi ý vậy?…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN