“Tại sao phải tránh hắn chứ?”
Trên đường trở về phủ của mình Triều Thái Phong có chút thất thần.
Hắn không hiểu vì sao ban nãy lại vô thức trốn tránh y.
Rõ ràng trước đây đều không có gì, chỉ là sau đêm hôm qua.
Dường như có thứ gì đó bắt đầu lệch ra khỏi quỹ đạo mà cả hắn cũng không biết.
Rốt cuộc, bản thân lại đang bị gì vậy?
Hắn cau mày, tự xem xét lại chính mình.
Nhưng cuối cùng lại chỉ tự làm cho chính mình rối rắm.
Nhắm mắt định thần.
Hắn cố phớt lờ gương mặt kia ra khỏi tâm trí.
Việc bây giờ hắn cần quan tâm là kế hoạch sắp diễn ra..
Mà khoan đã..
kế hoạch của bọn hắn..
Bất chợt nhớ ra gì đó Triều Thái Phong lập tức cau mày.
Chuyện như vậy làm sao hắn lại có thể quên mất?
Chuyến đi đến phía Nam vốn đã nằm trong một phần kế hoạch của họ.
Vậy mà..
hắn lại không nhớ, vả lại cả Lang Kiều tại sao cũng chẳng nhắc nhở hắn? Chưa kể, rõ ràng kế hoạch đó vốn không diễn ra sớm như vậy cơ mà? Lang Kiều phải chăng là đang che giấu hắn điều gì đó? Có phải, cỏn kẻ nào biết đến kế hoạch này ngoài bọn họ hay không?
Nếu như vậy, chuyến đi phía Nam lần này, chỉ e là xảy ra không ít chuyện.
* * *
Ba ngày sau, bên ngoài thành hoàng cung..
– Hai ngươi cũng đi nữa sao?
Cao Thừa An vừa chuẩn bị lên kiệu liền nhìn thấy phu phu họ Lạc cưỡi ngựa đang chạy về phía mình.
– Ừ! Bọn ta có việc quan trọng cần đến đó!
Vĩnh Thái Phi đáp lại y, sau đó liếc mắt sang Triều Thái Phong đang ngồi trên lưng ngựa đằng trước.
Lần đi này một phần là vì cậu ta có manh mối về kẻ kia, một phần khác là do chuyện của y và hắn.
Coi như cậu ta nhiều chuyện đi! Chỉ là nếu có thể khiến hai người đó có một chút tiến triển thì cũng không tệ lắm..
– Được rồi, vậy xuất phát thôi!
Cao Thừa An gật đầu sau đó bước lên xe ngựa.
Theo đó, An Lâm cũng nối theo bước y.
– Tâm trạng của ngươi không tốt lắm?
Lang Kiều bước lên xe ngựa ngồi cạnh Triều Thái Phong rồi cả hai nhanh chóng phóng xe chạy đi.
Tiếp đó, gã liền ngoảnh mặt thì thầm với người bên cạnh.
Do đó liền dễ dàng nhận ra ánh mắt của hắn từ nãy giờ luôn trốn tránh nhìn về phía Cao Thừa An.
– Ta có chuyện quan trọng hơn cần nói với ngươi.
Hắn không trả lời câu hỏi của gã mà chỉ lãnh đạm nói một câu vu vơ không đầu không đuôi.
Nhưng có lẽ, Lang Kiều đủ tỉnh táo để hiểu rõ điều mà hắn muốn nói với mình là gì.
* * *
Đi suốt cả hai ngày dài, sau cùng bọn họ cũng đến được phía Nam như mong muốn.
Nhìn khung cảnh phố phường tấp nập, trong lòng Cao Thừa An cũng cảm thấy thanh thản.
Ít ra, dưới sự cai trị của y, dân chúng không đến mức lầm than khổ sở.
– Các ngươi đi tìm quán trọ đi, ta muốn đi tham quan một chút! Trên đường chắc chắn có quán ăn nhỏ, chúng ta cứ tập hợp ở đó!
Y bước xuống xe ngựa sau đó nhìn Triều Thái Phong và Lang Kiều, ánh mắt cũng giống như người họ Triều kia có chút khẽ lảng tránh.
– Được! Bọn ta biết rồi!
– Cả hai ngươi nữa!
Y nhìn Lạc Phù Nghiêm và Vĩnh Thái Phi nói tiếp.
– Hay là để ta đi với hai người?
Vĩnh Thái Phi do dự, có chút không muốn rời đi trước.
Dầu sao y cũng là hoàng đế, lỡ bất trắc gì nhất định thiên hạ sẽ có một phen đại loạn.
– Ngươi yên tâm, ta không yếu đuối như ngươi tưởng đâu!
Cao Thừa An nhếch nhẹ môi cười, vẻ mặt muôn phần tự tin cao ngạo.
Có lẽ tên nhóc Thái Phi này đã quên rằng bản thân từng thua y trong trận đấu kiếm lần trước..
* * *Vậy, bọn ta đi trước! Các ngươi cẩn thận!
Nói xong cả hai người đều phóng ngựa rời đi.
– Hoàng thượng, ở đây thật sự có bọn phản nghịch sao?
An Lâm thì thầm vào tai y nói nhỏ.
Nhìn nơi đây yên bình như vậy, cậu thật sự không nghĩ sẽ có kẻ phản động.
– Có lẽ là bọn chúng vẫn chưa có hành động! Mà ngươi cũng đổi cách xưng hô đi! Lần trước vẫn còn chưa quen miệng cho lắm!
Y vừa quan sát vừa căn dặn An Lâm ở bên cạnh mình.
– Vâng, nô tài hiểu rõ!
– Được rồi, mau đi thôi!
Cứ thế, hai người hòa vào bầu không khí nhộn nhịp của dân chúng.
Mà ở phía xa xa lại có hai người nào đó đang âm thầm quan sát tất cả.
– Phải đem cái này về cho muội muội mới được!
Bịch!
Một cậu nhóc nhỏ đang vui vẻ chạy nhảy thì bỗng va vào ai đó.
– Ui da..
Cậu nhóc xoa xoa đầu, sau đó khẽ ngẩng lên thì liền có chút sợ hãi.
– Tiểu bằng hữu không cần sợ đâu, mau đứng dậy đi, có đau ở đâu không?
Một nam nhân mặc áo choàng đen khẽ đỡ lấy cậu bé.
Giọng nói của người này xem ra cũng khoảng chừng bốn mươi mấy.
– Không..
không sao ạ!
Cậu nhóc lắc lắc đầu sau đó lại trộm nhìn người trước mặt.
Người này không đáng sợ cho lắm?
– Mau đi thôi!
Người vốn va trúng cậu bé cau mày khó chịu nhìn gã đàn ông kia.
Kẻ này cũng khoác áo choàng đen, nhưng giọng nói thì không nghe ra nam nữ..
– Ngươi không cần cáu gắt vậy đâu, bọn họ cũng không đi đâu xa!
Gã đàn ông bình thản đưa cho cậu bé một cây kẹo rồi nâng tay xoa đầu nó.
– Làm chuyện rảnh rỗi!
Người còn lại hừ lạnh, sau đó không quan tâm gã ta mà tự mình đi trước.
– Sau này nhớ cẩn thận có biết chưa?
Gã đàn ông dịu dàng nhìn cậu nhóc cười nói sau đó liền nhanh chóng đuổi theo người phía trước.
Tính cách lúc nào cũng gấp gáp như vậy…