Một Đời Trầm Luân - Chương 2: 2: Buông Bỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Một Đời Trầm Luân


Chương 2: 2: Buông Bỏ


Loạt xoạt!
– Ăn cơm!
Tên canh ngục quát lớn.

Vẻ mặt khó chịu nhìn người nam nhân đang ngồi dựa vào bức tường mục nát.
Cao Thừa An nâng mắt, sự cuốn hút nơi gương mặt tuyệt mỹ dù cho bị vùi dập vẫn không thể nào che lấp.

Đôi mắt phượng ánh lên tia ảm đạm.

Sóng mũi cao thẳng tắp cộng thêm đôi môi mỏng băng lãnh càng khiến người khác phải đắm chìm.
Quả nhiên, “hoàng đế yêu nghiệt”, biệt danh này đúng là không sai vào đâu được!
“…”
Y không trả lời.

Ánh mắt vẫn đặt ở một điểm xa xăm vô định.

Trong lòng như có hàng ngàn cơn sóng cuộn trào.
– Hừ! Đã đến nước này vẫn còn cứng đầu! Lang đế để người sống đúng là quá nhân từ!
Lang đế?
Y nhíu mày, vẻ mặt không che giấu được sự châm biếm khinh bỉ.
Gã xứng sao? Kẻ như gã, xứng với chữ “đế” hay sao?
Triều Thái Phong, ngươi đạp đổ ta, cuối cùng lại phò trợ kẻ tham vọng như Lang Kiều..

quả thật là một câu chuyện hài..
Đợi kẻ kia rời đi, Cao Thừa An vẫn không đụng đến đồ ăn trước mặt.
Sống hèn mọn như vậy, chi bằng chết đi có khi sẽ là sự giải thoát.
Y nhắm mắt, ý định muốn buông bỏ tất cả.

– Hoàng thượng..
Bất chợt, giọng nói nghẹn ngào của ai đó vang lên khiến mi tâm y run nhẹ.
– Tiểu A Lâm..
Y khẽ gọi, vẻ mặt có chút không dám tin tưởng.
Tiểu A Lâm làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhưng khi ngẩng mặt y liền nhìn thấy cậu đứng ở bên kia cửa ngục.

Vẻ mặt cậu đau xót, nước mắt tuôn trào như mưa không ngừng nghỉ.
– Hoàng thượng..
Cậu cắn răng, sự bất lực bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé.

Bây giờ cậu không thể làm gì cả..

hoàng thượng của cậu..

cậu không thể bảo vệ ngài ấy được nữa..
– Ta đã bảo..

ngươi rời đi cơ mà?
Y nghẹn lại trong họng.

Vẻ mặt đớn đau nhìn người thiếu niên trước mắt.
An Lâm từ nhỏ đã vào cung theo y.

Tính tình cậu ngây thẳng lại không có sự phòng bị với kẻ xấu.

Vì thế nên mới bị tên lòng lang dạ sói kia nhắm trúng..
– Tên lòng lang dạ sói..
Y lẩm bẩm, đôi mắt thoáng chừng mở to ra không tin tưởng.
Y sao có thể quên mất? Gã khốn đó, gã vốn dĩ có ý đồ với An Lâm!
– A Lâm ngươi..
Y muốn hỏi cậu nhưng lời tới miệng lại không cách nào nói được.
Y bây giờ có thể làm được gì sao? Kẻ bị giam lỏng hiện tại là y, y có thể dùng cách gì mà cứu lấy cậu?
– Hoàng thượng, người..

người mau ăn đi..
An Lâm dùng tay lau nhanh nước mắt.

Cậu lại vậy rồi..

lại khóc lóc, lại khiến y phải lo lắng..
“…”
Y không đáp, cũng chẳng động đậy mà chỉ im lặng nhìn cậu.

Ánh mắt đó là ánh mắt của sự tuyệt vọng, không còn đường lui.
Nhìn vào đôi mắt phượng vốn đã từng rất sắc bén, cậu đau xót không thể nói nên lời.

Hoàng thượng của cậu tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? Người vốn dĩ, cũng chỉ là một người bị hại mà thôi, cớ sao thiên đạo lại đối xử với người như vậy?
– Hoàng thượng..

An Lâm cầu xin người, người mau ăn một chút đi..

chủ một chút mà thôi..
– Hắn đã làm gì ngươi..
Y khô khốc hỏi.

Ánh nhìn như muốn khắc sâu bóng hình của An Lâm lúc này vào tâm trí.
– Nô tài..
Cậu cắn răng, vẻ mặt không che giấu được sự hổ thẹn, nhục nhã.
Lang Kiều, tên khốn đó..
Nhìn biểu hiện của cậu, lại nhìn bộ y phục cậu vận trên người.

Y chợt bật cười lớn, nhưng điệu cười lại thê lương đến mức khiến người khác đau lòng.
– Hoàng..

hoàng thượng..
– A Lâm..

là ta hại ngươi..

tất cả đều là lỗi của ta..
– Hoàng..
– Chậc, thật đúng là tình chủ tớ cảm động khiến người khác phải khâm phục!
Giọng nói lạnh lẽo mang đậm sự ác nghiệt vang vọng.

Lang Kiều thong thả tiến lại gần chỗ An Lâm dẫu cho cả người cậu đã căng thẳng đến mức bất động.
Gã..

không phải..

không phải gã đã rời thành rồi sao?
Tại sao..

tại sao..

– “Vật nhỏ”, ngươi không ngoan!
Gã mỉm cười, bàn tay khẽ quàng qua eo cậu siết chặt.
– Tên khốn, bỏ ra!
Cao Thừa An nhìn thấy một màn như vậy dẫu cho có đang trong tình trạng thế nào cũng không thể không tức giận.
– Cao Thừa An, ngươi còn nghĩ bản thân mình là hoàng đế hay sao?
Gã cười nhạt, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường.
Một con chó thất thế mà cũng muốn khua môi múa mép trước mặt gã?
– Ta là hoàng đề được dân chúng chấp thuận, còn ngươi, cả đời sau, sử sách sẽ chỉ ví ngươi là kẻ cướp nước đáng khinh bỉ!
Y nhếch môi, lộ ra vẻ quật cường.

Khí chất của một bậc quân vương y rèn dũa cả một chặng đường làm sao có thể mất đi dễ dàng như vậy?
– Hay lắm! Nói rất hay! Nhưng ngươi có biết, đám người ngoài kia chỉ là bọn ngu ngốc, chúng cần mạng, dù ta có làm ra chuyện gì chỉ cần chúng giữ được mạng đều sẽ không xen vào!
Gã mỉm cười, vẻ mặt lộ rõ sự hung ác.
Đám dân đen đó toàn những kẻ thuận theo chiều gió.

Bọn chúng cả đời chỉ biết hùa nhau chà đạp kẻ yếu.
Nghĩ lại một thời trong ký ức, Lang Kiều không khỏi siết chặt lấy vòng tay bên hông An Lâm.
Gã có được ngày hôm nay, cũng phải cảm ơn lũ người đó ban cho!
– Cao Thừa An ơi là Cao Thừa An! Bây giờ ta mới nhận ra, lý do vì sao tên Triều Thái Phong kia lại si mê ngươi đến mức này..
Gã lắc đầu cảm thán mặc cho sắc mặt của cậu và y đang dần biến đổi.
“…”
– Sao vậy, ngươi không nhớ nhân tình của mình sao?
– Tên khốn ngươi..
An Lâm căm phẫn định nói gì đó thì đã bị y cắt lời.
– Ta và hắn vốn không có quan hệ gì cả.

Trước đây không, hiện tại không, sau này càng không cùng chung một lối…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN