Một Đêm Mây Mưa - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Một Đêm Mây Mưa


Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ĐM-Edit] Một đêm mây mưa - Triện Văn - Chương 36

Chương 36: Chuyện nghiêm chỉnh.

Đoạn Kiều chẳng phải cầu Hỉ Thước*, dù hai người đi từ hai đầu đến giữa để gặp nhau cũng không khiến lòng người nảy sinh cảm giác cửu biệt trùng phùng. Ngược lại Hướng Vinh có cơ hội giới thiệu tháp Lôi Phong* đang rợp nắng chiều cách đây không xa, đồng thời phổ cập kiến thức về truyền thuyết tình yêu giữa Bạch Nương Tử và Hứa Tiên cho Chu Thiếu Xuyên. [1; 2]

[1] Cầu Hỉ Thước: là cây cầu Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

[2] Tháp Lôi Phong: là một ngôi chùa năm tầng hình bát giác nằm ở bờ nam Tây Hồ, Hàng Châu, Trung Quốc. Cũng là tháp Lôi Phong mà Pháp Hải dùng Phật pháp nhốt Bạch Nương Tử (Bạch Xà truyện)

Vì trước đó cả hai xảy ra mâu thuẫn nên dường như trong lòng Hướng Vinh vẫn còn e ngại, thái độ của cậu đối với Chu Thiếu Xuyên ôn hoà và nhường nhịn hơn thường ngày; Chu Thiếu Xuyên cũng đã gỡ rối sạch sẽ mớ bòng bong trong đầu nên không còn cáu gắt với Hướng Vinh nữa.

Vì thế hai người tham quan Hàng Châu trong bầu không khí hài hoà, cả hai không chụp ảnh mà thay vào đó phác hoạ cảnh sắc non nước tựa thiên đường ở Tây Hồ lên giấy vẽ. Sau đó, hai người đến Thiệu Hưng* và lượn một vòng ở Nam Hồ* rồi mới xách ba lô về nhà. [3; 4]

[3] Thiệu Hưng: một trong những thuỷ trấn đẹp nhất của Trung Quốc.

[4] Nam Hồ: là một quân thuộc Gia Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc.

Chuyến lữ hành của Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên ngốn hết cả tháng bảy. Đã trôi qua tuần đầu tiên của tháng tám mà thời tiết ở Bắc Kinh vẫn nóng như đổ lửa, chẳng qua Hướng Vinh không thể ở nhà tránh nóng như mọi khi, bởi gần đây trưởng khoa đã giao cho cậu một công việc mới, mỗi ngày vào lúc chín giờ sáng có mặt ở văn phòng khoa để bước vào con đường gầy dựng sự nghiệp kiếm tiền tiêu vặt.

Là người đi đầu trong lĩnh vực học thuật và là viên ngọc quý trong ngành kiến trúc ở trong nước, hiện trưởng khoa đang hợp tác với viện thiết kế nổi tiếng về một dự án quy hoạch đô thị. Vốn dĩ những hạng mục quy mô lớn không đến lượt sinh viên đại học tham gia, ngay cả khi Hướng Vinh có thành tích học tập xuất sắc và được trưởng khoa ứng cử lấy bằng thạc sĩ. Nhưng trùng hợp là một nghiên cứu sinh do trưởng khoa hướng dẫn xin nghỉ vì có việc gia đình nên ông mới nhớ đến Hướng Vinh.

Ông trời tặng cho cậu một cơ hội lớn, còn ngại ngùng gì mà không nắm bắt? Dù biết rằng chỉ làm mấy việc linh tinh, nhưng Hướng Vinh vẫn gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Dự án kéo dài hơn nửa tháng, chưa kể giữa quá trình còn mở vài buổi hội thảo, e rằng để mọi việc hoàn tất ắt hẳn đã đến mùa khai giảng. Trong khoảng thời gian này, Hướng Vinh nhất định không thể dẫn Chu Thiếu Xuyên khám phá tất tần tật Bắc Kinh, vì vậy chỉ có thể báo trước với Chu Thiếu gia đang cosplay lắc chân dính lấy cậu mọi lúc mọi nơi.

Thật ra Chu Thiếu Xuyên không có tính bám người —— Chỉ có người khác quấn lấy hắn, nào có chuyện hắn sẽ quấn lấy người khác. Lần này nghe Hướng Vinh bảo rằng không có thời gian đi chơi, hiển nhiên hắn cảm thấy tiêng tiếc. Nhưng hắn biết Hướng Vinh rất coi trọng cơ hội này, thành ra hắn sẵn lòng ủng hộ người mình thích làm những việc nên làm, hơn nữa bản thân hắn cũng có ‘chuyện nghiêm chỉnh’ cần giải quyết.

Bằng cách này, Hướng Vinh bắt đầu cuộc sống đều đặn đi chín về năm. Trưởng khoa sẽ đến kiểm tra tiến độ vài ngày một lần, thời gian còn lại, ông sẽ giao văn phòng cho nhóm sinh viên và phân công nhiệm vụ cho từng người. Hướng Vinh là sinh viên có kinh nghiệm ít nhất nên chỉ có thể theo chân các đàn anh đàn chị hỗ trợ vài việc đơn giản. Song bản vẽ sơ đồ của cậu rất tốt, tính cách lại hoà đồng dễ gần, chẳng mấy chốc đã được mọi người đối xử như đàn em thân thiết.

Làm việc cho sếp âu cũng phải có một chút phúc lợi, ví dụ như bữa trưa nằm trong phạm vi cho phép. Nhưng ăn cơm hộp hoài cũng ngán, Hướng Vinh bèn mang trái cây đến chia sẻ với mọi người, bổ sung vitamin sau tám tiếng quần quật cấm đầu vào bản vẽ.

Vào giờ nghỉ trưa của một hôm nào đó, trong văn phòng chỉ còn mỗi cậu và một chị khoá trên. Hướng Vinh rửa sạch nho đen rồi đưa cho đàn chị đang lướt vòng bạn bè.

Chị cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh đẹp trai! Hôm qua chị vừa nghĩ mùa nho đã tới, đang thèm thuồng nhưng không biết khi nào mới rảnh mua. Ai dè hôm nay em mang đến rồi, sao mà chu đáo dữ vầy nè! Hầy, ai mà làm bạn gái em chắc sướng lắm, không cần nghĩ gì hết, tại có em làm hết rồi.”

Hướng Vinh mỉm cười, lấy một trái nho cho vào miệng.

Nói trắng ra thì độ tuổi mười tám, mười chín thật ra là lứa tuổi tự cao. Nhìn những nghiên cứu sinh chỉ hơn mình bốn, năm tuổi, họ thường có cảm giác như đang nhìn ‘các chú các thím’. Đôi khi Hướng Vinh thấy mình có khoảng cách thế hệ với nhóm đàn anh đàn chị, đặc biệt là các chị ở tuổi hai mươi lăm. Một số người đã bắt đầu phát huy sở trường của phụ nữ trung niên và cao tuổi ở nước ta —— Làm mai làm mối. Thế nên mỗi khi đề cập đến vấn đề cá nhân, Hướng Vinh thường chọn cách cười trừ cho qua chuyện.

Nhưng hôm nay chị khoá trên hình như rất hào hứng với chủ đề này: “Vinh nè, em bị kéo tới đây làm việc cho dự án, tháng tám này xem như đồ bỏ, không có thời gian đi chơi với bạn gái. Bạn có giận em không?”

Nếu chị đã hỏi thắng thắn, Hướng Vinh cũng không cần thiết phải tránh né hay nói dối. Cậu mỉm cười lắc đầu, bảo rằng mình không có bạn gái.

Chị ngớ ra: “Em không có? Sắp vô năm hai rồi mà em chưa có?! Với khuôn mặt này của em, cho dù ở cao học cũng không thể nào ế được. À cũng không hẳn, ngay cả cấp ba chắc chắn cũng có tình yêu gà bông rồi. Em nói thật đi, có phải mắt em cao hơn đầu, kén cá chọn canh, chọn tới chọn lui nên bị hoa mắt không?”

Hướng Vinh nghĩ mắt mình còn tốt chán, song bốn chữ ‘mắt cao hơn đầu’ thoáng chọt vào tim cậu —— Từ khi xác định khuynh hướng tính dục, mặc dù cậu đã hứa với bố sẽ không yêu sớm trong giai đoạn trung học, nhưng đôi khi vẫn không thể kìm lòng chú ý đến các bạn nam xung quanh. Năm đó, trong trường có rất nhiều thiếu niên sáng sủa và tốt tính, song cậu thậm chí chưa một lần xao động với bất kỳ ai. Thế mà cô đơn tròn một năm ở đại học, cuối cùng cậu lại thua trên tay Chu Thiếu Xuyên.

Và Chu Thiếu Xuyên là người như thế nào? Hắn trông như minh tinh màn bạc, dáng người chuẩn đến độ có thể bước trên sàn catwalk. Hắn không thích lên lớp, nhưng điểm số không hề kém cạnh ai, trình độ vẽ sơ đồ kiến trúc còn có thể xếp vào hàng top của khoa. Chưa kể đến gia cảnh của hắn, gần như có thể càn quét toàn bộ Đại học J. Cho nên ấy à, một cây cổ thụ vạn năm không nở hoa như cậu cũng không khỏi sinh lòng tương tư với hắn.

Nếu xem xét kỹ lưỡng, cậu quả thật phù hợp với định nghĩa ‘mắt cao hơn đầu’.

Chỉ tiếc cho dù cậu ôm lòng tương tư hoá thành cỏ đuôi chó cũng không thể lay động tảng băng nghìn năm là hắn. Dựa vào quan hệ thân thiết của cậu với Chu Thiếu Xuyên, nếu đối phương thật sự có tình ý, e rằng đã phải tỏ tình với cậu từ lâu rồi, làm gì có chuyện cho đến hôm nay vẫn im phăng phắc?

Nghĩ đến vấn đề nan giải này, Hướng Vinh xua tay cười khổ: “Em không có thật, chắc em là kiểu mà mọi người hay nói, FA từ trong bụng mẹ.”

“Thật?” Chị nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu, vẫn không tài nào tin nổi một chàng trai cực phẩm như cậu mà vẫn ế như thường, “Cố vấn học tập của mấy em học cùng khoá với chị, để chị hỏi thử xem có giống với lời em nói không nha.”

Nói đoạn, chị nhấc điện thoại lên, chẳng biết có phải thật sự dò hỏi hay chỉ đang chat chit với bạn bè. Sau đó mấy anh khoá trên trở về, cả bọn tiếp tục vùi đầu tra cứu tài liệu và vẽ sơ đồ.

Khoảng năm giờ chiều mới kết thúc công việc, Hướng Vinh đứng dậy cử động bả vai và tấm lưng cứng ngắc, đang suy nghĩ đến cảnh chen lấn trên tàu điện ngầm thì chợt nhận được WeChat của Chu Thiếu Xuyên.

【Cậu xong việc chưa? Tôi đang đợi cậu ở cổng trường.】

Hình như hôm nay có người tới đón? Hướng Vinh ngờ ngợ hỏi:【Sao hôm nay cậu rảnh rang đến trường vậy?】

Chu Thiếu Xuyên:【Đi công chuyện, tiện thể đưa cậu về nhà.】

Không cần chen chúc đi tàu điện ngầm dĩ nhiên quá tốt. Thấy đàn chị đã choàng túi xách lên vai, Hướng Vinh bèn đi với chị đến cổng trường. Cả hai đang nói về phần PPT mà mọi người phải chịu trách nhiệm khi họp giữa kỳ trong vài ngày tới thì thấy hai chiếc xe đỗ bên đường —— Một chiếc là Mercedes màu đen của Chu Thiếu Xuyên, chiếc còn lại là dòng SUV* màu đỏ đến đón chị khoá trên. [5]

[5] SUV là dòng xe thể thao đa dụng viết tắt của cụm từ Sport Utility Vehicle với thiết kế vuông vắn, mạnh mẽ, cơ bắp cùng kết cấu thân trên khung như xe tải và khoảng sáng gầm cao, động cơ mạnh cho khả năng vượt nhiều địa hình, có nội thất rộng rãi cho 5-7 người bao gồm cả hành lý.

“Chị họ!” Một cô gái tóc dài có nước da bánh mật bước xuống từ con SUV, trông cô vừa khoẻ khoắn vừa cá tính.

Bấy giờ Chu Thiếu Xuyên đang đứng cạnh cửa xe hút thuốc, hắn ngước mắt khẽ gật đầu khi thấy Hướng Vinh.

“Bạn em hả? Đẹp trai thật nha.” Đàn chị cười, “Người mẫu à?”

“Cậu ấy là sinh viên trường mình.” Hướng Vinh trả lời, “Cùng khoa với em, là du học sinh.”

Chắc hẳn chị không rành lắm về lứa sinh viên mới vào trường. Sau khi tò mò nhìn lên nhìn xuống cậu du học sinh bị nghi ngờ là người mẫu, chị mới phát hiện ánh mắt của em họ cũng đang hướng về chàng trai ngầu ngầu nọ. Trong mắt cô như loé lên điểm sáng nhỏ bé, rồi chẳng mấy chốc đã nhìn đi chỗ khác.

Nhưng một điểm sáng nhỏ bé đó đã thật sự đốt lên một câu chuyện mới. Trong giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, đàn chị mời Hướng Vinh dùng cơm. Trong bữa cơm, chị nói rất nhiều chuyện, nào là khen Hướng Vinh hoà đồng thân thiện, nào là khen bản vẽ sơ đồ kiến trúc của Hướng Vinh tỉ mỉ trau chuốt, rất xứng đôi với nữ sinh hạng nhì toàn khoa. Chị khen lấy khen để, khen đến nỗi Hướng Vinh bới hết toàn bộ vốn từ vựng khiêm tốn trong kho mới đi vào chủ để chính.

“Cậu nhóc hôm qua đến đón em tên là Chu Thiếu Xuyên đúng không? Em thân với cậu ấy không?”

Hướng Vinh biết trong lời nói của chị có ý nghĩa khác: “Cũng được thôi ạ, dù gì cũng học chung một lớp.”

“Chị đã hỏi thử rồi. Lúc nào bạn em cũng đi một mình, không thích tiếp xúc với ai, chỉ nói chuyện với em thôi. Cậu ấy còn đến đón em tan ca, làm sao dùng hai chữ ‘cũng được’ để nói chứ? Chí ít cũng thân thiết như anh em bạn bè tốt. Em, cho chị hỏi cái, bạn em có bạn gái chưa?”

Y như rằng là có chuyện mà. Hướng Vinh không ngờ rồi cũng có một ngày mình phải đóng vai ông mối cho Chu Thiếu Xuyên. Cậu cũng không rõ lắm cảm giác trong lòng nên được gọi như thế nào, chỉ biết rằng toàn bộ chiếc lưỡi tựa như ngập trong mùi chua chua chát chát của ly trà chanh.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên có bạn gái chưa? Tính ra Hướng Vinh thật sự không biết đáp án. Vể điểm này, gần như cậu cũng có suy nghĩ tương tự với người chị ngồi đối diện —— Đứng trên góc độ thông thường để đánh giá, cậu nghĩ, một nam sinh như Chu Thiếu Xuyên không thể nào chưa có bạn gái.

Sau tất cả, cho đến nay, cậu và Chu Thiếu Xuyên vẫn chưa từng trò chuyện về đời sống tình cảm của nhau.

Hướng Vinh đáp: “Thật ra em cũng không biết. Em chưa từng hỏi, cậu ấy cũng chưa từng nói.”

Đàn chị: “Chắc không có quá. Hình như hai em đi Tô Châu chung với nhau? Cậu ấy đâu dẫn theo bạn gái nhỉ? Cũng có khả năng bạn gái cậu ấy ở nước ngoài, nhưng yêu xa không bền, thường thì hết tám mươi phần trăm đều phải chia tay.”

Chị tự biên tự diễn nói rất nhiều thứ, Hướng Vinh chỉ nghe chứ không trả lời. Cậu gắp miếng thịt cho vào miệng, lẳng lặng chờ ý chính mà chị muốn nói.

“Thôi, nói thật với em vậy.” Chị cười tươi rói, “Em họ chị để ý cậu ấy. Là cô gái hôm qua tới đón chị đó, đẹp ha? Lúc về, em ấy nhờ chị hỏi thăm Chu Thiếu Xuyên, tình cờ em ấy cũng đang học kiến trúc ở Pháp. Hai người vừa học cùng ngành, mà sau này con bé cũng ở Pháp luôn, nên muốn xin thông tin liên hệ của Chu Thiếu Xuyên trước.”

Chị nói tiếp: “Hai người đều trạc tuổi nhau, chị tính để con bé tự liên hệ, được hay không thì cứ để ông trời quyết định. Chắc em có số điện thoại hay WeChat của cậu ấy nhỉ? Em không cần làm mai gì đâu, cho chị số là được rồi.”

Hướng Vinh nhớ lại cô gái ngày hôm qua. Cậu thừa nhận cô rất nổi bật, hơn nữa làn da bánh mật khoẻ khoắn có vẻ phù hợp với thẩm mỹ người nước ngoài. Dù sao thì cậu cũng không biết cô gái đó đã sống ở Pháp bao lâu, nhưng thật sự khí chất trên người cô mang đậm hương vị phóng khoáng đặc trưng của châu Âu.

Nghĩ đến đây, miếng thịt thơm mềm trong miệng đột nhiên cứng ngắc khó nuốt, Hướng Vinh giả vờ thắc mắc: “Vậy thì em họ chị cũng đang đi học, một người ở Bắc Kinh, một người ở Pháp, cách nhau nửa vòng Trái Đất cũng không khác mấy với yêu xa. Sao cô ấy không tìm bạn trai ở Pháp?”

“À, không phải không tìm mà là không có cảm giác với ai.” Chị nói, “Em có tin trên đời này có tình yêu sét đánh không? Em họ chị ở Pháp đã sáu năm, từ cấp ba đã sang đó, tư tưởng cho đến tính cách đều theo kiểu nữ quyền, cực kén chọn, thế mà ngày hôm qua ưng mắt Chu Thiếu Xuyên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Với cả chị thấy hai người họ cũng có nhiều điểm chung lắm, mà thôi kệ đi, cứ tìm hiểu trước rồi tính tiếp.”

“À mà,” Chị cười, “không thể nói là yêu xa đâu. Em họ chị tính định cư ở Pháp luôn, Chu Thiếu Xuyên chỉ là du học sinh, sau này cũng phải về nhà, thế chẳng phải là cùng nước rồi sao?”

Vốn dĩ Hướng Vinh còn có lòng dạ để nghe xem chị sẽ dùng cách nào để giải quyết vấn đề ‘yêu xa’ của hai người, song nghe đến câu ‘sau này cũng phải về nhà’, trái tim cậu trĩu xuống ngay lập tức, nụ cười giả trân trên mặt cũng dần phai nhạt —— Ừ, sớm muộn gì Chu Thiếu Xuyên cũng phải trở về Pháp…. Sao vậy Hướng Vinh, không phải mày từng nghe người ta nhắc đến rồi à?

Cậu đã nghe chuyện đó từ chính miệng của Hoàng Dự, nhưng dầu gì anh ta cũng là đại diện cho lực lượng phản động do bà Địch cầm đầu nên Hướng Vinh không đặt lời nói của anh ta trong lòng. Nhưng bây giờ, khi nghe câu nói tương tự xuất phát từ người ngoài cuộc với góc nhìn khách quan, dường như nó đã trở thành một điều quy ước mà ai ai cũng ngầm hiểu —— Nhà của Chu Thiếu Xuyên ở Pháp, công việc kinh doanh của gia đình cũng ở Pháp. Hắn đến Bắc Kinh vì mâu thuẫn với bố hắn, nhưng có câu nói cha con làm gì có chuyện thù dai? Dẫu sao cũng là bố con ruột thịt, rồi sẽ có một ngày nào đó những hiềm khích trước đây đều tiêu tan. Và Chu Thiếu Xuyên cũng chẳng thể bỏ mặc cơ nghiệp khổng lồ của gia đình…

Thế nên, sớm muộn gì Chu Thiếu Xuyên cũng phải đi, nó chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…

Cổ họng của Hướng Vinh chợt cồn lên mùi vị chua xót khó nói nên lời, song cậu vẫn duy trì lớp vỏ bọc bình tĩnh, ngay cả vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường. Đàn chị không thấy cậu lên tiếng bèn cười, nói tiếp: “Nhắc mới nhớ, thật ra em họ chị rất OK đó. Lần trước chị hỏi em có bạn gái chưa là vốn định giới thiệu con bé cho em. Tất nhiên con bé cũng khen em đẹp trai, nhưng chắc là không đúng gu. Bởi vậy người ta mới nói, ấn tượng đầu tiên vẫn là ấn tượng quan trọng nhất.”

… Được rồi, xem ra Chu Thiếu Xuyên thật sự bắt mắt hơn cậu nhiều. Đây cũng là sự thật chắc như đinh đóng cột, Hướng Vinh cam lòng nhận thua. Cậu mỉm cười gật đầu, không nói nữa.

“Hay thế này đi, nếu em cảm thấy chưa hỏi người ta mà đã đưa thông tin liên hệ của người ta cho chị là không tốt, vậy chị em mình đổi cách khác nha.” Chị viết một dãy số lên giấy rồi đưa cho cậu, “Đây là số điện thoại của em họ chị, có thể kết bạn WeChat với con bé bằng số này. Em giúp chị đưa nó cho Chu Thiếu Xuyên, còn liên hệ hay không là chuyện của cậu ấy. Nếu cậu ấy thật sự không liên hệ, con bé nhà chị sẽ hiểu thôi.”

Đã nói đến nước này, Hướng Vinh thật sự không còn chỗ để từ chối. Cậu nhận lấy mảnh giấy có số điện thoại trên đó, xem như đồng ý chuyển tin giúp chị em họ.

Cùng lúc đó, cậu ấm vướng vào món nợ đào hoa mà vẫn chưa hay đang ở trong căn hộ trên đường Tam Lí Truân, trò chuyện với một ông chú tóc vàng về những gì họ sẽ hợp tác ở tương lai.

Ông chú đưa cho hắn một tách cà phê đen, đoạn chỉ vào bức bình phong bằng gỗ đàn hương trong căn hộ mình, mỉm cười hỏi bằng tiếng Pháp: “Thế nào? Đẹp nhợ? Có phải rất có phong cách Trung Hoa cổ đại không? Đây là kiến trúc sư tìm giúp tôi ở Phan Gia Viên* đấy. Tôi càng ngày càng thích Bắc Kinh rồi đó.” [6]

[6] Phan Gia Viên: là khu chợ bán đồ cũ lớn nhất Trung Quốc, nơi này mỗi tuần còn có hai ngày chợ quỷ. “Chợ quỷ” là từ chỉ những khu chợ chuyên bán đồ cổ và chỉ họp vào tầm 3, 4 giờ sáng.

Chu Thiếu Xuyên nhếch khoé miệng, ‘đánh chó mà chẳng thèm nể mặt chủ’: “Phong cách trang trí trong căn hộ này chủ yếu là của Nam Mỹ*, không liên quan gì đến Trung Quốc cổ đại. ‘Chú Bánh Mì’, anh bị công ty thiết kế lừa rồi.” [7]

[7] Phong cách thiết kế Nam Mỹ: nhìn chung là khá giống lâu đài, tường trắng, ngói đỏ, kết cấu mộc mạc, hành lang rộng và sân hiên thông thoáng…

Ông chú tóc vàng tên là Brad, một người miền Nam đích thực của Pháp. Từ khi đến Trung Quốc, chú đã được vô số người gọi bằng cái tên ‘Chú Bánh Mì’ vì sự đồng âm của nó.

Dù sao thì nghề nghiệp của chú cũng liên quan đến bánh mì. Brad là một đầu bếp nổi tiếng quốc tế, từng làm việc ở nhà hàng ba sao Michelin* trong khoảng thời gian dài, chuyên phụ trách các món ăn truyền thống của Pháp. Vì chú thích du lịch và tìm hiểu văn hoá ẩm thực trên thế giới nên mới quyết định đến Bắc Kinh, hơn nữa còn dự định ở lại đây phát triển. [8]

[8] Sao Michelin: là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide được khai sinh từ năm 1900. Có thể nói, sao Michelin trong làng Ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong phim ảnh.

Hầu hết người Pháp đến Trung Quốc, cứ mười người thì đã hết tám người chọn sống ở Thượng Hải, nơi có phần giống với Paris —— Cách quy hoạch đường phố tương tự và phong cách theo hơi hướm nước ngoài của Thượng Hải sẽ mang đến cho họ cảm giác thân thuộc hơn khi lựa chọn một Bắc Kinh khác biệt về mọi thứ.

Song Brad đi ngược với ý kiến của số đông, chú thích không khí của Bắc Kinh. Tất nhiên cũng có một lý do khác, Chu Thiếu Xuyên đã mời chú đến đây để hợp tác thành lập nhà hàng Fusion.

“Tôi còn cách nào chứ?” Brad nhún vai, “Ai bảo cậu không chịu thiết kế cho tôi. Nhưng quan trọng là cậu lấy giá cắt cổ, tôi không trả nổi. Vả lại cậu sắp trở thành boss tôi rồi, tôi đâu dám nhờ boss thiết kế nhà cho nhân viên chứ.”

Dừng một chút, Brad hỏi: “Nhưng cậu thật sự tính mở một nhà hàng Pháp trong Temple à? Xung đột văn hoá cỡ này có lớn quá không? Người Trung Quốc bảo thủ, họ chấp nhận được không?”

“Nó phụ thuộc vào cách anh marketing.” Chu Thiếu Xuyên nói, “Tôi đã ký hợp đồng thuê tài sản với chính phủ trong mười lăm năm. Nhà hàng bắt buộc phải kinh doanh thành công, tôi đã cho đẩy mạnh marketing vào giai đoạn trước khi khai trương để thu hút khách hàng. Thế nên dạo này anh đừng đi lung tung, chuẩn bị có ba toà soạn hẹn anh phỏng vấn đấy.”

“Ồ.” Brad cười, “Cậu làm nhanh thật đó. Tôi không lo bên mảng marketing. Cậu thực tập bên công ty của bố cậu rất lâu, ít nhiều gì cũng phải học được mánh lới trong đó. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy rất lạ, ăn đồ Pháp trong chùa miếu? Tôi không tài nào tưởng tượng nổi nếu tôi mở nhà hàng trong nhà thờ sẽ như thế nào, chắc bị Vatican phê bình vì thiếu nghiêm túc?”

Chu Thiếu Xuyên: “Đây là Trung Quốc. Người Trung Quốc chúng tôi không tôn sùng bất kỳ tôn giáo nào, với lại chúng tôi tin con người lấy thức ăn làm đầu. Cả hai điều này đều có thể mang lại sức mạnh cho con người. Nếu cả hai kết hợp, vậy được gọi sự pha trộn chứ không gọi là sự xung đột.”

“Được, vậy cậu có thể nói cho tôi biết cậu lấy cảm hứng từ đâu không?”

Thật ra nó đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ngôi đền mà họ nhắc đến sẽ được tu sửa thành một nhà hàng Pháp có diện tích không lớn, nó nằm trong cùng một con hẻm với khu dân cư nơi Chu Thiếu Xuyên ở, nhưng chẳng biết vì sao nó không được phép mở cửa đón khách mà bị liệt trong danh sách các công trình kiến trúc cần được bảo tồn.

Chính phủ đã bắt đầu thực hiện quy hoạch khu kinh doanh ở mấy năm gần đây, trong quá trình hội nhập bỗng phát hiện một ‘tài năng chưa được khám phá’ nên đã thay đổi điều luật và muốn cho thuê. Nhưng tổng diện tích ngôi đền quá nhỏ, dù làm nhà ở hay xưởng sản xuất cũng có vẻ chật chội nên đăng tin rao vặt đã lâu mà chẳng ai thèm quan tâm. Chu Thiếu Xuyên đã để ý đến chuyện này từ đầu kỳ nghỉ hè, vừa nhìn thấy cơ hội đã đến, hắn lập tức liên hệ với người phụ trách sau khi trở về từ Chiết Giang vào đầu tháng tám. Trải qua mấy lần cò kè mặc cả, cuối cùng hắn đã có quyền sử dụng với mức giá tương đối thấp.

Và một lý do khác, đó chính là vì Hướng Vinh.

Trước đó khi hai người tham quan chùa Linh Ẩn, Hướng Vinh đã nói rằng có rất nhiều ngôi đền ít được biết đến nhưng thật ra nó ẩn chứa vô vàn điều bí ẩn, chẳng hạn ngôi đền Trí Đức bị bỏ hoang gần khu dân cư. Vì không có người trông coi, không thu vé vào cửa nên hồi nhỏ cậu thường đến đó chơi. Mãi sau này cậu mới phát hiện trong đền có rất nhiều bức bích hoạ tinh xảo, trong đó còn có một số từ thời Bắc Nguỵ*, đặc biệt là tượng Phật trên mái vòm và phi thiên* với đường nét tinh xảo mang đậm phong cách tranh tường Đôn Hoàng*, nhưng tiếc là cao quá nên không thể nhìn rõ. [9; 10; 11]

[9] Thời Bắc Nguỵ: là một triều đại thời Nam Bắc triều trong lịch sử Trung Quốc. Sự kiện đáng chú ý nhất của triều đại này là việc thống nhất miền bắc Trung Quốc năm 439.

[10] Phi Thiên (飞天): là Apsara (một dạng tiên nữ trong Ấn Độ giáo và thần thoại Phật giáo. Tiếng Việt thường gọi là nữ thần hay tiên nữ) trong các bức tranh bích họa và tác phẩm điêu khắc của các hang động Phật giáo ở Trung Quốc, họ cũng có thể được miêu tả là vũ công hoặc nhạc công. Ở Trung Quốc, người ta gọi là Phi Thiên.

[11] Tranh tường Đôn Hoàng: Di sản văn hoá thế giới Hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng (Cam Túc). Những bích hoạ phần lớn đều mang đề tài Phật giáo kết hợp với truyền thuyết và nhân vật lịch sử.

Lúc đó Chu Thiếu Xuyên ghi toàn bộ lời nói của Hướng Vinh vào lòng, và cậu đã vô hình trung khiến hắn vững tin hơn vào quyết định thuê ngôi đền nhỏ này. Hắn sẽ dùng hai tháng để trang hoàng trước, sau đó đến sinh nhật của Hướng Vinh vào ngày mười tháng mười, hắn sẽ tặng cậu bức bích hoạ trên mái vòm như một món quà sinh nhật. Và cho đến khi nhà hàng đi vào hoạt động, có lẽ hắn và cậu sẽ có một bữa tối lãng mạn đánh dấu mối quan hệ của hai người, nhỉ?

Nghĩ đến kế hoạch mà mình đang dày công chuẩn bị, Chu Thiếu Xuyên mỉm cười: “Một người bạn đã giới thiệu và truyền cho tôi rất nhiều cảm hứng.”

Trông thấy nụ cười thần bí đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt hắn, Brad tò mò muốn chết, song chưa kịp mở miệng hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

“Một partner kiêm bạn cũ của cậu tới rồi.”

Nói đoạn, Brad ra mở cửa, một mỹ nữ cao gầy tức khắc bước vào.

“Đã lâu không gặp, Joyce.”

Mỹ nữ tên Joyce và Brad trao nhau nụ hôn má theo cách chào hỏi đặc trưng của Pháp. Cô đưa mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên đã đứng dậy, dang tay và nói bằng tiếng phổ thông một cách trúc trắc: “Hey boy, cậu không lễ phép tí nào, sao không chào tôi?”

“Hiện tại đang ở Bắc Kinh.” Chu Thiếu Xuyên nhướng mày cười, “Ở đây không thịnh hành kiểu chào hỏi như vậy, lấy tay về đi.”

“Sao cậu nhập gia tuỳ tục nhanh thế? Uổng công tôi bay từ Thượng Hải tới đây, còn mang theo hai chai rượu vang cậu thích nhất, vậy mà cậu dám tỏ thái độ với tôi!”

Cả ba trêu chọc nhau thêm vài câu, sau đó Brad về trước vì có hẹn riêng, còn Joyce thì có chuyện cần bàn với Chu Thiếu Xuyên nên ở lại. Chờ đến khi bàn bạc xong xuôi, hai người ghé thăm nhà hắn rồi ăn tối cùng nhau.

Đỗ xe bên cạnh bồn hoa nhỏ dưới lầu, Chu Thiếu Xuyên xuống xe khoá lại, đoạn nhìn đồng hồ: “Lên trước đi. Đợi bạn tôi về, tôi hỏi cậu ấy có muốn ăn tối với mỹ nữ không. Nhưng nếu cậu ấy đi thì đừng nhắc đến vụ làm ăn của chúng ta.”

Joyce tò mò liếc hắn: “Thần bí gớm? Chẳng lẽ cậu sợ thất bại à? Được, dù sao chị đây cũng không ngại làm quen thêm một người. Nhưng, cậu ấy đẹp không?”

Chu Thiếu Xuyên không do dự dù chỉ một giây: “Chắc chắn rồi, đẹp trai hơn tôi.”

Joyce ồ lên: “Thì ra cậu cũng có lúc tự nhận mình kém hơn người khác hả? Tôi thật sự tò mò rồi đó, Xuyên à!”

Joyce đảo mắt nhìn xung quanh: “Khu dân cư này trông rất hay, nó giống mấy kiểu nhà thường thấy trong phim tài liệu, cũng khá giống với mấy ngôi nhà Đông Âu trước kia.”

“Đừng nhìn bậy, cũng đừng đánh giá bừa.” Chu Thiếu Xuyên thật lòng muốn đá cô bay lên lầu, “Làm một vị khách rụt rè ngại ngùng giùm đi.”

“Nè, cậu vừa phải thôi nha!” Joyce vỗ nhẹ vào ngực hắn, chợt nói, “Ê! Hướng một giờ có trai đẹp thật kìa!”

Chu Thiếu Xuyên nhìn về phía xa xa. Trước khi Joyce cất tiếng, hắn đã biết trong bán kính vài mét, ngoài hắn ra cũng chỉ có một trai đẹp duy nhất ——

Hôm nay, Hướng Vinh mặc một chiếc áo phông mỏng màu kaki, quần joker bằng vải thô cùng màu, dưới chân là đôi ủng quân đội chống nước cổ cao màu nâu nhạt. Một tay cậu đút túi, vóc người dong dỏng cao, nhịp bước phóng khoáng đang đi về phía họ.

Vừa mới tiến lại gần, Chu Thiếu Xuyên đã phát hiện khuôn mặt trai đẹp kia có vẻ mất tự nhiên. Chỉ là Hướng Vinh không nhìn hắn mà thay vào đó nhìn Joyce, dường như có điều gì đó rất lạ thoáng qua đôi mắt cậu. Phút chốc sau, cậu bỗng cụp mắt xuống.

Hết chương 36

Q: Mấy chỗ bản raw chêm tiếng Anh mình cũng giữ nguyên nhé. Kiểu cũng là mấy từ thông dụng thôi hà (‘• ω •’) Với cả mai 11/11 mình đăng hai chương nhân dịp ngày đẹp quá chừng luôn ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN