Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1019


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 23


– Buông… em… ra!

Hai tay tôi cố ghì tay Cảnh Long ra khỏi cổ tôi, cổ họng tôi lúc này bị siết đến nghẹn, thở gần như không thông được nữa. Hai mắt tôi nhắm lại, cảm giác cả mặt nóng rần lên, toàn thân căng cứng, sức lực lúc này cũng cạn dần. Cảnh Long… anh ấy muốn giết chết tôi… muốn giết chết tôi thật sao?

Ngay giây phút cái chết cận kề, cổ họng tôi đột nhiên thông thoáng trở lại, cả người tôi ngã quỵ xuống nền nhà, ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt nước mũi. Cảnh Long đứng trên cao nhìn xuống, tôi thoáng thấy gương mặt anh ngỡ ngàng kinh hoảng, rồi như vừa phát hiện ra chuyện làm của mình là sai trái, anh vội nâng tôi dậy, giọng khẩn trương gấp gút:

– An An… em có sao không? Anh… anh…

Phía dưới cầu thang, Cảnh Đức cũng vừa chạy lên, thấy tôi hai tay ôm cổ, mặt mũi tím tái, chú ấy vội chạy đến hỏi han:

– Chị Hai… chị sao vậy? Có chuyện gì hả? Có cần đi bệnh viện không?

Tôi được Cảnh Long đỡ trong lòng, cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tôi xua xua tay nói với Cảnh Đức:

– À không… tôi hơi choáng chút, nằm nghỉ là hết thôi…

– Có được không? Anh Hai… có cần đi bệnh viện không?

Cảnh Long khàn giọng:

– Không cần đâu, để anh dìu cô ấy vào phòng nghỉ…

Dừng một lát, anh lại nói tiếp với Cảnh Đức:

– À Cảnh Đức… em tháo cái lá bùa dán trên cửa xuống giúp anh được không?

Cảnh Đức nhìn lên phía cửa, chú ấy chỉ chỉ, giọng ngập ngừng:

– Cái kia hả anh Hai?

Cảnh Long gật gù:

– Ừ, tháo xuống giúp anh, anh bận đỡ An An nên không tháo xuống được.

Cảnh Đức gật đầu, chú ấy cứ thế mà đi lại phía cửa, nhón người lên một chút là có thể tháo ngay là bùa trên cửa xuống, lại tiện tay bỏ luôn vào sọt rác ngay cầu thang. Xong xuôi, chú ấy quay sang nhìn tôi và Cảnh Long, vẫn là giọng điệu quan tâm:

– Không biết ai dán linh tinh cái này nữa… à mà chị đỡ hơn chưa? Nếu không chịu được thì đi bệnh viện?

Tôi lúc này đã đỡ hơn được chút, hít thở thông thoáng hơn, nói chuyện cũng rõ ràng hơn:

– Không sao đâu chú Năm, tôi vào ngủ một giấc là khỏe ngay à mà… cảm ơn chú nha.

Cảnh Đức lại nói:

– Vậy thôi, chị vào trong nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi cho tôi… tôi ở ngay phía dưới.

Cảnh Long cất giọng cảm kích:

– Ừ anh biết rồi, cảm ơn em.

Cảnh Đức nhìn nhìn Cảnh Long, chú ấy dịu giọng:

– Vậy em đi xuống trước… có gì thì gọi em.

– Ừ, em đi.

Cảnh Đức gật gật đầu rồi quay lưng đi xuống dưới cầu thang, chốc chốc tôi lại thấy chú ấy quay lên nhìn bọn tôi, cũng không biết là đang suy nghĩ gì…

Đợi Cảnh Đức đi khuất, Cảnh Long liền dìu tôi vào trong phòng, đỡ tôi ngồi xuống ghế, anh mau mắn rót nước cho tôi, giọng anh khẩn trương vô cùng:

– Em có sao? Có còn đau không, để anh coi?

Tôi hít vào một hơi, tôi nhìn anh, đau lòng hỏi:

– Sao anh lại làm vậy với em? Bộ anh muốn giết chết em hả?

Cảnh Long lúng túng, mặt anh đỏ rần lên:

– Anh… anh không cố ý… anh không muốn làm hại em…

Tôi cố gặng hỏi:

– Vậy chứ tại sao lại siết cổ em? Em có làm gì sai đâu? Mà nếu như em có làm gì sai thì anh cũng không được như vậy, vậy là muốn giết người rồi còn gì?

Anh im lặng vài giây, rồi như không còn lời nào để biện minh cho mình nữa, anh thở dài rầu rĩ, nói ra lời xin lỗi:

– Anh xin lỗi, anh không cố ý!

Tôi nhìn anh, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi kèm theo bất an, tôi biết bây giờ nếu tôi có hỏi nữa thì anh cũng sẽ không chịu nói. Cảnh Long của bây giờ… có còn là Cảnh Long của trước kia nữa không vậy?
……………………..
Cả đêm hôm qua tôi không tài nào ngủ được, cổ họng thì khô rát, trong đầu lại cứ nghĩ mãi về chuyện của Cảnh Long. Nhìn Cảnh Long ngủ dưới sô pha ngon lành mà tôi lại càng thấy lo lắng bất an nhiều hơn. Vẫn là gương mặt đó, vóc dáng đó, giọng nói đó nhưng tính cách và thói quen lại thay đổi quá nhiều. Hay là giống như mẹ tôi nói, Cảnh Long là bị trúng tà?

Buổi chiều nhà chồng tôi có làm một bàn tiệc nhỏ, có mời cả Bảo Châu và vợ chồng chú Thành đến chơi. Suốt bữa ăn, Cảnh Long rất kiệm lời, ai hỏi gì thì nói đó, không hỏi đến anh thì anh chỉ ngồi im lặng lắng nghe, trên môi luôn nở nụ cười thân thiện. Bình thường anh cũng không phải người nói nhiều nhưng nếu là chuyện liên quan đến công ty thì anh lại bàn luận rất sôi nổi. Chỉ là hôm nay, anh lại đứng ngoài những cuộc trò chuyện của mọi người.

Thu Tuyết quan sát Cảnh Long từ nãy tới giờ, cô ấy khều khều tay tôi, dịu giọng hỏi:

– Chị Hai… anh Hai sao vậy? Sao nãy giờ em không nghe anh ấy nói gì hết vậy chị?

Tôi cười cười:

– Chắc là anh ấy mệt… để chị hỏi thử xem.

Nói rồi, tôi quay sang Cảnh Long, kề vào tai anh nói khẽ:

– Nếu mệt thì lên phòng nghỉ trước đi anh.

Cảnh Long gật đầu, cũng không nói không rằng với ai, cứ thế mà bỏ đi lên trên phòng, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng giật mình với hành động của anh, lại vội vàng lên tiếng nói đỡ:

– Chồng con hơi mệt nên là xin phép lên phòng trước.

Mẹ chồng tôi cũng nói thêm vào:

– Dạo này sức khỏe Cảnh Long không được tốt, anh chị thông cảm.

Vợ chồng chú Thành cũng không có nói gì, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng mọi người vẫn tiếp tục ăn uống nói chuyện vui vẻ. Sau bữa cơm, tôi lên phòng tìm Cảnh Long thì thấy anh đã ngủ, lại giống như là lâu lắm chưa được ngủ, trông anh ngủ ngon vô cùng. Lấy chăn đắp ngang bụng cho anh, tôi lại thở dài thườn thượt nhìn anh, cảm giác mệt mỏi không cách nào giấu đi được. Sao vợ chồng tôi cứ gặp toàn chuyện gì đâu đâu không vậy nè!
……………………
Sáng ngày hôm sau, tôi về thăm nhà mẹ một chút, lúc trên đường về lại nhà thì gặp được anh Ngò. Anh Ngò thấy tôi, anh ấy gấp gáp chạy ngay đến, giọng khá là khẩn trương:

– Mợ Hai, tôi đợi mợ từ sáng giờ…

Tôi dừng xe, cười cười hỏi:

– Sao anh biết tôi ở đây mà chờ? Mà có chuyện gì không anh Ngò?

Anh Ngò có hơi lúng túng:

– Mợ tấp xe vào trong đi, tôi có chuyện này muốn nói với mợ… chuyện liên quan đến cậu Hai.

Nghe nhắc đến Cảnh Long, dù không biết là chuyện gì nhưng tôi vẫn gấp gáp dắt xe vào bên đường, tôi hỏi gấp:

– Có chuyện gì hả anh Ngò?

Anh Ngò gãi gãi đầu mấy bận, anh ấy ngập ngừng, ánh nhìn trở nên lúng túng hẳn:

– Thiệt ra là… cái bữa mà tôi tìm được cậu Hai… thú thiệt là tôi không có tìm được cậu… là cậu tìm được tôi.

Tôi giật mình, hai mắt mở to nhìn anh Ngò. Thấy tôi có vẻ hoang mang, anh Ngò vội giải thích thêm:

– Bữa đó tôi cũng đi tìm cậu Hai, lúc tôi đi ngang khu lăng mộ nhà chồng mợ… tôi nghe khúc trong có tiếng nói chuyện lạ lắm, nghe giọng thì giống như là cậu Hai nên tôi mới đánh liều tôi đi vô thử. Mới đi được có mấy bước thì cậu Hai ở đâu thình lình đi ra, cậu biểu tôi về nói lại với mọi người là tôi tìm được cậu bị ngất xỉu ở gần khu lăng mộ chứ không được nói là tìm thấy ở trong khu mộ. Lúc đó, tôi vừa mừng vừa sợ nên cậu Hai biểu sao thì tôi làm vậy, cũng không có nghĩ cái gì nhiều. Tự dưng mấy bữa nay về nghĩ lại, tôi cứ thấy lo lo, nghĩ kỹ dữ lắm mới tìm mợ để nói cho mợ hay…

Tôi có hơi run run, vội hỏi tiếp:

– Lúc anh gặp được Cảnh Long… anh ấy vẫn bình thường hay sao hả anh Ngò?

Anh Ngò gật gù:

– Bình thường, cậu còn cười với tôi nữa mà… chỉ là… tôi thấy cậu Hai lạ lạ sao đó mợ… khó nói lắm.

Tôi cảm thấy hoang mang dần đều, nếu những gì anh Ngò nói là thiệt… vậy thì Cảnh Long chắc chắn là có vấn đề rồi. Tôi nhớ lúc tìm được anh ấy, anh ấy còn nằm bất tỉnh trên cáng cứu thương kia mà…

Lại quay sang anh Ngò, tôi lo lắng hỏi:

– Chuyện này anh có nói với ai nghe không?

Anh Ngò lắc đầu:

– Không mợ, tôi đâu có dám nói tầm bậy… cậu Hai dặn tôi kỹ vậy mà.

Khẽ gật gù, tôi dặn dò anh:

– Anh nhớ đừng nói chuyện này với bất kỳ ai nha… nhớ nha anh.

Anh Ngò gật đầu chắc nịch, kiên định nói:

– Tôi biết rồi… mợ coi coi sao chứ tôi là tôi lo cho cậu Hai lắm.

– Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh nha anh Ngò.

– Không có gì đâu mợ Hai.

Tạm biệt anh Ngò, tôi dắt xe ra rồi tiếp tục đạp xe về nhà chồng. Suốt quãng đường, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện của anh Ngò vừa nói… trong lòng càng lúc càng thấy lo lắng sợ hãi. Cảnh Long mất tích gần 1 ngày 1 đêm, chính miệng anh ấy nói với mọi người là vì kiệt sức nên ngất đi, nhưng mà anh Ngò lại nói là tìm được anh ở khu lăng mộ, đã vậy còn trong tình trạng hoàn toàn bình thường nữa chứ?

Tôi không nghĩ là anh Ngò đặt chuyện, bởi vì anh ấy chẳng có lý do gì phải đặt chuyện với tôi cả. Nhớ hôm trước tôi đến cảm ơn nhà anh Ngò, anh ấy đã úp úp mở mở định nói nhưng rồi lại thôi, mãi tới hôm nay mới quyết định nói ra, tôi đoán chắc là anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới dám nói lại với tôi chuyện này…

Cộng tất cả các chuyện kỳ lạ lại với nhau, tôi dám chắc là Cảnh Long đã gặp chuyện. Người đang sống bên cạnh tôi hiện tại… anh ta rất có thể… đã không còn là Cảnh Long của tôi nữa rồi!
………………………
Tôi trở về nhà trong trạng thái thỉu não, vừa bước vào trong đã thấy thầy Liên ngồi trên ghế nói chuyện với mẹ chồng tôi. Thấy tôi, thầy cười hiền hậu, đầu khẽ cúi ý như chào hỏi. Đang buồn ngủ mà gặp chiếu manh, tôi nhanh chân đi tới, giọng có chút gấp gáp:

– Thầy Liên, con…

Chợt nhớ mẹ chồng tôi vẫn còn ngồi bên cạnh, tôi mới dặn lòng mình xuống, giữ sự bình tĩnh, tôi dịu giọng hỏi:

– Dạ, thầy Liên mới tới chơi.

Thầy Liên nhìn nhìn tôi, ông gật gật đầu, khẽ nói:

– Ừm, thầy đang chờ Cảnh Long về để hỏi một số chuyện, mấy ngày trước nó gặp nạn… thầy ở xa không về giúp đỡ kịp thời được… không biết sức khoẻ của nó đã ổn chưa?

Tôi khẽ gật, vừa nói vừa nhìn nhìn mẹ chồng tôi:

– Dạ ổn… anh ấy khỏe lại rồi thầy.

Thầy Liên gật gù:

– Vậy thì tốt, khỏe mạnh là tốt rồi…

Dừng một chút, thầy lại quay sang mẹ chồng tôi, giọng thầy rất dịu:

– Mẹ Cảnh Long, khi nãy cô nói có gì cần đưa cho tôi à?

Mẹ chồng tôi cười tươi tắn, bà đứng thẳng dậy, vừa đi vừa nói:

– Thầy không nhắc là tôi quên rồi, thầy ngồi chơi đợi tôi một chút… An An, ngồi tiếp thầy đi con, mẹ vào trong lấy chút đồ cho thầy, chắc Cảnh Long cũng sắp về tới rồi đó.

Mẹ chồng tôi vừa đi khuất, thầy Liên liền quay sang nhìn tôi, giọng của thầy nghiêm túc hẳn:

– An An, con có chuyện gì muốn nói với ta phải không?

Như tìm được nơi gửi gắm hy vọng, tôi đi tới ghế ngồi xuống, khẩn trương kể lại toàn bộ sự việc của Cảnh Long trong thời gian vừa qua. Tôi kể chi tiết, kể mạch lạc, kể không thiếu một nội dung quan trọng nào. Nghe tôi kể xong, thầy Liên rơi vào trầm tư, phải mất gần 1 phút sau, thầy mới cất giọng nghiêm nghị hỏi tôi:

– Con nói… Cảnh Long nó vẫn sinh hoạt như bình thường, vẫn biết mọi người… phải không?

Tôi gật đầu tắp lự:

– Dạ, vẫn biết, vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ là…

Thầy Liên nặng nề cất giọng:

– Thầy hiểu rồi, thầy sẽ dựa vào câu hỏi của con mà xem cho Cảnh Long một quẻ… có gì thầy sẽ liên lạc lại với con sau.

Vừa nói thầy vừa đứng dậy, hành động gấp rút:

– Bây giờ thầy về nhà trước, con nói với mẹ Cảnh Long cứ để đồ ở đây… ngày mai thầy lại đến.

Thấy thầy chuẩn bị rời đi, tôi luýnh quýnh nói:

– Dạ… thầy cố giúp cho Cảnh Long, con có linh cảm không được tốt cho lắm.

Thấy tôi hoang mang lo lắng, thầy liền trấn an tôi:

– Con bình tĩnh, đừng để lộ ra hành động gì khác thường… để thầy đến xưởng gỗ gặp Cảnh Long một chuyến… hy vọng mọi chuyện không quá tệ như thầy nghĩ. Thôi, thầy đi trước, con ở nhà đợi tin thầy.

– Dạ…

Tôi nhìn theo bóng lưng vội vã của thầy Liên, tất cả hy vọng của tôi đều gửi hết vào nơi thầy. Trên đời này nếu thầy Liên không giúp được Cảnh Long, vậy thì chẳng còn ai giúp được anh ấy nữa…

Cảnh Long, anh đang ở đâu? Anh rốt cuộc đang ở đâu?!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN