Một Đồng Tiền Xu - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Một Đồng Tiền Xu


Chương 28


Sơ Nhất ăn một quyền ngã xuống rồi mới phản ứng được, tiếng “đương” kia của HLV Hà, là bắt đầu trận đấu.

“Đếm giây, đếm giây.” HLV Hà níu dây bảo hộ.

Còn đếm giây?

Sơ Nhất nhanh chóng nhảy lên ngay trước khi đối thủ một mất một đi tới đếm giây.

“Lên giời” vẫn là bộ mặt kiêu ngạo đó, chắc hẳn bởi vì chỉ một đấm đánh ngã cao thủ lau sàn là cậu nên rất có cảm giác thành công, trong mắt đều là khinh thường.

“Chú ý tốc độ.” HLV Hà ở bên cạnh nói.

Tốc độ?

Tốc độ cái nỗi gì?

Căn bản cậu chưa từng luyện qua tốc bộ và di chuyển.

Có thể đá được sao? Cậu mỗi ngày đều đá bao cát mà…

Xem ra một cao thủ lau sàn, tất cả chiêu thức đều phải tự thân ngộ ra trong lúc lau sàn nhá.

Nhưng mà năm trăm đồng đó, không phải một lần năm trăm đồng, mà là rất nhiều năm trăm đồng.

“Đương!” HLV Hà hô một tiếng.

Lần này Sơ Nhất không thất thần nữa, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể cấp tốc giơ tay cản mỗi lần “Lên giời” vung quyền tới.

Thực ra nếu không phải lúc nãy tiếng “Đương” kia cậu chả hiểu là cái quỷ gì, quyền thứ nhất chắc cậu có thể đỡ được, cậu không có kinh nghiệm thực chiến đánh quyền, nhưng kinh nghiệm bị đánh lại vô cùng phong phú.

Ngay khi “Lên giời” lần thứ hai tấn công, cậu khom lưng né, sau đó nháy mắt nhổm dậy, lợi dụng ưu thế thấp thân, cấp tốc ra một quyền.

Góc độ này “Lên giời” có thể bảo hộ chính mình, thế nhưng cú đấm của Sơ Nhất đủ lực, dù sao cũng là cao thủ lau sàn, nắm đấm trực tiếp xuyên qua hai tay phòng thủ, đấm thằng vào cằm tên kia.

“Một!” HLV Hà hô.

Sơ Nhất có thể đoán được đây là đang tính điểm, nhưng tự dưng hô lên một tiếng, cực kỳ giống lúc tập quân sự, thầy huấn luyện hô Một, bọn họ liền bước một bước đi nghiêm…

“Lên giời” lại đánh một quyền, cậu lập tức phòng thủ, cú đấm vào đánh vào găng tay.

Lại một quyền nữa vung tới, đánh vào ngực, tiếp một quyền vào cánh tay, cậu thay đổi tư thế phòng thủ, cuối cùng ăn một quyền trên mặt.

May mà găng tay dày.

Sơ Nhất lấy lại bình tĩnh, vì năm trăm đồng, cậu quyết định liều mạng.

“Lên giời” tập luyện mấy tháng, cậu mấy tháng rồi cũng đâu có nhàn rỗi, động tác cơ bản cậu đều rõ, chỉ có điều không biết vận dụng như thế nào.

Giờ “Lên giời” làm mẫu cho cậu, học theo là được.

Cậu bắt chước bộ dáng của tên kia, trái phải luân phiên nhảy qua nhảy lại hai lần, sau đó tay phải ra quyền, tay trái phòng thủ, tay phải đánh về phía ngực, tay trái theo sát bày quyền, không đánh vào cánh tay “Lên giời” mà đánh thẳng vào đầu, ngay khi “Lên giời” đang run rẩy, cậu đồng thời tay phải đấm thẳng vào mặt “Lên giời”.

Kết hợp đấm và đá.

“Đẹp lắm!” Tiểu Lâm hô một tiếng.

“Tốt!” HLV Hà vỗ tay.

“Lên giời” bị bản upgrade chiêu thức của chính mình tấn công, nhất thời có chút không phục, lập tức lần thứ hai lao lên.

Sơ Nhất vừa trốn vừa phòng, ngay lúc lui lại đến dây bảo hộ, HLV Hà vỗ tay một cái: “Đừng chỉ có thối lui! Tấn công đi, tấn công đi!”

Cậu lập tức bắt chước lại bộ dáng tấn công của “Lên giời”, mặc dù không đạt tiêu chuẩn tuyệt đối, nhưng vẫn đánh trúng.

Sơ Nhất rất có kinh nghiệm ở phương diện bị đánh, lúc bị đánh cậu luôn chú ý đến động tác của đối phương, mặc dù chỉ dự đoán sớm phương hướng để bảo vệ tốt chính mình, thế mà kinh nghiệm này đặt trên loại đấu tay đối trước mắt cũng tương đối hữu hiệu.

Hai lượt tấn công trôi qua, “Lên giời” có hơi luống cuống, Sơ Nhất nhìn ra bước chân tên đó không còn vững vàng nữa, ngay lúc cậu muốn nắm lấy cơ hội đảo ngược tình thế, đối thủ một mất một còn hô lên: “Đương! Hết hiệp một.”

“Ặc, nhanh vậy?” Sơ Nhất ngẩn người, quay đầu nhìn HLV Hà.

“Lại đây.” HLV Hà vẫy vẫy tay.

Cậu đi tới góc, HLV Hà giơ ngón tay cái về phía cậu: “Sớm nhìn ra thằng nhóc cháu có thiên phú mà.”

“Đánh mấy, mấy hiệp?” Sơ Nhất hỏi.

“Mấy đứa đều là người mới, đấu hai hiệp thôi, chủ yếu là vui đùa một chút, giao lưu một chút,” HLV Hà nhìn Tiểu Lâm nghiêng đầu, “Giảng giải cho cậu nhóc đi.”

“Vừa rồi đánh rất tốt, học theo rất nhanh,” Tiểu Lâm nói, ” Lúc tránh né cậu cứ lui về phía sau, thử cúi thấp người xem, cậu… hơi thấp, có thể lợi dụng điểm này, thực ra tên kia phòng thủ không quá tốt.

“Ừm.” Sơ Nhất gật đầu.

“Còn nữa, phải duy trì tâm thế, tôi phát hiện cậu rất bình tĩnh,” Tiểu Lâm liếc mắt nhìn “Lên giời”, “Tên kia có hơi gấp gáp, cuống lên rất dễ sai động tác, nhìn nó chằm chằm, sau đó công kích từ dưới lên.”

“Được.” Sơ Nhất chạm vào găng tay.

Bình tĩnh? Đương nhiên bình tĩnh, loại tình huống này cậu trải qua nhiều rồi, hơn nữa hầu như cậu là người chịu đòn, tôi luyện nhiều năm như vậy, muốn không bình tĩnh cũng khó lắm.

“Năm trăm đồng.” Tiểu Lâm vỗ vỗ vai cậu.

“Năm trăm đồng.” Sơ Nhất nhảy nhảy.

Nếu như Yến Hàng ở đây thì tốt rồi.

Nếu như Yến Hàng có thể nhìn thấy cậu học đánh quyền, học đấu tay đôi với “Lên giời”, nhất định sẽ ngạc nhiên lắm.

Động tác của cậu chắc chắn không đẹp mắt như “Lên giời”, nhưng mỗi quyền cậu đánh ra đều chặt chẽ, vững vàng, mà cái cảm giác này, khác hoàn toàn so với lúc đánh nhau với Lương Binh.

Mặc dù sẽ có không phục, sẽ có khiêu khích, sẽ có kinh thường, nhưng không có phẫn nộ hay sợ hãi, cực kỳ sung sướng, thỏa mãn.

Lần thứ hai “Đương”, cậu và “Lên giời” tiếp tục đấu.

Tổng cộng hai hiệp, mỗi hiệp 3 phút, nghỉ ngơi 1 phút, gộp lại không tới 10 phút, Sơ Nhất đã thấy mồ hôi đầy người.

HLV Hà và đối thủ một mất một còn so điểm số, thế mà Sơ Nhất nhỉnh hơn 1 điểm.

“Ông đếm kiểu gì thế?” Đối thủ một mất một còn nói.

“Một, hai, ba chứ kiểu gì,” HLV Hà rất vui vẻ, “Cao thủ lau sàn của tôi thế nào?”

“Tiềm năng tốt đấy, sao ông không cho cậu nhóc luyện với ông?” Đối thủ một mất một còn nhìn Sơ Nhất.

“Nó không có tiền,” HLV Had nói, “Nó chỉ làm thuê ở đây thôi.”

Đối thủ một mất một còn có chút giật mình nhìn Sơ Nhất lần nữa: “Cậu nhóc, nếu không đến chỗ chú luyện đi? Chú không lấy tiền của cháu đâu.”

“Không đâu,” Sơ Nhất cười cười, “Cháu muốn làm, thuê, vừa được tăng, tăng lương.”

HLV Hà rất giữ lời, nói tăng thêm năm trăm tiền lương, là tăng thật, tăng liền hai, ba tháng chưa từng thay đổi, Sơ Nhất trở thành công nhân dọn dẹp tăng lương nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất.

Cực kỳ có tiền.

Cậu thay đổi gói lưu lượng 4G, như vậy ở nhà cũng có thể tiếp tục tìm kiếm “Quán nướng Tiểu Lý” thuận tiện hơn.

Không có cách nào nhanh hơn, cậu chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch nhất, tất cả đánh giá trong phần mềm, cậu đều soát từng cái từng cái một, mỗi khi tìm ra một cửa hàng Quán nướng Tiểu Lý, cậu đều tỉ mỉ xem từng ảnh chụp.

Có bức ảnh nào chụp cửa quán, liền mang bức ảnh của Yến Hàng chụp ra nhìn, không có ảnh cửa tiệm, cậu ghi địa chỉ cửa hàng vào cuốn sổ nhỏ, nếu như tìm hết toàn bộ vẫn không có, thì lần lượt dùng bản đồ soát từng địa chỉ đó.

Từng ngày từng ngày, giống như một chương trình nhất định phải hoàn thành, không có thất vọng vẫn là mong đợi, nói chung không tìm được, cậu sẽ không dừng lại.

Cậu lớn bằng từng này, chưa từng dồn hết tâm huyết làm một việc gì như thế.

Tâm huyết này mà dồn vào đọc sách, thi đại học nhất định không thành vấn đề.

“Ngày kia con đi làm.” Lúc ăn cơm mẹ Sơ nói một câu.

Sơ Nhất giương mắt nhìn mẹ, cảm thấy lâu lắm chưa nghe thấy tiếng nói của bà, ban ngày cậu đi học, chỉ có buổi trưa ở nhà ăn cơm, hết giờ học đến thẳng quyền quán, về đến nhà thì cả nhà đã ngủ rồi.

“Làm chỗ nào?” Bà ngoại hỏi.

“Đồng nghiệp cũ giới thiệu, cửa hàng máy lọc nước,” mẹ Sơ nói, “lương mỗi tháng không cao lắm, nhưng bán được hàng sẽ được trích phần trăm.”

“Bán máy lọc nước à?” Bà ngoại xì một tiếng, “Vậy được bao nhiêu đâu, lông mày rơi xuống mắt đến nơi rồi còn bán được bao nhiêu hàng?”

“Không thì, bà, bà đi làm đi?” Sơ Nhất liếc mắt nhìn bà ngoại một cái.

Mẹ Sơ ngẩn người, nhìn cậu.

Bà ngoại cũng vô cùng hoảng hốt, sửng sốt tới 3 giây mới cầm đôi đũa định đánh vào đầu cậu.

Sơ Nhất bắt được tay bà ngoại.

“Lật trời rồi!” Bà ngoại hô lên, đứng lên định lấy ghế.

Sơ Nhất nhanh chóng giơ chân đá bay.

“Mày thấy con mày chưa!” Bà ngoại choáng váng đến âm thanh tăng cao gấp đôi, trừng mắt nhìn mẹ Sơ, “Mày dạy ra cái thứ gì!”

“Con không dạy,” mẹ Sơ gắp thức ăn lên miệng, “Con không quản được nó lâu rồi, cũng không muốn quản.”

Ông ngoại nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên đứng lên, nắm mép bàn hất lên.

Bàn bị ông lật ngược, bát đĩa rơi liểng xiểng.

Cả nhà ngồi im như phỗng, nhìn ông ngoại.

Sơ Nhất cảm thấy có lẽ ông ngoại có khi còn không biết mình đang làm gì, hay muốn biểu đạt cái gì, dù sao ông vẫn thường như vậy, đột nhiên bùng nổ, đổi lấy một màn choáng váng.

Sau đó chính ông cũng đứng đó không biết tiếp theo muốn làm gì.

Sơ Nhất đứng dậy, cầm điện thoại, ra khỏi cửa.

Còn lâu mới tới giờ đi học buổi chiều, cậu cũng không có chỗ nào có thể đi, lại đi đến bờ sông.

Gió bắc thổi rất mạnh, Sơ Nhất trước đây rất quan tâm tới thời tiết, cậu không thích mùa đông lắm, bởi vì cái áo lông cũ cậu mặc mấy năm rồi không chắn được gió nữa, mùa đông đối với cậu quả là cực hình.

Thế mà năm nay cậu lại không để ý, khi nào gió thu trở lạnh, khi nào gió bắc bắt đầu thổi, cậu cũng không biết, bởi vì năm nay chính cậu bí mật mua thêm hai, ba cái áo mới, không cảm thấy lạnh.

Cũng có thể trong đầu cậu quá nhiều suy nghĩ, thời tiết đã không còn chỗ để chen vào nữa rồi.

Cậu bận làm thuê, bận luyện đánh quyền, bận tìm kiếm Quán nướng Tiểu Lý.

Tiểu Lý mà biết mỗi ngày có người khăng khăng tìm kiếm quán đồ nướng nhà gã như thế, nhất định sẽ cảm động vô cùng, đến lúc đó cậu sẽ đòi Tiểu Lý cấp cho cậu thẻ VIP ăn đồ nướng.

Sơ Nhất giang cánh tay đón gió hoạt động một chút, lấy điện thoại di động ra, chụp mấy bức ảnh bờ sông, tránh đi bãi bồi ven sông.

Bãi bồi mới được dọn sạch sẽ mấy hôm trước, giờ lại ngập ngụa rác rưởi.

Sơ Nhất nhìn bãi rác khủng bố, may mà hôm nay trời lạnh, không có mùi hôi.

Cậu xoay người, hốc cây yên tĩnh chờ cậu.

“Không muốn nghỉ Tết,” lúc cậu ghé mặt vào hốc cây, mới cảm thấy mình cao lên thật rồi, tuy không vất vả như Yến Hàng hồi trước, nhưng vẫn phải tạo dáng trung bình tấn, “Muốn nhanh, nhanh tốt nghiệp, tôi muốn, muốn đi nơi, nơi khác học, sau đó đi làm, làm thuê, rồi đi, đi du lịch.”

Nói xong cậu không nhịn được cười, có một loại cảm giác được giải tỏa.

“Nếu như tôi đi, đi,” cậu sờ sờ thân cây, “Tôi sẽ nhớ, cậu, cậu biết, biết toàn bộ bí, bí mật của tôi…”

Suy nghĩ một chút, cậu lấy đồng xu mặc áo da đặt vào hốc cây: “Đây là đồng xu ma thuật, hai người làm, làm quen một chút đi.”

Nói xong cậu đợi một chốc, chờ hai đứa làm quen nhau xong mới đem đồng tiền xu thả lại vào túi, quay người dựa vào thân cây, khe khẽ thở dài.

Bầu không khí ở trường đã rất hối hả, lớp 9 không còn tiết tự học, tiết thể dục cũng bỏ, chỉ có duy nhất Sơ Nhất bình tĩnh.

Ngoại trừ để đảm bảo có thể tốt nghiệp cấp 2, cậu đành nghe giảng một chút, lúc khác thì vẫn bình tĩnh ngây ngẩn.

Hiện giờ chẳng ai cười nhạo thành tích của cậu, chẳng ai than thở nếu như cậu thi không nổi phổ thông thì thế nào, Sơ Nhất cảm thấy thế còn tốt hơn, kết quả giữa thi mẹ Sơ chưa từng hỏi đến, thi cuối kỳ không ai nhớ luôn.

Thế mà lúc đến quyền quán, HLV Hà lại hỏi: “Sang năm cháu lên cấp 3 đúng không?”

“Vâng.” Sơ Nhất vừa lau sàn vừa gật gật đầu.

“Vậy phải ghi danh vào lớp 10 rồi,” HLV Hà nói, “Cháu làm ở đây nửa năm rồi, có làm tiếp không? Làm gì có thời gian ôn thi nữa.”

“Cháu không, không ôn,” Sơ Nhất nói, “Cháu ôn, chỉ lãng, lãng phí thời gian.”

“Trong nhà không quản sao?” HLV Hà hỏi.

“Không quản.” Sơ Nhất cười cười.

“Mấy đứa nhóc này, cái gì cũng có chủ ý riêng,” HLV Hà nói, “Có điều cũng tốt, tự chọn đường đi, đi không nổi không oán trách ai.”

“Sẽ chuyển đi.” Sơ Nhất nói.

Chuyển đi.

Trước đây cậu chưa từng mạnh mẽ như bây giờ, đừng nói đi, chạy cũng phải chạy.

Lúc đến bên cạnh xe của dì, dì vừa nhìn cậu vừa thở dài: “Cháu mỗi ngày một khác, nếu không mỗi tháng chụp ảnh rồi gửi cho dì xem đi, dì sợ lâu không gặp không nhận ra cháu.”

“Đẹp, đẹp trai không?” Sơ Nhất hỏi.

“Đẹp, siêu cấp đẹp trai luôn,” dì cười nói, vừa chỉ chỉ ghế sau, “Mua cho nhà cháu ít quà Tết, dì thấy nhà cháu có vẻ không ai quản mấy việc này nữa rồi.”

“Cháu quản,” Sơ Nhất nói, “Trước đây toàn, là cháu mua.”

“Bây giờ không phải cháu đang tích cóp làm tỷ phú sao, giữ lấy đi,” dì nói, “Tết có thời gian thì gọi điện cho dì, dì dẫn cháu đi ăn tiệc lớn.”

“Vâng.” Sơ Nhất mở cửa sau, lấy một túi hàng Tết to tướng.

Nếu có một ngày cậu thật sự rời xa nơi này, ông bà nội, và dì nữa, sẽ là những người cậu nhớ nhất.

Cũng kỳ quái thật, nơi này với cậu mà nói, có quá nhiều ký ức u ám, mà đến cuối cùng, cậu có thể nhớ kỹ, đều là những điều tốt đẹp.

Ông nội rất tốt với cậu, bà nội rất tốt với cậu, dì rất tốt với cậu, HLV Hà, Tiểu Lâm, còn có chị gái lễ tân, đều rất tốt với cậu.

Còn có Yến Hàng.

Tết khi trước, cha sẽ được thêm chút tiền, công ty còn phát quà Tết, cậu lại làm chân sai vặt, mỗi thứ một ít, chúc Tết giao thừa, rồi ăn cơm, sau đó ăn cơm với dì và bà dì, tiện thể cãi nhau một chút, thậm chí còn có thể đánh nhau một trận, Tết cứ như vậy là xong.

Năm nay sẽ không phức tạp như thế, tình hình trong nhà hiện tại, căn bản không cần ăn Tết.

Sơ Nhất mua cho mẹ Sơ một chiếc khăn quàng cổ, không biết tại sao, cậu vốn muốn đến cửa hàng lúc trước, nhưng quá lâu rồi, cửa hàng đã đóng cửa.

Khăn quàng cổ cho mẹ, hai bao thuốc lá cho bà ngoại, mũ nỉ cho ông ngoại, chẳng phải quà to tát gì, nhưng từ hồi mẹ mang khăn cậu tặng trả lại cho người ta, đây vẫn là lần đầu tiên mua quà cho người nhà.

Cậu còn rút trong tài khoản tiết kiệm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN