Một Đêm Mây Mưa - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Một Đêm Mây Mưa


Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ĐM-Edit] Một đêm mây mưa - Triện Văn - Chương 35

Chương 35: Đoạn Kiều.

[1] Đoạn Kiều (cầu gãy): có tên gọi chính xác là “Đoạn Tâm Kiều”, là nơi chụp ảnh nổi phản chiếu nổi tiếng ở Hàng Châu.

_

Khách du lịch nườm nượp từ Tây Hồ đổ về phía Quảng trường Nhạc nước, ở bên kia cũng đông không kém so với khu Tây Hồ bên đây.

Trong đám đông chen chúc nơi nơi, Hướng Vinh cảm thấy đứng yên tại chỗ cũng đã khó, huống chi là đi nhanh. Không biết Chu Thiếu Xuyên dùng Di Hồn đại pháp hay phép thần thông nào mà nhoáng một cái đã biến mất?

Chẳng lẽ chỉ vì chân hắn dài? Đứng giữa đám đông xô đẩy chen lấn, Hướng Vinh cúi đầu nhìn xuống, chân của mình cũng đâu có ngắn nhưng sao nãy giờ không nhích nổi mười bước…

Trước khi đi ngang qua Quảng trường Nhạc nước, Hướng Vinh đã đổ mồ hôi nhễ nhại, đỉnh đầu nóng như thể biết bốc khói. Xung quanh thì ồn, đường thì đông, mình thì nóng như lửa đốt, Hướng Vinh càng ngày càng bực bội. Thấy bên đường có cửa hàng bán thuốc lá và rượu vang, cậu lập tức bước vào mua một gói Marlboro hương bạc hà.

Trong tình huống bình thường, Hướng Vinh không có thói quen hút thuốc, chỉ khi tâm trạng không vui hoặc trong lòng vướng bận gì đó, cậu mới nhớ đến mùi thuốc lá. Hút đến một nửa, cậu thẫn nhờ nhìn nửa điếu thuốc còn lại đang chầm chậm cháy rụi. Thật ra làn khói xanh xám lượn lờ quanh các đốt ngón tay chẳng giúp ích gì cho tâm trạng, nhưng nó khiến cậu nhớ đến một người nghiện thuốc lá khác, cũng chính là người đang quấy phá trái tim cậu —— Chu Thiếu Xuyên.

Thiếu gia mất tích đã hơn nửa tiếng, Hướng Vinh chưa từng nhắn tin hay gọi điện thoại cho hắn, chủ yếu là vì sợ. Cậu sợ Thiếu gia buông lời khó nghe giữa cơn thịnh lộ đang chiếm lấy lý trí, sợ Thiếu gia nhìn thấy tin nhắn cậu rồi đi luôn không về nữa.

Từ bé đến lớn, Hướng Vinh nhận được nhiều lời đánh giá nhất ngoài ‘đẹp trai, thông minh, thân thiện, đáng tin cậy và được việc’ còn có hai chữ ‘bình tĩnh’. Nhưng hai chữ nọ nếu hiểu theo hướng tích cực, có thể cắt nghĩa là lý trí và không bốc đồng; còn theo hướng tiêu cực là quá thận trọng và thiếu cảm xúc. Từ lúc còn thuở thiếu thời, cậu đã mất đi cảm giác nhiệt tình máu lửa. Và đặc điểm tính cách này cũng thể hiện ở mọi khía cạnh, bao gồm cả giao tiếp giữa các cá nhân với nhau. Ngẫm lại mà nói, tất cả những người mà cậu kết bạn tới nay đều có một điểm chung. Đó chính là sẽ không dễ dàng trở mặt với cậu, hơn nữa còn chủ động nhận lấy cành ô liu của cậu.

Nói cách khác, ở cấp độ tiềm thức, cậu thật sự là người rất sợ bị từ chối.

May mắn thay, Chu Thiếu Xuyên đã nhận lời trợ giúp của cậu ngay từ lần đầu tiên —— Nếu đêm đó Chu Thiếu Xuyên kiên quyết không mở cửa, hoặc lạnh lùng cảnh cáo cậu đừng chỏ mũi vào chuyện của người khác, có lẽ trong mắt trong tim Hướng Vinh sẽ chẳng có vị trí của hắn, và mối quan hệ của hai người cũng chắc chắn không thể tiến triển đến bước hiện tại.

Vậy… đây có được gọi là một kiểu tính cách trốn tránh không? Đôi khi Hướng Vinh cũng bất lực với điểm này của mình, rõ ràng cậu rất xông xáo trong nhiều tình huống, cũng dũng cảm đảm đương nhiều việc mà người khác e ngại. Nhưng cậu luôn quá nhạy cảm trong mối quan hệ giữa người với người, ngay cả khi đã ý thức rõ vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng khó có thể tự đột phá.

Có lẽ đây là sự ‘bướng bỉnh’ từ trong xương máu mà Chu Thiếu Xuyên từng đánh giá cậu, hay nói trắng ra đó là kết quả của lòng tự tôn quá cao và thói sĩ diện hão? Tựu trung, vì cậu sợ nhận được câu trả lời khó nghe và thái độ hằn học của Chu Thiếu Xuyên nên đến nay vẫn chưa hạ quyết tâm liên lạc với hắn.

Hoặc nếu không, chờ thêm một lúc nữa? Hướng Vinh tự an ủi bản thân, dù sao cái kiểu cư xử không thuận lòng thì lập tức bỏ đi của hắn thật sự không nên nuông chiều, có chuyện gì mà không thể hai mặt một lời trao đổi thẳng thắn với nhau chứ? Chưa kể bây giờ Thiếu gia mới chỉ là bạn cậu, dẫu cho sau này trở thành bạn trai cậu —— À không, điều này không thể, nhưng dù sao cậu cũng không bao giờ dễ dàng dung túng cho thói hư tật xấu của hắn!

Chẳng qua Hướng Vinh không biết rằng, Chu Thiếu Xuyên không có ý định bỏ đi luôn.

Lúc đó Chu Thiếu gia thấy Hướng Vinh không hề lên tiếng nói chuyện suốt cả dọc đường, cộng thêm cảm xúc của hắn đang lững thững nơi đáy vực, tiếp đến còn bị Hướng Vinh từ chối chụp ảnh chung. Giọt nước tràn ly, trong khoảnh khắc đó, tâm trạng vốn đang lưng chừng của hắn lập tức nằm rạp dưới đáy.

Sau đó Hướng Vinh nhận điện thoại từ Hướng Hân, nhưng trước đó cậu đã tỏ rõ không đồng tình với ý kiến của hắn. Và một tiếng thở dài khi ấy của cậu đã trực tiếp khiến cảm xúc bực bội của Chu Thiếu Xuyên bay ngược lên bầu trời, còn tâm trạng đã nằm dưới đáy vực của hắn thì đang trên đà muốn tồi tệ hơn nữa. Hắn nghĩ, nếu bây giờ cái đầu của hai người đang ‘nóng’ thì tốt hơn hết nên đi riêng để ‘nguội’ bớt, hơn nữa hắn quả thật cần sắp xếp mớ rối rắm đang cồn lên trong lòng mình.

Chỉ là sức tưởng tượng của hắn có lớn cách mấy cũng không ngờ một cuộc ‘tránh mặt nho nhỏ’ mà hắn tính toán đã bị đám đông bẻ lái đến tận bên kia Tây Hồ.

Bóng dáng Hướng Vinh đã sớm chìm trong biển người mênh mông bất tận, hàng ngàn người như hoá thành hàng ngàn đàn cá cuốn hắn đến tận đây, có lẽ Hướng Vinh cũng không thể xuyên qua đám người theo kịp bước chân hắn. Một lúc lâu sau, Chu Thiếu Xuyên bắt đầu vừa mệt vừa khát. Hắn ghé vào quán cà phê ven hồ, tìm một góc không người bên cửa sổ, gọi một tách cà phê đen, rồi lặng lẽ nghĩ về những câu hỏi phức tạp cứ lởn vởn trong đầu hắn.

Mọi chuyện có lẽ dần trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát kể từ khi hắn có giấc mộng diệu kỳ đó, vậy thì hãy bắt đầu gỡ rối từ chính giấc mộng này. Câu hỏi đầu tiên, rốt cuộc hắn có cảm giác gì với cậu thanh niên trong mơ?

Ngay từ nhỏ đã sống trong một môi trường tự do và cởi mở, hắn có ý thức về khuynh hướng tính dục của mình từ rất sớm. Hắn biết rằng mình thích con trai, hơn nữa đây hoàn toàn là lựa chọn cá nhân. Điều tiếc nuối duy nhất là trước khi rời khỏi Pháp, hắn vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác rung động vì một người. Không những thế hắn còn bị sốc và cảm thấy ghê tởm trước những bí mật của bố mình.

Đối với hắn, đồng tính chưa bao giờ là điều đáng sợ, làm sao người ta có thể sợ hãi đồng loại của mình chứ? Điều thật sự đáng sợ là kiểu người đồng tính không bao giờ chung thuỷ với chính cảm xúc của mình, tự lừa dối bản thân và lừa dối người khác ở mọi lúc mọi nơi.

Hắn thừa nhận, vì chuyện của bố nên đã đóng cánh cửa trái tim của mình trong một khoảng thời gian. Hắn theo bản năng không còn tin tưởng vào ai, cả người luôn nhuốm trong màu u uất và buồn chán. Nhưng tất cả những nguyên tắc và vòng tròn an toàn đó đều bị gãy vụn khi giây phút Hướng Vinh bước vào cuộc đời hắn.

Trên thực tế, thật khó để nói ai đã bước vào cuộc đời của ai. Dẫu sao cũng là hắn dọn đến cách vách nhà người ta trước, và rồi trở thành hàng xóm của Hướng Vinh, cũng chính hắn đã tự tay đổ tách cà phê nóng hổi lên người cậu.

Nhưng cậu thanh niên từng bị hắn cười nhạo đã từng chút xuyên thủng tấm lưới phòng vệ của hắn bởi thái độ bao dung, trong sáng và rộng lượng. Nếu phải ví cậu bằng một hình ảnh nào đó, hắn nghĩ, Hướng Vinh sẽ là một mặt trời nhỏ ấm áp. Ánh nắng dịu dàng của cậu đã làm tan chảy vỏ bọc lạnh lùng bấy lâu của hắn, xua tan đi mây mù choán đầy trong đầu hắn và đồng thời đốt cháy một trái tim cứ ngỡ đã tàn lụi.

Như câu nói một loại gạo dưỡng trăm loại người, có người tính tình quái lạ, có người mất niềm tin vào tình yêu vì nỗi bất hạnh của gia đình, có người sợ bị tổn thương, cũng có người sẽ chọn một con đường khác —— Chẳng hạn một người chưa từng trải qua hơi ấm của tình yêu gia đình sẽ càng khát vọng và muốn xây dựng một đời sống tình cảm trọn vẹn cho riêng mình.

Chu Thiếu Xuyên chính là người đó.

Đối với hắn, niềm khát khao tình yêu và sự ấm áp tựa như những con thiêu thân luôn lao đầu vào biển lửa, tựa như hoa hướng dương sẽ luôn hướng về phía mặt trời, đó là bản năng theo đuổi đã khắc sâu vào cốt tuỷ hắn.

Sau khi xác nhận rằng bản thân có tình cảm với Hướng Vinh, hắn đã cố sử dụng các ám chỉ bằng lời nói, và thậm chí còn cố gắng lợi dụng va chạm thân thể để truyền đạt tiếng lòng của mình. Nhưng tiếc thay, những gì Hướng Vinh cho hắn không như ý muốn của hắn —— Cậu cho hắn một khuôn mặt phẫn nộ, một hành động cảnh giác và một lời nói gay gắt.

Hắn bối rối đến cùng cực, bởi hắn cảm nhận được thái độ của Hướng Vinh đối với hắn khác hẳn với mọi người. Hắn đã gặp một Hướng Vinh khi ở chung với bạn bè, đã gặp dáng vẻ Hướng Vinh khi trò chuyện với mấy người trong đội bóng rổ, cậu không hề kiêng kỵ, cậu tuỳ ý mắng chửi, tuỳ ý trêu đùa. Nhưng đối với hắn, từ hành động đến lời nói của Hướng Vinh sẽ có thêm một chút thận trọng và một chút chừng mực hết sức tinh tế —— Và đây cũng không phải là thái độ nên có với bạn bè anh em.

Trực giác cho hắn biết, chỉ cần dựa vào điểm khác biệt này đã có thể đoán rằng —— Chí ít Hướng Vinh có ấn tượng tốt với hắn.

Chu Thiếu Xuyên vốn là người đã quyết định cái gì sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cái đó, hễ đã đặt ra mục tiêu sẽ dốc toàn tâm để hướng tới. Ngoại trừ lần duy nhất trong đời bị gia đình mê hoặc từ bỏ ý định theo đuổi mỹ thuật thì tất cả mọi quyết định sau này của hắn đều không bị ảnh hưởng bởi người khác. Hắn thích cậu tự khắc muốn theo đuổi cậu, thế nên nhiệm vụ cấp bách trước mắt là xác định tâm tư của Hướng Vinh, và một vấn đề quan trọng không kém là dùng cách nào để giam cậu vào vòng tay hắn.

Chẳng qua… đây là một vấn đề khá đau đầu.

Cái nhìn của mọi người đối với đồng tính luyến ái như thế nào? Dẫu cho Chu Thiếu Xuyên không thể hoàn toàn phác hoạ rõ nét bức tranh đồng tính luyến ái trong nước, song hắn vẫn có thể hiểu được đại khái —— Nơi đây không phải là châu Âu, không phải là nơi tình cảm chỉ dựa trên sự yêu thích. Thích con trai cũng là thích, thích con gái cũng là thích, nó đơn giản như câu chuyện một người thích uống cà phê đen và một người thích uống cà phê sữa. Hướng Vinh chỉ là một sinh viên năm nhất, với những nề nếp xã hội và quan điểm gia đình không thể tách rời suốt mười tám năm qua, cậu đã sống và làm việc theo ‘lối chính thống’ mà mọi người hay nói. Nếu một ngày cậu đột nhiên trở thành phần tử ‘phi chính thống’, liệu những người xung quanh sẽ chấp nhận hay sẽ bài xích?

Chu Thiếu Xuyên đã ở châu Âu nhiều năm, bằng cấp thì không có nhưng lại học trọn vẹn tinh thần lãng mạn hào hiệp của Pháp. Bất kể người hắn yêu là công chúa hay hoàng tử, hắn đều cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ một nửa của mình. Hay nói cách khác, hắn không thể để Hướng Vinh bị chỉ trích chỉ vì yêu hắn.

Vì vậy trong quá trình theo đuổi Hướng Vinh, trước tiên hắn phải làm cho chính mình trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn muốn có sự độc lập tự chủ tuyệt đối, và cả hậu thuẫn bằng vật chất kiên cố tuyệt đối. Để sau này, khi hoàng tử của hắn đồng ý ở bên hắn, hắn sẽ sẵn lòng vượt qua hết thảy chông gai vì cậu, sẽ sẵn lòng che chở cậu khỏi mưa bom bão đạn.

Mọi rối rắm đã được giải quyết, cảm giác cáu kỉnh trong lòng Chu Thiếu Xuyên cũng bốc hơi biến mất. Hắn nhè nhẹ thở ra, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn. Hắn nghĩ thời gian ắt hẳn đã chín muồi, có lẽ Hướng Vinh đã liên lạc với hắn, thậm chí cậu ấy có thể đã vòng tới vòng lui Tây Hồ mấy lần để tìm hắn.

Tưởng tượng đến con lừa nhỏ đang vừa rủa hắn vừa đi lòng vòng quanh Tây Hồ, khoé miệng Chu Thiếu Xuyên không khỏi cong lên, ngoài ra trong lòng cũng cồn cào chút mong đợi nho nhỏ. Nhấc điện thoại đã lâu không để ý tới, hắn mở khoá, nhìn chằm chằm vào màn hình —— Không có lấy một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn!

Ảo ảnh như bong bóng vỡ tan tành, khoé miệng đang cong của Chu Thiếu Xuyên đột ngột trở thành một đường thẳng tắp, hình như con lừa nhỏ của hắn có vẻ quá cứng đầu nhỉ? Hắn nghĩ, người bỏ đi trước là hắn, con lừa nhỏ không thèm dỗ hắn thì thôi, thế mà một tin nhắn hỏi thăm cũng không có? Thế này không được, không được tí nào! Hắn nhủ bụng, dẫu là khi hắn thật lòng thích Hướng Vinh, nhưng còn chưa theo đuổi thành công mà đã không để ý tới hắn. Chẳng phải tình huống này giống như mẹ Lâm thường bảo sao —— Nhà nào mà chẳng có nóc? [2]

[2] Đúng là Phu cương bất chấn (夫纲不振): ý nói người chồng mất uy trong gia đình, ở đây mình edit lái lái đi xíu cho vui nha : ))

Chu Thiếu Xuyên vừa mới hào hứng cầm lấy điện thoại lên, chưa đầy một phút đã chán chường ném điện thoại trở lại bàn. Đến giờ phút này đây, trong đầu hắn chẳng còn tích tụ câu hỏi rối rắm nào cả, chỉ còn mỗi một Hướng Vinh choán đầy tâm trí hắn. Quá trình chờ đợi dường như đặc biệt dài lâu, cứ cách một lúc hắn phải lia mắt nhìn điện thoại một lần, tần suất dần dần rút ngắn từ ba phút xuống nửa phút, sau đó chỉ còn mười lăm giây… Trong ngực như thể giấu một chiếc móng vuốt nhỏ đang liên tục gãi vào tim hắn, chưa đầy mười phút mà đã bồn chồn đứng ngồi không yên.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối sầm xuống, chẳng qua khách du lịch xung quanh hồ chưa có dấu hiệu tản đi. Phóng tầm mắt ra xa, cảnh sắc mông lung mờ ảo mà lại nên thơ hữu tình, nhưng mây đen trên trời ngày càng dày đặc, chẳng lẽ con lừa nhỏ vẫn muốn tìm hắn trong tiết trời ẩm ương chốc nắng chốc mưa sao? Xem ra con lừa nhỏ cũng lo lắng cho hắn nhỉ? Người bướng bỉnh ắt có tính sĩ diện, lẽ ra trước đó hắn không nên ngồi yên chờ cậu tìm tới.

Huống chi, từ trước đến giờ, Hướng Vinh luôn là người chủ động.

Nghĩ đến đây, Chu Thiếu Xuyên cảm thấy bản thân nên dung túng một lần cho con lừa nhỏ. Hắn cầm điện thoại mở WeChat, đúng lúc này tin nhắn mà hắn chờ đợi bấy lâu thình lình xuất hiện.

Hướng Vinh:【Sao rồi? Không hợp ý thôi, đâu cần giận dỗi đến mức nhảy xuống Tây Hồ chứ?】

Thì ra cậu thật sự đã tìm tôi khắp nơi? Quả nhiên cậu là con lừa nhỏ tốt bụng, hơn nữa còn thấu hiểu lòng người. Chu Thiếu Xuyên cười đến mức khoé mắt cong cong:【Ở đáy hồ, cậu nhảy xuống tìm đi.】

“…”

Hướng Vinh ở bên kia đã chuẩn bị tâm lý phải mất rất lâu mới nhận được tin nhắn hồi âm, nhưng ngờ đâu hắn trả lời nhanh hơn cậu nghĩ. Thời điểm điện thoại rung lên, cậu nghe thấy trái tim mình đập loạn xạ. Cậu hồi hộp mở WeChat —— Ừm, được rồi, thằng nhóc nhà cậu còn biết nói giỡn à? Xem ra hết giận dỗi rồi nhỉ, đã đến lúc phải mời cậu ấy quay về thôi.

【Không nhảy xuống được. Đông quá, tôi đi còn không nổi. Trời sắp mưa, hai mình tìm một chỗ gặp mặt rồi ăn tối nhé?】

Ý kiến này hay đấy. Chu Thiếu Xuyên uống hết ngụm cà phê cuối cùng, cảm thấy vị đắng của nó không còn thích hợp với mình nữa. Hắn đột nhiên muốn nếm thử thịt Đông Pha* béo ngậy ngọt ngào. Nhưng gặp mặt ở đâu? Hơn nữa, nếu để con lừa nhỏ dễ dàng tìm thấy thì quá trình có vẻ hết thú vị rồi? [3]

[3] Thịt Đông Pha: là món ăn trứ danh của ẩm thực Trung Quốc, đặt theo tên của nhà thơ, thi pháp và học giả nổi tiếng Tô Đông Pha của triều đại Bắc Tống.

Tính tình nghịch ngợm của Thiếu gia bắt đầu bộc phát, hắn lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tình cờ có một nhân viên phục vụ mang nước lọc đến đây, hắn bèn quay đầu hỏi: “Xin hỏi cây cầu bên dưới tên gì vậy?”

Nhân viên phục vụ: “Đoạn Kiều.” [4]

[4] Đoạn Kiều là cây cầu Bạch Nương và Hứa Tiên gặp nhau rồi chia ly trong Bạch Xà truyện.

Đoạn Kiều, Chu Thiếu Xuyên nhớ mang máng từng nghe cái tên này. Hình như là một công trình kiến trúc nức tiếng ở đây, nhưng hắn không nhớ rõ sự tích của Đoạn Kiều. Hắn hỏi Hướng Vinh:【Cậu đang ở đâu?】

【Gần Bạch đê.】[5]

[5] Bạch Đê: Tây Hồ được chia ra 3 phần bởi ba con đê ngăn là Tô đê, Bạch đê, và Dương Công.

Hướng Vinh cũng trả lời rất nhanh. Cậu thầm nghĩ, hôm nay Thiếu gia biết điều gớm nhỉ? Chắc hẳn đã biết cậu loanh quanh gần nửa vòng Tây Hồ để tìm hắn, đôi chân sắp phế nên mới chủ động đến đây tìm mình. Hướng Vinh gật gù, không ngờ đã có thể chờ đến một ngày tảng băng lù lù bất động chịu nhấc cái thân vàng ngọc đi theo cậu!

Nhưng tảng băng này không phải tảng băng bình thường. Một lúc sau, Hướng Vinh nhận được tin nhắn trả lời:【Vậy hẹn nhau ở Đoạn Kiều.】

Hướng Vinh ngơ ngác trong chốc lát, Thiếu gia tính chơi trò gì nữa?

【Đoạn Kiều? Đầu nào?】

Chu Thiếu Xuyên đã đứng dậy, hắn cười:【Cầu nào chẳng có hai đầu, có thể hai mình mỗi người một đầu, hoặc cũng có thể ở giữa cầu. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, trừ phi hai mình không có duyên phận.】

Hướng Vinh không rảnh rỗi nghĩ tới mấy chuyện duyên phận với chả kiếp nợ, cậu chỉ nghĩ cái chân của mình sắp phế thật rồi. Hoá ra sau khi Hoa kiều về nước còn có sở thích cosplay gặp gỡ Đoạn Kiều?

Được rồi. Cậu nghĩ, vậy để cậu đóng vai Hứa Tiên đến gặp Tố Trinh xấu xa mất nết này!

*

Tác giả có điều muốn nói:

Người duy nhất giả vờ là trai thẳng chỉ có một mình Hướng Vinh. Mà Vinh à, cậu nhớ những gì hôm nay cậu nói nhé, mai sau bị vả mặt đừng có trách tôi không báo trước…

Hết chương 35

Q: Hẳn là Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN