Một đoá hoa trắng
Chương 3
Tam vương phủ không phải nơi ồn ào, trong phủ ngoài tiếng lá cây xào xạc thì cũng chỉ là tiếng bước chân của nô tì, thị vệ. Nhưng khi nàng vừa bước vài bước qua cửa phủ đã nghe giọng chanh chua của một nô tì, mà người trong lời nói đó không ai khác chính là Bạch Ánh, thân phận hiện giờ của nàng.
“Ta nói cho mấy người nghe, vương phi chỉ là hữu danh vô thực, vương gia căn bản là không thích ả. Đêm tân hôn còn khiến vương gia không muốn ở chung phòng chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì.”
“Ngươi đang nói ta sao?”
“Vương … vương phi …” Nô tì khi nãy vừa lớn miệng lật đật quay đầu, nhưng trên mặt không có nét gì là sợ hãi, chẳng qua chỉ là giật mình.
“Là ta. Khi nãy ta vừa mới nghe thấy ngươi đang bàn tán về ta à?”
“Thì … thì sao? Ta không sợ cô. Một con tin làm vương phi thì có gì mà đáng sợ. Chỉ là món đồ bị chính cha mẹ bán đi còn ở đó ra oai gì chứ?”
“Nói đủ chưa?”
“Chưa đủ đó. Cô thì tính là gì chứ, nói bao nhiêu cũng không đủ.”
“Tiểu Vu, cô đừng nói nữa.” Một vài nô tì đứng đó cũng cảm thấy sốt ruột thay. Dù nàng chỉ mới được gả vào phủ, nhưng mà nàng vẫn là chủ tử của bọn họ.
“Đừng nói cái gì chứ! Tam vương gia của chúng ta là vương gia xuất chúng nhất, tài giỏi nhất trong các vị vương gia, cơ hội được lập làm trữ quân rất cao. Cô là ai mà có thể làm vương phi chứ? Cô sao có thể xứng với vương gia được?”
“Ồ? Vậy ngươi cho rằng là ai xứng? Ngươi?”
“Dù sao cũng không phải là cô.”
“Vị trí này ta xứng hay không không đến lượt ngươi quản. Dù là trước kia hay hiện tại, thân phận của ta đều cao hơn ngươi.” Lăng Nguyệt tiến lại, ghé sát mặt mình lại gần, nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Vu. “Với thân phận của ngươi, lại dám nói chuyện với ta như thế?”
Nô tì tên Tiểu Vu lập tức cảm thấy chột dạ. Vị vương phi này, không phải tối hôm qua còn rất cam chịu nhẫn nhịn hay sao? Sao hiện tại, lại có thể đáng sợ đến thế? Ánh mắt thâm sâu khó đoán, thật sự không biết giây tiếp theo nàng sẽ làm gì!
“Ta không ở phủ một lúc, lập tức có loạn sao?”
Tiếng của Phong Thần đột nhiên vang lên phía sau Lăng Nguyệt. Không biết vì lí do gì, Tiểu Vu khi thấy hắn lại mừng rỡ như thấy vàng. Còn Lăng Nguyệt nàng thì vẫn bình tĩnh, chậm rãi quay lưng lại nhìn hắn.
“Không phải chàng nói hôm nay không về phủ sao?”
“Để quên một thứ đồ, quay về một lát lại đi.”
“Vậy sao?”
“Vương gia, ngài cứu nô tì. Vương phi đột nhiên nổi giận, cũng không biết sẽ làm gì nữa. Xin ngài cứu nô tì., xin người cứu nô tì.” Tiểu Vu quả thật có tố chất của hồ ly tinh, vừa mới chột dạ được một lúc, thấy Diệp Phong Thần lại lập tức oà lên nức nở.
“Vương phi nổi giận? Sao thế?” Mắt hắn chỉ nhìn nàng, mặt không đổi sắc, hoàn toàn không chú ý đến nô tì mặt mũi mếu máo ở dưới thân.
“Có vài người chỉ vì thấy ta mới đến, không được vương gia nhà họ sủng ái, liền biến ta thành ngang hàng với bọn họ rồi.
“Ồ? Có chuyện này sao?” Hắn liếc xuống Tiểu Vu đang khóc lóc.
“Nô … nô tì không có, vương gia, ngài phải tin nô tì, nô tì thực sự không có.”
“Ngươi là đang nói ta vu khống ngươi?”
“Vương phi, sao người lại như vậy, nô tì thực sự không có. Sao nô tì dám làm như thế?”
Lăng Nguyệt nàng vẫn không tức giận, dường như thể loại người thế này không phải xa lạ với nàng. Chỉ có đám nô tì đứng ở đó cũng không dám tin Tiểu Vu lại như vậy. Bình thường họ chỉ thấy Tiểu Vu có chút hống hách, nhưng bộ dạng hiện tại thì quá sức tưởng tượng rồi!
“Xem ra hai người không hợp nhau rồi. Người đâu, đánh một trăm hèo, đuổi ra khỏi phủ.”
Hắn lạnh lẽo ra lệnh, nô tì tên Tiểu Vu lập tức bị lôi đi, miệng không ngừng gào thét, hết van xin thì là chửi rủa.
“Này, không phải hơi quá rồi sao?” Lăng Nguyệt dù bị nữ nô đó xem thường, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhân, một trăm hèo là quá nhiều rồi!
“Tam vương phủ không có thể loại xem thường chủ tử, các ngươi nghe rõ chưa?”
“Vâng, vương gia.”
“Vương gia …” Nàng gọi hắn.
“Không phải đã giải quyết xong rồi sao?”
“Tha cho Tiểu Vu đi.”
“Ồ?”
“Ta vừa đến ngày thứ hai, không muốn gây chú ý.”
“Không kịp nữa, lời ta đã nói không thể thu hồi.”
“Nhưng …”
“Không cần nói nữa.”
Hắn cất bước rời khỏi, ngang qua người nàng.
“Đúng rồi, từ giờ nàng hãy gọi ta là Phong Thần đi, nếu không họ lại nói phu thê chúng ta không hoà hợp.”
“…”
Nàng quay lưng nhìn theo bóng lưng của hắn đang rời khỏi. Nàng không để tâm gọi hắn là gì, người ngoài nói thế nào cũng nàng cũng không liên quan. Thứ đang khiến nàng chú ý hiện tại chỉ có Tiểu Vu đang bị phạt một trăm hèo ngoài kia, sao cô ấy có thể chịu nổi! Dù nàng là chủ tử, dù nàng là bị Tiểu Vu hạ thấp, một nô tì cũng tính là một mạng người đang sống sờ sờ! Làm sao chỉ vì vài lời nói lỗ mãng đã bị phạt một trăm hèo! Lăng Nguyệt nàng biết cảm giác bị đòn roi, cũng không muốn thấy bất kì ai chịu đựng giống nàng ngày trước!
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Dung Nhi lớn tiếng với đám thị vệ đang chắn trước mặt Lăng Nguyệt.
“Vương phi thứ tội, vương gia đã nói, hình phạt đã ban ra bất kì ai cũng không được phép dừng lại.”
Lời nói ý tứ rất rõ ràng, nàng có là vương phi chăng nữa cũng không thể cứu, chỉ còn có thể trở về phòng mà nghe tiếng Tiểu Vu đau đớn ngoài sân.
“Dung Nhi, ngươi lấy một ít ngân lượng cho Tiểu Vu đi, tìm thêm đại phu cho cô ấy, tiền dược liệu thuốc thang cứ trả cho cô ấy.”
“Chủ tử, cô ấy vừa nãy đã sỉ nhục người …”
“Chuyện đó ta không để tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên ta bị như thế.”
“Nhưng khi nãy người …”
“Khi nãy ta chỉ muốn doạ cô ấy để sau này có thể sống yên ổn thôi, không có ý định phạt nặng như vậy. Ngươi đem đồ cho Tiểu Vu đừng nói là của ta.”
“Được.”
Thời khắc này Lăng Nguyệt mới nhớ đến, Diệp Phong Thần chính là người dẫn đầu đội quân đánh chiếm Bạch Sa quốc của nàng. Chuyện như thế này ở trong phủ có phải là rất thường xuyên hay không? Nếu như nàng không cẩn thận, một ngày nào đó hắn có thể sẽ đem nàng xử tử chỉ với một lời nói lạnh lùng như lúc hãy đối với Tiểu Vu?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!