Một Nắm Lúa Mạch - ....
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Một Nắm Lúa Mạch


....



1

Trung sĩ Hay báo cáo:

– Tôi đã thu những gì có thể: mứt, giăm bông, trà, cà phê, đường, rồi sẽ xem sau. Bã cà phê đổ đi rồi, nhưng nước cà phê còn nhiều… Chủ uống rồi, gia nhân đều uống! Đó là điều đáng chú ý.

– Đúng. Nếu có thuốc độc, nó chi bỏ riêng vào tách ông ta thôi.

– Vâng. Tôi làm như tình cờ, hỏi về quả thông đỏ. Xem ra trong nhà không có, lá cũng không. Và không ai biết tại sao có hạt trong túi áo ông chủ.

Điện thoại reo. Trung úy chồm người vớ lấy máy, trả lời rồi chuyển ngay cho sếp. Trên Sở cho biết đã liên lạc được với Percival Fortescue, ông này sẽ sớm về tới London.

Neele vừa đặt máy thì một xe hơi đỗ trước nhà. Grump vội chạy ra rồi nép người nhường cho một phụ nữ trẻ bước vào, tay ôm đồm nhiều bọc hàng và chuyển dần cho Grump đỡ.

– Cảm ơn Grump. Anh trả tiền tắc-xi nhé? Đói quá, và cho xin chén trà ngay. Bà và cô về cả chưa?

Grump ngập ngùng đáp:

– Ở nhà có nhiều tin xấu, thưa bà. Ông Fortecue…

– Ông Fortescue làm sao?

Thanh tra Neele đi tới. Grump giới thiệu:

– Đây là bà Percival.

Bà này sốt ruột:

– Nói đi, có chuyện gì? Tai nạn?

Neele nhìn bà ta: khoảng ba mươi, hơi đẫy đà, mép nhếch vẻ chán chường. Ông nói:

– Tôi lấy làm buồn báo tin bà biết, ông Forrtescue bị khó ở tại văn phòng, được chở đi bệnh viện và đã chết.

– Chết?

Quả là tin “giật gân” hơn bà Percival tưởng. Bà nói:

– Bất ngờ quá! Chồng tôi đi vắng, đi công tác ở miền bắc. Phải tìm cách báo nhà tôi ngay, tôi không biết ở đâu, nhưng ở văn phòng chắc là biết. Nhà tôi mới là người phải lo mọi thứ. Khổ quá, sao lại nhè lúc này mà xẩy ra!

Nghĩ một lát, lại nói:

– À mà không biết nên cử lễ tang ở đâu: ở đây, hay London?

– Việc đó tùy vào gia đình quyết định.

– Tất nhiên. Tôi chỉ hỏi thế thôi.

Bây giờ bà mới nhận thấy mình đang nói chuyện với người ngoài lạ hoắc.

– À mà, ông là ai? Thầy thuốc?

– Không thưa bà. Sĩ quan cảnh sát. Cái chết của ông cụ…

– Người ta giết ông cụ? Phải ông nói thế không?

Neele không rời mắt khỏi khuôn mặt bà Percival:

– Tại sao bà nghĩ vậy?

– Chẳng tại sao. Chuyện ấy có thể xẩy ra… Vả lại ông là cảnh sát, nên tôi nghĩ… Ông đã gặp bà ấy chưa? Bà ấy bảo sao?

– Bà định nói ai ạ?

Bà Adèle… chứ còn ai! Tôi luôn nói với anh Percival là ông cụ dại dột đi lấy bà vợ kém mình tới hai mươi tuổi. Tôi nói đã đúng chưa!.. Thật là đẹp mặt cả lũ. Báo chí sẽ nói, rồi suốt ngày bị phóng viên bám đuổi.

Im lặng một lát, bà hỏi:

– Chết vì thạch tín?

– Nguyên nhân chưa rõ. Phải chờ mổ tử thi..

– Nhưng chắc ông đoán ra rồi chứ! Nếu không ông chẳng tới đây. Chắc ông đã truy hỏi tối qua và sáng nay, ông ấy ăn gì, uống gì. Đúng không?

Neele thận trọng đáp:

– Có thể ông Fortescue bị đầu độc bởi một thức ăn dùng trong bữa điểm tâm.

– Bữa điểm tâm? Tôi thấy hơi vô lý…

Bà hất đầu, nói thêm:

– Không hiểu bà ta làm cách nào… trừ khi bà ta bỏ cái gì vào cà phê của ông, trong lúc tôi và Elaine nhìn ra chỗ khác…

Có tiếng nói khẽ sau lưng bà Percival:

– Thưa bà, đã có trà cho bà trong phòng sách.

Bà Percival giật mình, nhưng nói luôn:

– Cảm ơn cô Dove. Phải, uống tách trà cho tỉnh người. Mời ông cùng uống, được không, ông thanh tra?

– Không, cảm ơn, để lúc khác:

Bà Percival lưỡng lự, rồi quay đi. Bà đi khuất, cô Dove nhỏ nhẹ nói:

– Không biết bà ấy có hiểu thế nào là “vu cáo”.

Neele không nói gì. Dove hỏi tiếp:

– Ông cần gì nữa không?

– Cho tôi gặp bà Ellen.

– Bà ấy trên gác. Để tôi dẫn ông đi.

2

Bà Ellen bực mình, nhưng không e sợ.

– Ông đã hỏi, tôi xin nói ngay chuyện này thật là thảm hại, và không ngờ có ngày tôi lại dính dáng đến với một vụ như thế. Nên nhớ, tôi không hề lấy làm lạ! Lẽ ra tôi phải xin thôi việc ở đây từ lâu. Tôi không thích cái cách người ta sai phái tôi trong nhà này, nói chung không thích các kiểu cư xử ở đây. Với bà Grump tôi không có ý kiến gì, nhưng ông Grump và cái con bé Gladys thì làm ăn chả ra sao! Nhưng tôi không trách gì họ, cái chính là tôi chán những gì xẩy ra trong nhà này.

– Vậy thì xẩy ra những chuyện gì? – Neele hỏi ngay.

– Ông chưa biết thì rồi ông sẽ biết! Thiên hạ đồn ầm. Người ta nói đi chơi gôn, hay đánh quần vợt. Thế mà tôi đã thấy, chính mắt tôi trông thấy! Cửa phòng sách mở, họ ôm nhau, hôn hít nhau trong ấy…

Giọng nói toát lên tất cả sự hậm hực của cô gái già chưa bao giờ có chồng, mặc dù rất muốn.

Tuy hơi thừa, Neele vẫn hỏi bà định ám chỉ ai.

– Còn ai vào đây nữa, ngoài bà chủ và cái lão cứ lẵng nhẵng theo đuôi? A! Họ không ngượng ngập gì đâu! Và ông Fortescue cũng đã đánh hơi thấy… Ông chủ còn cho người theo dõi họ… sớm hay muộn, rồi họ cũng ly dị. Nhưng thế vào đó, bây giờ là thế này đây!

– Nghĩa là?

– Ông thừa biết còn gì, vì ông vừa hỏi ông chủ ăn gì, uống gì! Ý kiến tôi ấy à, cả anh cả ả đều là thủ phạm. Anh xoay độc dược, và ả bỏ vào cà phê. Rõ ràng như hai với hai là bốn!

– Bà có bao giờ thấy quả thông đỏ lăn lóc trong nhà?

Mắt bà Ellen lim dim:

– Quả thông đỏ? Từ bé tôi đã biết nó chứa độc, không nên đụng vào. Ra họ dùng thứ ấy?

– Chưa thể khẳng định.

– Tôi không dám nói đã nhìn thấy bà ấy sờ vào thông đỏ – Ellen nói, rõ ràng là tiếc rẻ.

Neele hỏi bà có bao giờ thấy ông Fortescue bỏ hạt vào trong túi.

– Không thấy.

Ông hỏi thêm vài câu, rồi ngỏ ý muốn gặp bà cô Ramsbottom.

– Để tôi lên xem bà ấy có tiếp không – Ellen nói – Nhưng chắc bà chẳng muốn đâu. Bà ấy già lắm rồi, lại hơi ngớ ngẩn!

Viên thanh tra vẫn đề nghị, và Ellen miễn cưỡng đưa ông lên gặp bà già.

3

Họ đi dọc hành lang, trèo một thang gác nhỏ. Ellen gõ cửa, đứng chờ trả lời, rồi mở cửa, nói “một quý ông muốn gặp cô Ramsbotton”. Neele không nghe thấy lời đáp, nhưng qua Ellen ra hiệu, biết là bà cô đồng ý.

Căn phòng bày chật đồ đạc, phải lách qua mới đi được. Neele có cảm tưởng bước vào một nơi ở từ thời Hoàng hậu Victoria. Ngồi ở bàn, cạnh lò sưởi ga, một bà già đang bói bài tây, tóc bạc trắng xòa xuống má. Bà không buồn ngẩng đầu, nói:

– Mời vào, mời vào! Và xin ngồi xuống đây.

Thật khó mà nhận lời mời, vì ghế nào cũng chất đầy sách tôn giáo. Neele thu xếp để ngồi vào chiếc ghế đẩu cạnh cô Ramsbottom.

– Ông có thích công việc truyền đạo không? – Bà hỏi.

– Thưa không dám chắc.

– Đáng tiếc! Người thực ngoan đạo, bây giờ chỉ sang châu Phi mới thấy.

Neele không biết nói gì, ông càng ngạc nhiên khi bà cô tuyên bố không có máy thu thanh.

– Cô nói sao?

– Tôi nói, nếu ông đến để thu thuế ra-đi-ô, thì ông nhầm rồi. Tôi không có máy.

– Tôi đến không vì chuyện ấy.

– Vậy ông muốn gì?

– Tôi rất đau buồn báo tin bà biết, ông Fortescue, em rể của bà, đã lên cơn bệnh đột ngột và đã mất.

Cô Ramsbotton không chớp mắt, vẫn trang bài. Cô nói giọng bình thản:

– Ra cái kẻ tội lỗi kiêu căng ấy cuối cùng cũng ngã gục. Trước sau rồi phải có ngày!

– Tin này không làm bà buồn?

Rõ là thế, song Neele vẫn hỏi để xem bà nói sao. Ngước mắt nhìn qua mục kỉnh, bà nói đơn giản:

– Không. Đời Rex Fortescue chồng chất tội lỗi, tôi không ưa.

– Ông ấy chết đột ngột…

– Kẻ vô đạo chết thế là phải…

– Và có thể ông ấy bị đầu độc.

Thanh tra lặng yên, chờ phản ứng của cô Ramsbotton. Nhưng không có phản ứng: cô vẫn lặng lẽ tráo bài. Thấy Neele ngừng nói, cô quay đầu lại bảo:

– Ông muốn tôi nói gì ư? Tôi không đầu độc hắn ta, nếu đó là điều ông muốn biết.

– Và bà có nghi cho ai?

Giọng bà cô già nghiêm hẳn lại:

– Hỏi thế thì khó nói. Trong cái nhà này, có hai đứa con của em gái tôi, nó đã chết. Tôi không tin có người nào mang dòng máu Ramsbottom, lại nhúng tay giết người. Vì đúng đây là một vụ ám sát, có phải không?

– Thưa bà, tôi chưa khẳng định như thế!

– Nếu không thì là cái gì? Có khối người muốn giết Rex Fortescue. Hắn là một kẻ tàn bạo… và làm bậy thì nhất định phải trả giá.

– Bà nghĩ tới một người nào cụ thể?

Cô Ramsbottom đưa tay gạt các quân bài sang bên, nói:

– Tôi nghĩ nên chấm dứt câu chuyện ở đây.

Giọng nói bình thản, nhưng kiên quyết. Bà nói tiếp:

– Tôi khuyên ông nên tìm trong số gia nhân. Có vẻ cái tên đầu bếp chẳng lương thiện gì, và cái con hầu cũng bất bình thường. Thôi chào ông!

Neele ra ngoài hành lang, lòng không vui. Bà già này đầy cá tính, song không khai thác được gì.

4

Ông xuống thang, ra phòng ngoài và suýt đâm sầm vào một cô gái tóc nâu, mặc áo mưa đẫm nước. Bộ mặt nhợt nhạt ngửng lên, cô nói:

– Tôi vừa về, nghe người ta nói, bố đã… chết.

– Tiếc rằng đó lại là sự thật, thưa cô.

Bàn tay cô tựa vào phía sau, như để đứng cho vững. Neele giúp cô ngồi lên cái hòm gỗ sồi. Cô sụt sùi, nước mắt ròng ròng trên má.

– Thật kinh khủng! Cứ nghĩ là tôi ghét ông… mà không biết rằng tôi yêu ông… nếu không, sao tôi lại khóc?

Cô nhìn thẳng trước mặt mà không nhìn thấy gì vì nước mắt che lấp. Cô lại nói một thôi dài, như nói với chính mình:

– Kinh khủng nhất, là việc này làm cho mọi thứ ổn thỏa! Bây giờ, không còn ai phản đối ta lấy Gerald! Ta được tự do, muốn làm gì thì làm. Nhưng, sao lại phải xảy ra như thế chứ!… Không!… Ta không muốn ba chết, ta không muốn!… Không thể như vậy! Ba ơi!

Lần đầu tiên từ khi đến Yewtree Lodge, thanh tra Neele thấy có người thực lòng thương tiếc người quá cố.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN