5 năm trước..
– A Đậu, ngươi ráng lên, đừng có ngủ mà!
An Lâm ôm con mèo trong người, giọng nói nghẹn ngào khi cảm nhận cả cơ thể mèo con cứ không ngùng run lên trong vòng tay của cậu.
– Lâm Lâm, A Đậu không ráng được nữa đâu..
Tiểu thái giám Nhĩ Hòa nhìn cậu không đành lòng nói.
A Đậu là mèo trước đây tổng quản đã nuôi dưỡng.
Sau khi ông mất nó cũng bắt đầu già đi.
Bây giờ có lẽ là nó muốn đi kiếm chủ của mình.
– A Đậu sẽ ổn thôi..
sẽ ổn thôi..
Cậu nghẹn ngào nhưng vẫn cố kiềm lại nước mắt.
A Đậu là người bạn thân nhất của cậu.
Trước đây, mỗi khi tổng quản có việc bận cậu đều ở chung với A Đậu.
Có những lần vô ý bị mấy vị hoàng tử trách phạt, A Đậu đều sẽ tự động dụi vào người cậu an ủi.
A Đậu cũng như tổng quản vậy, là người thân, là gia đình của cậu.
Tổng quản đã mất rồi..
cậu không muốn..
không muốn cả A Đậu cũng mất đi..
– Meo..
Con mèo nhỏ trong tay cậu khẽ mấp máy môi.
Mắt nó cũng đã mở không lên nhưng vẫn gượng kêu lên một tiếng như đang muốn vỗ về cậu.
Cũng vì vậy mà nước mắt An Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống.
– Chút nữa ngươi cứ chôn nó ở đây đi, ta đã nói với hoàng thượng về chuyện này, ngài ấy biết ngươi gắn bó với A Đậu nên đã chấp thuận.
Vả lại, A Đậu cũng rất thích chỗ này!
Nhĩ Hòa thở dài nhìn cậu.
Tên An Lâm ngốc này trước mặt người khác luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Tuy nói là mạnh mẽ nhưng ai cũng nhìn ra cậu ngây thơ thiên chân đến mức hơn người.
Chỉ cần là người cậu ta nhận định, cậu ta tin tưởng nhất định sẽ hết lòng hết dạ vì người đó.
Nhĩ Hòa cũng không muốn làm phiền cậu và A Đậu.
Do đó tiểu thái giám nhanh chóng rời đi chừa lại khoảng không riêng cho cả hai.
* * *
– A Đậu, gặp được tổng quản, ngươi..
ngươi nhất định phải gửi lời hỏi thăm của ta đến cho ông ấy!
An Lâm đặt con mèo xuống hố, sau đó cố gắng mỉm cười căn dặn nó dẫu cho cậu biết nó sẽ không có khả năng đáp lại cậu.
– Khụ! Khụ!
Bỗng nhiên có tiếng ho sau lưng mình khiến cậu giật bắn, theo quán tính liền vội vàng quay người.
Là ai vậy?
Trước mặt An Lâm là một nam nhân độ chừng bằng tuổi của hoàng thượng.
Người này mặc y phục của quan thần trong triều, ngũ quan hài hòa tôn lên vẻ nam tính nhưng điều khiến cậu chú ý là sắc mặt tái nhợt cộng thêm bộ y phục của gã đang thấm đẫm máu.
– Mau..
mau cầm máu lại!
Cậu luống cuống vội vàng xé mảnh tà áo của mình.
Sau đó nhanh chóng giúp người kia băng bó vết thương trên tay.
– Máu chảy nhiều quá, ngài phải đến gặp thái y ngay lập tức!
Cậu không khỏi hốt hoảng mà nhìn các vết thương trên người kẻ đó.
Toàn là vết chém khá sâu.
Rõ là muốn lấy mạng người khác.
– Ngốc..
Bỗng nhiên kẻ đó nhìn cậu, sắc mặt nhợt nhạt nâng lên một nụ cười.
– Ngốc?
Cậu tự lẩm bẩm lại.
Vẻ mặt mụ mị không hiểu gì.
Tiếp đó kẻ kia nhìn cái hố cậu vừa đào sau đó dịu giọng nói.
– Có một bằng hữu tốt như ngươi, nó sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Nếu ngươi muốn nó ra đi thanh thản thì đừng nên quá bi thương..
Dẫu cho vết thương đang đau nhức kẻ đó vẫn chậm rãi đưa ra lời khuyên chân thành cho cậu.
Và không hiểu vì sao nước mắt vốn đã ngừng chảy của cậu chỉ vì câu nói ấy mà tiếp tục tuôn rơi.
Đó là lần đầu tiên cả hai ngươi gặp nhau, vào một đêm trăng thanh gió mát.
Một kẻ bị thương, một kẻ đau buồn vì mất mát..
* * *
– Ngươi có vẻ rất quan tâm tiểu thái giám đó?
Triều Thái Phong tựa lưng vào tường nhìn gã hỏi.
Vẻ mặt tươi cười chân thật như vậy hắn cũng ít thấy lắm.
– Dẫu sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch!
Gã cong nhẹ khóe môi cười, ánh mắt vốn luôn tỏ ra hiền hòa bỗng nhiên hóa thành gai góc ranh mãnh.
Đây mới vốn dĩ là con người thật của gã.
– Chuyện ở phía Nam là thật sao?
Hắn bất giác nhắc đến chuyện đó khiến gã vô thức nhíu lại tâm mi của mình.
– Ngươi nghĩ đó là cái bẫy ta dùng để đối phó Cao Thừa An?
– Nếu là ngươi thì điều này không phải là không có khả năng.
Triều Thái Phong lạnh mặt đáp.
– Không phải ngươi cũng sẽ đi sao? Chúng ta cứ đến đó rồi ngươi sẽ rõ!
Gã nâng nhẹ khóe môi sau đó uống vào ngụm rượu.
Triều Thái Phong, ngươi động tâm rồi!
* * *
– Đó không phải là Triều tướng..
An Lâm và Cao Thừa An đang trên đường đi đến hoa viên liền nhìn thấy Triều Thái Phong đang ở bên phía đối diện bọn họ.
Nhưng đến khi cậu lên tiếng gọi thì cứ như có cảm giác là hắn cố tình lơ đi.
– Không cần kêu đâu!
Cao Thừa An ho nhẹ.
Sau đó tiếp tục bước đi làm như không có gì.
An Lâm nghe vậy liền thoáng bất ngờ.
Trước giờ hoàng thượng rất sủng ái Triều tướng quân, đôi lúc vẫn hay tìm kiếm bóng dáng của ngài ấy.
Thế mà bây giờ cậu cứ có cảm giác như người đang tránh mặt ngài ấy? Điều này thật sự khiến An Lâm khó hiểu!
Về phần Cao Thừa An thì nào có để ý đến điều cậu thắc mắc.
Y bây giờ vẫn chưa muốn đối diện với hắn.
Chuyện ngày hôm qua chỉ mới nghĩ tới thôi là đã thấy xấu hổ! Cả hai bên tai y cũng vì vậy mà đỏ lên mất rồi…