Một đêm mê loạn: Vợ yêu mê người thật không muốn rời
Chương1:hạ dược
Nhẹ gần lên một tiếng, Tấn Nguyệt Lan cắn răng chịu đựng. Mặt cô đỏ bừng, toàn thân nóng gian. Cố gắng mở rộng áo phông ra cho mát, trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Tay cô không ngừng cào rách khuôn mặt , lớp da mặt nhân tạo do tự mình làm bị bong tróc, để lộ khuôn mặt tuyệt trần. Khuôn mặt cô gọt đẽo tinh tế, môi hồng bị cô cắn ứa máu trở nên ướt át. Sống mũi cao ráo thon gọn, làn da trắng mịn mượt mà như lông tơ. Hai má bị hạ dược mà đỏ ửng, mái tóc rối bời tuỳ ý buong xoã. Áo phông trắng lấp ló xương quai xanh. Quần bò rách gối . Trông bộ dạng cô cực kì mê người , gọt mồ hoi lăn đai trên má trượt xuống cằm nhỏ thon gọn.
Chính cô cảm thấy lúc này mình thật nhục nhã mang tiếng là một đặc công khét tiếng mà bị chị mình hạ dược không biết. Lại gầm nhẹ một tiếng:”Chết tiệt”. Sao ai lại chốt hết cửa lại thế này, đúng lúc đó cô lại mở được một cánh cửa. Do bị truy đuổi từ nãy đến giờ cô cũng canh kiệ sức lực rồi.Vừa mở cửa phát cô bổ nhào vào luôn.
Cửa như có ai đó bỗng đóng sầm vào. Tròng phòng tối om, mượn chút sức lực cỏn con còn lại cô chống tay tựa lưng lên cửa. Quan sát mọi vật xung quanh, ánh trăng sáng len lỏi qua khe cửa sổ cô đánh giá mọi vật. Từ đồ vật đến cách sắp xếp , bố trí các đồ vật cũng đủ cho thấy căn phòng này cũng thuộc cho tầng lớp quý tộc rồi, xa xỉ quá đi, … Trong lòng thấm mắng mộ tiếng, cô quay lại nhìn người đàn ông đối diện.
Anh ta đang nhắm mắt dưỡng thần, mượn chút ánh sáng ít ỏi cô nhìn rõ từng khớp xương của anh ta, ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên, làm da nhẵn bóng như được thao một lớp phấn, môi đỏ ửng tự nhiên không cần tô son, anh ta bắt chéo chân tay chống lên bàn đầu lấy đó làm điểm tựa mà đặt lên, do ánh sáng quá mập mờ nên cô chỉ nhìn được nửa dưới của mạt anh ta mà không nhìn được nửa trên, quan trọng chính là cái khí chất mà anh ta toát ra, đủ cho thấy anh ta là một người giàu khủng khiếp rồi.
Như ma xui quỷ khiến, cô tiến lại gần anh ta, tay bất giác mân mê khuôn mặt anh. Âu Dương Hạo vốn đang dưỡng thần bất ngờ mở mắt khiến cô giật mình mà dụt tay lại. Đón nhận ánh mắt sắc bén của anh khiến cô sợ hãi mà lụi lại vài bước. “Có lẽ cô chạm vào anh là một sai lầm”, trong đầu cô cảnh báo nguy hiểm cô theo bản năng chạy đi.
Nhưng đã muộn, một vang tay thô giáp đã vòng lấy eo cô siết mạnh ném cô lên giường. Cô thân thể nhanh nhẹn vừa ném xuống lập tức bật dậy nhưng anh vẫn nhanh hơn ghìm chặt cô xuống giường. Cô cùng vậy mạnh mẽ nhưng dù cô có là đặc công thì cũng không bằng thể lực đàn ông , anh kẹp chặt cô dễ dàng như siết một con vật.
Anh dùng lực sẽ toạc áo sơ mi của cô ra, cô nước mắt đanf dụa cầu xin anh:”Xin anh, xin anh mà.. Đừng làm như vậy”
Anh lạnh lùng nhìn cô, hơi thở lạnh băng phả lên cổ cô:” Muộn rồi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!