MỘT ĐỜI MỘT KIẾP - CHƯƠNG 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
409


MỘT ĐỜI MỘT KIẾP


CHƯƠNG 4


Trên đường ray sắt phía trước cách bọn họ vào chục mét, hai con vật được lắp giáp đang đứng đó không khác gì cánh cửa thần chết rộng mở. Hạ Phương Kiều lòng bàn tay đã đổ hết mồ hôi, mắt ngước nhìn Lục Tư Thần bên cạnh vẫn nhàn nhã không một tia sợ sệt, cất giọng.

“Anh có chắc là anh sẽ đánh được nó không”

Lục Tư Thần quan sát, anh không trả lời câu hỏi của Phương Kiều, một vài giây sau, anh nhanh tay kéo cô về phía sau tấm màng sắt có trong phòng, thoát khỏi cái móng vuốt sắc bén của tên người sắt cải tiến. Thở hổn hển dựa lưng vào chiếc cột, Hạ Phương Kiều giễu cợt.

“Lục Tư Thần, tôi thật đang thắc mắc không biết anh gây thù chuốc oán với ai mà mới có hai ngày thôi mà biết bao kẻ truy sát. Tệ hơn nữa là như bây giờ, kẻ thù còn cho hai cái tên người máy này ra lấy mạng chúng ta, cũng không phải là đơn giản đâu. Lúc này tôi có cảm giác mình chẳng khác gì siêu nhân bảo vệ trái đất mà mấy đứa trẻ hay xem”

“Tôi có nói hắn đơn giản sao”

Lúc này rốt cuộc anh cũng lên tiếng, đôi mắt chim ưng đảo quanh một vòng, bây giờ chỗ bọn họ đang lấp cách vị trí kho súng đến năm mươi mét, cơ hội đi vào không dễ dàng gì giống như vừa nãy. Trên tay bọn họ bây giờ không có súng, mấy con dao này e rằng đối với nó không có tác dụng, căn bản người máy này rất thông minh. Vẫn viết Paulie là một kẻ biến thái thiên tài, nhưng không ngờ ngoài đời hắn còn vượt qua trí tưởng tượng của anh.

“Rốt cuộc kẻ đó là ai mà lại nhất định đuổi cùng giết tận anh như vậy”

Lục Tư Thần lạnh giọng”Cô chỉ cần biết hắn là cha đẻ của con người máy này, ngoài ra không nên biết thêm làm gì nhiều”

Hạ Phương Kiều yên lặng đánh giá con quái vật người máy vẫn bay lượn quanh tầng hầm, hơi thở dồn dập, gấp gáp. Một mình Lục Tư Thần sao có thể đánh lại được nó chứ, kể cả bây giờ cô có lộ diện thân phận bản thân biết võ cũng không thể nào. Người sắt này qúa thông mình, quá nguy hiểm, đôi mắt của nó được kết tối tới camera, cho dù bọn họ lấp ở đâu nó cũng tìm đến được.

Những viên đạn bắn về phía hai người, Lục Tư Thần ôm Hạ Phương Kiều lộn mấy vòng sang cột bên cạnh, người anh ta bây giờ quần áo đã trở nên sộc sệch. Cởi chiếc áo vest ngoài ra đưa cho cô, Tư Thần căn dặn

” Ngồi im ở đây, tôi sẽ ra đánh lạc hướng đi của con quái vật đó, nhân lúc nó không để ý thì cô hãy tận dụng”những cái đã từng học qua” để mà chạy vào chỗ cũ, hiểu chưa”

Hạ phương Kiều mím môi không trả lời, khi người con trai ấy đứng thẳng người lên định bước đi, chẳng hiểu tại sao cô lại vô thức níu lấy vạt áo của anh.

“Anh ra một mình như vậy rất nguy hiểm, tôi,, ,”

Hơi thở mờ ám phả vào chiếc vành tai trắng nõn, Hạ Phương Kiều lúc này mới nhận thấy giữa hai người khoảng cách lúc này thật mờ ám, gần như sát vào nhau không còn kẽ hở.

“Sao, lo lắng cho tôi hả..Yên tâm, tôi còn chưa chơi đùa với cô chán, sao có thể xảy ra chuyện gì”

“Anh… Lục Tư Thần, anh có thể vất cái vẻ mặt cợt nhả đó đi không, con mẹ nó chúng ta sắp chết rồi đấy”

Ngón tay như có như không lướt trên chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh quyến rũ của người con gái nhỏ nhắn trước mặt, ánh mắt hơi tối lại, giữa đôi đồng tự hiện lên một nhóm lửa nóng nhỏ, Lục Tư Thần cảm thấy cỏ họng khô khốc. Lại thêm cái ánh mắt ướt át như mời gọi ấy, vật đàn ông bắt đầu rục rịch đòi ngóc đầu dậy.

“Yên tâm, có tôi ở đây, em sẽ không chết”

Vỗ vài cái lên đầu Hạ Phương Kiều như kiểu chủ nịnh cún cưng, Lục Tư Thần chạy ra ngoài, hai tên người sắt thấy mục tiêu thì liên tục nhả đạn. Giật lùi tránh từng viên đạn được bắn tới, Tư Thần còn hai chiếc dao nhỏ trong cạp quần, anh rút ra phi thẳng về phía người máy. Dao cắm vào nhưng không nổ, tên người máy chỉ khựng lại khoảng ba mươi giây nhưng lại hồi lại ngay sau đó. Với một lão đại mười mấy năm tung hoành giang hồ, khoảng cách hiện giờ của anh với kho vũ khí là hai trăm mét, với ba mươi giây là quá thừa. Khi dao vừa cắm vào cũng là lúc Lục Tư Thần chạy thật nhanh về phía trước, người vừa bật qua được hàng rào thì cũng là lúc hai tên người sắt được khởi động lại liên tục bắn về phía anh. Không nhìn thấy Hạ Phương Kiều, Lục Tư Thần bị mất cảnh giác trong hai giây, viên đạn sượt ra tay áo sơ mi, máu chảy ra đã nhuốm đỏ. Lần này cơn giận của lão đại đã chính thức bùng nổ, với lấy hai khẩu súng tiểu liên, băng đạn giắt vào bắp đùi hai chân, Lục Tư Thần bắn về phía kẻ thù. Người sắt dù có tiên tiến đến đâu cũng không thể có thân thủ giống như con người, Tư Thần vừa chạy vừa lé những viên đang bắn về mình, hai tay liên tục bấm cò.

Hạ Phương Kiều nhân lúc kẻ thù không chú ý đến mình liền men theo bò tường lúc vừa nãy để đi vào, chỉ là khi đầu cô vừa ló ra khỏi cột sắt, một viên đạn lập tức được bắn tới ghim thẳng vào những mắt nhỏ trên cột trụ. Thụt đầu lại vào bên trong, Phương Kiều ôm ngực thơt hổn hển, ngày trước cô làm cảnh sát quốc tế cũng không có nguy hiểm như vậy, căn bản bọn họ luôn có những đồng đội. Bọn khủng bố cũng không vừa, nhưng cái kiểu một mình đấu súng với mấy chục tên lính đánh thuê có súng bắn tỉa và súng tiểu liên e rằng chỉ có Lục Tư Thần mới dám làm như vậy. Lão đại cũng là người, không phải thần thánh, vậy mà không hiểu vì lý do gì mà lại khiến cho người đàn ông ấy trở nên máu lạnh như vậy.

Cầm chiếc dao còn lại định ném về phía một con người máy, Hạ Phương Kiều thầm nghĩ với ba mươi giây ở khỏang cách này với cô không thành vấn đề. Vừa nãy lúc Lục Tư Thần phi chiếc dao găm vào hai tên người sắt ấy, chúng như bị lỗi điều lệnh nên mất ba mươi giây để lập trình lại, chính vì thế cô mới có cái suy nghĩ này. Chỉ là khi cầm chiếc dao lên định phi ra, một ánh sáng đỏ vô tình lấp lánh trên mắt chuôi khiến đôi tay khựng lại. Ánh sáng đỏ, súng bắn tỉa, còn một tên sát thủ nữa, hắn ở đâu, mục tiêu của hắn nhất định là Tư Thần. Nhìn người đàn ông vẫn đang chạy lé những viên đạn được bắn tới, một cánh tay áo đã nhuốm màu đỏ, vết thương có thể rất sâu nên mới chảy nhiều máu như vậy. Hạ Phương Kiều chẳng hiểu sao trong tim như có một dòng hải lưu ấm chạy qua, cô xoay người không nhìn về phía anh nữa, ánh mắt linh hoạt đảo nhanh tìm lối đi lên trên đường ray sắt. Nhưng dù có thế, cô cũng cần phải dùng súng, với một chiếc dao, cô chỉ có thể giết được một tên, nhưng nếu cô đoán không nhầm thì hai tên có thừa. Là do chúng may mắn thoát được hay là do vừa đến, nếu chúng vừa mới đến thì phải dùng thang máy sắt, nhưng tất cả bốn chiếc từ nãy đến giờ đều không hoạt động. Như vậy trong tầng hầm này còn một lối ra khác, một cánh cửa với những bậc thang đi lên chính giữa sảnh sòng bài.

Đám người Mộ Vân Triệt vẫn đứng ở chính giữa, bọn họ chia nhau ra đi tìm lối đi xuống tầng hầm. Bước chân của Trần Thiệu vừa chạm vào chỗ viên gạch thứ 8, Mộ Vân Triệt bất giác nhíu mày, anh lạnh giọng.

“Đứng im đấy cho tôi, không được nhấc chân lên”

Bước nhanh về chỗ đó, Mộ Vân Triệt liếc mắt với Bạch Chính Phong ám hiệu, Phong gật đầu như biết ý, lấy từ túi áo ra chiếc bấm nhỏ rạch trên mặt một đường, cánh cửa gỗ từ từ hiện ra trước mặt.

“Fuck, thằng Paulie này thật thâm hiểm, không biết lão đại bây giờ ra sao rồi”

Mộ Vân Triệt loay hoay với cánh cửa mãi cũng không được, đành lắc đầu thở dài.

“Bọn chúng đã gài bẫy từ trước chỉ chờ chúng ta chui đầu vào rọ, nên cho năm tên lính giả cướp tới dụ chúng ta đi ra ngoài. Ý định của Paulie là tách rời Tư Thần với chúng ta, chỉ là không ngờ lại có thêm một cô gái bị rơi xuống. Điều tôi lo lắng nhất bây giờ chính là Thần vừa phải bảo vệ mình và bảo vệ cho cô gái đó, e rằng không thể lấy thế thượng phong được”

Trần thiệu nghe đến đó, anh lại càng lo lắng và sợ hãi hơn. Phương Kiều đang gặp nguy hiểm, mà bản thân anh bây giờ lại chẳng thể bên cạnh, không biết người con gái ấy bây giờ ra sao. Ánh mắt hiện lên sự giận dữ, anh hướng tới Bạch Chính Phong gào lên.

“Anh còn chần chờ cái gì cái gì nữa hả, tại sao không phá cái cánh cửa này đi, Phương Kiều cô ấy không có thân thủ gì hết, chẳng biêt bây giờ như thế nào rồi. Nếu không phải là do Lục Tư Thần, thì sao cô ấy bị như vậy chứ”

Bạch Chính Phong đang tìm cách phá cánh cửa ra, bản thân đang rất lo lắng cho Lão đại, nghe Trần Thiệu cằn nhằn như vậy máu nóng nổi lên, anh cầm chặt lấy cổ áo hắn đẩy lên mặt bàn sòng bài, nắm đấm sắp sửa hạ tới thì bị Mộ Vân Triệt giữ lại.

“Nếu Lão đại có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết chết người phụ nữ ấy, nghe rõ chưa”

“Chính Phong bây giờ chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, phải tìm cách phá cánh cửa này ra đã. Nếu như tôi đoán không nhầm thì nó đúng được điều chỉnh bằng lệnh, chúng ta không có mật mã, không thể mở”

“Có thể cho phát nổ..”

Phùng Thiên Minh đưa ra ý kiến, cứ tưởng sẽ được ai ngờ lại nhận lấy cái lắc đầu của Chính Phong.

“Không thể, cấu trúc sòng bài này liên kết với nhau chặt chẽ, nếu chúng ta phá nó e rằng cả tòa nhà hai mấy tầng này sẽ sụp đổ, không chỉ Lão đại, kể cả chúng ta cũng sẽ bị chôn vùi dưới đống đổ nát”

“Mẹ kiếp, thằng Paulie công khai chống lại lão đại, hắn muốn làm bá chủ khu vực Tam Giác Vàng đây mà”

Trong khi mấy người kia mải nói chuyên, Trần Thiệu chạm vào màn hình cảm ứng trên cánh cửa, đôi tay thoăn thoắt ấn một dãy số, mắt không một giây rời đi. Thiên Minh bên cạnh nhíu mày, bảng tự động này được thiết kế rất đặc biệt, ấn đúng thì sẽ mở được cánh cửa, ấn sai nó sẽ chuyển thành quả bom được kích hoạt. Đôi tay định dơ ra ngăn cản đã bị Mộ Vân Triệt giữ lại.

“Cứ để cho anh ta làm, chúng ta bây giờ không còn lựa chọn nào khác, nếu thật sự không thể mở cánh cửa chúng ta chỉ còn cách cho nổ nó rồi tất cả sẽ bị chôn vùi dưới này. Biết đâu sẽ mở được”

Thời gian năm phút trôi qua, trên trán Trần Thiệu đã lầm tấm những giọt mồ hôi lạnh, những con số vẫn thi nhau nhập nhằng chạy, Vân Triệt lấy khăn lau mồ hôi cho anh, hạ thấp giọng.

“Đừng gấp gáp, cứ từ từ, đằng nào chúng ta cũng đã chậm rồi, chậm thêm một phút nữa cũng không sao, thân thủ của Thần rất tốt, không ai có thể đánh bại được cậu ấy, cô gái của anh sẽ không sao đâu”

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng anh cũng lo không kém, Thần bị tách rời khỏi bọn họ, mục tiêu của bọn chúng là Thần. Paulie sẽ cho người của hắn tập kích truy sát cậu ấy trong không gian dưới tầng hầm. Một tiếng tít tít vang lên, ba người đều nhìn chằm chằm vào dòng chữ” Confirming code” nhảy được 10%, trong không gian im ắng, bên dưới đầy xác chết, tiếng trống tim đập thình thịch của bốn người gần như nghe rõ. Đến khi chạy đến 100%, dòng chữ” Authentication code” hiện lên, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa từ từ mở ra, tiếng kêu kèn kẹt cũng với bụi đất, một hành làng sâu hun hút xuất hiện.

“Chỉ cần đi theo hành lang này có lẽ chúng ta sẽ xuống được dưới tầng hầm mà Thần bị rơi xuống, mọi người chú ý nên cảnh giác cao độ, tôi không tin có thể dễ dàng đi xuống được”

Bốn người nhìn nhau gật đầu hiểu ý, mặc dù Trần Thiệu có bài xích với người của giới hắc đạo nhưng suy đi tính lại bây giờ sự an toàn của Hạ Phương Kiều mới là quan trọng, nên đành xuống nước nhẫn nhịn. Bậc thang này được thiết kế theo hướng dốc thẳng xuống, không gian tối om mùi đất cát, tầm nhìn không quá hai mét, bọn họ phải men theo dọc bờ tường để không bị trơn trượt. Bước chân cồm cộp vang lên, điđược khoảng ba mươi bậc, ngón tay Phùng Thiên Minh chạm vào cái gì đó trên bờ trường đá, một tiếng kêu tạch vang lên trong cái không gian tĩnh lặng.

“Cái gì đó, là ai làm rơi cái gì à”

“Hình như tôi có sờ vào viên đá khiến nó rơi xuống thôi”

Thiên Minh trả lời, không ai biết nó là cái gì, chỉ hai giây sau, Mộ Vân Triệt cùng Trần Thiệu đồng thanh lên tiếng.

“Nút khởi động, mẹ kiếp, mau chạy nhanh lên”

Vừa dứt lời nói cũng là lúc từng hàng chông với đầu nhọn hoắt từ bên trên cắm xuống liên tục xuống, bốn người trong đêm tối chạy nhanh trên những bậc trơn trượt, bỏ lại hàng trông một khoảng hai mét. Khi đôi chân vừa chạm đến bậc tiếp theo, Mộ Vân Triệt đưa tay gàn tất cả lại, mũi giày ấn ấn xuống xác định vật dưới chân, chửi tục. Bản thân anh từ trước đến nay chỉ chơi thân với Lục Tư Thần, tình cảm của bọn họ không khác gì anh em ruột thịt, thậm chí còn nhiều hơn thế. Nên khi cậu ấy gặp nguy hiểm, cho dù là xuống biển lửa hay chui vào hang cọp, Mộ Vân Triệt cũng sẽ không lùi bước mà chần chừ.

“Bà má nó, không ai được bước xuống, bậc thang này có sắt nhọn, chúng ta không biết là có bao nhiêu bậc như vậy, cố tình bước đi càng thêm nguy hiểm. Với cả tôi gửi được mùi độc tố lưu huỳnh, rất nồng đậm, có thể hắn đã cho người của mình tẩm vào những thanh chông và sắt này, hắn muốn dồn chúng ta vào đường chết”

Những chiếc chông càng ngày càng gần, sự nguy hiểm càng lúc càng cận kề, điện thoại của rất cả từ khi bước xuống tầng hầm đều bị sập nguồn, không có ánh sáng, không có vũ khí gì trong tay ngoài khẩu súng và dao găm, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả. Bỗng một giọng nói gấp gáp vang lên của Trần Thiệu.

“Đợi đã, hình như tôi đã giẫm phải thứ gì đó dưới chân giày”

Nguy hiểm càng nguy hiểm hơn, tâm trạng ai cũng trở nên vô vọng, Trần Thiệu hơi khom người xuống, ngón tay luồn vào dưới đế giày, miết theo chiều dọc xác định được chiều dài khoảng 3cm, bằng sắt, anh từ từ nhất chân lên, bàn tay ghì chặt vào vật thể lạ, nếu giả sử là bom thì cũng không có phát nổ. Khoảng hai giây sau, một tiếng tách vang lên, không gian tối om hiện lên một ngọn lửa nhỏ, ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là chiếc bật lửa.

“Với tốc độ chiếc chông đang cắm xuống kia, chúng ta chỉ có mười năm giây thôi, hãy chia nhau ra tìm nút tắt khiến chiếc chông kia dừng lại, có khởi động ắt sẽ có tắt khởi động”

Mộ Vân Triệt nói với tất cả, Bạch Chính Phong và Phùng Thiên Minh cùng tìm bên bờ tường bên trái, Vân Triệt và Trần Thiệu cùng tìm bên phải, những bàn tay đang lần mò liên tục. Mười giây trôi đi, vẫn không tìm thấy, chiếc chông chỉ còn cách bọn họ năm bậc thang, bốn bậc, rồi ba bậc, đến bậc cuối cùng, ai lấy cũng nhắm mắt chịu trận, nhưng một vài giây không thấy động tĩnh gì thêm, có lẽ một trong bốn người bọn họ có người đã tìm được nút tắt.

Một chướng ngại vật đã được loại bỏ, còn hàng sắt nhọn cắm dưới những bậc thang bên dưới vẫn còn đó, Trần Thiệu cởi chiếc áo vest đắt tiền trên người xuống, bật chiếc bật lửa châm vào cánh tay áo, một ngọn lửa bùng lên soi sáng chỗ bọn họ đang đứng. Nhờ có ánh lửa, ai cũng mờ đoán được cũng phải ba mươi bậc thang có cạm bẫy, đi được e rằng là không thể. Vách tường hai bên là những viên đá được xếp thành hành, Trần Thiệu lôi từ thắt lưng hai con dao găm nhỏ, tính khoảng cách từ trên trần xuống cũng hơn hai mét, đủ cho bọn anh có thể di chuyển, quay sang nói vớ tất cả

“Hôm nay chúng ta sẽ làm Spider Man một lần, ha ha’

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN