Một đoá hoa trắng
Mở đầu
Sinh sau một khắc, khác nhau một đời. Hai tỷ muội dù được đối đãi khác nhau nhưng luôn yêu thương nhau hết mực. Trớ trêu thay, năm hai nàng lên tám,Bạch Ánh vì muốn tự tay hái đoá hoa trắng giữa hồ tặng muội muội nên trượt chân ngã xuống ao, nhiễm phong hàn mà mất mạng. Sau đó, vì muốn trấn an dân chúng, Hoàng đế cùng Hoàng hậu đã tuyên bố người té ao chết là Bạch Lăng Nguyệt. Từ đó, không còn ai nhắc hay nhớ đến công chúa Bạch Lăng Nguyệt nữa, đất nước chỉ còn một nàng công chúa tên Bạch Ánh.
Năm tròn 18 tuổi, đất nước liên tục bại trận, thất thu mất mùa xảy ra liên tiếp, vì lí do đó, Hoàng đế và Hoàng hậu đã quyết định gả nàng đi thật xa. Nơi đó không phải nơi nào khác, là địch quốc.
“Sắp tới ta muốn gả ngươi cho Tam vương gia của Hoàng Diệp Quốc, Diệp Phong Thần. Ngươi thấy ta an bài như thế có bằng lòng không?” Hoàng đế cha nàng cao cao tại thượng lạnh lùng hỏi.
“Ánh nhi nguyện ý.” Nàng đáp không chút đắn đo, bởi vì mọi lời nói của phụ hoàng và mẫu hậu đều là mệnh lệnh không thể không tuân theo. Cho dù mang danh là hỏi ý kiến, nàng bắt buộc phải gật đầu.
“Ở đây không còn kẻ khác, ngươi đừng mở miệng là xưng Ánh nhi, người xứng nói hai chữ Ánh nhi này sao?” Hoàng hậu cũng chanh chua cất lời. “Ngươi đừng quên, Ánh nhi của chúng ta là do ngươi hại chết. Càng nhìn càng không thuận mắt, dù ngươi có phản đối, ta cũng nhất định khiến ngươi không thể xuất hiện trước mắt ta lần nữa!”
Hoàng đế không lên tiếng.
Bạch Lăng Nguyệt cũng không.
Cả gian phòng chùng xuống không một tiếng động, thế nhưng những lời nói ấy không ngừng vang lên bên tai Lăng Nguyệt nàng. Từ khi tỷ tỷ mất, phụ hoàng mẫu hậu luôn hận nàng như vậy, luôn trách bởi vì nàng nên Bạch Ánh mới qua đời. Không ít lần hai người đã muốn đem nàng đi cho khuất mắt, nhưng nàng đang sống dưới danh nghĩa của Bạch Ánh, 1 người phúc lớn mạng lớn luôn đem đến điều tốt đẹp, nên hai người không thể làm gì được. Bây giờ Lăng Nguyệt đã 18 tuổi, không còn cách nào trốn tránh được nữa.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi cho khuất mắt ta!” Một ly trà nóng được ném thẳng vào người nàng.
“… Nguyệt nhi … cáo lui” Lăng Nguyệt chịu đựng cái nóng của nước trà vấy lên y phục quay người bước đi sau khi hành lễ.
Bước ra khỏi Chính điện, gió đêm thổi từng đợt càng làm nơi y phục bị ướt thêm lạnh lẽo, nhưng dáng đi của nàng vẫn không mảy may run rẩy. Bởi vì nàng biết khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng hậu, chỉ cần họ nhận ra bước đi lệch một chút, dáng người sai một ít thì nàng lập tức phải chịu phạt.
“Công chúa người về rồi! Người không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lăng Nguyệt nhẹ nhàng, về đến tẩm cung nàng đã có thể thoải mái hơn.
“Y phục của người ướt rồi, để Dung nhi thay cho người.”
“Được.”
“Thật may quá hôm nay người không bị thương.” Dung nhi thở phào, cũng đúng, mỗi lần Lăng Nguyệt gặp riêng Hoàng đế và Hoàng hậu, khi trở về sẽ thương tích đầy người. Đó là nguyên do mà ngự y lui tới thường xuyên, bởi Bạch Ánh khi xưa thân thể rất dễ nhiễm bệnh, đã sống dưới tên Bạch Ánh thì phải làm cho giống. Còn chữa thương hay chữa bệnh, chỉ có ngự y biết.
“Đúng vậy, hôm nay không bị thương, nhưng lại có tin rất quan trọng.”
“Có phải là họ gả người cho Hoàng Diệp Quốc không?”
“Sao ngươi biết?”
“Cả thành ai ai cũng đồn như vậy. Bọn họ đều nói nước ta thua trận nhiều như vậy, không đem công chúa ra cầu thân thì bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
“Thế à.”
“Vậy người phải gả đi thật sao?”
“Phải.”
“Nô tì đi với người nhé?”
“Ngươi không ở lại sao? Gả sang địch quốc không phải chuyện tốt.”
“Không.” Dung nhi mỉm cười lắc đầu. “Dung nhi từ nhỏ đã hầu hạ người, dù người khác bỏ người nô tì cũng không bỏ người đi đâu, nhất định nô tì sẽ theo người làm nha đầu bồi giá, tiếp tục ở bên công chúa hầu hạ công chúa.”
“Ta gả sang địch quốc cầu thân sẽ không còn được sống dưới tên Bạch Ánh tỷ tỷ mà hưởng phúc nữa, ngươi không sợ sao?”
“Vốn dĩ người sống với thân phận Bạch Ánh công chúa cũng không vui vẻ gì. Ngày ngày đều phải chịu khổ hình để mềm yếu như Bạch Ánh công chúa trước kia. Sống như vậy có gì mà tốt chứ? Gả sang Hoàng Diệp Quốc dù người có như thế nào Dung nhi cũng sẽ ở bên người.”
“Cảm ơn ngươi.”
“Trời cũng khuya rồi, người ngủ sớm.”
“Ừm, lui đi.”
Lăng Nguyệt nàng mệt mỏi lê bước lại gần cửa sổ nhìn lên ánh trăng khẽ thở dài.
“Tỷ tỷ, tiểu Nguyệt lại nhớ người rồi. Hôm nay phụ hoàng với mẫu hậu nói sẽ gả muội cho Diệp Phong Thần, là Tam vương gia của Hoàng Diệp Quốc, tỷ nói xem hắn ta là người như thế nào?”
Không có tiếng đáp trả, chỉ có tiếng cây xào xạc trong cơn gió đêm.
“Cái tên Bạch Ánh này không biết đến khi nào muội mới có thể trả lại cho tỷ. Nếu có kiếp sau mong là hai chúng ta có thể sinh ra cùng một gia đình nhưng ở hai thời điểm khác nhau để không phải như thế này nữa, tỷ đồng ý không?”
Nàng khẽ mỉm cười, ánh trăng vẫn chiếu sáng như đang muốn đáp trả lời thỉnh cầu ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!