Một đoá hoa trắng
Chương 4
Có phải những lời nói như vậy ở ngoài phố ngày càng nhiều không? Việc nàng bị bỏ lại một mình vào đêm tân hôn đã lan xa đến tận đâu rồi? Huống hồ ngày thứ hai nàng đến đây đã có nô tì bị đuổi khỏi phủ. Vì nàng. Ngoài đó người nhiều như vậy, nàng bước ra ngoài chắc chắn sẽ xôn xao náo loạn một trận.
Lăng Nguyệt thoát khỏi lời nặng nhẹ của thân sinh phụ mẫu ở Bạch Sa Quốc, đến đây cũng không muốn bị những lời thị phi làm phiền lòng. Đối mặt với nhiều người xì xào bàn tán mình như vậy, nàng chỉ sợ giới hạn của bản thân chịu không nổi, lại thêm ưu tư. Cho nên nàng mới ở trong phủ bất kể ngày tháng như vậy.
Cho đến một ngày, Lăng Nguyệt bị đánh thức từ rất sớm bởi những tiếng ồn ào của đám tì nữ. Bình thường trong phủ rất yên tĩnh, rất thanh bình, sao hôm nay lại náo nhiệt như thế? Cũng không nghe thấy A Mặc, thị vệ thân cận của Phong Thần, ra trấn áp.
Có lần nàng đã hỏi nô tì tại sao trong phủ lại không có tổng quản, những người đó đều nói tổng quản trước kia tham quyền tham tiền, chọc giận vương gia. Người đó đã bị vương gia nhà họ ‘xử lí’, biến mất trong vòng một đêm. Từ đó cũng không ai dám đề cập đến việc có tổng quản nữa, mọi việc trong phủ đều đổ hết lên vai A Mặc.
“Dung nhi, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Chủ tử, là Ngũ vương gia đến phủ.”
“Ngũ vương gia?”
Nàng không biết là vẫn còn có Ngũ vương gia. Hôm đại hôn ngoài người thành thân với nàng là Tam vương gia, Chính điện có phu thê Đại vương gia, một nhà Nhị vương gia thê thiếp đông đủ, còn Tứ vương gia vì sức khoẻ không cho phép nên đã vắng mặt. Vị công công nọ cũng không nói là Ngũ vương gia cũng vắng mặt!
“Vâng, các nô tì nói Ngũ vương gia và Tam vương gia không có cùng mẫu thân nhưng Tam vương gia được chỉ định dạy chữ cho ngài ấy nên cũng lui tới thường xuyên. Trước khi chủ tử đến, Ngũ vương gia phải viếng mộ mẫu thân nên không thể tham dự lễ đại hôn.”
“Ngũ vương gia đến có cần ồn ào náo loạn như vậy không?”
“Chuyện này … Nô tì nghe nói Ngũ vương gia mất mẫu thân từ nhỏ, không ai chú ý đến, ở đây cũng chỉ nghe lời của Tam vương gia, nhưng người lại bận trăm công nghìn việc, không thể để mắt tới Ngũ vương gia cả ngày. Cho nên … “
“Cho nên có chút vô pháp vô thiên rồi.”
Đến đây nàng cũng có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Một đứa nhỏ tội nghiệp muốn gây sự để được chú ý.
“Được rồi, ngươi đem y phục qua đây.”
“Vâng.”
Không ngoài dự đoán, Ngũ vương gia Ngũ đệ đang làm trời làm đất, ra oai làm vẻ với mấy nô tì. Đám nô tì quỳ rạp dưới đất, còn có một chén trà bị đập vỡ đang yên vị trên sàn. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như vậy, lại không được dạy dỗ tốt.
“Các ngươi lui cả đi.”
Lăng Nguyệt cất tiếng.
Bé con đó lập tức liếc mắt nhìn nàng.
“Tạ vương phi. Tạ vương phi.”
Những tì nữ nghe được đều mừng như bắt được vàng. Ai cũng đều đi nhanh hơn chạy ra khỏi nơi đó.
“Ngươi là ai?”
“Trong Tam vương phủ, ngoài Tam vương gia ra người đoán xem ai có quyền nhất?”
“Ngươi? … Không phải là vương phi vừa được gả đến chứ?”
“Là ta. Xin thứ lỗi đã nghênh tiếp trễ, Ngũ vương gia.”
Lăng Nguyệt nghiêng người, hành lễ với một đứa trẻ chỉ hơn nửa tuổi mình hai ba năm.
“Xem như ngươi biết điều, ta đã đến đây nửa canh giờ mà bây giờ mới có mặt. Đám nô tì còn dâng loại trà thứ phẩm, ngươi xem lại ngươi làm chủ tử kiểu gì?”
“Trà thứ phẩm?”
“Đừng tưởng ta không biết, các ngươi dám đem lá trà nhất phẩm trộn cùng lá trà thứ phẩm đem pha cho ta.”
“Dung nhi, ngươi lấy lá trà trên sàn đem qua đây.”
“Vâng.”
Dung nhi lập tức tiến lại nhặt lá trà, mặt của bé con có chút lấm lét nhìn theo. Lăng Nguyệt cảm thấy nếu như được dạy dỗ tốt, Ngũ vương gia sẽ là một đứa trẻ đáng yêu đến mức nào.
“Chủ tử.”
“Lá trà vẫn còn cứng, rõ ràng là vừa cho vào. Đứa trẻ này thật là …”
“Bình thường ai là người ở cạnh Ngũ vương gia?” Lăng Nguyệt lãnh đạm lên tiếng.
“Hỏi thừa, đương nhiên là thân cận của ta.”
“Vậy sao? Ngươi đâu, đem hết thân cận của Ngũ vương gia … đánh gãy tay cho bổn vương phi.”
“Này … Ngươi có phải là nghe nhầm rồi không? Rõ ràng người của ngươi pha trà, sao lại đánh người của ta?”
Thân cận của Ngũ vương gia bắt đầu la lên đau đớn, chẳng qua cũng chỉ là vài cung nữ và thị vệ, còn có nhũ mẫu. Mẫu thân của bé con thất sủng, lại mất sớm, trong cung chỉ có bọn họ chịu đựng ở lại chăm sóc. Cho nên bé con có hư hỏng ra sao, cũng sẽ không để họ chịu thiệt.
“Ngũ vương gia, tất cả các lá trà trong Tam vương phủ đều được sàng lọc nghiêm ngặt, loại lá trà thế này chưa từng xuất hiện trong phủ, đem vào cũng không đem được, sao có thể đưa cho người uống?”
Tiếng la hét vẫn tiếp diễn.
“Nãy giờ chỉ có bọn họ, nô tì của phủ và ngài. Ta không dám nghi ngờ Ngũ vương gia, chỉ có thể nghi ngờ bọn họ. Người sẽ không tiếc lũ hạ nhân dám trêu chọc xem thường chủ tử như vậy đúng không?”
“Nhưng mà việc đó không phải họ làm, ngươi thả bọn họ ra đi.” Bé con đã nôn nóng chạy đến cửa muốn ra ngoài, nhưng đã bị Dung nhi nhanh tay ngăn lại.
“Không phải bọn họ? Hạ nhân xem thường chủ tử như vậy Ngũ vương gia còn bao che cho họ sao?”
“Ta không có.”
“Ồ? Vậy sao người biết không phải họ làm?”
“…”
“Nói như vậy, ý của Ngũ vương gia là ngài biết kẻ thực sự làm lẫn lá trà?”
“Ta … Ta không biết …”
“Ngài không biết, sao có thể khẳng định là không phải bọn họ?”
“Ta …”
“Người đâu, đánh mạnh hơn nữa. Đem tay thối của lũ hạ nhân đó phế cho bổn vương phi.”
“Đừng!”
Bé con thực sự đang sợ rồi.
Nhưng tiếng đau đớn cùng roi vọt vẫn chưa từng dừng lại.
“Người không được mềm yếu như vậy, chỉ là trừng trị một đám hạ nhân …”
Nàng còn chưa dứt lời, bé con Ngũ vương gia đó đã nóng nảy xen ngang.
“Ngươi biết gì mà nói, bọn họ không phải là hạ nhân. Nữ nhân độc ác, mau thả bọn họ ra. Ta nhận, ta nhận lỗi không phải được rồi sao!”
“Nhận lỗi? Ngài có lỗi gì Ngũ vương gia?”
Lăng Nguyệt nở nụ cười hài lòng, bé con Ngũ vương gia không đấu lại nàng đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!