– Triều tướng quân..
An Lâm thấy Triều Thái Phong vẻ mặt nhợt nhạt, chưa kể đến trên vai còn đang băng bó liền không khỏi hốt hoảng.
Ngài ấy gặp phải chuyện gì nghiêm trọng sao?
– Hoàng thượng..
ngài ấy sao rồi?
Triều Thái Phong khô khốc mấp máy miệng hỏi.
Hắn chắc chắn, Lưỡng Nguyệt đã nói gì đó với y.
Hắn muốn nói với y đừng tin lời bà ta.
Tất cả chỉ là bịa đặt mà thôi..
– Cả hôm nay ngài ấy vẫn chưa ra ngoài..
An Lâm thở dài có chút khổ sở.
Cớ sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến vậy.
– Ta có chuyện muốn nói với ngài ấy..
– Nhưng..
An Lâm muốn nói y không sẽ không mở cửa thì Triều Thái Phong đã nói.
– Không cần..
ta đứng ở đây nói với ngài ấy cũng được..
– Vậy..
vậy nô tài cáo lui trước! Nếu có gì, ngài cứ việc gọi!
An Lâm lần đầu thấy hắn chân thành như vậy liền có chút mềm lòng.
Có lẽ, tướng quân sẽ không làm gì tổn hại đến hoàng thượng.
Đợi đến khi An Lâm rời đi.
Triều Thái Phong khẽ siết chặt lấy tay mình sau đó nghẹn ngào lên tiếng.
– Hoàng thượng..
“…”
Không có ai đáp lại.
Hắn vẫn không từ bỏ mà tiếp tục gọi.
– Ta lúc nãy..
đã gặp mẫu thân rồi..
có lẽ, người cũng vậy..
– Từ đầu ngươi tiếp cận ta..
là để trả thù đúng không?
Vừa nghe thấy y đáp hắn đã có chút mừng rỡ.
Nhưng câu nói của y lại khiến tâm hắn tội lỗi, đau đớn.
– Phải..
Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra tất cả.
Hắn..
không có quyền bảo y tha thứ..
– Là ta có lỗi với người..
– Không phải ngươi..
là ta, cả nhà ta đều có lỗi với ngươi..
Thái Phong, xin lỗi..
xin lỗi..
Y nức nở, y đang khóc, hắn biết nhưng hắn lại không thể giúp y lau đi những giọt nước mắt ấy.
– Những gì mẫu thân ta nói đều là dối trá.
Hoàng thượng người không có lỗi! Tiên đế cũng chẳng có lỗi gì cả!
– Hoàng thượng là ta ngu ngốc, không biết thị phi trắng đen..
Vết thương trên vai hắn lại bắt đầu rỉ máu nhưng dù vậy nó cũng không nhói đau bằng vết thương lòng đang không ngừng bung tróc nơi tim hắn.
Và hắn biết..
y cũng như hắn.
Cũng đau khổ..
cũng tuyệt vọng..
– Hoàng thượng, người tin ta một lần được không? Tất cả đều là dối trá! Là dối trá mà thôi!
Y vẫn im lặng, vẫn không muốn đáp lại hắn..
– Ngươi đi đi..
Không, đây không phải là điều hắn muốn nghe.
Hắn chỉ muốn y biết được sự thật.
Hắn chỉ muốn y không đau khổ dằn vặt.
Hắn..
hắn..
– Hoàng thượng..
làm sao đây..
ta bây giờ thật sự không ổn chút nào..
Hắn cười một cách yếu ớt sau đó tựa lưng vào cửa rồi từ từ trượt xuống.
– Ta không muốn..
không muốn xa người..
tại sao bây giờ ta mới nhận ra..
tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này..
Triều Thái Phong không biết, khi hắn gục đầu ôm mặt khóc lóc, Cao Thừa An cũng giống hắn ngồi ở bên phía kia của cánh cửa gặm nhắm đau thương.
Trái tim như có hàng vạn mũi tên xuyên vào đâm nát.
Hai người lại bị ngăn cách.
Từ linh hồn cho đến cả thể xác.
Trong mơ màng..
Cao Thừa An nghe thấy lời hắn nói rất rõ.
Hắn nói với y “Ngài yên tâm, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngài..”
Lời đó y không muốn nhớ..
nhưng lại cứ vô tình ngưng đọng nới đáy tim y.
Cớ sao, lại phải oan trái như vậy?
* * *
Ngày hôm sau..
– Cái gì? Triều đình có phản loạn?
Vĩnh Thái Phi bất giác cao giọng.
– Ừ! Trong triều bây giờ loạn lắm, chúng ta phải lập tức quay về!
Lạc Phù Nghiêm sắc mặt cũng không hơn cậu ta là bao nhiêu.
Vừa mới nghe tin từ chỗ Châu An, hắn ta đã vội vã chạy về báo tin.
– Chết tiệt! Tại sao phải là lúc này chứ?
Vĩnh Thái Phi thầm phỉ nhổ trong lòng.
Sớm không đến, muộn không đến, tại sao lại phải ngay lúc này?
– Lang Kiều đâu rồi?
Nhớ đến kẻ tình nghi số một, Vĩnh Thái Phi lập tức lo lắng.
– Lang đại nhân từ sớm đã đi đâu mất vả lại còn có cả Triều tướng quân..
An Lâm vừa mới xuất hiện nên không hiểu rõ tình hình hiện tại.
Chỉ là nghĩ mọi người có việc cần làm nên mới lên tiếng đáp trả.
– Khốn kiếp! Nhất định là tên khốn đó! An Lâm, mau chóng đi nói với hoàng thượng, chúng ta phải lập tức quay về hoàng cung!
* * *
Trên xe ngựa..
– Hoàng thượng, người ổn chứ?
Nhìn sắc mặt y vẫn còn thiếu sắc khiến An Lâm liền không khỏi lo lắng.
– Ta không sao! Chỉ mong, Thái Phi có thể kịp thời ứng phó..
Cao Thừa An lắc đầu, hé màn nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời âm u quá..
có chăng đây là điềm gỡ hay không?
Lúc nãy, y đã bảo Vĩnh Thái Phi trở về Thủy Quốc một chuyến.
Hai nước là láng giềng với nhau do đó có thể nhanh chóng qua lại tương trợ kịp thời.
Bây giờ chỉ có mượn thêm lực lượng của Thủy Quốc mới có thể cầu rằng lật ngược tình thế.
Chỉ mong rằng sẽ kịp.
Mong rằng mọi chuyện vẫn sẽ còn đường cứu chữa.
* * *
Hoang cung, đại điện..
– Hoang đường! Các ngươi dám tạo phản!
Một vị quan lớn tuổi đứng trước đám quan thần hô lớn.
Ông ta theo tiên đế đã lâu, dù có ra sao cũng sẽ bán mạng vì quân chủ!
– Thiên hạ đã đại loạn rồi! Ngươi nghĩ Cao Thừa An còn làm được gì hay sao?
Một vị quan trẻ tuổi nhếch môi châm biếm.
Bây giờ không phản, chẳng lẽ đợi tới lúc đổi vua thì tìm chết?
– Hồ nháo! Tên của hoàng thượng ngươi cũng dám gọi?
– Ha, chỉ e rằng cái chức vị này sẽ không còn giữ được! Các ngươi nghe đây, ai quy phục thì chắc chắn sẽ không lo sống chết, còn kẻ nào có ý định chống đối thì giết không tha!
Ngày hôm đó cả hoàng cung chìm vào trong bể máu.
Quân thần một lòng đứng về phía y tất cả đều bị giết sạch không chừa một ai!.