Một Nắm Lúa Mạch
....
Thanh tra Neele vẫn cầm trong tay tờ giấy cô Dove vừa đưa, thì tiếng phanh rít báo hiệu có xe đỗ ở cửa. Cô Dove nói:
– Chắc xe bà Fortescue rồi!
Neele đi ra phía cửa, nhưng hơi lạ nhận thấy cô Dove lại lui vào trong nhà. Có thể là một cử chỉ tế nhị chăng, nhưng cũng tỏ ra một sự thờ ơ lạ lùng.
Thanh tra ra tới cửa cùng lúc với đầu bếp Grump, chắc anh này cũng nghe tiếng xe về. Đó là một xe Rolls – Bentley kiểu thể thao. Hai người ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Adèle Fortescue sững người khi nhìn thấy Neele, và viên thám tử đủ thì giờ để quan sát người mới.
Đó là một người đàn bà đẹp, có ý thức về sắc đẹp của mình và về sức hấp dẫn đối với nam giới. Người đầy nhục cảm, thích làm tình đã đành, nhưng chắc thích tiền không kém. Đi sau bà và cầm giúp đồ lề, là một ông mà Neele đoán ngay là Vivian Dubois. Nhìn ông ta, có thể xác định ngay: một người chuyên “săn đón” phụ nữ, nhất là các bà phụ nữ có chồng già và giàu có.
– Bà là Fortescue phu nhân?
– Chính tôi… Nhưng hình như…
– Tôi là thanh tra Neele, và rất tiếc phải đem đến cho bà tin không vui…
– Nhà bị mất cắp à?
– Không. Liên quan đến ông nhà. Sáng nay, ông bỗng lên cơn…
– Ông Rex nhà tôi?
– Chúng tôi đã cố tìm bà mà không được…
– Bây giờ ông ấy đâu? Các ông đã đưa về… hay là…
– Ông nhà được đưa đến bệnh viện St-Jude… và bây giờ tôi xin bà hãy tỏ ra dũng cảm, rất dũng cảm…
– Có phải ông định nói là ông ấy chết rồi?
Bà tiến lên một bước, vịn vào vai thám tử, Neele thận trọng dìu bà vào bên trong. Grump lúng túng không biết làm gì.
– Cho bà uống cái gì trợ lực.
Tiếng Vivian Dubois ngọt ngào vang lên:
– Thế thì mang cho bà một ly cô nhắc?
Đồng thời, Dubois mở một cửa bên để Neele, vẫn đỡ bà Fortescue, bước vào. Vivian Dubois vào theo, rồi Grump mang một chai rượu và hai cốc tới.
Adèle Fortescue để mình rơi phịch xuống ghế, đưa tay lên che mắt. Bà cầm ly rượu do thanh tra đưa, uống một ngụm, rồi nói:
– Cám ơn!… Bây giờ, ông nói xem, chuyện gì đã xẩy ra? Ông ấy lên cơn đau tim?
– Không phải…
– Ông vừa nói ông là thanh tra cảnh sát?
Câu hỏi này là của ông Dubois. Neele cười lịch sự, đáp:
– Ông đã nghe đúng. Tôi là thanh tra Neele, Sở cảnh sát hình sự.
Dubois hơi nhăn cái mũi, hàm ý không ưa sự có mặt của cảnh sát trong nhà.
– Như vậy có phải là ông Fortescue mất trong hoàn cảnh đáng ngờ?
Neele coi như không có Dubois, nói với bà Fortescue:
– Tôi sợ khó tránh phải mở một cuộc điều tra…
– Điều tra? Tại sao?
Neele nhẹ nhàng giải thích:
– Cảnh sát không thể không tìm hiểu nguyên nhân thực của cái chết của chồng bà.
Và nói thêm:
– Chúng tôi phải xác định thật cụ thể xem sáng nay trước khi đi làm, ông Fortescue ăn gì, uống gì.
– Ông cho là ông ấy bị đầu độc?
– Tiếc rằng có thể là như vậy.
– Tôi không tin!… Trừ khi… ông muốn nói, đầu độc bằng thức ăn?
Đoạn cuối câu nói rất khẽ, như tiếng thều thào.
– Bà hiểu việc đó như thế nào? – Neele hỏi.
Làm như không nghe thấy, bà Adèle nói rất nhanh:
– Nhưng tất cả chúng tôi, có ai làm sao đâu?
Dubois đưa tay nhìn đồng hồ:
– Thôi nhé, Adèle thân mến, tôi phải đi đây! Chị không cần gì tôi, phải không? Đã có Grump, cô Dove, các gia nhân…
Bà hốt hoảng nhìn ông bạn:
– Ô! Anh Vivian, xin hãy ở lại đây.
Đó là lời yêu cầu, gần như van nài. Song chỉ có tác dụng làm cho Dubois vội vàng muốn rút:
– Rất tiếc, bà chị ạ, nhưng tôi có cuộc hẹn quan trọng. Và xin nói với ông thanh tra đây, tôi ở Dormy House. Khi cần, ông có thể tới…
Neele gật đầu. Ông không muốn giữ Dubois lại, song không lầm gì về ý nghĩa cuộc rút lui vội vã này. Ông Dubois muốn tránh gặp rắc rối.
Chàng hiệp sĩ tùy tùng đi rồi, Adèle Fortescue mới nghĩ đến việc giải thích thái độ của mình:
– Ông thanh tra thông cảm, về đến nhà lại gặp cảnh sát, tránh sao khỏi hốt hoảng?
– Vâng, thưa bà, nhưng chúng tôi phải làm gấp để tìm nguyên vẹn những thức còn lại của bữa điểm tâm sáng nay: cà phê, trà…
– Nhưng những thứ ấy đâu có bị bỏ thuốc độc! Giăm bông không ngon lắm, nhưng đây đâu phải lần đầu…
– Bà không ngại, xưa nay những lầm lẫn lạ lùng nhất đều có thể xảy ra! Một lần tôi điều tra về một vụ ngộ độc do đigitalin. Hóa ra người ta nhầm lá đigitalin với lá cải!
– Ông cho là đã có sự nhầm lẫn tương tự…
– Đợi mổ tử thi mới biết.
Mặt bà Fortescue tái nhợt. Thanh tra nói tiếp:
– Chung quanh nhà ta có rất nhiều thông đỏ. Rất có thể, người ta đã hái lá, hoặc quả…
Bà tỏ vẻ kinh hãi:
– Và thành thuốc độc?
– Nhiều trẻ con đã bị ngộ độc vì quả thông đỏ…
Adèle Fortescue đưa hai tay ôm trán:
– Thôi, hãy biết thế. Tôi cần nằm nghỉ một lát. Những chuyện ấy, rồi ông phải hỏi Percival…
– Tôi định như vậy. Tiếc rằng ông ấy đi vắng…
– Ờ nhỉ, tôi quên.
– Một câu hỏi cuối. Trong túi áo chồng bà, có một nắm hạt. Bà có thể giải thích tại sao?
Bà lắc đầu tỏ ý không biết. Neele ướm hỏi:
– Hay có ai trêu đùa?
– Đùa ông ấy. Việc ấy có gì gọi là đùa? …
– Tôi không phiền bà lâu hơn nữa. Bà có muốn tôi gọi ai cho bà? Cô Dove chẳng hạn.
– Cái gì ạ?
Rõ ràng bà Fortescue không nghe thấy câu hỏi. Bà đang nghĩ đi đâu? Bà lục túi xách tay, lấy mùi soa, nói tiếp:
– Thật kinh hoàng!… Giờ tôi mới dần dần nhận thức ra… từ nãy, tôi như người u mê! Tội nghiệp ông Rex nhà tôi!
Bà hỉ mũi, lau những giọt nước mắt, có vẻ thành tâm. Thanh tra đứng nhìn một lát, rồi đi ra cửa. Cầm nắm cửa, ông quay lại, nói:
– Tôi sẽ gọi người lên cho bà.
Trước khi ra hẳn, ông liếc mắt lần cuối vào trong phòng. Adèle Fortescue vẫn lấy mùi soa chấm mắt, nhưng khăn không che hết miệng. Và Neele thấy trên môi bà thoáng nở một nụ cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!