Một đoá hoa trắng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Một đoá hoa trắng


Chương 2


Hôm nay nàng vận y phục màu lục nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản nhưng vẫn toả ra khí chất của một vương phi. Đó là thứ mà các cô nương ngoài kia dù có ăn mặc loè loẹt ra sao, phấn son lố lăng thế nào cũng không thể sánh được.

Diệp Phong Thần chờ nàng ở cửa phủ, gương mặt cũng không khác hôm qua là bao. Hắn nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái rồi lên xe ngựa, nàng cũng được đỡ lên xe. Dung nhi không được ngồi cùng nên chỉ có nàng và hắn ngồi chung như vậy. Hắn không nói, nàng không nói, cả hai cứ im lặng như vậy, thật không thể căng thẳng hơn.

“Vương gia.”

Hắn nhìn nàng.

“Chàng có để ý cô nương nào không?”

“Sao vậy?”

“Không có gì. Ta chỉ muốn nói, nếu như chàng vì cưới ta mà bỏ lỡ nhân duyên của mình thì thật đáng tiếc. Ta sẵn sàng nạp trắc phi cho chàng. Chàng có thể yêu cô ấy, sủng cô ấy đến thế nào, ta cũng đều không quản.”

“Còn nàng?”

“Ta ngay cả một đoạn nhân duyên cũng không thể nối được, cũng không còn gì để hi vọng nữa.”

“Nàng không thấy thiệt sao?”

“Một con tin được sống làm Tam vương phi như ta không còn yêu cầu gì hơn cả.”

“Hoàn toàn không có yêu cầu gì?”

“Chỉ cần không làm phiền cuộc sống an nhàn của ta, ta đều không để ý.”

“Ta không gấp, chuyện lập trắc phi hãy đợi một thời gian nữa.”

“Được.”

Có lẽ trên thế gian này cũng không còn người thứ hai như nàng. Ngoài mẫu nghi thiên hạ hậu cung hơn ba ngàn giai lệ, ai lại sẵn sàng nhường chồng cho tiểu tam? Lại nói nàng đường đường còn là một công chúa. Mà cũng không đúng, nếu như Phong Thần để ý người ta trước khi cưới nàng, thì không phải nàng là tiểu tam hay sao? Phải, cho dù thế nào nàng cũng không có quyền trói buộc con người này, Tam vương gia có nhiều thê thiếp cũng không phải chuyện lạ.

Hoàng cung không đông người như hôm qua, nhưng bầu không khí vẫn cứ ngột ngạt trịnh trọng như vậy.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu.”

“Bạch Ánh thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân.”

“Tạ phụ hoàng, mẫu hậu.”

“Tạ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”

“Bạch Ánh, hôm qua không phải con đã được cưới hỏi đàng hoàng qua cửa Tam vương phủ rồi sao? Sao hôm nay lại gọi bọn ta như vậy?” Hoàng thượng tỏ vẻ thú vị nhìn nàng.

“Bạch Ánh cho rằng đó chỉ là những lễ tiết bên ngoài, quan trọng hơn là sự công nhận trong lòng hoàng thượng và hoàng hậu nương nương. Cho nên nếu như con chưa được hai người thực sự công nhận, con sẽ không đổi xưng hô đâu ạ.”

“Đứa trẻ này thật làm người khác mở rộng tầm mắt. Nhưng có điều, nữ nhân có thể khiến ta hài lòng không phải đơn giản. Ngươi nghĩ bản thân có khả năng sao?” Hoàng hậu phát ngôn không chút kiêng dè.

Điều này không nằm ngoài dự đoán của nàng. Ánh mắt của hoàng hậu ở Chính điện ngày hôm qua cũng ghét bỏ nàng giống như vậy, hoàn toàn là cố ý để lộ ra trước mắt mọi người. Câu nói vừa nãy, Lăng Nguyệt nàng chỉ để thăm dò, quả nhiên không sai, vị hoàng hậu kia chính là nhìn nàng không thuận mắt.

“Bạch Ánh không dám, mong hoàng hậu nương nương chiếu cố.”

“Không dám? Dám hay không không phải ngươi nói là được. Hiện tại đã được gả sang Hoàng Diệp Quốc rồi, ngươi sẽ không còn là công chúa cao cao tại thượng mà tuỳ ý tuỳ tâm nữa. Ngươi là Tam vương phi của Hoàng Diệp Quốc, là con dâu thứ ba của Diệp gia, từ bây giờ ta không muốn mất mặt vì ngươi, nghe rõ chưa?”

“Tạ hoàng hậu nương nương chỉ điểm, lời dạy của người Bạch Ánh sẽ luôn ghi nhớ.”

“Được rồi được rồi, nàng không cần nghiêm khắc quá. Thời gian còn nhiều, ta từ từ dạy.”

Hoàng hậu không nói gì, vẫn nhìn chăm chăm vào Bạch Lăng Nguyệt. Chuyện mẹ chồng nàng dâu thế gian không hiếm gặp, nhưng hoàng thất lại là chuyện khác. Hoàng thượng nhìn ra hoàng hậu không thuận mắt Lăng Nguyệt bởi nàng chỉ là công chúa của một nước nhỏ, vốn không xứng với Diệp Phong Thần chiến công hiển hách, tiếng tăm lẫy lừng.

Nhưng chỉ cần một ánh mắt, người đã biết nàng không phải một nữ nhân tầm thường. Những công chúa tiểu thư yểu điệu son phấn ngoài kia căn bản là không sánh kịp với Lăng Nguyệt. Cho dù nàng cũng nết na dịu dàng, cũng không phải dáng vẻ yểu điệu mềm yếu.

“Ánh nhi, con mới tới, những điều không biết cứ hỏi Phong Thần đi. Hôm nay như thế là đủ rồi.”

“Vâng, Bạch Ánh cáo lui.”

“Nhi thần cũng cáo lui.”

Nàng vẫn duy trì dáng vẻ của mình mà rời đi cùng Tam vương gia nhà nàng. Hắn đi trước, nàng theo sau, khoảng cách chỉ hơn kém nhau chính xác một bước chân. Ánh mắt của hoàng hậu vẫn dõi theo nàng không rời, người cũng nhìn ra được nữ nhân này quả thực không giống một công chúa tiểu thư khuê các bình thường. Có điều người là nhìn không ra điều này rốt cuộc có lợi hay có hại, cho nên cứ bày ra bộ mặt nghiêm trọng như vậy.

Vừa bước ra khỏi Chính điện, nàng lại bất chợt nhìn lên bầu trời, thật yên bình. Chỉ mong tương lai của nàng cũng như thế.

“Nàng đang dự tính gì à?”

“Không có.”

“Không có? Nàng tưởng ta sẽ tin sau khi chứng kiến nàng nói chuyện với họ sao?”

“Cách nói chuyện của ta có gì không ổn sao?”

“Cách thức thì không, nhưng ý tứ thì có.”

“Ồ? Sao Tam vương gia lại nghĩ như vậy?” Nàng không nhìn hắn, một mực nhìn ngắm sắc trời.

“Ta cũng không phải kẻ ngốc. Con dâu đã rước vào cửa lại còn không muốn đổi xưng hô, lần đầu tiên ta được tận mắt chứng kiến.”

“Chàng cũng biết lí do ta ở đây làm chính phi của chàng, một thân một mình, không thân không thích, cùng lắm ta cũng chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày. Vừa nãy chỉ là muốn xem một chút cảm nhận của hai người ấy đối với ta mà thôi.”

“Dò xét cả hoàng thượng lẫn hoàng hậu sao? Gan của nàng cũng lớn quá đó.”

“Chàng yên tâm, ta không phải có mưu sâu kế hiểm gì đâu. Chỉ là một chút chuyện “mẹ chồng nàng dâu” thường thấy trong thiên hạ thôi, chỉ là không phải người bình thường như bọn họ.”

“Tốt nhất là nên như vậy.”

Nàng chỉ mỉm cười.

“Hôm nay ta không về phủ, nàng quay về trước đi. Tiền tài trong phủ nàng tuỳ ý sử dụng.”

“Không sợ ta tiêu hết của chàng sao? Nữ nhân đã tiêu tiền thì không phải chuyện đùa đâu.”

“Ta nuôi nổi, không cần lo cho ta.”

“Được.”

Lăng Nguyệt cất bước rời đi, hắn vẫn đứng ở đó mà nhìn theo bóng lưng của nàng. Một nữ nhân nhỏ bé nhưng tâm lại phức tạp không nắm nổi. Gả sang nước địch vẫn bình tĩnh, bị bỏ rơi trong đêm tân hôn vẫn không kêu ca hay nổi giận. Rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ điều gì?

“Vương gia, người thật sự không sợ vương phi sẽ …”

“Không sợ. Người như nàng ấy, chắc chắn sẽ có thể hiểu tuỳ tiện tiêu sạch tiền của ta thì bản thân sẽ ra sao. Vả lại ngươi nói xem, tiền ta nhiều như vậy, còn sợ sẽ hết sạch trong tay một nữ nhân sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN