Một Đồng Tiền Xu
Chương 20
Sơ Nhất không có hứng thú với việc túm tụm xem náo nhiệt, tai nạn giao thông hay gây gổ đánh nhau gì đó, cậu không xem.
Giết người?
Cậu cũng không hứng thú gì, một sinh mệnh mất đi, có gì đáng phấn khích, trước đây trên cầu có người muốn tự tử, người vây xem rất đông, nghe nói sau đó người kia vẫn nhảy.
Thế nhưng nước sông quá nông, không chết đuối, nhưng ngã gãy chân.
Việc này làm trò cười cho người ta suốt một thời gian dài, cậu lại cảm thấy rất tốt, thở phào nhẹ nhõm, ít nhất người kia không chết.
Cậu nhìn một chút về phía người ta đang chạy tới vây xem, là con đường nhỏ ven sông.
Tức là hiện giờ có thể có vô số người đang chạy đến chỗ cái hốc cây của cậu, cậu có chút không vui, hốc cây là bí mật nhỏ của cậu, cậu không muốn có thêm những người khác phát hiện ra nó.
Cậu do dự đi về phía con đường nhỏ đó một đoạn, thấy trên mặt đất có máu.
Một vệt máu kéo dài, máu nhỏ thành giọt.
Cậu khựng lại.
Bỏ đi.
Loại tình huống này, đừng nhìn thì hơn
Cậu xoay người đi đến siêu thị, mấy chị nhân viên siêu thị cũng đang thò đầu nhìn về hướng đó, thấy cậu đi tới còn hỏi một câu: “Có thấy chuyện gì xảy ra không? Có phải chém người không?”
“Không biết.” Sơ Nhất trả lời.
Trong siêu thị không khác gì ngày thường, không ai chú ý tới rắc rối ở bên ngoài.
Nhiều khi chính là như vậy, chuyện xảy ra bên cạnh chúng ta, ai đó xuất hiện, ai đó biến mất, nhưng chúng ta không nhìn thấy, thì đều như cơn gió lướt qua mà thôi.
Nếu như ngày đó Yến Hàng không nhìn thấy cậu, không đi đến trước mặt cậu.
Đối với cậu mà nói, Yến Hàng sẽ như chưa từng tồn tại.
Con người suốt cả đời, sống ích kỷ đến mức nào kia chứ.
Sơ Nhất nắm chặt ví tiền của Yến Hàng, đi tới đi lui giữa các gian hàng đồ ăn.
Yến Hàng tâm trạng không tốt, thế nhưng có vẻ không ảnh hưởng tới khẩu vị, cậu muốn mua đồ Yến Hàng thích ăn, đi lòng vòng một hồi mới phát hiện ra, cậu không biết Yến Hàng thích ăn món gì.
Cuối cùng chỉ có thể mua mấy thứ mà tùy tiện chế biến kiểu gì cũng ăn được, tôm, thịt viên, rau cải thảo.
Còn ôm thêm một chai hồng trà ướp lạnh.
Lúc ra khỏi siêu thị, Sơ Nhất thấy xe cảnh sát, nháy đèn loe lóe chạy về phía bờ sông.
Xem ra là có chuyện thật rồi, cậu thở dài, ôm đống đồ chậm rãi băng qua phố.
Về tới nhà Yến Hàng, cậu phát hiện Yến Hàng đã kéo rèm cửa sổ lên, đang ngẩn người ngậm điếu thuốc đứng bên cửa sổ, tóc tai vẫn còn ướt, nhỏ nước tong tong xuống mặt đất.
Sơ Nhất đi tới: “Em tùy, tùy tiện mua…”
“Bên kia xảy ra chuyện gì?” Yến Hàng hỏi.
“Hả,” Sơ Nhất quay đầu liếc mắt nhìn, “Em không, không đi qua, hình, hình như có người, người chết.”
Điếu thuốc Yến Hàng đang ngậm trong miệng bỗng run lên, một chút tàn thuốc rơi xuống.
Sơ Nhất ngẩn người, phản ứng của Yến Hàng làm cậu có chút bất ngờ.
Qua tới nửa ngày, cậu mới phát hiện Yến Hàng không có ý định mở cửa cho cậu, đành phải chỉ chỉ: “Mở, mở cửa.”
Yến Hàng dụi thuốc, mở cửa, nhận lấy đồ ăn trên tay cậu: “Sơ Nhất.”
“Hả?” Sơ Nhất nhìn hắn.
“Cậu giúp tôi một việc,” Yến Hàng nói, “Qua bên kia xem, xảy ra chuyện gì.”
Sơ Nhất một lần nữa sửng sốt, nhưng vẫn rất nhanh gật gật đầu: “Được, em đi xem, anh, chờ một lát.”
Nhìn Sơ Nhất bước nhanh qua con đường đối diện, Yến Hàng mới đóng cửa, cầm đồ ăn đi vào nhà bếp.
Ngay khi muốn nhấc túi đồ ăn đặt lên trên bệ bếp, hắn mới phát hiện tay mình run dữ dội, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Hắn đành phải hai tay nhấc chiếc túi lên, mới thả được đồ ăn lên bệ.
Lúc buông túi đồ ra, đôi tay như mất đi điểm tựa, run rẩy đến nỗi hắn còn tưởng nhảy theo nhịp điệu.
Hắn chống tay lên bệ, cúi đầu, nhắm hai mắt, dùng sức hít một hơi, rồi lại chầm chậm thở ra.
Hít vào.
Thở ra.
Sau khi hoãn hơi một chút, hắn cắn môi, đột nhiên xoay người ra khỏi nhà bếp, tiến vào phòng bố Yến, bật đèn.
Phòng bố tất cả đều bình thường, chăn gối xếp cẩn thận, quần áo khoác lung tung trên lưng ghế tựa, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt quẩn quanh.
Qua một đêm, mùi thuốc lá trong phòng cũng sẽ bay hết.
Yến Hàng đứng trong phòng mấy giây, đi tới bên giường, lấy gối ra.
Phía dưới gối không có đồ gì, hắn liền cầm gối giũ giũ, không có gì rơi ra, lại cầm gối lên nhéo nhéo một lần, vẫn không có.
Vén chăn lên, không có, giũ, không có, cầm chăn lên nhéo nhéo, không có, giũ tung màn ra cũng không có.
Ga trải giường, ván giường, gầm giường.
Đều không có.
Hắn lại lấy quần áo bố Yến quàng trên lưng ghế tựa, không có, hắn có chút bực mình ném quần áo qua một bên, lại mở tủ quần áo ra.
Lá thư kia, rút cục là ở chỗ nào?
Bố không thể đem theo bức thư đó ở bên người, bức thư rất cũ, mà một nếp gấp cũng không có, nhất định chỉ có thể ở trong phòng.
Thế nhưng gian nhà lớn như vậy, đồ đạc không có mấy thứ, đồ của bố lại càng ít tới mức như người ta đi du lịch hai, ba ngày.
Đến cùng là ở đâu!
Hắn lấy từng món từng món đồ trong tủ quần áo mò mẫm, mà quần áo bố Yến chỉ có vài cái, cầm lên mấy lần tủ đã trống trơn.
Hắn lại đưa tay vào trong tủ cẩn thận sờ soạng một lần, vẫn không thấy.
Cuối cùng hắn đóng sầm cửa tủ, bực tức đá bay chiếc ghế tựa: “Mẹ kiếp!”
“Yến Hàng?” Tiếng của Sơ Nhất từ phòng khách truyền đến.
Hắn đi ra, Sơ Nhất đang đứng ngoài cửa sổ, cửa sổ đối diện lối đi vào hai phòng ngủ, có lẽ thấy được bộ dáng của hắn, biểu tình trên mặt Sơ Nhất có chút bất an.
“Thấy gì không?” Yến Hàng đi tới mở cửa ra.
“Thấy,” Sơ Nhất gật gật đầu, “Nhưng không, không qua được, xe cảnh sát, xe, cấp cứu, đều ở đó.”
“Nhìn thấy người chết kia không?” Yến Hàng nhìn cậu, cảm thấy mình có chút không thở nổi.
“Che, kín,” Sơ Nhất lắc đầu, “Chỉ thấy một, một đồng hồ, vàng.”
“Đeo đồng hồ vàng à?” Yến Hàng hỏi.
“Đúng vậy,” Sơ Nhất bất an, bắt đầu chà tay trên quần áo, “Không thì em lại, lại đi xem…”
“Không cần.” Yến Hàng không thể nói mình vừa thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vẫn đang bị bóp chặt, cả người cảm giác như treo lơ lửng, cái gì cũng không thực.
Hắn muốn tìm thứ gì đó lấp đầy cảm giác lo lắng tràn ngập trong trái tim.
Cuối cùng hắn ôm chầm lấy Sơ Nhất, đem đầu của cậu ấn vào bờ ngực mình, dùng sức ôm thật chặt.
Sơ Nhất sợ hết hồn, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là Yến Hàng muốn tìm mình trút giận, cậu theo bản năng giơ cánh tay lên ôm lấy đầu.
Vậy mà Yến Hàng lại ôm lấy cậu, toàn bộ gương mặt cậu vùi trước ngực Yến Hàng.
Cánh tay cậu cứ giơ lên không trung sừng sững như vậy.
Yến Hàng ôm rất chặt, cậu cảm thấy mũi mình bị bịt kín, hô hấp có chút khó khăn, đợi một lát vẫn không thấy Yến Hàng có ý buông tay, cậu chỉ có thể lặng lẽ há miệng thở nhẹ nhàng.
Yến Hàng cúi đầu cọ cọ đầu cậu, sau đó gác cằm trên đỉnh đầu cậu.
Rồi mạnh mẽ đè chặt xuống.
Sơ Nhất không biết đỉnh đầu mình quá mỏng manh hay cằm của Yến Hàng quá lợi hại, liền cảm thấy hơi đau đau.
Nhưng cậu không dám hé răng.
Cậu không rõ đến cùng Yến Hàng xảy ra chuyện gì, cũng không rõ người bị chết đeo đồng hồ vàng nọ có liên quan gì đến sự kỳ lạ của Yến Hàng hay không.
Cậu chỉ biết tình trạng Yến Hàng cực kỳ tồi tệ, tâm trạng hắn cũng vô cùng kém.
Một Yến Hàng luôn luôn kiêu ngạo và hào hiệp, đột nhiên biến thành như vậy, làm cậu vô cùng đau lòng.
Cậu do dự một chút, cánh tay cứng ngắc, ôm lấy eo Yến Hàng, ôm thật chặt.
Một lát sau, Yến Hàng buông cậu ra, lại xoa xoa trên đầu cậu mấy cái.
Cậu cũng buông tay, nhìn lướt qua mặt Yến Hàng thật nhanh, không khóc.
“Cậu làm bài tập à?” Yến Hàng lại hạ rèm cửa sổ xuống, lé mắt xuyên qua khe hở giữa hai tấm rèm nhìn ra phía bên ngoài.
“Hả?” Sơ Nhất không hiểu.
“Tôi nấu cơm,” Yến Hàng xoay người đi vào nhà bếp, “Cậu làm bài tập đi.”
Yến Hàng nói rất rõ ràng, ngữ khí bình thường, nhìn qua giống như đã hoàn toàn không có chuyện gì.
Mà Sơ Nhất từ giữa trưa đã đến đây, bỏ mất buổi học chiều, lấy đâu ra bài tập mà làm, kể cả có bài tập, cặp sách cũng quên ở trường học mất rồi.
Sơ Nhất đi tới đứng bên cạnh cửa phòng bếp, nhìn Yến Hàng.
Yến Hàng đang đứng trước bệ bếp quay lưng về phía cậu, đem đồ ăn từ trong túi ra sắp xếp chỉnh tề.
Sơ Nhất bước đến, lấy cây cải thảo bên cạnh bồn rửa, nhanh tay tách từng bẹ cải rồi lưu loát rửa rau.
“Tôm muốn ăn kiểu gì?” Yến Hàng hỏi.
“Chiên, chiên đi.” Sơ Nhất nói, tương đối đơn giản.
“Ừm.” Yến Hàng đáp một tiếng, đứng ở bếp nhìn chằm chằm nồi nước trước mặt.
Sơ Nhất rửa sạch đồ ăn đặt lên bệ.
Tình trạng Yến Hàng hơi kỳ quái, vì lý do an toàn, Sơ Nhất cầm dao lên, cúi đầu bắt đầu thái cải thảo.
“Cái này định ăn kiểu gì?” Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.
“Xào thịt viên.” Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không nói nữa.
Sơ Nhất đem đồ ăn thái gọn gàng, tiện tay thái luôn thịt viên, việc cần dùng dao vẫn là không muốn cho Yến Hàng động tay vào.
Muối, hành, gừng, tiêu, Yến Hàng đem nguyên liệu thả vào nồi, tiếp tục thẫn thờ.
Đeo đồng hồ vàng.
Trong ấn tượng, Yến Hàng chưa từng gặp người đeo đồng hồ vàng, nhìn phản ứng của Sơ Nhất, hẳn không phải là người mà cậu ấy quen.
Vậy việc hôm nay chỉ là sự cố bất ngờ thôi sao?
Tuy rằng hắn hy vọng như vậy, nhưng lý trí lại không, lúc bố Yến rời đi không giống bình thường, chẳng cần nghĩ hắn cũng biết có thể có chuyện lớn xảy ra, thế là bờ sông có người chết.
Nói là tai nạn, hắn không tin.
Nước sôi, mùi nguyên liệu tràn ra, hắn cho thêm chút rượu trắng, sau đó vươn tay lấy tôm, vừa chìa tay ra, đĩa tôm đã đặt vào tay hắn.
Hắn quay đầu nhìn, Sơ Nhất vẫn luôn đứng bên cạnh, đang bê đĩa tôm chìa tới.
Hắn thả tôm vào nồi: “Lấy đá đến đây.”
Sơ Nhất lập tức tìm được khay đá trong tủ lạnh mang tới.
“Thả hết vào trong bát.” Hắn nói.
“Được.” Sơ Nhất cầm một chiếc bát tô, đem khay đá đập vào bát loảng xoảng loảng xoảng mấy lần.
Tiếng động rất lớn, Yến Hàng bị cậu làm cho hết hồn, quay đầu nhìn: “Cậu đang lấy đá hay đang đập bát?”
“Gõ không ra,” Sơ Nhất gõ thêm một cái, mấy viên đá rơi vào trong bát, “Em nắm, nắm chắc, yên tâm.”
Sơ Nhất làm việc nhanh nhẹn, nói một câu đã hiểu cậu phải làm gì, lấy đá xong liền đi rót nước sôi để nguội vào, đem bát nước đá đặt bên cạnh tay hắn.
Yến Hàng đem tôm vớt ra, thả vào bát nước: “Thêm bát nữa, đá tan hết rồi.”
“Ừm.” Sơ Nhất nghe theo.
Tôm nấu xong hắn xào cải thảo với thịt viên, lại nấu thêm ít sủi cảo đông lạnh.
Sơ Nhất mang bát đũa dọn xong xuôi, bê đồ ăn đã nấu xong đặt trên bàn trà, chai hồng trà lạnh cũng xếp nốt lên.
Yến Hàng lại sờ sờ chai nước trà, lạnh toát, chắc lúc nãy Sơ Nhất về đã bỏ ngay vào tủ lạnh.
Hắn liếc mắt nhìn ghế salong chỗ bố Yến hay ngồi, ngồi xuống, sau đó lấy điều khiển từ xa mở TV lên.
Không cần chuyển kênh, mở lên chính là kênh tin tức địa phương.
Một bữa cơm hai người không ai lên tiếng, vừa ăn vừa xem tin tức.
Bản tin trước sau như một phát mấy chuyện vặt vãnh, không nhắc tới vụ giết người ở bờ sông.
Phóng viên địa phương còn chẳng năng suất bằng vòng bạn bè trên Wechat.
Nhưng Yến Hàng cảm thấy chính mình xem tin tức chỉ là một loại thủ tục, lúc ăn cơm bật chút tiếng cho có, hắn cũng không xác định được hắn có thật sự muốn nghe loại tin tức đó hay không.
Cơm nước xong, linh hồn đầy tớ trong Sơ Nhất lại phát tác, nhanh tay vơ víu đồ đạc trên bàn trà lại. Bếp núc, bệ bếp ào một cái được lau dọn sạch bong, khô ráo.
Trên TV bắt đầu chiếu dự báo thời tiết, Yến Hàng đang muốn lấy điều khiển chuyển kênh khác thì chuông điện thoại vang lên.
Hắn đột nhiên giật mình thảng thốt, lúc chộp lấy điện thoại còn hơi dùng nhiều sức quá, làm miếng dán cường lực của màn hình điện thoại nứt mất hai vết.
“Của em… điện thoại.” Sơ Nhất đứng bên cạnh hắn lấy điện thoại ra, có hơi hốt hoảng nhẹ giọng nói.
Yến Hàng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của mình tối om, bóc miếng dán đã vỡ ra ném lên bàn trà: “Chắc mẹ cậu gọi đến mắng cậu?”
“Chắc thế.” Sơ Nhất có chút miễn cưỡng cười cười, tiếp lời.
“Mày không cần về nữa! Chết luôn ngoài đó đi!” Điện thoại vừa mới thông, tiếng mẹ Sơ nổ tung ào ra, “Muốn không nghe điện thoại thì không nghe, muốn không về thì không về! Muốn trốn học thì trốn học! Đừng về nữa! Mày dám mò về tao đập què chân!”
Không đợi Sơ Nhất lên tiếng, điện thoại đã ngắt cái rụp.
“Về nhà đi,” Yến Hàng nói, “Tôi không sao, có hơi buồn bực chút thôi, ngủ một lát là tốt rồi.”
Sơ Nhất đứng im không nhúc nhích.
Yến Hàng nhìn cậu: “Cậu quen biết tôi được bao lâu rồi nhỉ? Lại có thể bận tâm về tôi như vậy.”
Sơ Nhất trong lòng nhanh nhẹn tính toán một chút: “Tầm một, một học kỳ.”
Yến Hàng nở nụ cười: “Thế là lâu à?”
“Ừm.” Sơ Nhất cũng cười cười.
“Đời người có bao nhiêu cái một học kỳ,” Yến Hàng nói, “Không thể đếm hết được đâu.”
Sơ Nhất nhíu mày, lặng thinh.
“Cảm ơn.” Yến Hàng nói.
Bộ lông mày đang nhíu được một nửa của Sơ Nhất chợt dừng lại, một lát sau mới giãn ra, Yến Hàng tự nhiên nói chuyện không đầu không cuối, lời “cảm ơn” đột nhiên xuất hiện này làm cậu muốn nói “cảm ơn cái rắm” cũng không kịp.
“Cậu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!