Một Nắm Lúa Mạch
....
1
Neele xuống cầu thang và gặp trung sĩ Hay thì thào với vẻ quan trọng, rằng cô Marple đang nhìn ông.
– Hình như cô ấy có nhiều điều muốn nói.
Ông xuống nốt những bậc cuối, dặn người phụ tá:
– Trung sĩ Hay, anh hãy xem lại tất cả những thông tin mà ta được thông báo về Mary Dove. Kiểm tra lại nếu cần thiết, nhất là ở những nơi cô ta làm trước đây. Ngoài ra, còn hai, ba điều nữa tôi muốn biết. Tôi ghi vào giấy này…
Ông viết vài dòng một mảnh giấy, đưa cho trung sĩ.
– Chú ý làm cho mau.
– Vâng.
Neele bước qua phòng ngoài và dừng lại trước cửa phòng sách mở. Có tiếng nói bên trong. Cô Marple đang tìm ông ư, có thể lắm. Nhưng lúc này, cô vừa đan áo vừa nói chuyện với Jennifer Fortescue. Cô nói:
– Tôi luôn nghĩ rằng muốn làm y tá, phải có thiên hướng. Một nghề cao quý!
Neele lặng lẽ lảng đi. Có vẻ như cô Marple nhìn thấy ông rồi, nhưng làm như không biết. Cô tiếp tục nói nhỏ nhẹ:
– Lần tôi bị gẫy cổ tay, tôi được cô y tá chăm sóc. Cô ấy sau đó lấy chồng, lấy ngay một bệnh nhân tên là Sparrow, một sĩ quan hải quân trẻ, rất đẹp trai! Họ rất hạnh phúc có hai con… Cứ như chuyện cổ tích.
Cô thở dài, nói tiếp:
– Anh ta bị sưng phổi. Một căn bệnh chóng khỏi hay không là tùy thuộc vào công lao chăm sóc.
– Cô nói đúng – Jennifer đáp – Mới đây có nhiều cách điều trị mới, nhưng những năm trước, điều trị bệnh này rất vất vả. Thành công hay không là nhờ y tá chăm sóc.
– Hẳn cô cũng là một y tá tốt. Mà hình như chuyện tình của cô cũng giống như thế, phải không?
– Vâng.
Câu trả lời ngắn ngủn, có vẻ như không muốn nhắc nữa, nhưng cô Marple vẫn lờ đi:
– Trước cô, anh ấy có một y tá khác, có phải không? Không biết ai kể với tôi như thế. Đừng trách tôi, tôi hay bắt chuyện với người này người nọ. Tật của bà già mà. Cuối cùng, cô ta bị đuổi đi. Vì tính cẩu thả, thì phải…
– Không phải đâu – Jennifer nói – Bố cô ấy ốm nặng, nên tôi được gọi đến thay cô ta.
– Và vài ngày sau, cô đã phải lòng bệnh nhân, và thiên tình sử bắt đầu. Thật là đẹp!
– Vâng.
Jennifer Fortescue có vẻ như không công nhận điều ấy. Giọng cô run run :
– Lắm lúc, tôi chỉ muốn lấy lại đồng phục, trở về với bệnh viện.
– Tôi thông cảm. Cô yêu nghề…
– Hồi ấy, cũng chẳng yêu lắm. Nhưng cuộc sống quá đơn điệu. Ngày lại ngày trôi đi, từ sáng đến tối chẳng biết làm gì, chồng lại cứ đi vắng hoài!
– Thời buổi khó khăn, đàn ông chẳng mấy lúc rỗi, kể cả khi đã kiếm ra tiền.
Jennifer thở dài:
– Ôi, biết thế tôi chẳng bao giờ bước vào cái nhà này!… Thật đáng đời! Lẽ ra không nên làm việc ấy!
– Làm việc gì cơ, cô gái?
– Lấy Percival, chứ còn gì!… Thôi, ta nói sang chuyện khác, được không?
Cô Marple tán thành và chuyển đề tài sang mốt thời trang Paris.
2
Vài lát sau, cô Marple gặp thanh tra Neele, cảm ơn ông đã không ngắt quãng câu chuyện giữa cô và Jennifer Fortescue, và giải thích:
– Tôi còn phải kiểm tra một vài điểm nữa. Nhưng chuyện giữa ông và tôi, chưa hết đâu nhé.
Neele mỉm cười, xin lỗi:
– Tôi thật có lỗi. Mời cô đến nói chuyện, thế mà mình tôi nói suốt.
– Không hề gì. Bởi vì tôi, tôi chưa thể ngả hết quân bài xuống bàn. Trước khi qui tội, tôi muốn thật chắc chắn. Bây giờ, tôi đã tin chắc rồi.
– Chắc điều gì ạ?
– Chắc đã biết kẻ giết ông Fortescue là ai, chẳng hạn. Sau khi ông nói về cái hộp mứt, thì không còn nghi ngờ gì nữa. Không những tôi biết hắn giết như thế nào, còn biết hắn là ai. Thực ra, ông phải cho tôi một thời gian để tôi giải thích quan điểm của tôi trong vụ này. Tôi đã gặp rất nhiều người, chuyện trò rất lâu, với bà Ramsbottom cũng như với bà Grump và chồng bà. Tất nhiên, ông Grump là kẻ nói dối, nhưng không sao, vì khi đã biết ai là kẻ nói dối, thì hắn có nói dối ta cũng biết thừa. Dù sao, ta phải chú ý có thông tin về những cú điện thoại, những đôi tất nilông, vân vân…
Neele chau mày, hơi lo ngại. Chẳng biết tin đồn ở đâu nói rằng cô Marple là người có đầu óc sáng suốt, là một thám tử nghiệp dư giúp đỡ cảnh sát đắc lực. Nhưng ông lại thấy cô ta suy nghĩ lộn xộn. Tuy nhiên, có thể cô đã thu thập đây đó một vài thông tin tốt. Vậy cứ phải nghe xem sao. Ông nói:
– Nào, cô kể hết đi. Và bắt đầu từ chỗ bắt đầu.
– Tất nhiên. Điểm khởi đầu, là Gladys, vì chính vì nó mà tôi đến đây. Ông đã vui lòng cho phép tôi xem xét đồ đạc của nó. Và vì thế tôi nhìn thấy rõ hơn câu chuyện. Đó là nói về ông Fortescue và chất tắc-xin.
– Cô có một giả thuyết về vụ đầu độc ông Fortescue? – Neele hỏi.
– Không phải giả thuyết! Tôi biết ai là thủ phạm!
Neele cố ghìm một cử chỉ khó chịu:
– Cô biết hung thủ? Là ai vậy?
– Gladys, chứ ai!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!