Một đoá hoa trắng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Một đoá hoa trắng


Chương 1


Từ tờ mờ sáng, sắc vải hỉ nhuộm đỏ cả một bầu trời, khắp kinh thành đều rộn ràng tiếng pháo hoa, kèn trống. Hôm nay chính là ngày công chúa duy nhất trong lòng họ, Bạch Ánh, xuất giá cầu thân. Người từ khắp nơi đều ùa ra đường lớn tham gia náo nhiệt.

Trên kiệu lớn, tân nương tử áo hoa trâm cài trang điểm mỹ lệ chỉ tĩnh lặng nghe đám đông hò reo, chúc phúc, còn có cả những lời biết ơn. Nàng lấy thân phận của tỷ tỷ cầu thân được dân chúng tung hô như vậy, nếu như đổi lại nàng lấy thân phận thực sự là Bạch Lăng Nguyệt xuất giá, liệu nàng có thể được ngồi kiệu mười tám người khênh, đường hoàng trống kèn như thế không? Nàng khẽ cười, nụ cười buồn bã đến đáng thương. Nàng biết, những thứ này nàng không dám nhận, cũng không nhận nổi, tất cả đều là mọi người đang dành cho tỷ tỷ, không phải nàng.

*Tỷ tỷ, hôm nay muội xuất giá, tỷ sẽ chúc phúc cho tiểu Nguyệt đúng không?*

Tiến vào Hoàng Diệp Quốc, nàng nghe rõ những tiếng xì xào bàn tán bên ngoài kiệu. Những lời đó nếu không phải là bàn tán về dung mạo, tư sắc của nàng thì cũng là những tiếng ghen tị của các tiểu thư nhà nào đó. Xem ra Tam vương gia là người không tồi trong mắt họ, nhưng người đó liệu có tốt với nàng không?

Kiệu hạ ở Hoàng cung, ở đó đã có một nam nhân vận hỉ phục đợi sẵn. Hắn tiến lại đá kiệu, Dung nhi đỡ nàng xuống rồi lùi về sau. Hai người vận hỉ phục đỏ rực cùng tiến vào Chính điện. Ngoài người của Hoàng thất lộng lẫy đứng trên điện, còn có các quan đại thần nghiêm chỉnh đứng hai bên lối đi, ánh mắt như đang dò xét nàng. Nhưng mỗi bước đi của nàng không những mềm mại uyển chuyển mà còn toát lên sự nhã nhặn, thanh cao hiếm có. Dáng vẻ của Lăng Nguyệt khiến đám người ở Chính điện đều không thể rời mắt.

Hoàng đế và Hoàng hậu lần lượt ban phúc, Lăng Nguyệt lạy tạ ơn cùng người bên cạnh, động tác thuần thục không chút sai sót. Điều này càng khiến tất cả thêm bội phục bởi nghi thức cả hai nước vốn khác biệt, nhưng tư thế của nàng lại chính xác và vô cùng tự nhiên, cứ như nàng sinh ra ở Hoàng Diệp Quốc này.

Sau khi nhận lễ, cả hai bước ra khỏi Chính điện trở về Tam vương phủ. Hắn cưỡi ngựa đi trước, nàng ngồi kiệu theo sau. Dân chúng không đi theo kiệu hoa thì cũng tụ họp ở cửa lớn Tam vương phủ, đường phố cũng náo nhiệt hẳn lên. Tam vương gia xuống ngựa, cùng Lăng Nguyệt tiến vào phủ bái đường trước những con mắt ghen tị của các tiểu thư ngoài kia.

Đêm đó, nàng được đưa đến một gian phòng lớn mà ngoài đồ dùng cần thiết và trang trí bằng khăn hỉ ra thì hầu như không còn gì khác. Lăng Nguyệt vẫn điềm tĩnh ngồi đợi. Đối với việc động phòng, nàng một chút cũng không để ý.

Cửa phòng bật mở, nam nhân vận hỉ phục chỉ đứng ở đó nhìn nàng, nàng nhìn hắn, cách nhau một tấm khăn hỉ.

“Chàng không vào sao?”

“Hôm nay sẽ không, sau này cũng không.” Hắn điềm nhiên trả lời không chút đắn đo.

“Ta có thể hỏi vì sao không?”

“Chúng ta thành thân đều có lí do riêng của mình, ta không ép nàng, chỉ cần nàng không quá phận, Diệp Phong Thần ta sẽ không đối tệ với nàng.”

“…”

Lăng Nguyệt nghe thấy những lời đó chỉ nhẹ nhàng dùng tay lấy khăn hỉ xuống khỏi đầu. Gương mặt vốn đã xinh đẹp được trang điểm kĩ càng lại càng thêm lộng lẫy lộ ra nhưng không biểu hiện cảm xúc. Nàng không oán, cũng không giận. Nàng hiểu, rước một tân nương giống như lễ vật như nàng vào cửa thì ngoài những hạng sở khanh không biết liêm sỉ ra thì mấy ai bằng lòng?

“Đôi mắt này thật giống tiểu Bạch ngày đó.”

“Ta chỉ có thêm một câu muốn hỏi.”

“Nàng nói đi.”

“Hôm nay chàng rước ta qua cửa, lễ tiết ở đây ta không rõ, rốt cuộc ta là thiếp, hay là thê?”

“Nàng là thê, là chính phi của bổn vương. Hôm nay nàng mệt rồi, nghỉ sớm đi, sáng mai vào cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu sớm. Từ giờ nàng cứ ở phòng này, tuỳ ý sử dụng.”

Hắn vừa dứt lời đã lẳng lặng rời đi, để mặc nàng một mình ở trong phòng. Cuộc nói chuyện cứ thế mà kết thúc. Nực cười, cái gì là “sẽ không đối tệ”? Bỏ mặc nàng trong đêm tân hôn chính là cách đối xử tệ nhất! Lăng Nguyệt nàng tự bản thân hiểu rõ, nàng không phải Bạch Ánh thật, cho nên cách đối xử như vậy nàng đáng phải nhận.

Đêm đó, nàng có một giấc mơ, nàng mơ thấy chính mình khi còn nhỏ. Năm đó nàng 7 tuổi, Bạch Ánh công chúa vẫn còn cho nên không ai để ý đến tiểu tai tinh như nàng. Vì vậy Lăng Nguyệt thường xuyên trốn ra ngoài chơi, chỉ cần đến khách điếm lớn nhất kinh thành, nàng sẽ luôn gặp được một tiểu ca ca. Người đó đối với nàng rất tốt, khiến nàng nhớ mãi không quên.

“Tiểu Bạch, sao muội cứ đeo mạng che mặt vậy?”

“Cái này …. Tại muội xấu.”

“Ta không tin đâu.”

“Thật mà.”

“Bỏ đi bỏ đi, ta không ép muội. Hôm nay muội muốn làm gì?”

“Muội muốn đi câu cá.”

“Được, theo ý muội.”

Hai người đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ. Tiểu ca ca ấy chính là người mang đến sắc màu cho cuộc đời u tối của Lăng Nguyệt. Từ khi Bạch Ánh qua đời, nàng phải sống thay cho tỷ tỷ, dù được tất cả mọi người tung hô, yêu mến, … nhưng trong đó đều không có tiểu ca ca của nàng.

Ít ngày sau, nàng giả bệnh trốn học, lần đến khách điếm nọ, nhưng người ta nói tiểu ca ca ấy đã đi rồi.

Nàng không còn có thể gặp lại người đó nữa.

“Công chúa, công chúa, đến giờ phải sửa soạn rồi ạ.”

“Dung nhi?”

“Là nô tì. Công chúa, người sao thế, sao lại khóc?”

“Khóc? Ta khóc sao?”

Lăng Nguyệt ngơ ngác lấy tay sờ lên mặt, quả nhiên nàng đã khóc. Trên gò má, trên mi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, trên gối vẫn còn ướt đẫm một khoảng nhỏ.

“Người … lại mơ thấy vị tiểu ca ca đó à?”

Dung nhi theo nàng từ nhỏ, chứng kiến nàng trải qua biết bao nhiêu chuyện, dĩ nhiên cũng sẽ biết nàng từng khóc vì những chuyện gì.

“Ta không sao. Dung nhi, ta đã gả đi rồi, ngươi cũng đừng nên gọi ta là công chúa nữa.”

“Vâng, chủ tử.”

“Ngươi đem ngọc bội của ta cất đi, đừng để người khác nhìn thấy. Là người đã bái đường, những vật như thế để người khác thấy thật không nên.”

“Vâng.”

Miếng ngọc bội Lăng Nguyệt đề cập đến là thứ mà chính tay tiểu ca ca nọ làm tặng nàng. Nàng cái gì cũng không tiếc, chỉ tiếc một đoạn nhân duyên chưa kịp nối đã đứt đoạn kia. Cuộc đời của nàng, nàng chưa bao giờ được làm chủ. Hiện tại, cũng chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Dung nhi đem thứ nàng trân quý nhất đem cất đi, chôn giấu một đoạn kí ức đẹp đẽ.

*Tiểu ca ca, Tiểu Bạch cái gì cũng không cầu, chỉ cần được gặp lại, làm bằng hữu cũng tốt. Nhưng hiện tại, kể cả gặp lại cũng không được nữa rồi.*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN