Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau - Chương 60: Hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau


Chương 60: Hoa


Quản gia nhanh chóng đem khăn đến cho cậu chủ của mình, giữa không gian lặng như tờ vì ai cũng sửng sốt và dàn nhạc cũng chẳng dám kéo đàn, ba của hắn giận dữ tiếng lại, Trương Nam Thành đưa tay lên ý muốn bảo hắn có thể giải quyết.

Chủ tịch Trương dừng chân, Nam Thành nhận lấy khăn lau mặt, sau đó hắn đưa mắt nhìn nét giận dữ của cô mình rồi nở ra một nụ cười.

“Cô à, gia giáo của Nhiệt gia chừa cô ra sao?” Hắn thấp giọng chế giễu.

Tiểu thư Trương trợn trừng mắt, “Mày vừa nói cái gì?”

“Hay là cô học không vào? Cháu không nghĩ Nhiệt gia hay bà nội lại dạy dỗ cô cách cư xử như thế. Không biết kiểm soát cơn giận của mình, trước báo chí và quan khách hành xử hệt một kẻ không được dạy dỗ.”

“Mày!”

Tiểu thư Trương giơ tay định đánh hắn, nhưng chủ tịch đã nhanh chân tiến tới giữ chặt lấy tay của em gái mình, nhỏ giọng, “Đi lên nhà nếu không thì tôi nhờ bảo vệ tới đưa cô đi khỏi đây.”

“Anh hỏi thằng con trai của anh đi! Xem nó đã làm gì con trai của tôi! Xem nó đối xử thế nào với em trai của nó!” Tiểu thư Trương không giấu nổi bình tĩnh. “Rốt cuộc anh có nghe thấy nó dùng lời lẽ gì với tôi không vậy!”

Chủ tịch Trương nhìn sang con trai mình, “Con ở lại đến cuối tiệc, chúng ta nói chuyện.”

Trương Nam Thành không đáp, hắn không có ý định ở lại, tương lai hắn còn quậy ra chuyện lớn hơn nên chuyện cỏn con này đã họp gia đình thì còn gì vui nữa chứ. Hơn hết, hắn cũng không thể ở trước mặt bà nội và người mẹ đang mang thai của hắn để khiến hai người bị ảnh hưởng sức khỏe được.

Ba của hắn đưa được cô hắn lên tầng, khi đi ngang vợ của anh trai mình bà ta còn cố ý huých vào vai của chị dâu. Bà Trương không nói gì, chỉ chờ cho em chồng lên lầu, chồng và quản gia đi đến trung tâm sân tiệc để trấn an quan khách. Chủ tịch Trương cũng không quên cho người ngăn chặn chuyện vừa rồi để nó không xuất hiện trên mặt báo.

Khi mọi chuyện đã ổn, bà Trương mới đi tới bên cạnh Nam Thành dùng khăn lau vết rượu còn đọng lại trên gương mặt của con trai, “Khó chịu không? Lên tầng tắm rửa rồi xuống cũng được, đừng để ba con mất mặt, cũng đừng để mình bị cảm.”

Hắn gật nhẹ đầu.

Mẹ hắn hít sâu một hơi, “Con vẫn không định nói chuyện với mẹ?”

“Bây giờ vẫn chưa thích hợp.”

“Vậy đến khi nào mới thích hợp! Con vì một thằng bé mà lạnh nhạt với mẹ mình?”

“Mẹ nghĩ khi chúng ta nói chuyện sẽ tránh được tranh cãi sao? Con không muốn ảnh hưởng tới mẹ khi mẹ đang mang thai.”

“Ý của con là gì? Lẽ nào con và thằng bé kia?”

“Con đi thay quần áo, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Mẹ hắn vội vàng giữ lại, “Mẹ nói cho con biết, cho dù con có giận mẹ thì mẹ vẫn sẽ không bao giờ hối hận vì ngày hôm đó đã bảo thằng bé ấy rời xa con. Mẹ nói như vậy, có lẽ con hiểu thái độ kiên quyết của mẹ về chuyện của con sẽ không thay đổi, đúng chứ?”

Nam Thành khẽ tách mình ra khỏi bàn tay của mẹ, hắn không rõ cảm giác của mình bây giờ là gì, thất vọng, tiếc nuối hay tức giận? Hắn cảm thấy trống rỗng, không biết phải nói thêm gì cả.

Vừa rồi hắn cũng không có ý định ở lại nên đem theo quần áo thoải mái để thay. Hắn trở ra xe để lấy quần áo, đi cửa sau lên tầng tắm rửa, mái tóc được vuốt keo gọn gàng bây giờ rũ xuống tung bay trước máy sấy.

Sấy tóc xong, hắn dùng điện thoại liên lạc cho một người rồi âm thầm trở ra khỏi nhà, lái xe rời khỏi bữa tiệc.

Hôm nay hắn đã đặc biệt chọn chiếc xe có thể chạy đường dài, chủ yếu cũng là để đi gặp cục cưng của hắn thôi. Còn chưa biết sẽ phải dùng cái cớ gì, cũng chẳng biết phải rời đi vào lúc nào, tốt làm sao là cô hắn giúp hắn, nếu sớm biết hắn đã nhẹ nhàng hơn rồi.

Trời tối nhưng đường không khó đi, lộ trình kéo dài 4 tiếng, hắn mở một bản nhạc nhẹ nhàng rồi lái xe về một vùng quê nhỏ, cẩn thận đỗ xe ở một góc vắng sau đó từ tốn đi ra hồ sen như lời dặn dò. Lúc hắn tới, thấy ngay một đứa nhỏ đang ngồi hổm với tay chọt chọt vào một cánh sen hồng.

Hắn cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng tiến tới choàng áo lên người cậu rồi ngồi bên cạnh. Trí Nguyên nhanh chóng xoay lại, cậu híp mắt cười, “Anh tới rồi, anh Trần vừa đi, anh ấy mắng anh nhiều lắm đấy.”

“Thế à?”

Vừa ăn xong bữa tối nên cả dàn cast về từng phòng riêng để ngủ, đoàn của chương trình cũng sắp xếp trở về, chỉ để lại máy quay ẩn ở bên trong căn nhà của mọi người. Trợ lý Trần nghe Nam Thành nhờ vả nên cắn răng đi trao đổi với staff theo dõi camera để Trí Nguyên thuận lợi rời khỏi phòng.

Trong lúc đưa cậu ra đây anh Trần cứ càm ràm mắng mỏ Nam Thành mãi làm cậu cười nắc nẻ.

“Nhưng sao đêm muộn rồi anh còn đến đây?” Trí Nguyên nghiêng đầu.

“Làm phiền em ngủ rồi sao?” Nam Thành xoa tóc cậu, “Mệt lắm ư?”

“Không phải, hôm nay anh còn phải đi làm mà, lái xe đến đây cũng mất tới 4 tiếng đấy, anh có mệt không?”

“Không gặp em mới mệt.”

Nam Thành đưa tay ôm lấy cậu, hôn lên tóc, “Sao lại đem cục cưng của anh giấu đến đây rồi không cho anh liên lạc vậy chứ?”

“Chúng ta vừa gặp nhau lúc sáng mà?” Cậu ngẩng đầu cười hắn.

Hắn chụt lên môi cậu một cái, “Em để anh nhung nhớ 6 năm trời, bây giờ gặp lại, anh còn muốn lúc nào cũng ở bên cạnh em. Em còn không biết đền bù cho anh mà còn dám xét nét anh sao?”

Ngắm nhìn gương mặt điển trai đầy tủi thân của Nam Thành, cậu hôn lên môi hắn, muốn bù đắp từng chút từng chút, “Dùng cả đời còn lại, dùng thân mình bù đắp có được không?”

“Đã nói là phải làm.” Nam Thành cắn lên môi cậu.

Trăng hôm nay rất sáng, xung quanh đầm sen cũng được người dân lắp những chiếc đèn trắng nhỏ vô cùng lung linh. Về khuya nên trời trở lạnh, Trí Nguyên để hắn mặc áo còn mình thì chui vào lòng hắn ngồi.

“Cục cưng, em đừng dụ dỗ anh như thế.”

“Anh dễ cứng vậy sao?”

“Em đang quay show đấy.”

Trí Nguyên cười, cậu lấy tay của hắn ôm chặt lấy eo mình để cảm nhận sự ấm áp, Nam Thành thuận theo bọc cậu vào trong chiếc áo khoác rộng lớn. Hắn hôn lên tai cậu, thủ thỉ hỏi.

“Hôm nay chơi vui không em?”

“Buồn cười lắm!” Trí Nguyên hớn hở, “Chiều hôm nay bọn em chơi trò truy tìm kho báu trên đồi hoa, mỗi người sẽ lắc xúc xắc nhảy tới những địa điểm trên bản đồ để thực hiện thử thách, khi thử thách thành công sẽ được nhận gợi ý tìm ra kho báu.”

“Vậy cục cưng chơi có thắng không?”

“Em đang chơi ở chặng số 4 thì nghe thấy thông báo rằng Linz nữ chính của phim đã lắc trúng ô đích. Cô ấy không có bất cứ một gợi ý nào, chỉ lắc một lần lại đến thẳng đích. Em cũng tò mò không biết cô ấy làm thế nào, nhưng vì ở gần đây có khách sạn hoa là địa điểm nổi tiếng nên cô ấy đã nêu đáp án là khách sạn hoa rồi đi tìm kho báu ở đó và chiến thắng. Cô ấy nhận được phần thưởng là một đoá hoa rất to và túi hạt giống hoa đấy.”

“Em thích không?”

“Đồi hoa rất đẹp, có vùng được trồng theo từng mảng màu, có vùng thì trồng đan xen, thật sự rất bắt mắt.”

Cậu còn kể cho hắn nghe chuyện cậu dùng cách trước đây hắn làm để bắt gà, cũng kể cho hắn nghe chèo thuyền trên đầm sen vui ra sao.

Nam Thành cười, cảm thấy gió đã thổi lạnh hơn rồi hắn mới đỡ Trí Nguyên đứng dậy, “Đi thôi, em về ngủ đi sáng mai còn phải quay hình nữa.”

“Anh phải đi sao?” Trí Nguyên có chút tiếc nuối.

“Anh ở khách sạn gần đây, có việc tạm thời không về thành phố được nên anh đợi em, ngày mai anh đưa em về.”

“Được rồi, hôn em một cái.”

Trí Nguyên chu chu môi nhắm mắt lại, Nam Thành bật cười thế nhưng Trí Nguyên đợi mãi vẫn không có gì cả. Đợi thêm một lúc môi của cậu xẹp xuống, hờn dỗi mở mắt thì thấy Nam Thành đang với người hái một bông sen. Dáng vẻ hơi chật vật, dường như là đang gặp khó khăn.

Cậu tò mò nghiêng đầu, muốn tiến lại giúp nhưng Nam Thành đã hái thành công, hắn xoay người đi lại đưa cho cậu. Cánh hoa màu hồng rung rinh trước gió, lặng lẽ xinh đẹp giữa màn đêm.

“Tặng em, là bông vừa nãy em nghịch có phải không?”

Trí Nguyên xì một tiếng nhận lấy, “Cảm ơn anh… nhưng mà ở đây họ có cho hái hay không?”

“Anh hỏi từ trước rồi, vì anh đẹp trai nên được đặc quyền hái một bông, còn lại người dân sẽ thu hoạch.” Nam Thành nhìn cậu phì cười đỡ lấy bông sen màu hồng thanh khiết, bên trên còn vươn lại một ít sương đêm, hắn xoa nhẹ gò má cậu để cậu ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh hôn một cái.”

“Không cho, anh mất cơ hội rồi.”

Phan Trí Nguyên xoay người bỏ đi khiến Nam Thành cũng phải bật cười đi theo, “Không cho thật à?”

“Không cho.”

“Không cho thật sao? Ai vừa nói dùng thân bù đắp cho anh cả đời?”

“Anh đang theo đuổi em đấy, anh không có quyền đòi hỏi đâu.”

Cuối cùng vẫn bị giữ lại hôn hôn mấy cái mới thả cho cậu về.

Trí Nguyên không dám cầm mạnh vì sợ hoa sen sẽ bị dập, cậu nhẹ nhàng đỡ nó trên tay về lại nơi quay hình, dự định sẽ tìm một cái bình thật to hoặc là hồ nước nào đó để bảo quản. Cậu không hiểu biết nhiều về sen, nhưng hy vọng là nó sẽ không bị héo đi mất.

Bây giờ là 1 giờ sáng, camera đã tắt hết và sẽ mở lại vào 5 giờ sáng mai. Thế nên cậu mới thoải mái ôm sen đi loanh quanh, cậu nhớ là ở phía sau có một bể nước, có lẽ là gửi tạm bông hoa này ở đấy được.

Trí Nguyên tìm ra bể nước, hớn hở đi lại nhưng  đột ngột bị chặn đường. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra Lâm Bảo, có hơi lúng túng, càng không hiểu tại sao anh lại có mặt ở đây.

“Anh chưa ngủ sao tiền bối?” Trí Nguyên bắt chuyện trước, “Anh đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay hình.”

“Em vừa đi đâu về?”

“Tôi đi dạo, cho dễ ngủ.”

Trí Nguyên khó xử, cậu muốn lách ra khỏi anh để đi bảo quản sen nhưng Lâm Bảo lại ngán đường cậu, “Có phải là em đi dạo không? Lúc em đi camera vẫn còn hoạt động, vậy mà không có nhân viên trong đoàn đi cùng sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đi dạo thì đâu cần quay hình chứ?”

“Nửa đêm em lén lút bỏ đi, còn không phải là đi làm chuyện mờ ám? Em nói đi, em đi gặp tên kia có phải không? Ngay trong lúc quay chương trình này? Nơi có nhiều người như thế này?”

Trí Nguyên chau mày, “Tiền bối, cho dù tôi có đi đâu thì anh có quyền mắng tôi như vậy ư? Tiền bối đang xen vào quá sâu chuyện riêng tư của tôi rồi đấy!”

“Vậy là em đi tìm tên kia thật?” Lâm Bảo trợn mắt, “Hai người đã làm cái trò ngoại tình rồi mà còn dám ngang nhiên như thế ư?”

“Lâm Bảo!”

“Anh nói không đúng sao để em phải giận dữ như thế! Không nghe anh thì em sẽ phải hối hận, đánh đổi bằng cả sự nghiệp của em, danh dự của em và hình ảnh của em nữa Trí Nguyên! Anh không rõ giữa hai người có chuyện gì để khi tên khốn đó lấy vợ rồi vẫn làm em mê đắm như thế, nhưng nếu không nghe anh thì em sẽ hối hận.”

Phan Trí Nguyên trừng mắt, cậu không muốn nhiều lời với người này nên tránh đi để tới bên hồ, không ngờ Lâm Bảo lại bất ngờ giật hoa sen của cậu, bóp chặt, “Em không biét hái, hắn hái tặng cho em sao? Hai người hẹn hò ở hồ sen sao? Lãng mạn quá nhỉ?”

Trí Nguyên nhào tới định đoạt lấy hoa sen nhưng Lâm Bảo đã ném xuống đất rồi đạp lên, anh giữ lấy cậu, áp vào tường, “Nguyên Nguyên em tỉnh táo lại đi, em đâu bị ngốc, tại sao em cứ mãi đâm đầu như thế?”

“Buông ra!” Trí Nguyên gào lên, ánh mắt chứa đầy giận dữ, nhìn thấy hoa sen Nam Thành hái cho mình bị đạp lên như thế trong lòng cậu không hề dễ chịu một chút nào, “Tôi còn đang tôn trọng tiền bối, tôi không thể thích anh được! Tôi cảm thấy có lỗi vì trước đây nhưng không phải vì thế mà anh liên tục xúc phạm người tôi yêu và không tôn trọng món quà của tôi như thế! Có một số chuyện anh sẽ không hiểu được.”

“Người em yêu!? Vậy thì thằng đó có yêu em hay không? Nếu yêu nó đã không bỏ em đi để kết hôn với người khác rồi!”

“Anh chẳng hiểu gì cả tiền bối! Anh buông tôi ra!”

Trí Nguyên vung ra khỏi Lâm Bảo, cậu nắm chặt tay mình, bây giờ cậu thật sự muốn đấm cho anh ta một đấm nhưng cậu vẫn còn nhớ tới buổi ghi hình ngày mai. Cậu thở hổn hển, gằn giọng tiếp lời, “Đừng yêu thích tiêu cực như vậy tiền bối.”

Nhìn tới hoa sen hồng của mình bị nát, đầu mũi cậu chua xót khiến khoé mắt rưng rưng. Trí Nguyên cúi người nhặt nó lên, nếu Nam Thành không thấy cậu giữ nó nữa thì hắn sẽ buồn lắm, bông sen này lại ở xa như thế, hái sen cũng không hề dễ dàng với người thành phố như hắn mà.

Hắn đã cố gắng chỉ đơn giản vì thấy cậu nghịch nó thôi.

Cậu hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, “Sau này mong anh giữ khoảng cách với tôi, tôi e là mình không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt đẹp với anh được nữa. Ngày mai chúng ta còn quay hình, tôi chưa muốn gây thêm xích mích ở đây.”

“Nếu có thể thì em đánh anh đi, đánh cho anh tỉnh ra.” Lâm Bảo nặng nề cất tiếng. “Em cứ giày vò anh như thế này mãi, anh thật sự chịu không được.”

“Tôi đánh giỏi lắm đấy, trước đây khi còn đi học tôi là cá biệt đấy.” Trí Nguyên cười lạnh, “Nhưng bây giờ tôi đã không còn là cá biệt nữa, tôi biết suy nghĩ, tôi biết mình đang làm gì.”

“Sau này anh sẽ hiểu, mong anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN