Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau - Chương 6: 6: Giúp Đỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau


Chương 6: 6: Giúp Đỡ


06
Bàn tay của Phan Trí Nguyên nắm chặt đến trắng bệt, cậu mấp máy môi, không dám nhìn thẳng vào Trương Nam Thành.

Len lén hít một hơi thật sâu, mãi mới có thể cất lời.
“Chưa từng.”
Đáy mắt của Nam Thành hơi ánh lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh đã biến mất, chỉ đổi lấy một nụ cười lạnh, “Cậu cần phải học hỏi nhiều rồi.”
“Tôi sẽ thử.”
“Yêu đương không dễ, chẳng phải trò đùa muốn thử là thử, muốn đùa giỡn cho vui là đùa giỡn.

Tôi nói phải chứ, diễn viên Trí Nguyên?”
Không rõ tại sao không khí lại trở nên khó xử thế này, Lâm Bảo đành lên tiếng nói đỡ, “Trí Nguyên là một diễn viên có thực lực, hơn nữa, không nhất thiết cần phải trải qua mới có thể diễn xuất được, về phần này xin tổng giám đốc Thành tin tưởng cậu ấy.”
“Ừ.” Trương Nam Thành cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm.
Bữa tiệc nặng nề qua đi, sau đó mọi người có nói gì Phan Trí Nguyên cũng không thể nghe rõ được, thức ăn Lâm Bảo gắp cho sắp đầy bát cậu cũng không còn tâm trí để động đũa.
Đạo diễn lên xe về nhà, Linz thì được quản lý đưa lên xe bảo mẫu để tiếp tục lịch trình nhóm.

Thấy Trương tổng vẫn chưa về nên Lâm Bảo mới cùng Trí Nguyên đi lại chào hắn, biết hắn sẽ có trợ lý đưa về, Lâm Bảo hỏi cậu.
“Trí Nguyên, quản lý Trần có việc ở công ty cần sắp xếp cho cậu nên đi trước rồi nhỉ?”
“Vâng ạ.” Trí Nguyên thành thật đáp lời.
“Vậy…!nếu cậu không phiền thì chúng ta cùng về đi.

Sắp tới chúng ta cùng vào đoàn phim nên tôi còn việc muốn với cậu, mong rằng chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Trương Nam Thành nghe thấy vậy mới nghiêng đầu nhìn hai người, nhưng hắn không nói gì.

Phan Trí Nguyên thì vẫn còn để bụng chuyện Lâm Bảo đã mời cậu bữa cơm hôm trước nên cậu lập tức đồng ý.
“Được, để tôi đặt xe.”
“Để tôi.” Lâm Bảo giữ lấy tay cậu, hạ điện thoại xuống, “Tôi có xe, để tôi đưa cậu về.”
Chân mày của Trương Nam Thành hơi chau, đôi mắt âm trầm của hắn đặt lên bàn tay đang được nắm lấy của Phan Trí Nguyên.

Sau đó hắn xoay người bỏ đi, chiếc xe Maybach đen bóng lao nhanh dưới ánh đèn đường, rời khỏi.
Phan Trí Nguyên thẫn thờ nhìn theo, quên mất tay mình vẫn đang được Lâm Bảo nắm lấy.

Thấy vẻ mặt thất thần của cậu, Lâm Bảo phì cười, “Có lẽ vị giám đốc kia dọa cho cậu sợ rồi?”

Trí Nguyên được gọi nên tỉnh ra, cậu cười nhẹ, cố ý thu tay về, “Không có gì, tôi hơi mệt thôi.”
“Vậy chúng ta cùng về.”
Chiếc xe yên lặng chạy dọc trên đường đêm, chung cư của Dương Minh thuận đường về nhà của Lâm Bảo nên anh không cần phải đi đường vòng.

Suốt quãng đường đi, Trí Nguyên chỉ biết tựa đầu vào cửa kính nhìn ngắm thành phố, Lâm Bảo hỏi cái gì cậu đáp cái nấy, đầu óc bây giờ vô cùng rối bời.
Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu cậu vẫn chưa được giải đáp, chỉ vì sự sợ hãi và ngạc nhiên khi gặp lại Nam Thành mà cậu không nghĩ được gì nhiều.

Thế nên giờ đây đầu óc cậu mới ngổn ngang nhiều tâm sự.
Trương Nam Thành về nước rồi sao? Còn nhậm chức ở công ty rồi? Thế thì có phải sẽ ở đây không quay trở về Mỹ nữa hay không?
Gặp lại hắn cậu ngỡ ngàng không thể tả nhưng thấy hắn vẫn bình thản như vậy, cậu yên tâm rồi.
“Dạo gần đây báo chí rất rầm rộ, cậu giám đốc vừa rồi dường như mới về nước không lâu thì phải, trước đây cậu ta làm chi nhánh bên Mỹ của người quen.

Nếu tôi nhớ không lầm cậu và cậu ta trạc tuổi nhau đấy, vậy là ít hơn tôi hai tuổi, thế mà đã giỏi giang như thế, đúng thật là tuổi trẻ tài cao.”
“…” Hoá ra là báo chí có đăng, từ sau cái ngày đọc được tin đính hôn trên báo, cậu cũng ít xem tin tức hơn rồi.
“Cậu ta còn trẻ mà cũng đã kết hôn, vợ của cậu ta là tiểu thư của một gia đình rất có tiếng, đúng là đã tài giỏi lại còn có thêm hậu thuẫn.

Chẳng trách tại sao cậu ta lại có khí phách đến vậy.”
“…!phải.”
Lâm Bảo không để ý, lần đáp lời này giọng điệu của Phan Trí Nguyên chẳng còn thờ ơ nữa mà mang đầy sự đồng tình và khẳng định.

Trương Nam Thành đúng như lời Lâm Bảo nói, hắn rất giỏi, một người hoàn hảo.

Cậu đã từng với tới nhưng bây giờ khoảng cách thật xa vời.
Dương Minh không hiểu tại sao Phan Trí Nguyên trước khi đi đọc kịch bản thì rất vui, thế nhưng khi về lại lầm lì không nói chuyện.
Cậu chỉ thấy cậu ấy nằm xuống ghế sô pha, ngước mắt nhìn lên trần nhà trắng xoá, sau đó lấy gối che lấy mặt, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Trương Nam Thành cởi áo vest ngoài đặt lên ghế sau đó ngồi vào ghế dựa, hắn xoay đầu ngắm nhìn thành phố từ trên cao qua cửa sổ sát sàn tại phòng làm việc.

Từ lúc gặp lại cậu đến giờ trái tim hắn vẫn đập rất nhanh, hắn che giấu sự mất bình tĩnh của mình bằng gương mặt lạnh nhạt bình thản.

Cho dù tim của hắn nhói lên đau đớn, đến thở cũng nặng nề.
Kí ức năm đó ùa vào tâm trí hắn, người mà hắn yêu thương và mong muốn đi cùng với nhau cả đời vào một buổi chiều nói chia tay, hoá ra tình cảm mà hắn trân trọng đối với người đó chỉ là một trò đùa.
Người đó trêu đùa với sự nghiêm túc trong tình cảm của hắn sau đó bỏ đi mất, không cho hắn một cơ hội cứu vãn, nói buông là buông, quả thật chỉ là đùa giỡn.

Hai năm ở bên nhau, có lẽ người đó đã chơi đủ vui rồi.
Nhưng nỗi đau trong lòng hắn vẫn chưa thể nguôi ngoai, người hắn hận nhất, cũng là người hắn yêu nhất.
Khoảnh khắc cậu bỏ đi rồi, hắn biết hắn không còn cơ hội nữa, cả đời này hắn sẽ không có cậu ở bên cạnh.

Hắn yêu cậu, nhưng cậu không có tình cảm với hắn, vĩnh viễn không còn cơ hội.

Nhưng năm đó hắn vẫn cố chấp tìm kiếm tên cậu ở các trường điện ảnh trong nước vì Trí Nguyên không nói rõ với hắn về chuyện này, khi còn bên nhau Trí Nguyên còn chưa chắc chắn dẫn đến việc hắn không có thông tin.
Tiếc là họ không công khai tên các sinh viên đang nhập học, sinh viên thi năng khiếu càng không thể, hắn khi đó cũng không có đủ quyền lực để nhờ vả họ.
Hắn không biết chính xác Trí Nguyên đi đâu, bây giờ vẫn chưa vào thời gian sau khai giảng nên hắn không biết tìm cậu ở đâu được.

Hắn chỉ có thể đi cầu xin chú Phan và Dương Minh nói cho hắn biết cậu ở đâu.

Hắn nhớ cậu, hắn nhớ cậu tới phát điên.
Nhưng họ không hé răng cho hắn tới nửa lời.

Sau những ngày ấy Trương Nam Thành kiệt quệ tới sốt cao, mê man suốt 3 ngày.
Khóe mắt hắn rơi xuống những giọt lệ nhưng lại không nói gì ngoài, “Đừng đi, đừng trốn anh nữa.” Vì cho dù có gặp được cậu hắn cũng chỉ biết nói như thế.

Cậu không yêu hắn, hắn không còn cách nào khác.
Hắn vừa tuyệt vọng vừa giận dữ mà đồng ý quyết định kết hôn của mẹ, bởi vì cho dù là ai đi chăng nữa, mãi mãi cũng không phải là cậu.

Có kết hôn hay không, yêu ai hay không, điều đó với hắn chẳng còn ý nghĩa.
Đính hôn rồi hắn không thi đại học ở trong nước mà ra nước ngoài du học, thử việc, sau đó trở về nước kết hôn.

Khi công việc ở bên nước ngoài đã trở nên quen thuộc, ba muốn hắn về nước để cùng ông điều hành Zeal.
Hơn hết là vì trạng thái của hắn 6 năm nay không tốt, hệt như một kẻ vô hồn chôn mình vào trong công việc, khả năng là một ngày nào đó hắn sẽ chết trong những chồng tài liệu ấy, ba hắn nghĩ rằng nếu về nước rồi hắn sẽ tốt hơn.
Nhưng dường như…!Trí Nguyên gầy hơn rồi, gò má chẳng còn phúng phính như khi ở bên cạnh hắn nữa, đổi lại thì có cao lên một chút, đẹp trai hơn nhiều, nét đáng yêu trong đôi mắt to tròn vẫn còn ở trên gương mặt.
Ngay cả sự lạnh nhạt tạo nên nỗi đau mỗi đêm về của hắn vẫn còn ở đó, nguyên vẹn.
Sau khi đã đọc kịch bản, các diễn viên sẽ có một ngày chụp ảnh với tạo hình nhân vật.

Vì vậy mà sau bao năm, Phan Trí Nguyên mới lại được mặc đồng phục học sinh.

Trang phục học sinh của bộ phim này được thiết kế riêng và các nhân vật chính sẽ được may theo số đo của cơ thể.

Phan Trí Nguyên đã xem qua mẫu thiết kế, nếu bỏ áo khoác bên ngoài thì nó khá giống với đồng phục học sinh năm cấp ba của cậu.

Áo sơ mi trắng đơn giản cùng với cà vạt đen.

Nhưng điểm nhấn cho trang phục trong bộ phim lần này lại là áo khoác ngoài và váy của nữ sinh.
Vì nhân vật của cậu là học sinh cá biệt nên rất ít khi mặc đồng phục đúng quy củ và đường hoàng, việc này sẽ do bên trang phục phối quần áo sau.
Đến ngày chụp, Phan Trí Nguyên nhận được từ stylist một chiếc áo sơ mi trắng, đeo caravat lỏng lẽo và áo khoác được cầm ở tay.

Khác với cậu, cả nam nữ chính đều ăn mặc chỉnh tề đúng như hình mẫu của những học sinh giỏi.
Phan Trí Nguyên quan sát mình ở trong gương, cũng không tệ lắm, thoải mái hơn nhiều so với việc phải ăn mặc chỉnh tề.

Lúc cậu ngồi ở trong phòng trang điểm chị make up đã không ngớt lời khen ngợi và xuýt xoa mãi.
“Nguyên Nguyên à em đẹp trai thật đấy! Phải làm sao để trang điểm lên rồi vẫn tôn lên được nét đẹp của em đây, chị sợ làm mất nét nào trên gương mặt của em quá.

Hay chị trang điểm nhẹ thôi nhé? Để lên hình trông không quá nhợt nhạt.
“Tất cả nhờ vào chị ạ.” Trí Nguyên mỉm cười rồi ngoan ngoãn nhắm mắt để cho chị make up làm việc.
Vừa làm chị lại vừa hỏi, “Nguyên Nguyên, tại sao với nhan sắc này mà em không chọn những kịch bản dễ tiếp cận với công chúng hơn từ trước? Uổng phí thật đấy, vẻ đẹp này có thể khiến bao nhiêu cô gái mê như điếu đổ chứ?”
“Em không dám so sánh nhan sắc của mình với các diễn viên khác đâu.” Trí Nguyên ái ngại, “Với lại vì em đã từng quá tham lam và quá tự tin vào khả năng của mình.

Em sẽ chăm chỉ và nỗ lực hơn.”
Tuy rằng bây giờ cậu khởi đầu hơi muộn, nhưng cậu tin rằng mình có thể cố gắng để thành công khi được trao cơ hội thêm một lần nữa.
Buổi chụp hình hôm nay ngoài ba nhân vật chính còn có có tuyến nhân vật phụ số 1, vì sắp vào đoàn phim với nhau nên mọi người rất chủ động làm quen để khi làm việc chung sẽ không quá gượng gạo.
Trí Nguyên cảm thấy thật sự thoải mái, bây giờ thì ngoài Lâm Bảo ra cậu đã có thể nói chuyện với rất nhiều người khác.

Nhưng không phải lúc nào cũng có thể đứng cùng nhau chuyện trò được nên người ở bên cạnh cậu lúc này vẫn là Lâm Bảo.
“Không khí ở đoàn phim tốt quá nhỉ?” Lâm Bảo đưa chai nước khoáng cho cậu rồi cùng ngồi xuống ghế để chờ.
Phan Trí Nguyên gật đầu, nở ra một nụ cười lịch sự, “Phải, đa phần đều là những diễn viên trẻ với nhau nên cũng dễ dàng nói chuyện.”
“So với các đoàn làm phim chuyên về chính kịch thì thế nào?”
“Thoải mái hơn, nhưng sẽ không có nhiều cơ hội để lắng nghe các diễn viên gạo cội giảng dạy.”
Lâm Bảo cười, “Có vẻ diễn viên Phan của chúng ta rất thích học hỏi kinh nghiệm diễn xuất nhỉ? Diễn viên trẻ thật sự nghiêm túc với nghề như cậu bây giờ rất hiếm đấy.”
“Giấc mơ của tôi là được công nhận thực lực mà.

Học hỏi nhiều kinh nghiệm từ các diễn viên thâm niên rồi, tôi nghĩ bây giờ là cơ hội để bản thân mình thực hành.

Hy vọng sẽ thành công, hy vọng.”

“Sẽ thành công thôi, khán giả chắc chắn sẽ rất thích cậu.”
Trí Nguyên ngạc nhiên, nụ cười càng thêm lớn, “Sao anh lại nghĩ vậy?”
Lâm Bảo nhìn vẻ ngoài của Phan Trí Nguyên lúc bấy giờ, cậu trẻ hơn so với độ tuổi của mình rất nhiều, cho dù đã 24 thì khi mặc đồng phục học sinh cậu vẫn giống như là một cậu nhóc học sinh cấp ba vậy.
Mái tóc đen mềm rũ xuống vừa ngoan nhưng cũng rất tinh nghịch, tràn đầy sức trẻ.

Nét đẹp dễ đi vào lòng người và vô cùng thu hút thị giác, sơ mi trắng càng tôn lên thêm sự trong sáng của cậu.
Nếu đóng vai nổi loạn thì các cô gái sẽ mê mệt đến mức nào đây?
“Vì Trí Nguyên rất đẹp, cũng rất giỏi.” Lâm Bảo cười.
Đột ngột nhận được lời khen làm cho Trí Nguyên hơi khó xử, tuy là đang đáp lời cho phải phép nhưng những lời này cũng xuất phát từ tận đáy lòng cậu, “Anh Lâm Bảo cũng rất đẹp, diễn xuất lại rất tốt, chắc chắn anh sẽ thủ vai thành công vị nam chính đã lấy lòng được các trái tim thiếu nữ này.”
“Cảm ơn cậu.”
“Không phải đột nhiên mà các fan nữ thích anh đâu.”
Đây là câu nói mà cậu rất đồng tình với Dương Minh, có điều khi nhắc tới lời này cậu lại nhớ tới bữa ăn tại nhà hàng kia.

Không đợi Lâm Bảo cười xong cậu đã hỏi, “Anh Lâm này, tôi có chuyện canh cánh trong lòng rất lâu rồi, thế nhưng vẫn chưa có dịp nói.”
Lần trước ở trên xe cũng đã định nói, thế nhưng vì mãi suy nghĩ về Nam Thành mà cậu quên đi mất.
“Chuyện gì?” Lâm Bảo nở một cười dịu dàng với cậu, “Cậu cứ nói đi đừng ngại.”
“Lần trước ở nhà hàng anh đã thanh toán giúp tôi và bạn bữa trưa, thật ra anh không cần làm thế đâu, chúng ta không nợ nần gì nhau, anh làm như vậy tôi vô cùng khó xử.

Tôi sẽ gửi trả lại anh, đợi một dịp khác chúng ta cùng nhau đi dùng bữa tối sau nhé?”
“Sao cơ?” Lâm Bảo hơi khó hiểu, nụ cười cũng dần hạ xuống.
“Ở nhà hàng hôm nọ…” Trí Nguyên cố gắng gợi nhớ, “Hôm anh kí tặng cho bạn của tôi…”
“Hôm đó sau khi nói chuyện với hai cậu tôi đã vào phòng gặp bạn của mình kia mà?”
“Anh nói sao?”
Phan Trí Nguyên bây giờ cũng hoang mang không kém gì anh, trong lúc cậu vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Lâm Bảo bật cười, “Sao vậy? Có ai giúp cậu thanh toán bữa ăn à?”
“Vâng…”
“Có thể là fan của cậu hoặc của người bạn streamer kia chăng? Tôi cũng muốn làm như thế nhưng hai người đã về trước rồi.

Thật may vì tôi đã không làm, tôi biết cậu không thích điều này rồi, tôi cũng đã nhớ rõ lời mời của cậu.

Chọn một hôm nào đó, chúng ta cùng nhau ra ngoài dùng bữa nhé?”
Phan Trí Nguyên mím môi, tuy rằng chỉ là hiểu lầm nhưng dù sao cũng đã hứa với người ta rồi bây giờ lại từ chối thì không hay chút nào.

Hơn nữa cậu sắp vào đoàn phim, cần phải có những người nhiều kinh nghiệm như Lâm Bảo giúp đỡ, xem như bữa cơm đó là lời nhờ vả và lời cảm ơn đi.
Thấy cậu không đáp lời, Lâm Bảo cười nhẹ, “Không được sao?”
“Được ạ.” Trí Nguyên đáp.
Lâm Bảo tiếp tục nở nụ cười, ánh mắt nhìn Phan Trí Nguyên càng lúc càng thêm dịu dàng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN