MỘT ĐỜI MỘT KIẾP
CHƯƠNG 7
Nhắc đến Lục Tư Thần lúc này Hạ Phương Kiều mới sực nhớ, từ hôm được cứu thoát ra khỏi tầng hầm ấy, cô không cũng không có gặp lại anh, cũng như không biết được tin tức gì cả. Anh ta cũng bị thương không nhẹ, tuy không trúng đạn nhưng những vết dao cứa vào ấy cũng rất sâu, máu chảy nhiều như vậy. Bất chợt trong cô hiện lên câu hỏi, tại sao lại nghĩ về hắn nhiều như thế, tại sao trong lúc viên đạn ấy chĩa về hắn cô lại không mảy may suy nghĩ mà lao ra, tại sao lúc cận kề cái chết cô vẫn muốn nhìn về phía người đàn ông ấy. Rốt cuộc thì cô bị làm sao vậy, chắc chắn không phải là thích, không phải như thế. Bọn họ gặp nhau đến nay có ba lần, lần đầu anh nói muốn cô làm tình nhân, lần thứ hai anh nói đừng để anh gặp lại, nếu không cô sẽ chẳng nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, lần thứ ba anh nói, đừng sợ, có tôi ở đây, em sẽ không chết. Ba lần gặp gỡ, tâm trí cô đã khắc lên ba chữ Lục Tư Thần…
Chỉ là không biết người đàn ông máu lạnh ấy có nhớ về cô hay không, hay anh ta chỉ coi đó là một chuyện không đáng để tâm. Lắc đầu xua đi những cái suy nghĩ lung tung ấy, Hạ Phương Kiều thở dài nhìn lên bầu trời đen kịt, những hạt mưa táp vào lạnh đến lạnh buốt, cô cũng chẳng buồn quan tâm. Chỉ có như vậy cô mới không suy nghĩ gì về anh nữa, không suy nghĩ gì về những gì anh ta nói. Cô tự nhủ bản thân rằng hãy tỉnh táo lại, anh ta là ai, cô là ai, hai người bọn họ sẽ mãi là một đường thẳng song song không bao giờ cắt. Thế giới của anh đầy rẫy những đen tối, thế giới của cô là một màu xanh hòa bình, công việc của cô là bắt tất cả những kẻ phạm pháp, trong đó có anh, ông chùm hắc đạo nức tiếng khắp khu vực Đông Nam Á.
Một cái kéo tay khiến cô bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ ngổn ngang, Hạ Phương Kiều quay người lại nhìn Trần Thiệu, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh vừa đến sao, xem kìa, ướt hết cả tóc rồi kìa”
Trần Thiệu nhìn sâu vào mắt của cô, toan muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi, từng chữ muốn thoát ra cũng bị anh nuốt vào cổ họng. Hai ngày hôm nay, mặc dù cô vẫn luôn cố tỏ ra vui vẻ như không hề có chuyện gì, nhưng anh cũng lờ mờ đoán được tâm trạng cô không tốt. Những lúc bản thân Hạ Phương Kiều ngồi thẫn thờ một mình không để ý đến xung quanh, anh biết là cô đang nhớ về tên đó. Mỗi khi như vậy, trong anh xuất hiện một cỗ tức giận vô hình, anh chỉ muốn gào lên với cô rằng anh không muốn như thế. anh không muốn người đàn ông nào đi vào cuộc đời của cô ngoài Trần Thiệu anh. Hai mươi hai năm, cũng chỉ có anh là người duy nhất, anh cứ ngỡ rằng tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ cứ như vậy phát triển tốt lên, rồi cô cũng sẽ nhận ra tình cảm mà anh luôn đè nén bấy lâu nay. Chỉ là số phận trêu ngươi, khi anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ tỏ tình với cô sau chuyến đi làm nhiệm vụ hoàn thành, thì cô lại bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, người đàn ông tên Lục Tư Thần cứ thế mà đi vào cuộc sống của Hạ Phương Kiều.
Kéo cô vào trong phòng, Trần Thiệu chốt cửa ban công lại, anh lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn nhỏ màu trắng, lau những giọt nước mưa trên khuôn mặt xinh đẹp. Mí mắt cô rung nhẹ, đôi môi phiếm hồng vì dính nước mà trở nên ướt át, anh cảm thấy trong người có một cỗ nóng đang tràn về bụng dưới, cổ họng trở nên khô khốc, ánh mắt đã trở nên nóng bỏng. Ngón tay trỏ miết theo cánh môi, anh không tự chủ được mà cúi đầu xuống, khoảng cách hai người mỗi lúc một gần. Hạ Phương Kiều đứng im không nhúc nhích, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, đôi mắt khẽ nhắm lại đón nhận nụ hôn của Trần Thiệu rơi xuống. Năm mười hai tuổi, cô mất đi người cha, cũng là người thân cuối cùng, khỏang thời gian ấy thật tệ. Cô gần như điên loạn không muốn làm bất cứ thứ kì, trong căn nhà mới khác hẳn nhà của cô ngày trước, luôn có một người thanh niên bên cạnh cô mỗi lúc. Nụ cười của anh thật nhẹ, khuôn mặt đẹp trai khiến cho Hạ Phương Kiều chẳng biết từ lúc nào đã trở nên say đắm. Ngày anh được Tổng cục nhận đưa đi đào tạo, cô đã khóc, đã nhân lúc anh đi ngủ mà quỳ xuôi xin chú Vân, ba của anh cho cô được đi cùng. Bọn họ bên nhau mười năm, mười năm trong những cuộc huấn luyện khắc nghiệt, những lúc cô bị thương, anh luôn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mà an ủi. Cô yêu thầm người con trai ấy ngần ấy thời gian, không dám nói ra, bởi vì cô sợ, sợ bản thân sẽ bị anh từ chối. Hạ Phương Kiều còn nhớ tại Tổng cục, ngoài cô ra, còn một cô gái nữa được anh quan tâm cũng rất tận tình, cô ấy chính là Amy, tên tiếng Trung là Bạch Tố Lâm.
Bạch Tố Lâm chính là con gái của người đứng đầu Tổng cục cảnh sát quốc tế, hơn cô hai tuổi, là người luôn đứng sau cô trong những lần kiểm tra khắc nghiệt. Hạ Phương Kiều cảm nhận được cô gái ấy không hề ưa cô một tí nào, ánh mắt cô ấy nhìn cô ẩn chứa sự đố kị chán ghét, mà không chỉ riêng cô, tất cả các cô gái khác đều bị cô ta khinh thường. Mỗi ngày nhìn thấy anh vui vẻ trò chuyện với Tố Lâm, cái cách quan tâm ngày trước chỉ có một mình cô, bây giờ không còn nữa. Lúc bấy giờ Hạ Phương Kiều mới nhận ra anh là một con người luôn dịu dàng với tất cả, trong anh chỉ coi cô là em gái, đúng, cô mãi chỉ là người em gái của anh.
Đôi mắt vẫn được nhắm lại, Hạ Phương Kiều thầm vui mừng trong lòng đón nhận nụ hôn kia rơi xuống, chỉ là mấy giây sau đó, vẫn không cảm nhận được gì cả, chỉ có tiếng cười nhẹ trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống. Mở bừng mắt ra, cô nhìn thấy Trần Thiệu đã đứng cách xa cô một khoảng, nụ cười anh vẫn nhẹ nhàng như thế, ánh mắt hơi híp lại quyến rũ hút hồn người khác mỗi khi nhìn vào. Bàn tay cốc lên trán cô mấy cái, anh cất giọng trêu trọc.
“Bé con, em dạo này định học ngủ đứng hay sao mà lại nhắm mắt như thế”
Hạ Phương Kiều đỏ bừng mặt, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ, cô đưa tay lên hất cánh tay đang vuốt tóc mình xuống, quay mặt đi chỗ khác, đôi đồng tử màu đen nhánh đã trở nên ầng ậc nước. Bước nhanh về phía chiếc giường bệnh, Hạ Phương Kiều nằm xuống, với lấy chiếc chăn chùm kín đầu, không có trả lời lại. Kì thật lúc này cô đang kìm chế tiếng nấc trong cổ họng, nước mắt đã bắt đầu tuôn ra ướt một mảng gối. Người bên ngoài vẫn đưa tay muốn kéo chiếc chăn ra lại bị Hạ Phương Kiều giữ chặt lại.
“Kiều, em sao thế, tự dưng lại tránh anh là sao, anh làm gì có lỗi với em à”
“Kiều, bỏ chăn ra đi em, đừng bướng bỉnh như thế nữa”
Năm phút không thấy cô có ý định bỏ chiếc chăn đang chùm kín đầu ra, Trần Thiệu có chút tức giận, cánh tay hơi dùng lực kéo cô dậy, nhìn người con gái ấy đôi mắt đã đỏ sọng, trên khuôn mặt đầy nước mắt, lo lắng hỏi.
“Kiều, sao lại khóc, ai bắt nạt em sao, nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em trả thù”
Hạ Phương Kiều lắc đầu, cô nhớ lại khoảng thời gian còn cùng anh sống chung một nhà, cô luôn miệng gọi anh là anh trai. Rồi đến khi đi huấn luyện, vì hai người được ưu tiên nên cuối tuần vẫn được cho ra ngoài. Ngày ấy chú Vân đã dồn hết kinh phí mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô nước Mỹ cho bọn họ, chú bảo thức ăn trong doanh trại không được đủ dinh dưỡng, dặn dò cô cuối tuần thì về đó hai anh em tự chăm sóc, mua đồ bồi bổ về để ăn. Vậy là cứ đến thứ bảy chủ nhật hai người bọn họ lại trở về căn nhà nhỏ ấy, những lúc ấy, Hạ Phương Kiều hạnh phúc biết bao, cho đến một ngày trong căn nhà đó xuất hiện thêm sự góp mặt Bạch Tố Lâm mỗi tuần, từ đấy cô đâm ra chán nản không muốn trở về lại. Hạ Phương Kiều vẫn còn nhớ cái đêm mưa hôm ấy, cô gối đầu lên đùi anh nghịch điện thoại, bỗng bật dậy nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Trần Thiệu đang đọc dở tin tức trên chiếc ipad liền ngẩng đầu lên, cười nhẹ.
“Sao thế, sao lại nhìn anh như vậy”
“Anh này, em hỏi anh câu này được không”
Trần Thiệu gật đầu, Hạ Phương Kiều nhìn anh một hồi lâu cũng lên tiếng.
“Anh, em có yêu một người con trai, nhưng mà anh ấy gần đây lại hay thân thiết với cô gái khác, em thật sự rất buồn”
“Ai lại khiến cho em gái của anh tương tư vậy”
Cô nhớ rằng lúc ấy cô định nói luôn tất cả tình cảm bấy lâu nay chất chứa với anh, nhưng khi định cất lời thì anh có điện thoại, là của Bạch Tố Lâm. Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy anh có vẻ rất lo lắng, nhìn cô dặn dò một hồi rồi mặc cho trời đang mưa to mà lao vút đi trên chiếc mô tô, mà anh quên rằng cô rất sợ ở một mình khi có sấm sét.
Tiếng đẩy băng ca dưới phòng cấp cứu chạy rầm rầm trên hàng lang đánh thức cô khỏi kí ức cũ, Hạ Phương Kiều lắc đầu, giọng cô đã trở nên khàn đặc.
“Em không sao, chỉ là tự dưng em nhớ ba thôi, ngày ấy ba cũng vì trúng đạn mà mất mạng, em sợ bản thân em cũng thế, không thể trả thù được cho ba”
Tại biệt khu Vạn Hoa Liên, Lục Tư Thần nhìn chằm chằm lên màn hình ti vì lớn, trên đó xuất hiện một người đàn ông người Mỹ da trắng khoảng ba mươi tám tuổi, phong thái quý tộc đến cái nhấc tay cũng mang theo khí chất người đứng đầu. Kzend David là Tổng Thống nước Mỹ nhiệm kì vừa kết thúc, cũng là tổng thống trẻ nhất trong lịch sử, đang tranh cử cho cuộc bầu tổng tuyển cử thứ hai, đối thủ của anh ta chính là Wamk Katch, người đứng đầu đảng phe đối lập.Lục Tư Thần cầm chiếc bật bên cạnh châm điêu thuốc đưa lên miệng hút, thở phả ra một hơi khói.
“Thần, đừng nói là cậu bắt tôi huỷ bỏ cuộc họp thường kì trong Nhà Trắng về đây nghe điện thoại chỉ để nhìn cậu hút thuốc nhé”
“Không, chuyện quan trọng, bây giờ chẳng còn thời gian để mà đùa nữa đâu”
Kzend David cau mày, khuôn mặt đã trở nên nghiêm túc không còn cợt nhả như lúc vừa nãy. Ba năm trước khi anh còn là Tổng thống, trong một lần đi xuống bang Canifonia thị sát, bị kẻ thù thuê sát thủ đuổi cùng giết tận, những vệ sĩ đi theo đều bị giết sạch. Nếu như không có sự giúp đỡ của Lục Tư Thần, e rằng anh không thể sống được đến tận ngày hôm nay.
“Tôi đang nghe đây, cậu nói đi”
Lục Tư Thần đưa tay cầm lấy chiếc ipad trên tay Bạch Chính Phong, trong đó đều là tất cả những tài liệu của Thiên Vũ gửi về từ Trung Đông. Từ việc định vị thiết bị dò tìm nhà chế tạo vũ khí hạt nhân trái phép dưới lòng đất, cụ thể là trong lòng đất dưới dãy núi Zagors.
“Tôi cần giấy thông hành sang Trung Đông, cụ thể là Iran”
“Chẳng phải cậu vẫn đi lại bình thường giữa các nước hay sao, tôi nhớ là cậu có đường bay riêng mà”
Lục Tư Thần gật đầu, nhìn thẳng lên màn hình” Hiện tại tôi đang bị cảnh sát quốc tế để mắt, mọi hoạt động đều bị theo dõi sát sao, đặc biệt là xuất cảnh rất khó”
Kzend David cũng không tỏ ra bất ngờ gì khi nghe được câu trả lời của Lục Tư Thần, nếu anh không nhầm thì FBI nước Mỹ cũng hợp tác với cảnh sát Trung Quốc điều tra về Tư Thần, chỉ có điều vẫn không tìm ra manh mối. Gia tộc họ Lục tồn tại hơn trăm năm tại Thụy Sĩ, chuyên sản xuất vũ khí cung cấp cho các nước trên toàn thế giới, nhưng người thừa kế là Lục Tư Thần vẫn chưa chịu quay về. Quen nhau ba năm, anh chưa từng thấy cậu ta đề cập về việc sẽ về thừa kế việc chế tạo vũ khí của gia tộc, hoạt động chủ yếu của Thần là khu vực Đông Nam Á, bá chủ Tam Giác Vàng. Tam Giác Vàng xưa nay nổi tiếng là khu vực sản xuất thuốc phiện, hàng năm số lượng được làm ra phải tính đến hàng trăm, hàng nghìn tấn. Mặc dù không biết tại sao Thần luôn đi cướp các số thuốc phiện của những bang phái xã hội đen khác, nhưng anh tin cậu ta không phải là kẻ hám lợi mà bán đi lương tâm. Mặc dù anh làm chính trị, nhưng cũng biết ít nhiều về giới hắc đạo, bọn họ có quy tắc riêng của mình.
“FBI nước Mỹ cũng đang đưa cậu vào tầm ngắm, nếu thật sự chuyến đi này không có gì quan trọng thì tôi nghĩ cậu đừng nên rời khỏi Trung Quốc”
Lục Tư Thần ra hiệu cho Bạch Chính Phong kết nối máy tính với cuộc gọi thoại, trên góc màn hình xuất hiện một chấm đỏ tại khu vực núi Zagors, Iran, liên tục nhấp nháy.
“Chỗ chấm đỏ này chính là căn cứ ngầm của bang Unie, chúng đã cho xây dưới lòng đất một nhà máy chế tạo bom hạt nhân nguyên tử, thành phần chủ yếu là Uranium. Theo như tôi đoán, nó sức công phá của nó sẽ chắc chắn lớn hơn quả bom rơi xuống Nhật Bản ít nhất 100 lần. Ngày thử chính là ngày công dân nước Mỹ đi bầu cử Tổng thống”
Kzend David trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng và sợ hãi, anh thật không ngờ chúng lại có tham vọng lớn đến như vậy. Nước Mỹ đang đứng trước nguy cơ bị hủy diệt, người có thể ngăn chặn bọn Unie chỉ có Lục Tư Thần, mặc dù anh biết mình làm như vậy sẽ khiến cảnh sát quốc tế bất lực không thể thi hành việc cấm xuất ngoại đối với Thần.
“Được, tôi sẽ liên hệ với Liên hợp quốc quốc tế, cậu chuẩn bị chờ tin của tôi đi. Còn nữa, tôi thay mặt cho toàn công dân nước Mỹ cảm ơn cậu, mong cậu có thể xóa sạch căn cứ trái phép đó trước ngày bầu cử diễn ra”
Lục Tư Thần ngõ ngõ ngón tay trỏ lên mặt bàn kính, điếu thuốc trên tay đã được anh hút đến vơi nửa, tàn thuốc rơi đầy xuống nền nhà.
“David, tôi không bao giờ làm không công, anh biết rồi đấy, Lục Tư Thần tôi cực kì bận”
Kzend David nhíu mày, anh biết lời nói này của Lục Tư Thần không phải là đùa, ban đầu khi nghĩ đến việc đề cập nhờ Lục Tư Thần giúp đỡ, anh cũng đã nghĩ đến việc trao đổi. Cậu ta là thế, có lúc máu lạnh, có lúc cợt nhả, không ai biết được đâu là tính cách thật.
“Được, mọi vũ khí quân sự của nước Mỹ sẽ nhập của gia tộc Lục gia, hợp đồng kéo dài hai mươi năm, ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm Bộ trưởng quốc phòng nói về chuyện này”
” Cậu nghĩ Lục gia cần nước Mỹ mua vũ khí như vậy sao hả”
Kzend David thở dài, nếu thật sự không quen biết Lục Tư Thần, biết cái cách nói chuyện của cậu ta là cọc cằn thì chắc chẳng ai chịu nổi chỉ muốn cho kẻ tự cao tự ngạo kia một phát súng vào đầu.
“Haizz, vậy cậu nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cậu đây”
“Nghe nói anh mới mua được viên kim cương đỏ tại buổi đấu giá ở chợ đen Lavages, biết là anh mua tặng vợ mình nhưng rất tiếc, tôi lại thích nó”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!