– Ngươi đang nghĩ gì sao?
Triều Thái Phong thấy y từ nãy giờ luôn im lặng liền cố tình lên tiếng bắt chuyện nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng.
Triều Thái Phong cúi đầu siết chặt nắm tay.
Hình ảnh này vô cùng quen mắt..
bởi lẽ hắn và y đã từng trải qua nhưng thân phận lúc đó lại đang đảo ngược.
* * *
Nửa năm trước..
– Thần tham kiến hoàng thượng!
Triều Thái Phong khoác trên mình chiếc chiến bào lộng lẫy quỳ một chân xuống tạ lễ với vị hoàng đế trẻ tuổi trước mặt.
Tuy là thái độ cung kính nhưng ánh mắt hắn lại thâm sâu khó lường.
Nếu quan sát kỹ sẽ nhìn ra một tia sát ý.
– Triều tướng quân miễn lễ!
Cao Thừa An mỉm cười dịu giọng.
Ngữ điệu rõ ràng có thể nghe ra sự hào hứng không nhỏ.
– Tạ hoàng thượng!
Hắn thuận chỉ, sau đó đứng lên nói về trận chiến ở biên cương phía Bắc.
– Thưa hoàng thượng, quân ta hiện tại đã toàn thắng! Quân sư của đám Ô Nhị kia cũng đã bị bắt lại!
– Tốt! Tốt lắm, ái khanh đúng là người có tài! Người đâu, ban rượu!
– Tạ hoàng thượng!
Triều Thái Phong hành lễ, sau đó nhận rượu tiểu thái giám mang đến.
– Trẫm biết trận chiến lần này không dễ dàng gì, Triều khanh gia có gì muốn ban thưởng?
Cao Thừa An nhìn hắn ánh mắt ngập tràn sự sủng nịch.
Quan lại hai bên dự tiệc cũng chỉ nhìn nhau lắc đầu một cái.
Bọn họ làm sao có thể không biết hoàng thượng của họ có tình cảm đặc biệt với Triều tướng quân.
Nhưng đó chỉ có thể xem là họ nghĩ nhiều, việc của quân, thần làm sao dám cãi?
– Hoàng thượng, ý của mạc tướng, từ lâu người đã rõ!
Hắn lạnh nhạt liếc mắt, vẻ mặt không chút cảm xúc nào đối diện với vị hoàng đế cao thượng khiến người người sợ hãi.
Nghe lời hắn nói, vẻ mặt đang cười tươi của Cao Thừa An bỗng chốc đông cứng lại.
Khuôn mặt yêu nghiệt vì sự biến đối này mà cũng trở nên âm trầm theo.
– Triều ái khanh cũng biết, ý của trẫm sẽ không bao giờ thay đổi!
Y lãnh đạm, ánh mắt sắc bén thể hiện uy quyền của một bậc quân chủ.
Dù có ra sao, trẫm cũng không cho ngươi toại nguyện!
Triều Thái Phong..
Cho đến bây giờ, ngươi vẫn mãi đối với trẫm như vậy hay sao..
* * *
– Sắc mặt của ngươi rất tệ?
Kẻ vừa nói có thân hình cao lớn, đôi mắt hẹp dài cộng thêm ngũ quan tuấn mỹ kết hợp một chút hoang dã của loài dã thú khiến người ta không khỏi vừa yêu vừa sợ.
– Lang đại nhân rất nhàn rỗi hay sao?
Triều Thái Phong cau mày, vẻ mặt không có mấy phần kiên nhẫn.
– Chậc, là Cao Thừa An chọc giận ngươi à?
Lang Kiều đánh mắt một vòng.
Vẻ mặt làm như rất quen thuộc với chuyện đang diễn ra.
Bịch!
Triều Thái Phong không đáp mà chỉ bắn thẳng mũi tên vào hồng tâm phía trước.
Cứ như đây là tính hiệu báo rằng hắn đang cực kỳ khó chịu.
– Tài bắn cung của ngươi đúng là khó ai sánh bằng!
Lang Kiều một bên cũng khẽ tán thưởng.
Nếu nói về bắn cung đánh võ, thật sự khó có ai qua được Triệu Thái Phong nửa bậc.
– Việc ta và ngươi bàn bạc sao rồi?
Hắn liếc mắt, giọng nói lành lãnh không nghe ra vui buồn.
– Yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thõa.
Cách làm việc của ta không phải ngươi rất rõ sao?
Nếu không, ngươi sẽ liên kết với ta chống lại tên Cao Thừa An đó hay sao?
– Vậy thì tốt!
– Triều Thái Phong!
– Nói?
– Ngươi có chắc về quyết định hiện tại hay không?
Bất chợt, giọng của Lang Kiều trầm xuống một cách rõ rệt.
– Ý ngươi là gì?
Hắn không đổi thần sắc nhưng nắm tay đã cuộn thành một đấm.
– Ý của ta, ngươi có chắc tất cả vẫn sẽ đúng với kế hoạch ban đầu hay không?
Lang Kiều nhìn thẳng vào hắn cố tìm ra chút lưỡng lự trong đó nhưng đổi lại gã chỉ thấy sự tàn khốc đến rợn người.
– Triều Thái Phong ta làm việc trước giờ chưa từng có gì là không chắc chắn!
Nói xong, hắn tiếp tục giương cung.
Bịch!
Một mũi tên lại tiếp tục trúng vào hồng tâm phía trước.
– Nếu không còn việc gì thì ngươi cứ trở về.
Ta còn chút chuyện cần làm.
Nghe lời của hắn, gã khẽ cau mày nhưng rất nhanh liền đổi thành một nụ cười nhếch mép.
Hôm nay là ngày đó sao?
Triều Thái Phong, ta thật sự muốn xem, ngươi có phải là sẽ không hối hận hay không?
Lang Kiều thầm nghĩ sau đó gã xoay lưng rời đi.
Gã còn việc cần làm, chuyện riêng tư của tên này, gã không dư dả thời gian để quan tâm.
* * *
– Lang đại nhân!
Mới trở về hoàng cung không bao lâu thì gã đã nhìn thấy An Lâm đang đi về phía mình.
Trên gương mặt cậu là nụ cười ấm áp thường lệ.
Che giấu đi sự ranh mãnh của chính mình, gã mỉm cười theo lệ.
Sau đó hào hứng chào hỏi.
– Tiểu A Lâm, ngươi đang bận sao?
Giọng gã cất lên dịu dàng như tiếng suối chảy khác xa với sự ma mãnh ban nãy.
– Ta đang đem đồ đến cho hoàng thượng!
An Lâm ngẩng đầu nói với gã.
Vì thân hình thấp bé nên cậu có chút vất vả khi trò chuyện với người cao hơn hẳn mình một cái đầu.
Trong đại đa số thái giám trong cung chỉ có cậu là nhỏ con nhất, cũng vì vậy mà thường hay bị mọi người trêu chọc.
– Ồ, ta tưởng hoàng thượng vẫn đang phê tấu!
Gã mỉm cười tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chứ thật ra trong lòng thì hiểu rõ.
Ngày hôm nay, tâm trạng của Cao Thừa An chắc chắn không tốt lành gì.
– Không đâu, người vì có chút mệt nên mới dừng việc phê tấu chương lại.
Ta phải đem chén canh hầm này đến cho người! Gặp lại ngài sau!.