Một Đồng Tiền Xu - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Một Đồng Tiền Xu


Chương 10


           

Sáng sớm Sơ Nhất ra khỏi cửa đi học cảm thấy có chút căng thẳng, cậu biết loại lưu manh như Lương Binh chẳng dậy sớm như vậy, nhưng nhỡ đâu gã ta cả đêm cơ bản là không ngủ để mà dậy, khó nói lắm.

Lúc cậu đi tới dưới lầu, liền đưa mắt nhìn xung quanh một vòng.

Hôm nay mẹ Sơ cũng ra ngoài, đi phía sau cậu: “Mày còn chưa đi? Loanh quanh ở đây làm gì!”

“Ừm.” Sơ Nhất đáp một tiếng.

Mẹ Sơ không để ý đến cậu nữa, đạp xe phóng đi.

Sơ Nhất cũng nhanh chân bước ra ngoài, không đi con đường cũ hay đi, mà vòng nửa vòng qua giao lộ đến đường cái rồi mới rảo bước đến trường học.

Mẹ Sơ không chú ý đến hành động lạ của cậu, có lẽ là chẳng buồn để ý tới.

Chẳng qua đã nhiều năm rồi cậu không nói với người nhà về việc bị người ta bắt nạt, bao lâu nhỉ… đại khái từ hồi mẫu giáo chăng?

Sau khi bà ngoại cởi áo đánh nhau một trận với hiệu trưởng trường mẫu giáo, nếu cậu có bị bạn học đánh, sẽ không nói gì nữa.

Vậy mà bà ngoại vẫn sẽ có cách biết chuyện, kể cả bà không có biết cũng sẽ có người chạy tới mách tận nơi, chính là để có thêm một pha giật gân, làm trò cười cho mọi người.

Sau đó cậu về nhà sẽ bị bà ngoại mắng chửi, ông ngoại coi như gió thoảng qua tai, mẹ Sơ chế giễu, bố Sơ… nếu bố ở nhà sẽ mua đồ ăn an ủi cậu.

Chẳng có khả năng nhận được sự giúp đỡ cùng cảm giác an toàn từ chính gia đình của mình, Sơ Nhất từ rất nhỏ đã biết, hết thảy những việc này, cậu phải tự mình đối mặt và giải quyết tất cả.

Do phản kháng không có hiệu quả lẫn cố gắng giao tiếp với bạn học đều thất bại, cậu chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là im lặng và nhẫn nại, cố gắng khiến mình không thu hút sự chú ý của người khác, cũng như bộ đồng phục cũ mà cậu mặc hôm nay.

Một người quanh năm vẫn mặc đồng phục học sinh cũ như cậu, đột nhiên mặc một bộ quần áo thể thao mới tinh không quá vừa vặn nhất định sẽ thu hút vài phiền toái nho nhỏ.

Được cái trạng thái ẩn thân này kéo dài một thời gian rồi cũng quen.

Lần đầu tiên cậu thấy Yến Hàng đeo khẩu trang phách lối vừa livestream vừa đánh gục bọn Lý Tử Hào, tâm lý khiếp sợ của cậu không thể hình dung được.

Cả đời này mình cũng không thể nào có khí chất như Yến Hàng.

Cực kỳ hung hăng ngang ngược.

Cậu không cần Yến Hàng bảo vệ, nhưng vẫn muốn thân cận với Yến Hàng, tuy bề ngoài hắn ngang ngược, nhưng bên trong lại là một người ôn hòa, tùy ý.

Đã từ rất lâu rồi không có ai nói chuyện với cậu như vậy, rất bình thường, cực kỳ bình thường mà giao lưu với nhau.

Huống hồ Yến Hàng không giống đám bạn học của cậu, trên người hắn có một loại khí chất cậu chưa từng gặp bao giờ.

Bạn học tốt hay xấu đều không có.

Chỉ tiếc.

Nếu như từ đầu không tiếp cận Yến Hàng thì tốt rồi, giờ sẽ không cần phải lo lắng vấn đề Yến Hàng một ngày nào đó sẽ rời đi nữa.

Có được rồi lại mất đi, không, có được rồi mà biết rằng sẽ mất đi, nhưng lại không biết sẽ mất đi lúc nào, so với việc không bao giờ có được càng khiến cho người ta thất vọng hơn.

“Sơ Nhất!” Phía sau có người hô một tiếng.

Sơ Nhất cúi đầu không phản ứng, âm thanh này cậu căn bản chẳng nhìn cũng biết thừa là Lý Tử Hào.

Hiện tại đang trên phố lớn, nhiều người đi làm đi học, Lý Tử Hào sẽ không làm gì cậu, nhiều nhất là chế giễu vài câu, cho nên cậu chỉ cần im lặng là được rồi.

Chạy cũng không cần chạy.

“Điếc à?” Lý Tử Hào nhoài người trên xe đạp phóng tới bên cạnh cậu, “Không để đại ca mày đưa mày đi học à?”

Sơ Nhất tiếp tục đi về phía trước.

“Đại ca mày cho là đánh được tao một lần thì mọi chuyện coi như xong?” Lý Tử Hào nói.

Đánh?

Yến Hàng đánh Lý Tử Hào?

Sơ Nhất có chút giật mình.

“Mày chuyển lời cho nó, nếu không phải bố tao cản tao,” Lý Tử Hào nói, “Hai ngày nay tao có thể để yên cho nó thoải mái như vậy?”

Sơ Nhất nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Lý Tử Hào một cái.

“Chẳng qua là thằng phục vụ trong quán bố tao, ngông cuồng cái rắm!” Lý Tử Hào tàn nhẫn nâng khóe miệng, “Bây giờ bị đuổi rồi, không biết là đang rửa bát ở quán cơm nào!”

Bố Lý Tử Hào mở một quán cà phê trên con đường này, bạn học trong trường hầu như đều biết, có điều Sơ Nhất không nghĩ tới Yến Hàng lại làm thuê ở quán của bố Lý Tử Hào.

Lại còn đánh Lý Tử Hào?

Rồi bị đuổi việc?

“Nghe thấy không!” Lý Tử Hào vươn tay vỗ lên đầu cậu một cái.

Sơ Nhất đột nhiên dừng bước.

“Làm sao?” Lý Tử Hào khiếp sợ nhìn cậu, “Ôi ôi ôi, đây là muốn đánh nhau với tao một trận sao?”

Sơ Nhất không lên tiếng, bước chân dừng một chút rồi lại tiếp tục bước đi.

Một mình Lý Tử Hào, khí thế không được như lúc có đồng bọn, Sơ Nhất không trả lời, gã cũng chán, cưỡi xe đạp phóng đi.

Sau khi nhìn Lý Tử Hào biến mất, Sơ Nhất lần thứ hai dừng bước, khom lưng chống tay vào đầu gối, hít thở sâu vài lần.

Lý Tử Hào giật mình, chính cậu cũng giật mình.

Rất lâu rồi cậu chưa có cảm giác như vậy, muốn cầm thứ gì đó đập đầu Lý Tử Hào một phát.

Nhiều năm qua, cậu cũng sớm quen với việc tiếp nhận một cuộc sống như thế, ít nhất cũng tìm được phương thức tự vệ cho bản thân.

Cho dù phải đối mặt với bao nhiêu loại bắt nạt cùng thương tổn, cậu đều có thể bình tĩnh.

Đây chính là cách cậu sống, nếu không thể tự làm cho chính mình bình tĩnh, những ngày tháng sau này không có cách nào sống tiếp.

Vậy mà hôm nay tâm tình đột nhiên dậy sóng lớn như thế, chính cậu cũng thấy giật mình.

Yến Hàng một đêm không ngủ, tới sau hừng đông mới mơ mơ hồ hồ một trận, nhưng không được bao lâu, chắc không nổi một tiếng đồng hồ.

Toàn thân nằm lâu đến mỏi, hắn không thể không rời giường.

Đã qua giờ cao điểm đi học đi làm, lúc này đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, người trên đường phố rất ít.

Ánh nắng rất tốt, không khí cũng mang theo ấm áp.

Sau khi rửa mặt xong, thanh tỉnh một chút, Yến Hàng thay quần áo ra ngoài.

Đi một vòng, mua một ổ bánh mì và trứng gà, còn có tiêu đen và sốt cà chua.

Về đến nhà liền tự làm một ổ bánh mì kẹp trứng ốp cực kỳ tinh xảo, rót cốc sữa bò, ngồi trên bệ cửa sổ ung dung thong thả ăn.

Lúc nhàm chán, lúc tâm tình không tốt, tìm việc gì có cần cẩn thận tỉ mỉ mà làm, sẽ giúp ích không ít.

Bố Yến nói.

Ngày thường chiêu này có thể tàm tạm dùng, mà hôm nay… cũng như vậy đi.

Ăn xong bánh mì trứng ốp rồi hắn vẫn cảm thấy rất buồn.

Dù sao trạng thái hiện tại với loại lúc thường tập mãi thành quen không giống nhau.

Lá thư đang cất dưới bàn trà cứ như một vật nặng đè trên đầu hắn vậy.

Ăn sáng xong hắn liền ra cửa, định đi quanh quanh đây một chút, xem có chỗ nào thích hợp để làm thuê không.

Phố thương mại chỗ quán cà phê, vẫn rất phồn hoa, bởi vì ngày đó gặp Sơ Nhất đang tìm kho báu, hắn chưa thể sang phía bên kia cầu đi dạo.

Hôm nay tản bộ đến đây, phát hiện cũng không tệ lắm.

Phong cách Tây.

Mục tiêu tìm chỗ làm thuê của Yến Hàng rất rõ ràng, có liên quan đến cơm tây, hắn vẫn luôn muốn làm cơm tây, hiện tại không có điều kiện, nhưng hắn luôn cố gắng đặt mình vào môi trường giống như vậy, những thứ được nhìn thấy, nghe thấy, tiếp xúc đều liên quan tới việc hắn muốn làm, có thể học được không ít.

Bên cạnh quảng trường thương mại có một con phố rất thời thượng, nhà hàng món Tây và món Trung đều có, Yến Hàng quẹo vào, chậm rãi đi bộ.

Dạo được nửa phố, thấy một nhà hàng món Tây đang tuyển nhân viên phục vụ.

Hắn bước vào.

Trưa nay tan học, lần đầu tiên Sơ Nhất về nhà một mình.

Lý Tử Hào không tìm cậu gây sự, mấy tên hay cùng cậu về nhà suốt thời gian qua không biết có phải nhận được mật báo của Lý Tử Hào hay không, chỉ đi phía xa xa, không có tới gần.

Thậm chí Sơ Nhất cảm thấy có chút không quen.

Lúc đi qua nhà Yến Hàng, cậu do dự một chút rồi băng qua đường.

Cửa sổ nhà Yến Hàng buông rèm, cậu nhẹ nhàng gõ cửa một cái, không có ai trả lời.

Sơ Nhất kiên trì gõ lại lần nữa, xác định không có ai ở nhà, hơi thất vọng xoay người, cúi đầu trở về.

Bước được hai bước, một bàn chân bước tới, ngăn trước mắt cậu.

Cậu liếc mắt liền nhận ra, giày của Yến Hàng.

Yến Hàng chắc là fan NB, tất cả giày đều là NB.

“Tiền mãi lộ.” Yến Hàng nói, chìa tay ra trước mặt cậu.

Sơ Nhất móc móc trong túi, lấy ra một xu, bỏ vào tay hắn.

“Ngươi không phải là đại gia hay sao?” Yến Hàng nói.

“Đây là khu vực công cộng.” Sơ Nhất chỉ chỉ dưới chân, “Muốn thu phí thì, thu cái này, đi.”

Yến Hàng nở nụ cười: “Ăn cơm chưa?”

“Về nhà, ăn,” Sơ Nhất cười cười, “Anh đi, đi dạo, dạo phố à?”

“Không,” Yến Hàng nói, “Đi tìm việc làm.”

“Tìm, được chưa?” Sơ Nhất lập tức hỏi.

“Phí lời, tôi cũng không phải tìm công việc đao to búa lớn, chỉ là nhân viên phục vụ mà còn không tìm được à,” Yến Hàng cầm điếu thuốc lên ngậm, “Một nhà hàng cơm Tây bên kia, hôm nào dẫn cậu đi ăn.”

Sơ Nhất gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại do dự, nhẹ giọng nói: “Anh đánh, đánh, đánh Lý Tử Hào?”

“Phải, tôi đánh đánh đánh nó rồi, đại khái ba, bốn lần gì đó,” Yến Hàng vặn đầu ngón tay, một lát sau mới nhìn cậu, “Lý Tử Hào là ai?

“Hôm, hôm đó…” Sơ Nhất chỉ chỉ phố đối diện.

“Nó tên Lý Tử Hào hả,” Yến Hàng nói, “Đánh rồi, nó uống nhầm thuốc chạy đến trước mặt tôi gọi hội, tôi mà không tẩn nó một trận thì băn khoăn.”

“Cho nên anh, thành, thất nghiệp.” Sơ Nhất thở dài.

“Một năm tôi thất nghiệp mấy lần,” Yến Hàng nói, “Cậu ít nhất không cần phải thở dài thườn thượt như thế.”

Sơ Nhất nhìn hắn.

“Với cả chuyện cũng không liên quan đến cậu, cậu phiền muộn cái gì,” Yến Hàng nói, “Tôi đánh nhau bừa phứa, ai không vừa mắt là đánh, không nhất định phải có nguyên nhân.”

“Em ghen, tỵ với anh.” Sơ Nhất nói.

“Ghen tỵ điều gì,” Yến Hàng hỏi, “Đánh nhau?”

“Không, không phải,” Sơ Nhất nhìn hắn, “Anh, rất, tự do.”

Yến Hàng cũng nhìn cậu, rất lâu sau không lên tiếng, cuối cùng cười cười, đưa tay vỗ nhẹ cánh tay cậu: “Cậu biết cái gì, mau về ăn cơm đi, một lát nữa về muộn lại bị mắng.”

Lúc Sơ Nhất về đến nhà vẫn chưa bị muộn, mẹ Sơ đang nấu cơm trong bếp, mùi tỏa ra rất thơm.

Cậu cất cặp sách rồi đi vào bếp, trước khi mẹ Sơ nói gì cậu đã mang chiếc bát dùng đánh trứng cạnh đó rửa sạch.

“Đi làm bài tập đi,” mẹ Sơ nói, “Tao nấu xong rồi, mày về muộn chút nữa là có thể ngồi luôn vào bàn mà và cơm thôi.”

Sơ Nhất không lên tiếng, buộc chặt túi rác đã đầy, tìm một chiếc túi nilong khác lồng vào thùng rác gọn ghẽ rồi mới xách bọc rác ra khỏi bếp.

Bà ngoại hôm nay không để ý đến cậu, đang ngồi trên ghế salong gọi điện thoại: “Làm náo loạn lên, chuyện như thế không náo loạn vài ba lần thì ai quan tâm… Mấy loại việc này, mày đừng tin! Chúng nó đều lừa gạt dân đen như chúng ta thôi… Tao đã bảo mày đi náo loạn lên! Đến đại sảnh chỗ chúng nó mà ngồi biểu tình! Để xem chúng nó có quản hay không!”

Sơ Nhất vào phòng trong, ngồi lên giường mình.

Hôm qua bộ quần áo thể thao kia còn chưa giặt, cậu muốn mang đi giặt, phát hiện tiền lẻ trong túi đều bị moi ra vứt lung tung ở đầu giường.

Cậu ngây ngẩn cả người, cũng không buồn xem tiền có ít đi không, trước tiên duỗi tay tới bới một trận, xác định đồng tiền xu không còn nữa, cậu nhảy dựng lên.

Trong nhà người động đến tiền của cậu, chỉ có mẹ Sơ và bà ngoại.

Bà ngoại đang gọi điện thoại… Kể cả có không gọi điện cậu cũng không có dũng khí đi hỏi, chỉ có thể chạy vào bếp: “Mẹ.”

“Cái gì.” Mẹ Sơ nhịn không được nói.

“Tiền trong túi, bộ thể thao, của con…” Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi, “đâu, đâu, đâu…”

“Tao lấy 6 đồng, đi mua chai xì dầu thiếu 6 đồng,” mẹ Sơ miệng hướng ra ngoài phòng khách lên giọng, “Bà ngoại mày đến 6 đồng cũng chẳng có! Tao đành lấy của mày.”

Sơ Nhất không lên tiếng, quay người chạy khỏi phòng bếp, thay đôi giày cũng không nói với bà ngoại tiếng nào liền vọt ra khỏi cửa.

Mẹ Sơ lấy tiền của cậu cũng không có sao, tiền tiêu vặt vốn là của mẹ Sơ cho.

Nhưng 6 đồng ngày hôm nay thì không được, một tờ 5 đồng, 1 đồng còn lại chính là đồng xu kia.

Đấy không phải đồng xu bình thường mà, đấy là bùa hộ mệnh Yến Hàng cho cậu!

Tuy Yến Hàng nói, đồng xu đều là bùa hộ mệnh, nhưng đồng xu này không phải bùa hộ mệnh bình thường, đó là bùa hộ mệnh đồng xu ma quái.

Sơ Nhất chạy thẳng một mạch không vấp không ngã đến cửa hàng dưới nhà, vỗ lên quầy một cái: “Tiền xu!”

“Ai u, gì thế!” Ông chủ bị cậu dọa sợ hết hồn.

“Mẹ cháu mới vừa mua, xì dầu!” Rất ít khi Sơ Nhất thấy mình nói lắp có gì không tiện, đơn giản chỉ là nói ít hơn vài câu, hoặc nói chậm một chút, lúc này mới cảm nhận được nói lắp phiền phức biết bao nhiêu, “Có, có đồng xu lẻ!”

Ông chủ có chút khó hiểu mà lật qua lật lại hộp đựng tiền lẻ của mình: “Có đó, tiền ta mới thu xong, có chừng 20 đồng, có một đồng tiền xu.”

“Đưa cháu!” Sơ Nhất hô một tiếng, sờ soạng rồi rút từ đâu đó một đồng tiền giấy đưa ra, “Giả chú, cái này.”

“Gấp đến vậy sao,” ông chủ cầm đồng tiền xu lên nhìn nhìn, “Người không biết lại tưởng đấy hẳn là đồng tiền vàng luôn đấy.”

Sơ Nhất cầm lấy đồng xu từ tay ông chủ, cúi đầu nhìn kỹ một chút, thực ra đồng xu này đồng xu này không có ký hiệu đặc biệt gì, chỉ có thể thầm vui mừng vì ông chủ nãy giờ chỉ thu có mỗi một đồng này là tiền xu.

“Cảm ơn,” Sơ Nhất nói, “Làm, làm phiền chú.”

“Không có gì không có gì,” ông chủ nói, “Gấp đến nỗi đổ mồ hôi cả ra rồi.”

Đấy là đồng xu ma quái đó! Có thể không gấp sao.

Sơ Nhất nắm chặt đồng xu ma quái trong tay trở về nhà.

Vừa vào đến cửa đã bị một rổ mắng chửi của bà ngoại ụp lên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN