Mua Mạng Vợ Nhỏ
Phần 22
Cảnh Long được đưa đến bệnh viện kiểm tra, sau đó được đưa trở về nhà theo dõi. Bác sĩ nói anh ấy không gặp bất cứ nguy hiểm gì ngoài trừ việc mất sức nên tạm thời vẫn còn đang hôn mê. Anh ấy trở về là tốt rồi, bị thương thì chữa thương, bị bệnh thì chữa bệnh, tôi chỉ cần anh ấy trở về thôi, còn những việc khác cứ từ từ mà giải quyết.
Vì để thuận tiện cho việc bác sĩ theo dõi tình hình sức khỏe của Cảnh Long nên anh được chuyển xuống nằm ở phòng dành cho khách ở dưới nhà, ngày đêm có bác sĩ túc trực canh chừng. Tôi ở cạnh bên anh 24/24, trừ khi nào tắm rửa thì mới rời đi, còn ngoài ra, một bước tôi cũng không dám rời.
Đã hơn hai ngày trôi qua mà Cảnh Long vẫn chưa tỉnh lại, mỗi bữa anh chỉ uống được một ít sữa tôi đút cho, cứ tình hình này kéo dài, tôi e là anh không cầm cự được lâu hơn nữa. Bà nội với mẹ chồng tôi thì thay phiên nhau vào khóc, bà nội từ lúc biết tin cứ khóc suốt, nhớ hôm đầu tiên biết tin bà khóc đến ngất đi, đến hôm nay mới đỡ hơn được một chút. Mới vừa rồi bà vào thăm Cảnh Long, nhìn hai mắt bà đờ đẫn mà tôi tự dưng lại thấy mủi lòng thương, cũng không còn thấy bà khó khăn như ngày thường nữa. Đúng thật là cả nhà chồng tôi rất yêu thương Cảnh Long, đến cả người cứng rắn như cha chồng tôi mà cũng có lúc lén lau đi giọt lệ nơi khoé mi…
Gần nửa khuya, tôi cứ trằn trọc không ngủ được, lại thấy trời nóng quá, tôi mới lấy khăn nhúng nước, lau tay chân cho Cảnh Long. Vừa lau tay cho anh, tôi vừa thì thầm to nhỏ:
– Anh ngủ hai ngày rồi, ngủ nhiêu đó là đủ rồi… dậy để còn đi làm nữa kìa, chú Năm tăng ca luôn phần của anh đến ngủ còn không có thời gian nữa ấy… anh mau mau dậy đi.
Chốc chốc, tôi lại nói:
– Ngủ ở dưới này em ngủ không quen, anh mau tỉnh dậy rồi mình về phòng mình ngủ… ở đây mọi người cứ ra vào… em thấy không thoải mái lắm.
Mấy phút sau, tôi lại nhìn anh thở dài, lệ cũng đọng nơi khóe mi:
– Mà thôi… giờ anh khỏe mạnh là được rồi… em không dám đòi hỏi thêm gì nữa đâu.
Cảnh Long vẫn im lặng, hai mắt anh nhắm nghiền, một cái chớp mắt anh cũng không chịu hé. Anh cứ nằm yên trên giường, tôi hỏi anh cũng không nói, mà tôi mắng anh anh cũng không thèm trả lời. Khẽ thở dài một hơi, anh cứ như vậy thì làm sao tôi an tâm được đây?!
Cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi nhìn về hướng cửa, lại thấy cha chồng tôi đang đứng nhìn. Thấy ông, tôi vội đứng dậy, cũng nhanh chóng lau đi vệt nước đọng trên mắt, tôi khẽ hỏi:
– Ba… ba vào trong này đi… con đang lau người cho anh Long… cũng xong rồi.
Cha chồng tôi bước vào, trên tay ông là điếu xì gà đang hút dở, ông nhìn Cảnh Long một lát rồi mới quay sang hỏi tôi, giọng trầm trầm:
– Sao giờ này chưa ngủ nữa?
Tôi thoáng ngạc nhiên:
– Dạ? Ba hỏi con hả?
– Ừ.
Tôi có hơi luýnh quýnh:
– Dạ con… tại con thấy trời nóng quá… sợ là anh Long cũng nóng nên con…
Cha chồng tôi sờ sờ lên tay con trai, ông khẽ thở dài:
– Con cũng ngủ đi, khuya rồi…
Tôi đứng hình mất mấy giây rồi mới ngại ngùng mà lên tiếng:
– Dạ… con… con biết rồi…
Cha chồng tôi gật đầu rồi quay người đi về phía cửa, nhìn dáng đi thỉu não của ông, tôi đoán được là ông đang rất buồn. Suốt từ hôm Cảnh Long mất tích đến giờ, cha chồng tôi cũng có ngủ được chút nào đâu. Ông vừa phải lo chuyện công ty, lại vừa lo tình hình sức khỏe của Cảnh Long, mới có mấy ngày mà trông ông già đi hẳn.
Lại thở dài rầu rĩ, tôi biết phải làm gì lúc này đây, Cảnh Long cứ như vậy…
– Ba… ba… Cảnh Long anh ấy…. ba…
Tôi đứng dưới chân giường, toàn thân run rẩy vì mừng rỡ khi thấy hai mắt Cảnh Long đột nhiên chớp chớp. Nghe tiếng tôi kêu, cha chồng tôi liền quay lại, nhưng là phản xạ nhanh hơn tôi, ông vội chạy ra kêu bác sĩ. Lúc này chỉ còn một mình tôi trong phòng, sau những giây bất động, tôi liền chạy đến trước mặt anh, tay nắm chặt tay anh, tôi vội kêu:
– Cảnh Long… là em đây… em là An An đây anh… dậy đi anh… dậy đi anh…
Tôi vừa nói vừa run, trong lòng chờ mong giây phút anh mở mắt ra nhìn tôi… cuối cùng thì Trời cũng không phụ lòng người… anh ấy tỉnh rồi… Cảnh Long tỉnh lại rồi!
Anh nằm trên giường, hai mắt mở to ra nhìn tôi chăm chú, giọng anh khản đặc nói đầy khó khăn:
– Gặp được em rồi…
Tôi gật gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
– Ừ em đây… em ở ngay bên cạnh anh mà…
Cảnh Long đột nhiên rơi nước mắt, vài giọt nước mắt trong suốt rơi thẳng xuống má anh, giọng anh nghẹn ngào:
– Gặp được em rồi… anh gặp lại em rồi…
Tôi oà lên khóc rồi ôm chầm lấy anh, anh cũng ôm lại tôi, cái ôm sau những ngày xa cách đáng sợ. Cảm ơn Trời Phật đã phù hộ, cuối cùng chồng tôi cũng tỉnh dậy rồi, Cảnh Long cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!
…………………..
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ hoàn toàn chắc chắn là Cảnh Long đã không sao, anh ấy tỉnh dậy coi như không còn gì nguy hiểm nữa. Ngủ thêm một giấc đến sáng mai, Cảnh Long gần như đã hồi phục lại hơn 80%, anh ấy có thể xuống giường đi lại, tự thân vận động việc tắm rửa, ăn uống mà không cần người khác hầu hạ.
Đến trưa, cha chồng tôi hạn chế không cho người khác đến thăm Cảnh Long nhiều nữa, ông muốn anh có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Sau khi ăn cơm xong, tôi đi theo anh lên phòng, anh nói muốn lên phòng nghỉ ngơi cho yên tĩnh. Mở cửa phòng, tôi cười tươi, tràn đầy phấn khởi, tôi nói:
– Mấy bữa ngủ ở dưới, em ngủ cũng không quen, hết người này rồi người kia ra ra vào vào… khó ngủ lắm.
Cảnh Long không trả lời, anh bước vội vào trong phòng, mắt anh nhìn quanh, trên môi là nụ cười rất tươi. Anh nhìn quanh một vòng rồi mới quay sang nói với tôi:
– Về lại phòng vẫn là thích nhất, tối nay anh ngủ ở đây.
Tôi nhìn anh, cười cười:
– Mình ngủ ở đây, em cũng không thích ở dưới kia đâu.
Lúc này, Cảnh Long đột nhiên đi tới trước mặt tôi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, trên môi nở một nụ cười rất đẹp, giọng dịu dàng vô cùng:
– An An… anh gặp lại em… thật sự may mắn quá.
Tôi cười nhìn anh, khẽ nói:
– Anh nói câu này từ hôm qua tới giờ rất nhiều lần rồi đó, bộ sợ là không gặp lại em nữa hả?
Anh không trả lời, ánh mắt anh nhìn tôi rất chăm chú, tựa như đã lâu lắm rồi chưa gặp lại được tôi vậy. Mấy giây sau, anh lại khẽ hôn lên má tôi, nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp. Tôi có cảm giác, Cảnh Long hình như có cái gì đó là lạ, từ hôm qua tới giờ, anh ấy kiệm lời ít nói thế nào ấy. Lắm khi tôi hỏi mà anh cứ im im, thích thì trả lời mà không thì cũng thôi. Tôi nghĩ, chắc là anh vẫn còn mệt nên mới như thế, đợi thêm vài ngày nữa chắc là bình thường trở lại ngay.
Đêm xuống, lúc tôi từ phòng tắm đi ra, tôi đã thấy Cảnh Long dọn gối dọn mền làm ổ dưới sô pha. Có chút ngạc nhiên, tôi vội đi tới hỏi:
– Cảnh Long… anh làm gì vậy?
Cảnh Long cười cười, anh nói:
– Anh ngủ ở đây… em ngủ trên giường đi.
Tôi sững sờ:
– Sao vậy? Sao anh không ngủ trên giường?
Anh không quan tâm đến tôi lắm, cứ thế mà nằm xuống sô pha, đắp chăn ngang bụng, anh nhìn nhìn tôi, vẫn là nụ cười đặc trưng từ hôm qua tới giờ:
– Anh muốn ngủ ở đây cho thoải mái, ngủ một mình… em ngủ trên kia đi, ngủ ngon.
Dứt câu, anh nhắm hai mắt lại, rồi cứ thế mà ngủ ngon lành trước mặt tôi. Tôi đứng hình mất mấy giây, như không dám tin vào mắt mình, phải khó khăn lắm, tôi mới khàn giọng hỏi được một câu:
– Cảnh Long… anh không lên giường ngủ thật hả?
Cảnh Long vẫn không mở mắt, anh nhàn nhạt trả lời:
– Em ngủ trước đi… anh ngủ đây.
Tôi ngớ người, phải nói là có chút… sốc. Đi từ từ đến giường ngồi xuống, trong đầu tôi nhảy ra quá nhiều câu hỏi không đầu không đuôi. Tôi biết là Cảnh Long còn mệt, anh vừa mới tỉnh dậy nên còn mệt… nhưng sao anh lại lạ lùng thế này? Anh như vậy tôi thấy cứ thế nào ấy, không giống là anh của trước kia…
………………………….
Sáng ngày hôm sau, chú Hưng đến lấy lời khai, Cảnh Long kể lại là tối ngày hôm đó, anh đang làm việc trong xưởng, có chút mệt mỏi nên đi ra ngoài hít chút không khí cho thư giãn đầu óc, sẵn tiện vận động tay chân tập thể dục một lát. Lúc chuẩn bị đi vào lại thì thấy có người rình mò ở rừng cây, anh vội chạy theo tên đó nên quên mất luôn chuyện tri hô cho mọi người. Tên kia bị phát giác nên bỏ chạy vào trong rừng, anh chạy theo tên đó một đoạn thì bị lạc, cũng mất dấu tên kia. Vì trời tối mất định hướng nên anh cứ đi, cứ đi, đi đến gần khu lăng mộ thì bị ngất, sau đó thì được anh Ngò tìm thấy rồi đưa trở về nhà.
Chú Hưng nhìn anh, chú ấy hỏi:
– Cậu Hai có nhớ được mặt tên kia không?
Cảnh Long lắc đầu:
– Không, trời rất tối, tôi không nhìn thấy được tên kia hình dáng mặt mũi trông như thế nào hết.
– Vậy cậu Hai tại sao lại ngất? Bị tên kia đánh?
Anh lắc đầu thêm lần nữa:
– Tôi kiệt sức nên ngất, cũng mấy ngày rồi tôi chưa được ngủ thẳng giấc, lại chạy theo tên kia khá lâu nên liệm đi lúc nào không hay… còn tên kia thấy tôi là bỏ chạy, hắn chạy rất nhanh, tôi còn không nhìn được hắn mặc đồ màu gì.
Chú Hưng gật gù, chú ấy đóng sổ ghi lại rồi đứng dậy chào hỏi:
– Vậy là được rồi, cảm ơn cậu đã hợp tác, có gì chúng tôi điều tra thêm rồi thông báo tình hình lại với cậu sau.
Cảnh Long bắt tay chú Hưng, anh nghiêm giọng:
– Cảm ơn chú Hưng, chuyện cũng không quá nghiêm trọng, nếu không điều tra được thì cũng không nên làm khó anh em đồng nghiệp. Dù sao tôi cũng trở về bình an, như vậy là được rồi.
Chú Hưng khẽ chau mày, chú ấy ngập ngừng nói:
– Ý của cậu Hai là…
Cảnh Long cười cười:
– Chú hiểu là được rồi.
Chú Hưng chỉ gật đầu chứ không nói thêm gì khác nữa, đợi chú Hưng rời đi, tôi mới đi tới gần Cảnh Long, tôi khẽ hỏi anh ấy:
– Anh không muốn điều tra chuyện này nữa hả?
Cảnh Long dịu giọng:
– Không nên phiền phức.
– Vậy… lỡ như tên kia có ý đồ gì xấu với công ty nhà mình thì sao?
Anh lại cười:
– Không có gì đâu, anh đói rồi, em kêu người dọn cơm cho anh đi.
– À ừ, đợi em chút.
Cảnh Long đi phía trước, tôi đi theo sau, nhìn theo dáng đi khác thường của anh, tôi càng lúc càng chắc chắn là anh đang có cái gì đó lạ lắm. Nói làm sao nhỉ, Cảnh Long trước kia không giống như vậy… anh ấy không giống như vậy.
Sức khoẻ của Cảnh Long chưa hồi phục hoàn toàn nên anh không phải đến công ty làm việc. Thời gian chính của anh là ở nhà hoặc là đi chơi đây đó. Sáng anh đưa tôi đi chơi ở chợ huyện, đi chơi ở thác nước, đến chiều thì về lại nhà. Thời gian anh dành cho ngủ cũng rất nhiều, sau 6 giờ chiều là anh đã lên phòng ngủ từ sớm, mới hơn 5 giờ sáng đã dậy tập thể dục dưới nhà. Tôi thấy thói quen sinh hoạt của anh thay đổi, tôi có nói với mẹ chồng nhưng bà lại bảo không sao, chắc do mấy hôm hôn mê nên anh quen giấc ngủ luôn như vậy. Mà mấy ngày hôm nay anh dành thời gian cho gia đình cũng rất nhiều, rảnh rỗi là đến tâm sự chơi đùa cùng với mẹ và bà nội, trưa rảnh thì tìm cha chồng tôi uống trà nói chuyện phiếm. Tất cả thói quen sinh hoạt của anh đều thay đổi, kể cả thói quen ăn uống cũng thay đổi theo, mà cả chuyện vợ chồng của tôi với anh… cũng giống như là không có vậy. Lắm khi tôi suy nghĩ, tôi không biết anh có còn là anh của trước đây, có còn là chồng tôi hay không nữa?!
………………………
Gần một tuần trôi qua, Cảnh Long và tôi vẫn không có ngủ chung, anh vẫn đối xử với tôi rất tốt, vẫn rất dịu dàng, rất quan tâm. Nhưng có đôi khi anh nói chuyện mà tôi không hiểu được hoặc có khi cả buổi trời anh chỉ ngồi nhìn tôi, rồi lại bắt tôi ngồi im cho anh nhìn. Tôi muốn gần gũi với chồng hơn một chút nhưng anh nhất quyết không đồng ý, ngoài chuyện hôn má, nắm tay, anh tuyệt đối không làm thêm hành động nào thân mật khác. Tôi có cảm giác, anh đang muốn giữ khoảng cách với tôi nhưng cái kiểu bản thân rất muốn thân mật nhưng lý trí lại không cho phép vậy… thật sự lạ lắm!
Sáng hôm nay tôi về nhà mẹ, tôi có kể với mẹ nghe chuyện của Cảnh Long. Cũng không biết mẹ tôi nghĩ thế nào, bà liền xách xe chạy đi đâu đó một lát, lát sau lại đem về cho tôi vài lá bùa để dán trước cửa. Bà nói có khả năng là chồng tôi trúng tà rồi, phải dùng bùa để thử xem xem thế nào.
Tôi nhét mấy lá bùa vào túi áo đem về mà thấy buồn cười, tình cảm vợ chồng tôi thay đổi thì liên quan gì tới tâm linh mà mẹ tôi lại đi thỉnh bùa này cho tôi nhỉ? Người lớn đôi khi khó hiểu thật ấy chứ…
Mặc dù cảm thấy không logic cho lắm nhưng tôi vẫn dán bùa lên trước cửa phòng, chỉ là dán cho có thôi chứ cũng không hy vọng là bùa này sẽ có tác dụng. Cảnh Long hôm nay không có nhà, anh đến phân xưởng để xem xét vài vấn đề quan trọng, chắc đến chiều mới về. Dán xong mấy lá bùa lại thấy có chút buồn chán, tôi mới xuống nhà đi loanh quanh, sẵn tiện lát theo mẹ chồng tôi đến cảm ơn nhà anh Ngò, người hôm bữa tìm thấy được chồng tôi.
Gửi cho anh Ngò một số tiền để cảm ơn vì hoàn cảnh nhà anh ấy cũng nghèo khó, nói chuyện thêm lát nữa, tôi với mẹ cũng chào tạm biệt gia đình để ra về. Lúc chuẩn bị lên xe, mẹ chồng tôi thấy được mấy chậu hoa đẹp quá nên liền xuống xin vợ anh Ngò vài bụi hoa để về nhà ươm giống trồng. Trước sân chỉ còn lại tôi với anh Ngò, anh ấy lúc này mới lên tiếng nói với tôi:
– À mợ Hai…
Tôi quay sang nhìn anh, tôi cười hỏi:
– Dạ sao anh?
Anh Ngò có hơi do dự, anh cứ ngập ngừng ấp úng mãi:
– Tôi có chuyện này…
Tôi lại hỏi:
– Dạ, chuyện gì hả anh?
Anh Ngò do dự một lát rồi lại cười cười nói với tôi:
– À cũng không có gì đâu mợ… không có gì đâu.
Mặc dù thấy có chút kỳ lạ nhưng tôi cũng không hỏi tới, nếu anh Ngò muốn nói thì anh ấy sẽ nói, tôi hỏi tới quá thì cũng không hay cho lắm.
Tôi với mẹ vừa về đến nhà cũng vừa hay Cảnh Long với Cảnh Đức cũng vừa về tới. Thấy Cảnh Long, tôi liền đi tới chỗ anh, hai vợ chồng dìu dắt nhau đi lên phòng. Đi đến trước cửa phòng, Cảnh Long đột nhiên dừng lại, anh ngước nhìn lên phía trên cửa rồi lại quay sang nhìn tôi, giọng anh lạnh lẽo:
– Ai dán cái đó lên?
Tôi nhìn anh, tự dưng lại thấy run run:
– Là… à… là… em…
Anh đột nhiên trừng lớn mắt nhìn tôi, tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã siết chặt cổ tôi rồi ép tôi sát vào tường, giọng anh nghe như vọng lên từ dưới âm ti:
– Em dám làm như vậy… em dám?
Tôi bị siết cổ đến nghẹt thở, hai tay quơ quàng bấu víu, cổ họng nghẹn cứng không thở được nữa. Mà Cảnh Long lúc này cứ như là bị ma nhập vậy, hai mắt anh đỏ lên, gương mặt nhăn nhó giận dữ vô cùng. Trong giây phút cận kề cửa tử, tôi thấy anh không còn là Cảnh Long nữa, người đang siết cổ tôi, người muốn giết tôi… anh không phải là Cảnh Long… không phải là Cảnh Long!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!