Mưa chiều
Chương 4
Nghe 2 tiếng huỵch huỵch, rồi tiếng loạt xoạt vang lên, tôi đoán là 2 thằng kia mới nhảy xuống cùng đám bạn tôi đang di chuyển.
Đến cây nhãn, tôi nói luôn – “Lão què về, nhảy xuống sông”
Vừa dứt lời thì nghe tiếng hét đằng sau cùng tiếng chó sủa – “Tổ sư cha bọn ăn trộm, dám ăn trộm vườn nhà ông à”
Trong vừa chạy vừa nghĩ thầm – “Vườn nhà ông là cái đếch gì mà tụi này không dám”. Thì bỗng nhiên nghe tiếng thằng Bình bột vọng xuống: “Anh, nhảy chỗ nào”
Tôi đang chạy về phía sông thì nghe thấy, suýt chút nữa thì ngã bổ ngửa sau vì câu nói ngớ ngẩn đó.
“Thằng ngu, mày xem thằng Phúc nhảy đâu thì mày nhảy đó” – Tôi quát.
“Nhưng anh Phúc nhảy rồi, em chưa kịp nhìn xem anh ấy nhảy ở đâu” – Thằng Bình nói như mếu.
“Đệch, không thì nhảy xuống đất rồi chạy ra đây rồi nhảy xuống sông” – Tôi chán nản nói gấp.
“Nhanh, chó đuổi đến rồi” – Thằng Giang dừng lại nói thêm vào, lúc này đám trẻ con đã phi thân xuống nước gần hết.
“Em sợ ngã đau gãy chân” – thằng Bình tiếp tục dây dưa.
“Mẹ mày, mày đá bóng thì chạy rồi va chạm như trâu rừng có thấy kêu ca gì đâu, sao giờ đàn bà thế, nhanh không bố nhảy xuống là kệ xác mày đấy” – Tôi quạu.
Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy bịch một cách nặng nề chứ không phải tiếng nhẹ nhàng như tụi tôi hay nhảy. Chưa kịp hỏi thì nghe tiếng la oai oái – “Óa óa, dập mông rồi”. Thằng Bình đang ôm bàn tọa nhảy loi choi về bên tôi.
Tôi cố nén cười, phi thân nhảy xuống sống theo – “Tao té trước, nhanh lên”
“Ớ đợi em với” – Thằng Bình vẫn í ới gọi theo.
Ùm! Tôi phi xuống nước sau đó ngóc đầu lên, mấy thằng bạn tôi cũng thế, lúc này chỉ còn thằng Bình ở trên vườn. Và dường như cả đám không tin vứt mình, há hốm mồm ra nhìn thằng Bình lăn tròn từ trên vườn xuống, sau 2 lần đập vào mấy mô đất nhô ra (hên là đất mềm, chứ đá vôi thì thằng bé cũng gãy vài cái xương là ít), cùng tiếng la á á, sau đó thì “Uỳnh! ”. Nước bắn tung tóe khắp nơi, tụi tôi lau mặt quay qua nhìn nhau với ánh mắt đầy khó hiểu. Cũng phải, nhảy từ vườn xuống thì trò này thằng nào từ bé đến giờ cũng làm ngon lành, nào có ai lăn tròn từ trên xuống bao giờ.
“Đau mông quá, đau chân quá” – Thằng Bình ngóc đầu lên la thất thanh.
Tụi tôi chưa kịp hỏi gì thì ông què đã hét từ trên vườn vọng xuống – “Tổ sư cha bọn mất dậy, tao sẽ mách bố mẹ mày, tao sẽ báo với trường đuổi học chúng mày, chúng mày cứ đợi đấy, ăn trộm nhà tao thì bụng cũng sẽ không yên đâu”. Kèm theo đói là tiếng chó sủa ầm trời.
“Hahaha rút thôi anh em” – Thằng Giang khoát tay, cả đám lại lục bơi về bên kia, thằng Bình vẫn sụt sùi sau pha trình diễn để đời.
Lên đến bờ, cả đám ngồi lại chia trác thành quả “lao động”, sau đó quay sang thằng Bình hỏi nãy có việc gì. Nó vừa táp hồng vừa nói như mếu: “Mẹ nó, nhảy thì đập mông xuống đau điếng, đang tất tả chạy thì ngọn chân cấn vào viên đá nên ngã, may là ngay khúc đó sát bờ rồi nên tiện đà lăn xuống sông luôn, chứ đứng dậy rồi nhảy, chó đã xin thêm miếng thịt rồi”. Nói xong nó chìa ngón chân đang toạc móng, máu đầm đìa.
Cả đám phá ra cười, thiếu điều muốn nó làm lại động tác lúc nó lăn từ trên vườn xuống. Thằng bé thì ủ rũ, tay vẫn xoa xoa cái mông.
“Thôi xong, từ mai thiếu 2 thằng đá bóng” – Thằng Giang lắc đầu.
“Cái này có gì đâu, đi giày lại đá vẫn tốt chán” – Thằng Bình nói cố.
“Mẹ mày, mày đi giày, bọn tao đi chân đất, mày thì lao như trâu để gãy chân bọn tao ah” – Thằng Phúc quắc mắt, thiếu điều co giò đạp cho toác móng chân bên kia của thằng Bình luôn, cho nó nằm ở nhà luôn.
“Ờ thì thôi, cùng lắm băng lại đỡ nhiễm trùng, chạy vẫn ok, với lại có tí móng ăn nhằm gì, hề hề” – Thằng Bình cười hềnh hệch, rồi dường như phát hiện điều gì đó không đúng, nó ngớ người hỏi – “Ơ mà 2 người là ai, em thì không sao rồi, còn ai nữa”
“Tối nay tao đi tàu về Hà Nội, mai đi tàu vào Sài Gòn rồi học cấp 3 trong đó rồi, nên từ sau không đá với tụi mày nữa” – Tôi thở dài.
“Hả” – Cả đám ngẩn người.
“Mày đùa hả” – Thằng Phúc hỏi tôi nghi ngờ.
“Đùa cái búa, mày nghĩ tao rảnh đời như mày à” – Tôi trợn mắt nhìn nó.
“Nhưng tối qua mày đâu có nói gì đâu, tao thấy tối qua vẫn bình thường mà, mày còn hẹn vài hôm nữa cả đám làm chuyến lên hang dơi nữa kia mà” – Thằng Hoàng nói.
“Thì tối qua lúc về mẹ tao mới nói, ai mà biết trước được đấy là đâu” – Tôi lắc đầu đáp.
“Ơ thế mày đi thật ah” – Thằng Phúc sau khi xác nhận được sự chính xác của sự viêc, thì rầu rầu hỏi.
“Thì chả thật, mẹ tao tính cho tao vào đấy lâu rồi nhưng giấu tao” – Tôi chán nản nói.
“Ừm thôi vào đó ráng học, đừng làm mất mặt anh em ta, hề hề, vả lại mày đi rồi cũng không ai rủ rê bọn tao cà kê, chắc tương lai sáng hơn mấy lần so với mày ở đây, há há” – Thằng Hoàng vỗ vai tôi cười, nhưng tôi thấy nó vẫn buồn buồn.
“Thôi về đi, sắp nắng rồi” – Tôi khoát tay nói.
Cả đám lục tục ra về, nhưng dường như không khí im hơn mọi hôm, vẫn chửi nhau ầm ĩ, nhưng ai cũng biết đám trẻ con từ bé lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, chơi với nhau này, từ mai sẽ thiếu đi một người.
Sau đó thì ai về nhà nấy, tôi thì canh giờ rồi báo cho mấy đứa trong lớp rằng tôi sắp đi, dù gì sau này tụi nó cũng biết, nhưng nói với một vài thằng thì tốt hơn. Nhưng dường như tôi quên đi rằng cái thị trấn này quá nhỏ bé. Vì thế tôi nói đứa này, thì nó lại kể lại với mấy đứa trong xóm nó. Vì thị trấn nhỏ nên mấy đứa cùng lứa ai cũng biết nhau, chẳng qua có nói chuyện hay là không thôi. Chính vì thế mà 10h tôi chạy sang tiệm đĩa đã để trả đĩa phim mấy hôm trước thuê, cứ đi 1 khúc lại có đứa hỏi, 1 khúc lại có đứa gọi, Sau đó thì chúc “Vào đó học vui vẻ nhé”, tôi cũng chỉ cười rồi ừ cho qua. Đến tiệm đĩa dưới chợ thì chóng hết cả mặt vì cứ vừa leo lên xe đạp được tí thì lại phải xuống tiếp chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!