– Đó là lý do..
người giết phụ thân?
– Không trách ta được! Là hắn ngu ngốc mà thôi!
Triều Thái Phong cảm thấy cơ thể lúc này thật sự mất hết sức lực.
Mẫu thân của hắn, cớ gì..
cớ gì lại là người như vậy? Vì ích kỷ, vì bản thân mà không từ thủ đoạn.
Đến khi không chiếm được lại rắp tâm ra tay giết hại người khác.
Bà ấy sao có thể tán tận lương tâm đ ến thế chứ?
– Ngươi có biết mỗi khi ta thấy ngươi đều rất căm ghét hay không? Nhưng ta phải diễn, ta phải diễn cho đám người trong phủ và trong kinh thành đó coi.
Có nhiều lúc, ta tự nghĩ sao không bóp ch3t ngươi cho rồi!
Lưỡng Nguyệt nghiến răng, cứ như nếu trong tay bà ta có vũ khí đều sẽ không ngần ngại mà ra tay đâm chết hắn.
– Bà điên rồi! Bà thật sự điên rồi!
– Phải, ta điên! Chính các người ép ta! Chính con khốn Ninh Diệp ép ta! Chính phụ thân của ngươi ép ta!
– Ngươi có biết vì sao trong cung lại có tin đồn về chuyện Cao Thừa Lạc giết hại trung thần không? Là ta đó! Là ta cùng với Lang Ẩn bày mưu tính kế.
Nhưng tiếc quá..
tên đó giữa chừng lại nảy sinh ra lòng tốt gì đó.
Chết đi quả là không đáng tiếc!
Lưỡng Nguyệt bật cười sung sướng.
Ánh mắt như loài quỷ dữ khoét sâu vào đáy lòng Triều Thái Phong.
– Sao vậy? Căm hận lắm sao? Cảm thấy ghê tởm lắm sao? Ngươi có biết vì sao ta lại nói cho ngươi tất cả sự thật không? Vì ta không muốn ngươi, không muốn tất cả các ngươi hạnh phúc! Cả đời này, các ngươi sẽ phải sống trong đau khổ! Sống trong dằn vặt! Ngươi sẽ luôn phải day dứt vì chính ngươi! Chính ngươi khiến Cao Thừa An rơi vào khổ sở bế tắc!
– Bà câm miệng cho ta!
Rầm!
Choang!
Triều Thái Phong hai mắt đỏ ngầu muốn lao đến liền bị Triều Thái Thái bên ngoài phá cửa xông vào che chắn cho Lưỡng Nguyệt.
– Cút! MAU CÚT ĐI!
Hắn thở hổn hển.
Sự câm phẫn trong lòng dáy lên tột độ.
Tại sao..
tại sao lại đối xử với hắn như vậy? Hắn làm gì bọn họ sao? Hắn đã đắc tội bọn họ ở chỗ nào? Tại sao bọn họ lại đối xử với hắn như vậy!
– Vở kịch vẫn còn dài lắm! Tất cả các ngươi sẽ không ai có được hạnh phúc! Hahaha!
Soạt!
– Thái Phong, xin lỗi!
Biết hắn đang điên lên và không thể kiểm soát nên Triều Thái Thái không còn cách nào ngoài việc ra tay trước.
– ÔNG LÀ TÊN KHỐN! ÔNG TIẾP TAY CHO BÀ TA GIẾT TẤT CẢ MỌI NGƯ..
Chưa nói dứt câu, hắn đã gục xuống.
Trên lưỡi kiếm của Triều Thái Thái ban nãy đã tẩm sẵn thuốc mê.
Tình huống này vốn đã được dự đoán sẵn..
– Đi thôi, chút nữa Lang Kiều sẽ giải quyết!
Lưỡng Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn nằm trên đất.
Trong thâm tâm bà ta thật sự chỉ muốn đâm cho hắn một nhát.
Nhưng sao đây? Nếu làm vậy vở kịch sẽ không còn gì thú vị.
Hắn và Cao Thừa An sẽ không thể đau khổ như bà ta mong muốn.
* * *
Quán trọ Miên Hà..
Trước phòng của Cao Thừa An..
– Ngài ấy..
ngài ấy có chuyện gì vậy?
An Lâm ngơ ngác nhìn Vĩnh Thái Phi.
Từ lúc trở về hoàng thượng đã trở nên thế này.
Người tự nhốt mình trong phòng, ai kêu, ai gọi cũng chẳng đoái hoài, quan tâm..
– Ta không biết..
Vĩnh Thái Phi cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Cậu ta biết ngay không nên để y đi một mình cơ mà.
Nhưng mà bây giờ ở đây cau có cũng chẳng được gì.
Chi bằng tính toán trước những việc sắp diễn ra..
– Thừa An, chúng ta nói chuyện với nhau đi!
Cốc! Cốc!
Cứ để y như vậy cũng không phải cách nên cậu ta quyết định muốn cùng y nói rõ vấn đề đã xảy ra.
– Thái Phi, ta muốn yên tĩnh.
“…”
Động tác tay của cậu ta dừng lại.
Vẻ mặt chần chừ không biết có nên nghe theo y hay không.
Giọng y lạ quá.
Chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.
– An Lâm, ngươi ở đây trông chừng y, bọn ta có việc đi trước!
Thay vì ở đây tốn thời gian nhưng không giải quyết được gì chi bằng cậu ta và phu quân của mình đi tìm manh mối còn hơn.
Đám người ở gánh hát đó chắc chắn có gì đó không ổn!
* * *
– Ngươi nhìn kỹ đi có thấy nét chữ quen hay không? Đó là của mẫu hậu ngươi, ả đàn bà Ninh Diệp đó! Mau nhìn xem, phụ hoàng mà ngươi kính trọng rốt cuộc là con người tàn độc thế nào!
Cao Thừa An thẫn thờ nhìn lá thư đã bị nhàu nát trên tay.
Không đúng..
dối trá..
tất cả đều là dối trá..
Phụ hoàng của y..
không phải đâu..
không phải đâu..
nhất định là bà ta nói dối.
Phụ hoàng nhất định..
nhất định sẽ không làm ra loại chuyện như thế..
Cao Thừa An cảm thấy thật bất lực.
Cả cơ thể y cứ như rơi xuống một cái hố vậy.
Nó cứ chìm xuống, chìm xuống từng chút một.
Những lời nói của Lưỡng Nguyệt kia không khác gì mũi dao đang từng chút cắm sâu vào lồ ng ngực y.
Sự thật mà y kiếm tìm..
cớ sao lại tàn nhẫn đến thế? Cớ gì..
lại là thứ mà y luôn cố gắng không bao giờ dám có phút giây nào nghĩ đến?
Cầm lá thứ trên tay.
Vốn dĩ chỉ là một mảnh giấy bình thường nhưng sao như có sức nặng làm tâm y nặng trĩu.
“An nhi, khi con đọc lá thư này có lẽ mẫu hậu đã không còn trên đời này nữa.
Có lẽ khi đọc xong lá thư con sẽ cảm thấy sụp đổ nhưng con có quyền biết tất cả sự thật.
Mẫu hậu biết con và Triều Thái Phong là thanh mai trúc mã.
Hai đứa rất quý mến nhau.
Nhưng..
phụ hoàng con và ta có lỗi với đứa trẻ ấy.
Cũng do chúng ta mà cuộc đời nó mới rơi vào khốn khổ như vậy.
An nhi, đây vốn là lỗi lầm của chúng ta chỉ mong rằng mai này con có thể bao dung cho y.
Thay phụ mẫu bù đắp lại cho y những thứ y mong muốn.
Và nếu có thể, xin con thay chúng ta tạ lỗi với đứa trẻ đó.
Gửi hoàng nhi của ta, Cao Thừa An..”
Tại sao lại như vậy..
cớ gì sau cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy..
Nước mắt tưởng chừng đã chôn vùi vào tận đáy lòng giây phút này lại không ngừng trực trào tuôn rơi thấm nhòa mảnh giấy cũ kỹ.
Y phải làm gì đây..
phụ hoàng của y..
mẫu hậu của y..
y phải làm gì đây…