Thái độ y ảm đạm, không thể hiện ra sự đau khổ, vui buồn.
Hắn và y trước đây không, bây giờ không, sau này càng không có cơ hội.
Là phụ hoàng y hại hắn nhà tan cửa nát.
Là y ích kỷ muốn giữ hắn cho riêng mình.
Bây giờ muốn hối hận, cũng đã không còn kịp.
– Thật đặc sắc làm sao! Xem thái độ của ngươi, có lẽ là chẳng muốn gặp tên đó nữa..
Lang Kiều nhếch môi, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch.
Triều Thái Phong ơi là Triều Thái Phong, ngươi từ bỏ tất cả, mạo hiểm để trở về cuối cùng thì sao chứ? Người ngươi yêu cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
* * *
Hai canh giờ sau..
Lộc, cộc..
“Là ai?”
Cao Thừa An nhíu mày nghe tiếng động bên ngoài.
Lúc nãy lính canh vốn đã trực xong.
Vậy kẻ đang tới đây rốt cuộc là kẻ nào?
– Thừa An..
Nghe thấy tiếng người kia gọi, y thoáng chừng run rẩy.
Y mở to mắt, phản ứng với thanh âm quen thuộc.
Không thể nào..
làm sao lại có thể là hắn..
Không..
không thể..
– Thừa An..
Nam nhân nắm chặt lấy cửa sắt.
Vẻ mặt thống khổ nhìn y đang hỗn loạn.
Hắn..
sai thật rồi..
sai đến mức không biết thế nào để sửa chữa.
– Triều Thái Phong..
Y vô lực, mấp máy môi mà thốt ra cái tên vốn từng rất thân thuộc.
Rõ ràng, y đã từng gọi hắn một cách trân trọng nhưng tại sao bây giờ khi gọi ra cái tên ấy y chỉ thấy lòng mình đau như muốn vỡ nát?
Nhìn nam nhân tuấn mỹ ở trước mặt.
Cao Thừa An giờ đây chỉ thấy đau đớn không thôi.
Thứ cảm xúc y ngỡ chừng đã nguội lạnh phút chốc lại ùa đến bủa vây trái tim y dằn xéo nó từng chút một.
– Thừa An, ta..
Triều Thái Phong muốn nói gì đó nhưng lại không thể nào mở miệng.
Hắn..
còn có thể làm gì đây?
– Ân oán của ta và ngươi..
cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Thái Phong, ta và ngươi từ giờ không còn nợ nần gì cả..
Y khẽ cong môi nở một nụ cười nhẹ.
Nhưng nó lại không khác gì lưỡi kiếm khoét sâu vào trái tim nam nhân trước mắt.
– Thừa An..
ta có lỗi với ngươi..
Hắn siết chặt nắm tay, giọng nói thể hiện rõ sự hổ thẹn.
Là hắn ngu muội, bị thù hận che mờ lý trí..
là hắn tự tay đẩy y vào khổ ái..
– Ta không hận ngươi..
Ta chưa từng hận ngươi..
vì tất cả vốn là do một phần quả báo mà ta đáng nhận.
Đi đến kết cuộc này là ta tự chuốc lấy.
Chỉ là..
Đường đường là hoàng đế của một vương triều, cuối cùng lại thua trong tay người mình yêu nhất.
Nói ra cũng thật chua xót..
Cao Thừa An ánh mắt mất mát, vẻ mặt không chút khí sắc nhìn người đối diện.
– Thái Phong..
ta không còn gì để ngươi lợi dụng..
Ta cũng không còn đủ sức để níu lấy ngươi.
– Thừa An, ta đưa ngươi đi! Chúng ta..
chúng ta sẽ rời khỏi đây!
Hắn gấp gáp, vẻ mặt toát lên sự sợ hãi.
Thừa An của hắn..
Thừa An của hắn không cần hắn nữa..
y, y muốn rời bỏ hắn!
– Triều Thái Phong?
Y mệt mỏi từ cơ thể đến cả tinh thần, vẻ mặt không rõ rốt cuộc người kia đang muốn làm gì.
Y đã đi đến bước đường này, y còn gì để hắn lợi dụng hay sao?
Y không còn vương quyền, không còn quyền lực, cũng không còn là hoàng đế.
Y bây giờ, chỉ đơn giản là một phạm nhân bị nhốt trong ngục không biết ngày sống chết.
Y còn gì..
để cho hắn lợi dụng?
– Không phải ngươi nói đây là giang sơn của phụ hoàng ngươi sao? Ngươi trơ mắt nhìn nó rơi vào tay kẻ khác hay sao?
Triều Thái Phong run rẩy nói từng chữ.
Hắn sẽ làm mọi cách để níu lấy y.
Coi như hắn xin y cũng được, hắn dùng thủ đoạn buộc y cũng được, chỉ xin y đừng đối xử với hắn như vậy..
Cao Thừa An nghe từng chữ người kia thốt ra, đôi mắt bỗng lóe qua một tia sáng lạ thường.
Giang sơn của phụ hoàng làm sao y không muốn giữ? Chỉ là..
y còn thứ gì để giữ lấy ngai vị..
y chẳng còn gì..
chẳng còn gì cả..
– Ta giúp ngươi..
Cao Thừa An ngươi có nghe không, ta nói rằng ta sẽ giúp ngươi!
– Triều Thái Phong, ngươi có thấy bản thân rất buồn cười hay không? Là ngươi đẩy vương vị của ta cho Lang Kiều, là ngươi dồn ta đến bước đường này, ngươi nói xem, ta có thể tin tưởng lời ngươi nói? Hay thật chất, ngay cả lời của chính mình ngươi cũng cảm thấy mơ hồ!
Dường như không chịu nổi y liền uất hận hét lớn.
Tại sao? Tại sao y đã thảm hại đến mức này..
Y đã..
đã không còn một chút tôn nghiêm nào, vậy mà hắn..
hắn vẫn muốn dày vò y..
vẫn muốn đem cho y ảo tưởng..
Triều Thái Phong..
sao ngươi có thể tàn nhẫn đến vậy?
Sao có thể đối xử với ta như vậy?
Keng!
Chưa kịp nhìn nhận ra điều gì bỗng cửa ngục bị tiếng kim loại va vào.
Y ngẩng mặt thì đã thấy nam nhân kia đang cắn chặt răng nhìn mình.
– Dù có ra sao, ta cũng phải mang ngươi đi!
Nói xong, hắn liền không chần chừ mà nâng người y lên sau đó mau chóng chạy ra ngoài.
Cao Thừa An không phản kháng cũng chẳng la hét, y mệt mỏi rồi, không còn đủ sức để chống lại hắn.
Hắn muốn sao..
thì tùy..
dù gì y cũng không còn giá trị lợi dụng.
Thay vì chết trong tay Lang Kiều, y thà chết trong tay của hắn..