Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau - Chương 7: 7: Năm Nào Đấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau


Chương 7: 7: Năm Nào Đấy


07
Buổi chụp hình diễn ra rất thuận lợi, mỗi nhân vật sẽ có ảnh chụp cá nhân, ảnh chụp cả dàn cast và ba nhân vật chính sẽ chụp cùng nhau.
Chụp cá nhân hay chụp chung với cả dàn cast đều không có vấn đề gì, đến khi ba nhân vật chính chụp với nhau, Phan Trí Nguyên mới cảm nhận được một bước tiến nhỏ trong sự nghiệp của mình.
Bây giờ cậu đã là một trong những nhân vật chính rồi, sẽ có nhiều ảnh chụp hơn, có nhiều thời gian lên hình hơn và lời thoại đã dài hơn nửa cuốn kịch bản.

Nhân vật của cậu có hoàn cảnh, có diễn biến tâm lý, có bắt đầu và có kết thúc, không còn là một nhân vật xuất hiện trong vài phân cảnh vô cùng mờ nhạt nữa.
“Chỉ còn shoot ảnh cuối cùng này là kết thúc rồi, mọi người cố gắng duy trì trạng thái nhé!” Khi nhìn thấy cả ba đã vào nơi chụp hình, staff nở nụ cười để dặn dò vài ba câu, tiếp đó thì người chụp ảnh cũng bắt đầu vào vị trí.
Studio bây giờ được trang trí với màu chủ đạo là màu hồng phù hợp với những khán giả chính của bộ phim này – các cô gái trẻ tuổi mơ mộng.

Xung quanh được mô phỏng theo căn phòng của một lớp học.

Cả ba đứng ở một chiếc bàn, nữ chính được ngồi ở chiếc ghế bố trí phía trước, nam chính và nam phụ thì đứng ở hai bên chiếc bàn ở phía sau cô.
“Mọi người tạo tư thế thoải mái nhất nhé, nhưng vẫn phải tuân theo thiết lập tính cách của nhân vật.” Thợ chụp hình dặn dò rồi bắt đầu đưa máy lên.
Bỗng dưng caravat lỏng lẻo của Phan Trí Nguyên bị nắm lấy, cậu ngạc nhiên xoay đầu nhìn Lâm Bảo đang hơi kéo mình về phía anh.

Lâm Bảo thấy vậy thì nở nụ cười, giải thích cho cậu hiểu, “Trong phim có nhiều cảnh đối địch sau lưng nữ chính mà? Chúng ta cũng nên diễn lại nó trên poster để gây sự tò mò.”
“À được.” Trí Nguyên gật đầu, không có thêm ý kiến gì nữa.
Thợ chụp hình ra hiệu bắt đầu chụp, nữ chính ở phía trước tạo dáng hiền lành, ở phía sau, nam chính đang giữ lấy caravat của nam phụ, nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập sự thú vị, nam phụ thì ngẩng đầu nhìn nam chính, nét không vui hiện rõ trên gương mặt của cậu cùng với sự chán ghét nơi đáy mắt.
Vài giây này thật ra làm cho Lâm Bảo hơi thất thần, bởi vì Trí Nguyên lấy cảm xúc rất nhanh và gương mặt sinh động của cậu khiến cho anh hoàn toàn bị cuốn hút.
Tấm tiếp theo nam nữ chính đứng đối diện nhau, nữ chính đưa tay chạm nhẹ cổ áo của nam chính, nam chính thì nhìn nam phụ ở phía sau nữ chính đầy thách thức.
Nữ đạo diễn buổi chụp xem qua những tấm ảnh này, càng xem ánh mắt của cô càng sáng rỡ.

Cả ba người đều rất đẹp khiến người ta phải cảm thán, thế nhưng ngoài việc thổi bùng không khí thanh xuân ra thì nó còn khiến cho người ta thích thú với phản ứng hoá học* giữa nam chính và nam phụ.

Chắc chắn ai cũng sẽ mong chờ ở màn đối đầu của hai người.
*Trong văn hóa đại chúng, từ này thường được dùng như một phép ẩn dụ để mô tả kết nối vô hình về mặt cảm xúc khi hai người ở bên nhau.
Dùng từ phản ứng hoá học – chemistry có vẻ không hợp lắm với hai nhân vật đối địch lại còn là đàn ông, nhưng mà…!ngoài từ này ra cô không còn biết phải dùng từ gì khác cho hợp bằng.
Ở Lâm Bảo và Phan Trí Nguyên có cái gì đó rất dễ gây cho người ta sự thích thú, từ ánh mắt, hành động và ngay cả khoảng cách chiều cao giữa hai người.
Kết thúc buổi chụp hình, quản lý Trần đột nhiên chạy vào phòng trang điểm đưa điện thoại cho Phan Trí Nguyên khi cậu vừa tẩy trang xong, “Nguyên Nguyên, Dương Minh mới nhắn tin cho em, khoá ngoài nên anh không đọc được tin nhắn, nhưng hiển thị bản xem trước thì dường như thằng bé gặp chuyện gấp.”
“Chuyện gấp?” Phan Trí Nguyên hơi chau mày, cậu nhận lấy điện thoại thì chỉ thấy hiện ra ba chữ Gấp gấp gấp.
Phan Trí Nguyên mở điện thoại lên, vào phần tin nhắn với Dương Minh thì thấy ngập tràn những biểu tượng cảm xúc khóc ròng.
[Dương Minh]: Xui xẻo chết tiệt! Xui xẻo quá đi mất!
[Dương Minh]: Lũ chạy mô tô không nhìn đường, ông đây sừng sững lại còn đẹp trai như thế mà không thấy, nỡ lòng nào đâm khi ông đây đang đi qua đường! Tớ đau chết mất, tớ đau quá Nguyên Nguyên ơi!!
[Dương Minh]: Chụp ảnh xong cậu có bận cái gì không? Khi nào rảnh thì về nhà đem một ít đồ tới bệnh viện cho tớ nhé, tớ muốn chuyển lên phòng V.I.P, tớ muốn nằm đệm êm!!
[Dương Minh]: Gấp gấp gấp!
Ngày hôm nay Dương Minh đi mua sắm, muốn đãi cục cưng Nguyên Nguyên một bữa ăn tối hoành tráng để chính thức chúc mừng cậu có vai diễn lớn đầu tiên.

Thế nhưng lúc đang tung tăng đi sang đường thì bị một tên khốn chạy mô tô đâm phải rồi ngã lăn ra đất.
May mắn là phước phần cậu tốt, chỉ gãy chân chứ chưa tới mức đi gặp ông bà, nhưng phần bụng vẫn còn đau nên cần ở lại bệnh viện theo dõi.

Với lại cậu cảm thấy không thoải mái, muốn ở bệnh viện một thời gian cho yên tâm, cậu có tiền mà.
Phan Trí Nguyên chỉ nhìn thấy như thế đã gấp gáp ôm túi đồ rồi cùng quản lý của mình lên xe hơi riêng, chạy thẳng tới bệnh viện.

Không để ý rằng Lâm Bảo đang chờ ở ngoài vì có chuyện muốn nói.
Dương Minh là bạn thân nhất của cậu, ở thủ đô này cả hai người chỉ có nhau, bây giờ cậu ấy bị tai nạn làm sao cậu không lo lắng cho được.
Bị xe đâm tới mức vào viện thì đâu phải chuyện để đùa.

Dương Minh đang ở phòng bệnh chung với ba người nữa, lúc cậu tới thì ngồi bên cạnh giường là một chàng trai da màu lúa mạch khoẻ khoắn, anh ta đang ôm mũ bảo hiểm trông vô cùng khó xử.

Dương Minh thì lại đang khoanh tay có vẻ rất tức giận.
Phan Trí Nguyên một mình ôm balo đi vào phòng, cậu đã bảo quản lý về công ty trước vì chuyện này cậu có thể tự lo được.

Chưa hiểu rõ lắm về tình hình hiện tại, Trí Nguyên đi tới cúi chào với chàng trai đang ôm mũ bảo hiểm kia.
“Chào anh, anh là…”
“Chào cậu, cậu là bạn của cậu ấy phải không?” Người kia vội vàng đứng dậy, “Tôi là người không cẩn thận, đâm phải bạn của cậu.”
“Không sao, tôi cũng hiểu mà, có lẽ là do anh có việc gấp…”
“Tôi mới mua xe mô tô mới, muốn thử tốc độ…”
“…”
“Lỗi của tôi.”
Chàng trai để mũ bảo hiểm xuống, cười trừ, “Tôi muốn chịu tiền viện phí thay cho lời xin lỗi nhưng mà cậu ấy không chịu.

Cậu nói đỡ giúp tôi có được không? Nếu không tôi sẽ áy náy lắm.”
“Tôi không cần!” Dương Minh xuýt xoa cái chân đau của mình, “Tôi nói anh đi về đi mà!”
Phan Trí Nguyên thở dài, nói với người kia, “Cậu ấy không sao đâu, tiền viện phí chúng tôi có thể trả được, anh không cần áy náy đâu, anh về được rồi.”
“Nhưng…” Chàng trai kia lại khó xử.
“Vì cái này mà tôi mất một quảng cáo, cũng không thể ăn bữa cơm chúc mừng với Nguyên Nguyên, tôi nhìn anh là đã thấy phiền, loại người như anh cứ đi ra ngoài đường là gây phiền phức cho bao người khác.

Thành phố là chỗ để anh phóng nhanh vượt ẩu ư? Tôi có tiền, tôi tự chi viện phí, anh đi cho khuất mắt tôi!” Dương Minh không để cho người kia nói đã xen vào mắng.
Trí Nguyên đành phải giảng hoà, “Dù sao người ta cũng có ý chuộc lỗi rồi.”

“Chuộc lỗi là anh ta dẹp cái xe chết tiệt kia đi hoặc là tìm chỗ khác mà phóng nhanh vượt ẩu! Đưa tớ vào viện là tớ cảm ơn anh ta rồi, bây giờ mời anh ta đi về cho.”
“Tôi đã làm hết khả năng có thể để chuộc lỗi, nếu cậu cứ ngang ngược như thế thì tôi đi về thật đấy!”
“Anh đi về đi! Tôi có cần đâu? Sao anh phiền quá vậy? Trí Nguyên! Giúp tớ đi làm thủ tục chuyển phòng đi!”
Phan Trí Nguyên làm thủ tục xong rồi nén cười nhìn bạn thân của mình bị chàng trai kia cưỡng chế vác lên tầng có phòng VIP.

Thấy hai người đó lại tiếp tục cãi nhau, cậu đành phải giơ tay xin ra ngoài mua đồ.
“Cậu đói rồi đúng không? Để tớ đi mua thứ gì cậu thích ăn nhé?”
“Xung quanh đây không có quán ăn nào ngon cả, đi xa vất vả lắm, cậu nói tên món đi để tôi đặt giao hàng tới cho tiện” Chàng trai kia nói.
“Vậy được, thế thì tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng khác, phòng lúc Minh Minh nằm viện cần dùng.” Trí Nguyên gật đầu.
Giúp người kia đặt hàng khi Dương Minh đang khóc rống xong, cậu bật cười bảo Dương Minh nghỉ ngơi đi rồi ghé tới cửa hàng tiện lợi cách bệnh viện không xa.

May mắn là Dương Minh không bị nặng, vẫn còn hơi sức để chửi mắng là tốt rồi, nhân lúc còn có người giúp trông cậu ấy, cậu phải đi mua những món đồ cần thiết khi Dương Minh nằm viện.
Phan Trí Nguyên chọn hết những vật dụng cần thiết, lúc thanh toán thì cậu thấy có hơi đói bụng, làm việc vất vả cả một ngày nhưng vẫn chưa ăn gì, lúc vừa rồi chọn thức ăn cũng chỉ nghĩ cho Dương Minh nên cũng không đặt cho mình.
Trí Nguyên lấy thêm một hộp mì, một quả trứng luộc để ra quầy ăn tại chỗ ở cửa tiệm tạp hoá.

Lúc cậu đang rót nước sôi thì thấy có một người đàn ông một thân âu phục đi vào, khi cậu đang xì hụp mì người đó cũng cầm hộp mì đến quầy ăn tại chỗ.
Mùi hương của người đó khá cuốn hút, cơ thể lại cao to chưa cần thấy mặt đã có thể khiến cho người ta phải ngắm nhìn.

Là loại người mang hào quang và khí chất hơn người, chính cậu cũng phải tò mò đưa mắt nhìn theo.
Ông trời quả thật biết cách trêu đùa người khác, tầm mắt của cậu vô tình va phải người đó, cả hai người nhìn nhau làm tay của Trí Nguyên run lên, rất nhanh cậu đã xoay đi, giấu sự bối rối của mình bằng cách tiếp tục xì hụp mì.
Nhưng cậu có cảm giác người đó vẫn đang nhìn cậu.
Ánh mắt của Trương Nam Thành vẫn dán chặt lên người cậu không dứt.
Tới khi cậu sắp úp cả mặt của mình vào hộp mì rồi hắn mới xoay đi.
Không hiểu tại sao vị tổng tài của một tập đoàn lớn lại đi ăn mì ở cửa tiệm tạp hoá, thế nhưng nhìn cách hắn pha mì, cậu đoán đây là lần đầu tiên hắn ghé tới đây ăn.
Trương Nam Thành chật vật xé hộp mì làm cho nó rách không ra hình thù, sau đó tiếp tục xé các gói gia vị, nhưng tay của hắn quá to, làm như thế nào cũng thấy khó khăn.

Phan Trí Nguyên ở bên cạnh cũng sốt ruột theo, cậu chần chừ một hồi mới bảo, “Trên gói gia vị có chỗ để xé.”

Dù sao cũng là nhà tài trợ chính cho bộ phim sắp tới của cậu, cũng không thể làm lơ được.
Trương Nam Thành xoay đầu nhìn cậu, sau đó lại nheo mắt nhìn gói gia vị.
“Có chú thích trên gói, hoặc là có răng cưa, hoặc có vết cắt sẵn.”
“…”
“Nếu không ngài có thể dùng răng cắn, giám đốc.”
Phan Trí Nguyên nói ra rồi mới cảm thấy hối hận, đường đường là một tổng tài, cắn gói gia vị tất nhiên rất mất hình tượng.

Cậu cúi đầu tiếp tục ăn mì, không nói nữa, cậu muốn đi khỏi nơi này thật nhanh để không phải đối diện với hắn thì bỗng dưng lại thấy hộp mì được đẩy đến trước mặt.
“Có thể giúp tôi không?”
Có thể không?
Vị tổng tài của bên tài trợ chính bảo với cậu là có thể giúp hắn ta xé gói gia vị không? Tất nhiên là có rồi.
Nhưng người yêu cũ bảo có thể giúp hắn xé gói gia vị không? Làm sao cậu còn mặt mũi để làm đây…
Thế nhưng, người ta cũng đưa hộp mì ra rồi, nếu cậu từ chối có phải là không phải phép lắm không? Chuyện hai người ở bên nhau đã là quá khứ, bây giờ hắn lại đang là người tài trợ rất quan trọng cho bộ phim của cậu.
Trí Nguyên chậm rãi đặt đũa xuống.
Hơn nữa, cậu đã đạt được mục đích rồi, Trương Nam Thành đã có một cuộc sống tốt như ý cậu muốn, ý mẹ hắn muốn và có là người đi qua đường cũng sẽ hài lòng với nó, cậu không cần phải tránh né hắn vô cớ nữa.

Dẫu sao thì cậu cũng là người có lỗi trước.
Chỉ xé một túi gia vị thôi cũng cần phải đắn đo nhiều như vậy, nhưng Trương Nam Thành còn kiên nhẫn hơn cả cậu, hắn vẫn đợi cậu trả lời.

Phan Trí Nguyên quyết định cầm lấy các gói gia vị xé ra còn tốt bụng đổ vào hộp cho hắn.
Làm xong, cậu cầm hộp mì của mình lên, “Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước.”
Phan Trí Nguyên cúi đầu chào, nhưng vừa mới bước đi vài bước đã nghe thấy tiếng Truơng Nam Thành mắng nhỏ một tiếng, “Ai, chết tiệt.”
Cậu xoay đầu, không rõ hắn đã cầm hộp mì tới bên cạnh máy nước nóng từ khi nào mà nhanh như thế.

Nhưng quan trọng là hắn vụng về làm nước nóng đổ vào tay, ngón tay đỏ lên run run cầm lấy hộp mì.
Phan Trí Nguyên thấy, lòng của mình lại xót xa như năm nào đấy rồi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN