Một Đồng Tiền Xu - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Một Đồng Tiền Xu


Chương 5


Yến Hàng rất thích công việc ở quán cà phê, môi trường tốt, khách hàng không nhiều, giờ vào làm cũng muộn, sáng ngủ dậy có thể ung dung làm đồ ăn sáng, thản nhiên ăn uống xong xuôi mới phải đi làm.

Hôm nay bố Yến ở nhà, lúc làm đồ ăn sáng hắn cũng làm hai phần.

“Ăn sáng món gì thế?” Bố Yến dậy sớm hơn hắn, đã ra ngoài một chuyến mới trở về.

“Cơm chiên tôm hùm bao trứng.” Yến Hàng bưng đĩa đến.

“Bố thích nhất là tôm,” bố Yến lập tức cầm nĩa tách miếng trứng bao bên ngoài, sau đó nhìn hắn, “Tôm hùm đâu?”

“Cơm chiên tôm hùm thái hạt lựu bao trứng.” Yến Hàng liền sửa lại lời vừa mới nói.

“… Đều cắt thành hạt lựu ai chứng minh được đó là tôm hùm hả?” Bố Yến có chút bất mãn.

“Bố không có vị giác à?” Yến Hàng bê đĩa của mình lên vừa ăn vừa nói.

“Không có.” Bố Yến rất nhanh trả lời.

“Rồi, thì cơm chiên tôm thái hạt lựu bao trứng.” Yến Hàng cảm thấy hắn nhất định phải sắp xếp cho bố Yến và Sơ Nhất một trận quyết đấu võ mồm ra trò.

“Đó, nói thế còn nghe được,” bố Yến gật đầu, vui vẻ bắt đầu ăn, “Lát nữa đi làm đúng không?”

“Mười rưỡi.” Yến Hàng nói.

“Bố đến dự giờ nhé?” Bố Yến hỏi.

“Tha cho con đi Phụ hoàng,” Yến Hàng thở dài, “Chủ quán người ta là đàn ông, bố đổi mục tiêu đi.”

“Không đổi, bố có thể đến để so sánh với ổng xem ai đẹp trai hơn mà.” Bố Yến dùng nĩa xiên một miếng tôm nhỏ bỏ vào miệng, nghiêm túc nhấm nháp.

“Ổng không đẹp trai bằng bố.” Yến Hàng nói.

“Đánh giá nghe cũng khá chân thành đó nha.” Bố Yến vỗ vỗ vai hắn, lấy điều khiển bật TV.

Kênh bố Yến bật chính là kênh địa phương, bất luận chuyển tới đâu, trong phòng nhất định phải có TV, sau đó hầu như chỉ xem kênh địa phương.

Yến Hàng không rõ tại sao bố Yến lại thích xem kênh địa phương.

Thành phố lớn còn tàm tạm, thành phố nhỏ thì kênh địa phương đều là chút tranh cãi quẩn quanh, nếu không phải đoạn đường chỗ này hư hỏng, thì là đèn nơi kia không sáng, thị trấn lại càng khỏi phải nói, tất cả nội dung đều vụn vặt, giống như chuyện phiếm mấy ông già bà cả ngồi hóng gió nói bên đường vậy.

Ấy vậy mà bố Yến lại thích xem, nếu ở thị trấn mà không có đài địa phương, lúc bọn họ ở đó, phỏng chừng bố Yến đều phải đi nghe ngóng tin tức xung quanh.

Chuyện trâu nhà này cắn mèo nhà nọ, gà nhà ấy đuổi vịt nhà kia, chó đực nhà nào đó cường bạo một con chó cái trong thôn…

“Con đi đây.” Yến Hàng khoác áo khoác.

“Cầm cái thẻ 154 đồng đi,” bố Yến nói, “Nhỡ đâu cửa hàng không bao cơm trưa, con có thể sang bên cạnh tinh tướng một chút, ăn bữa trưa của nhân viên phục vụ quán cà phê.”

“…Ờ.” Yến Hàng đáp một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Đi được một đoạn, Yến Hàng phát hiện trên đường có một vài học sinh, lúc này hắn mới phản ứng được, hôm nay là cuối tuần, lấy điện thoại ra liếc mắt một cái xác nhận.

Mỗi ngày hắn đều dùng điện thoại rất nhiều, nhưng chẳng bao giờ hắn để ý tới ngày tháng và giờ giấc.

Trong cuộc sống của hắn, hai thứ này hầu như là có cũng được mà không có chẳng sao, thậm chí có lúc hắn còn chẳng biết năm nay là năm nao.

Có điều mỗi lần giống như bây giờ tự nhiên chú ý đến giờ giấc, ngày tháng, hắn đều sẽ lấy điện thoại ra nghiêm túc xác nhận một lần.

Có lúc một động tác như vậy là cần thiết để xác định mình có đang đứng trên Trái đất hay không.

Bởi vì đang cuối tuần, khách trong quán cà phê nhiều hơn hẳn hôm trước lúc hắn tới phỏng vấn xin việc.

Sau khi Yến Hàng thay đồng phục xong đi ra thì đụng phải ông chủ, ông chủ họ Lý, là một người trung niên rất có khí chất nghệ thuật, quần áo phụ kiện đều phù hợp với người, có điều hắn nghĩ không ra tại sao ổng lại làm kiểu tóc Bob nhỉ.

“Cơ Đạo à,” ông chủ Lý vừa nhìn thấy hắn liền vẫy vẫy tay, “Vừa hay, cậu đi nướng chút bánh đi? Hôm nay đông khách, không đủ.”

“Vâng.” Yến Hàng đáp một tiếng, trong bụng mắng thầm bố Yến ít nhất 20 giây.

Đặt cái tên như thế, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, suýt chút nữa hắn đã trả lời tôi không phải Cơ Đạo.

Yến Hàng bận bịu một chập, đem bánh nướng xong đặt trên quầy bar.

Tình cờ giúp một bận còn được, chứ ông chủ muốn thuê đầu bếp mà trả lương nhân viên phục vụ thì không thể nào.

Hắn nhất định sẽ nghỉ việc.

Chính là coi nhẹ tiền tài như vậy.

Đại khái suốt bao nhiêu năm qua, hắn cùng bố Yến chạy khắp nơi, chẳng bao giờ tiết kiệm tiền, cho nên hắn chưa bao giờ có khái niệm tiền bạc dư dả là thế nào, tiền ấy mà, đủ lộ phí đủ thuê nhà đủ ăn cơm là được, thỉnh thoảng ăn một bữa ngon, hết tiền thì đi làm thuê.

Hắn chính là đi làm thuê kiếm tiền, còn bố Yến làm gì ra tiền hắn cũng chẳng rõ.

Cũng không có ý muốn biết.

“Cho tôi một cốc latte mang về.” Một cô gái trẻ cầm điện thoại đứng trước quầy bar, vừa nói vừa chuẩn bị quét mã thanh toán.

“Chờ một chút.” Yến Hàng lưu loát bắt đầu pha cà phê.

Máy pha bắt đầu nghiền hạt cà phê, chợt cô gái trẻ hô lên “A” một tiếng.

Yến Hàng quay ra nhìn cô gái.

“Đừng pha nữa, đừng pha nữa, điện thoại tôi… hết pin rồi.” Cô gái trẻ nói.

Yến Hàng không lên tiếng.

“Tôi không mang tiền mặt.” Cô gái có chút lúng túng.

Lúc hắn vừa bước vào quầy có nhìn thấy bộ sạc điện ở phía dưới, đoán chừng là dành riêng cho nhân viên quán sử dụng.

Hắn khom lưng sờ sờ phía dưới quầy, đem bộ sạc điện đặt trước mặt cô gái, chỉ chỉ ổ cắm phía bên kia: “Cô mang qua kia sạc đi.”

“…Ồ.” Cô gái có chút giật mình nhìn hắn, cầm sạc điện đi qua một bên, mắt vẫn hướng về phía hắn nhìn nhìn.

Cà phê pha xong, hắn bỏ túi gọn gàng đặt lên trên quầy, hướng phía cô gái trẻ ngoắc ngoắc tay: “Đến tính tiền đi.”

Cô gái cầm điện thoại vừa sạc được chút xíu pin đến bên quầy, quẹt mã thanh toán xong xuôi rồi cầm cốc cà phê chầm chậm rời đi.

“Cũng được đó.” Ông chủ Lý ôm cánh tay đứng bên cạnh nói một câu.

“Cái gì cơ?” Yến Hàng quay đầu nhìn ông.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người ép mua ép bán mà phong thái tiêu sái ngay thẳng, chính trực như vậy luôn đó.”  Ông chủ Lý nói.

“Tôi… cho cổ mượn sạc điện thôi mà.” Yến Hàng nói.

“Nói mua xong lại không mua, tin tôi đập cô một trận không,” ông chủ Lý nói, “Biểu tình cực kỳ đúng chỗ.”

Yến Hàng nhớ lại một chút, đại khái chắc lúc nãy quên mỉm cười.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Yến Hàng nói.

“Không cần, rất tốt rồi,” ông chủ Lý nói, “Không phải là bán được thêm một cốc cà phê rồi sao, rất tốt, phải có tinh thần không được bỏ qua một phân tiền nào.”

“Vâng.” Yến Hàng gật đầu.

Bận bịu tới tận giờ tan tầm, Yến Hàng cảm thấy chân mình có chút tê cứng, không biết có phải do điều hòa trong quán mở liên tục khiến đầu hắn hơi khó chịu hay không.

Hắn đã không đi làm thuê cả năm nay rồi, hơi hơi không thích ứng với việc đứng lâu như vậy, chạy bộ cả 2 tiếng đồng hồ hắn cũng không mệt, vậy mà đứng mấy tiếng mệt quá trời.

Hắn thay đồng phục, bước ra khỏi quán, vung vẩy cánh tay, định chạy trở về, hoạt động thân thể một chút.

Cua: Nếu bạn đang đọc truyện ở một trang không phải wattpad chính chủ thaocua36 của editor, vui lòng click back và vào đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor nhé!

Mỗi lúc hắn cảm thấy mệt mỏi, tâm tình sẽ có chút biến hóa, hơn nữa loại biến hóa này thường đến đột ngột không kịp chuẩn bị, lúc hắn cảm nhận được thì cảm giác buồn bực không lý do đã dâng trào rồi, cho nên lúc hắn rời khỏi quán, đồng nghiệp chào hắn hắn đều giả vờ không nhìn thấy.

Tâm trạng như này, hắn thường sẽ đi chạy bộ để điều tiết lại.

Chạy bộ một tiếng cho đổ mồ hôi, tắm một cái rồi thả mình lên sofa, rất thư thái.

Có điều thời gian này mà chạy bộ cũng không dễ, đang là cuối tuần, đường phố lớn nhỏ đều đông người qua lại, nếu không muốn lạc đường… đại khái chỉ có thể đến con đường sát bờ sông thôi.

Vừa nghĩ tới chạy bộ trên con đường đó, hắn nhất thời cảm thấy khó chịu hơn.

Không chạy thì khó chịu, chạy cũng không sảng khoái.

Lúc hắn đi đến giao lộ với con đường ven sông, chưa quyết định được có muốn chạy ở đây hay không.

Giao lộ có một cái cầu, trên cầu người xe nhộn nhịp náo nhiệt, mà dọc theo những bậc thang nhỏ hẹp và mục nát của cái cầu, con đường dọc theo bờ sông thực không đáng chú ý, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào là “con đường nhiều cây ven một con sông nhỏ.”

Đứng trên bậc thang một lát, Yến Hàng vẫn quyết định chạy từ đây về.

Có điều từ bậc thang chạy xuống được tầm hơn mười mét, hắn liền dừng lại.

Từ lan can nhìn xuống, bãi đất ven sông đầy nước bùn cùng rác rưởi thế mà lại có người.

Hơn nữa hình như còn đang khom lưng tìm kiếm gì đó.

Tìm kho báu hả?

Yến Hàng bị chính phản ứng của mình chọc cười, tâm tình buồn bực tự nhiên được hòa tan chút ít, hắn đi tới bên lan can nhìn người kia xem đang làm gì.

Một giây sau hắn ngây ngẩn cả người.

Người tìm kho báu là Sơ Nhất.

Hôm qua sau khi Sơ Nhất biểu đạt lòng biết ơn rồi lại từ chối thân phận sứ giả chính nghĩa của hắn, hắn vốn tìm cơ hội trả lại 10 đồng kia cho cậu, cũng không có ý định tiếp tục liên quan gì đến đứa nhóc này.

Không nghĩ tới lại gặp lại Sơ Nhất trong hoàn cảnh này.

Hắn bước tới lan can, đứng phía bên trên nhìn chằm chằm Sơ Nhất đang cầm chiếc gậy chuyên tâm tìm kiếm ở bãi đất ven sông phía dưới.

Nhìn năm phút đồng hồ, Sơ Nhất vẫn duy trì tư thế kia, tựa như không có gì tiến triển.

Hắn có chút nhìn không nổi, buổi tối hôm ấy lúc chạy qua còn chưa cảm thấy rõ ràng, nay đứng chỗ này, gió vừa thổi qua hắn ngửi thấy mùi hôi thối từ sông thổi đến.

“Này!” Hắn hướng xuống bên dưới hô một tiếng.

Sơ Nhất không có phản ứng.

Đã nói lắp còn nghễnh ngãng.

Yến Hàng ngồi xổm xuống, nhoài người huýt sáo.

Sơ Nhất đang cầm gậy khua tới khua lui đột nhiên dừng giữa không trung, qua 2 giây, cậu đột nhiên ngẩng dậy nghiêng đầu, sau đó cứ như vậy đứng tại chỗ.

“Cậu đang làm gì vậy?” Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất nhìn hắn không lên tiếng.

“Lên đây!” Yến Hàng hô một tiếng.

Sơ Nhất cúi đầu nhìn dưới chân một chút, do dự.

Cũng chính lúc này, Yến Hàng mới thấy rõ giày cậu phân nửa đã chìm trong bùn đen rồi.

“Mợ nó,” Yến Hàng không cách nào nhịn nổi, “Tới đây! Người Sao Hỏa các người sao lại như vậy chứ! Có biết bẩn hay không!”

Thế mà Sơ Nhất cười cười, do dự một chút mới chậm rãi đi tới bên kia.

Nhìn thấy cậu bước tới gần tảng đá dưới sông, Yến Hàng cau mày hỏi một câu: “Cậu tìm cái gì thế hả?”

“Đồ, đồ vật.” Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đáp án chuẩn phí lời luôn, lên đây trước đã.” Yến Hàng nhìn nhìn hai bên một chút, phía đê bên trái có một chiếc thang sắt, Sơ Nhất chắc hẳn từ đó trèo xuống.

Sơ Nhất liếc nhìn bãi sông có chút lưu luyến, lúc này mới đi về phía chiếc thang sắt.

Nửa dưới chiếc thang bị gỉ rơi mất, phải dùng tay bám lấy thang sắt đạp tường mới trèo lên được, bước xuống không khó, nhảy phát là xong, leo lên lại không dễ, đặt biệt là với đầu óc như Sơ Nhất…

Lúc Yến Hàng đang muốn qua xem có thể kéo cậu một cái không thì Sơ Nhất đã tại chỗ nhảy lên, bắt được bậc thang cuối cùng, sau đó chân vừa thu lại, đạp hai cái lên tường, không đợi Yến Hàng đi tới chỗ cái thang cậu đã vượt qua lan can nhảy lên mặt đường.

“Cậu… Thân thủ không tệ nha thiếu hiệp.” Yến Hàng có chút giật mình.

“Thường, thôi.” Sơ Nhất nói.

“Cậu đang tìm gì?” Yến Hàng đến bên cạnh cậu hỏi lại.

“Bút.” Sơ Nhất trả lời, nhìn có chút buồn bực.

Yến Hàng nhớ cuốn sổ tay cậu mới mua, sổ rớt ở đây rồi còn tìm? Bên trong ghi gì quan trọng lắm hả? Mà đợi nửa ngày sau vẫn không thấy Sơ Nhất nói hết câu.

Hắn đành phải thay cậu nói nốt: “Sổ tay hả?”

“Bút mà.” Sơ Nhất đã hơi cao giọng.

“Há, bút á?” Lúc này Yến Hàng mới phản ứng được.

Sổ tay với bút đối với sinh hoạt thường ngày của hắn có chút xa vời, chỉ có thể suy đoán đại khái chắc bút có giá trị hơn sổ tay hở?

Thế nhưng…

“Cậu chỉ vì một cái bút?” Yến Hàng quả thực không thể hiểu nổi hoạt động mạch não của người Sao Hỏa rồi.

“Ừm.” Sơ Nhất gật gật đầu, lùi về phía sau hai bước.

“Trốn cái rắm à, tôi vẫn đập được cậu đấy.” Yến Hàng cảm thấy buồn bực của mình cũng nhờ Sơ Nhất mà được đánh tan rồi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh lan can.

“Có, có mùi.” Sơ Nhất hơi ngượng ngùng mà khịt khịt mũi.

“Ờ.” Hắn đáp một tiếng.

Hai người rơi vào trầm mặc.

Im lặng một chốc Yến Hàng liếc mắt nhìn Sơ Nhất: “Bút của cậu làm sao mà rớt tận đây?”

Sơ Nhất cười cười không lên tiếng.

“Bị người khác ném xuống hả?” Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất vẫn không nói chuyện.

“Là mấy đứa bạn học kia ném?” Yến Hàng tiếp tục hỏi.

Sơ Nhất cúi đầu chà chà bùn trên giày.

Yến Hàng sờ sờ túi, mò được một bịch giấy ướt đồng nghiệp đưa cho hắn lúc ăn cơm trưa.

“Cầm.” Hắn đưa giấy ướt ra.

Sơ Nhất tiếp lấy, rút ra một tấm, cầm trên tay nhìn qua nhìn lại.

“Trên Sao Hỏa các cậu không có giấy ướt sao?” Yến Hàng nói.

“Mới tới, Trái Đất chưa, chưa gặp qua.” Sơ Nhất ngồi xổm xuống từ từ lau sạch bùn dính trên giày.

Yến Hàng nhìn cậu, thực ra đôi giày này chà hay không cũng vậy, là một đôi giày rất cũ, kiểu dáng cũng lỗi mốt, hàng vỉa hè, còn phải là hàng vỉa hè ở chợ.

“Sơ Nhất.” Yến Hàng gọi cậu một tiếng.

“Hả?” Sơ Nhất ngẩng đầu.

“Tại sao bọn chúng không bỏ qua cho cậu?” Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất cúi đầu tiếp tục lau giày, chùi đen thui đến tờ thứ ba mới nói một câu: “Chán ghét em.”

“Tại sao lại ghét cậu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN