Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1110


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 45


Giận dỗi bỏ về nhà mẹ để suy nghĩ vài ngày, ấy thế mà Cảnh Long vẫn ngày ngày chạy qua đóng quân mấy tiếng đồng hồ đợi đuổi mới chịu về. Anh ấy sợ tôi không gặp mặt anh ấy vài hôm sẽ quên luôn anh ấy cao thấp mập gầy thế nào không bằng ấy… người đàn ông này quấn người quá mức rồi.
Tôi giận thì đúng thật là vẫn còn giận nhưng khi bình tâm suy nghĩ lại, tôi lại không nỡ đưa ra những suy nghĩ làm tổn thương đến anh. Thật, đến cả suy nghĩ thôi mà tôi còn không dám, thế thì nói gì đến chuyện rời xa anh. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn khó chịu lắm, mỗi lần nhớ đến chuyện tôi từng khổ sở thế nào, từng nhục nhã ra sao thì lửa giận trong lòng tôi lại sôi sùng sục lên. Trên đời này còn rất nhiều cách để giúp tôi va anh được ở bên cạnh nhau, tại sao anh phải dùng cách cực đoan đến như vậy? Chẳng lẽ anh không sợ khi tôi phát hiện ra chuyện anh làm, tôi sẽ hận anh hay sao?
Cảnh Long ơi là Cảnh Long, anh làm cho tôi đau đầu quá đi thôi!
Lúc mẹ tôi đi xuống đã thấy tôi ngồi vò đầu bức tai, bà liền đi tới vỗ nhẹ lên vai tôi, bà nói:
– An, thầy Liên tìm con ở trước nhà kìa.
Tôi có chút giật mình, liền hỏi lại:
– Mẹ nói thầy Liên tìm con?
Mẹ tôi gật đầu:
– Ừ, thầy ngồi ở nhà trước, con lên tiếp thầy đi.
Tôi gật gật rồi nhanh chóng đi lên nhà trước, vừa thấy tôi, thầy Liên đã cười, thầy dịu giọng nói:
– An An, con vẫn khỏe chứ hả con?
Tôi cười tươi tắn, đi nhanh tới ghế ngồi xuống, tôi gật đầu trả lời:
– Dạ con vẫn khỏe… thầy vẫn khỏe hả thầy?
Thầy cười:
– Thầy khỏe…
Nhìn nụ cười hiền hậu của thầy, tôi thoáng chốc có chút nghi ngờ trong lòng, sao tự dưng thầy Liên lại đến tìm tôi nhỉ? Hay là…
Thấy tôi có hơi thất thần, thầy nhìn tôi cười, giọng nói rất dễ nghe:
– Chắc con biết thầy đến đây là có chuyện gì đúng không An?
Tôi ngờ vực hỏi:
– Là Cảnh Long nhờ thầy đến gặp con ạ?
Thầy Liên lắc đầu:
– Nhờ thì không có nhưng thầy biết con đang có chuyện hiểu lầm… sẵn một công đôi chuyện, thầy tới tìm con một chút.
Thấy tôi vẫn còn trầm ngâm, thầy lại tiếp tục cất giọng:
– Chuyện trước kia… chắc Cảnh Long đã thừa nhận với con rồi phải không?
Tôi gật gật, cúi thấp đầu không nói gì.
– Thầy biết con đang rất giận, thầy cũng không có ý bênh vực Cảnh Long nhưng mà… thằng nhóc đó bày ra nhiều chuyện như vậy cũng vì muốn được ở bên cạnh con mà thôi.
Không nhắc đến thì thôi, hễ mà nhắc đến thì tôi lại thấy khó chịu vô cùng, tôi đáp ngay lại lời thầy Liên:
– Muốn ở bên cạnh con cũng có nhiều cách mà, đâu nhất thiết anh ấy phải làm vậy…
Thầy Liên vẫn giữ nụ cười trên môi, biểu cảm không có một chút gì là khó chịu khi nghe tôi nói như vậy cả.
– Đúng là như vậy, lúc thầy nghe Cảnh Long nói chuyện giả chết kia… thầy cũng cảm thấy giống như con, không cần làm quá mức đến như thế.
Tôi ngạc nhiên:
– Giả chết? Ai giả chết?
Thầy Liên lúc này mới nhận ra là mình vừa nói hớ một chuyện, biểu cảm trên mặt thầy có chút khó xử khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi. Đến cuối cùng, thầy cũng hòa hoãn, thở dài một hơi rồi lại nói:
– Là ta nói hớ rồi… nhưng mà nếu con đã biết vậy thì ta cũng không muốn giấu con. Chuyện Cảnh Long làm với con, ta cũng có góp phần giúp nó. Ban đầu ta cũng như con, không hiểu được lý do vì sao Cảnh Long lại phải bày trận lớn đến như vậy. Nó thân là cháu trai trưởng của nhà họ Huỳnh, nó muốn cưới ai mà không được, nếu gia cảnh của con không được tốt, vậy thì cưới về với thân phận là vợ bé, chỉ cần Cảnh Long nó không cưới thêm vợ lớn, đợi đến lúc con sinh được một thằng nhóc cho nhà họ Huỳnh, vậy thì vị trí con dâu lớn chẳng phải sẽ thuộc về con hay sao… đâu cần phải bày đủ trò rắc rối đến như vậy…
– Thế nhưng khi ta đề cập chủ ý của ta cho Cảnh Long nghe thì nó lại không đồng ý, nó nói với ta… nếu cưới con về mà để con mang tiếng là vợ bé thì sẽ thiệt thòi cho con, để con chịu lép vế với người nhà nó, nó lại không nỡ. Nó muốn con đường đường chính chính trở thành vợ của nó, dù có hơi mạo hiểm một chút nhưng cách đó sẽ giúp con có được chỗ đứng ở nhà họ Huỳnh. Dù người nhà họ không thích con nhưng vẫn phải kiêng nể con vài phần, không dám làm bậy quá đáng. Con cũng biết, nhà họ Huỳnh cũng được coi là danh gia vọng tộc, ba của Cảnh Long có nhiều vợ nhiều con, chuyện tranh đấu tranh giành gia tài là không thể thiếu… nếu con lại dùng thân phận vợ bé để bước vào cửa nhà họ Huỳnh thì tương lai về sau của con sẽ rất khó nói. Người giàu giỏi nhất là việc bức ép người khác, nó sợ con không được lòng người nhà, sợ bọn họ sẽ canh lúc nó lơ là mà tìm con gây sự… Cảnh Long tất thảy đều suy nghĩ cho con, đến cả tính mạng của nó mà nó cũng dám đem ra đánh cược.
Tôi nhìn thầy Liên, nghe thầy nói mà toàn thân tôi như muốn run rẩy. Tôi thật sự không nghĩ nhiều được như Cảnh Long, không nghĩ nhiều được như vậy…
– Thầy… sao lại nguy hiểm đến tính mạng? Thầy đừng nói với con… là anh ấy giả chết?
Thầy Liên nặng nề trả lời:
– Giả chết thì không phải, nói cho chính xác… Cảnh Long là chết thật chứ không phải giả.
Tim tôi như quặn thắt lại, tôi gấp gáp hỏi:
– Chết thật? Sao lại chết thật? Thầy nói rõ mọi chuyện cho con nghe đi thầy.
Thầy Liên khẽ gật gật đầu trấn an cảm xúc của tôi, đợi khi tôi bình tâm lại, thầy mới dịu giọng, từ tốn nói:
– Chắc con chưa từng nghe qua Bán Linh Đơn, một loại độc dược có tính năng khiến tim con người ngừng đập nhưng vẫn kéo dài được sự sống của con người trong vòng 12 giờ đồng hồ. Khi độc ngấm vào cơ thể thì tim sẽ ngừng đập, miệng và mũi ngừng hô hấp cho đến khi có thuốc giải. Nhưng đã là độc thì làm gì có cái nào tốt, trong vòng 12 giờ đó nếu không có thuốc giải kịp thời thì người uống Bán Linh Đơn sẽ phải chết thật, không có cách nào cứu vãn được nữa…
Tôi rùng mình, ngờ nghệch hỏi:
– Tại sao… Cảnh Long phải làm như vậy?
Thầy Liên nhìn tôi, ông trầm giọng:
– Là vì suy tính cho con. Cảnh Long nói với ta, chỉ khi nó giả chết như vậy rồi cộng thêm lời nói của ta thì người nhà họ Huỳnh mới tin là con có mệnh cách đặc biệt, là do con cứu Cảnh Long sống lại… con đã hiểu chưa?
Tôi hiểu rồi, bây giờ thì tôi đã hiểu rõ rồi. Thì ra là vì suy nghĩ cho tôi nên anh mới phải mạo hiểm như vậy. Giả sử như thuốc giải không hiệu nghiệm… vậy thì anh sẽ chết thật đúng không?
Không, chỉ nghĩ đến chuyện anh không còn trên đời này thôi là tôi cũng đủ khốn khổ lắm rồi. Sao anh lại bạt đãi bản thân mình như vậy? Khó khăn lắm anh mới được sống… sao anh lại dùng cách ngu ngốc đó chỉ vì một đứa con gái như tôi… có đáng không… có đáng không chứ?
Thấy tôi hai mắt đỏ hoen, thầy Liên lại nói:
– An An, ta biết chúng ta lừa gạt con là sai trái, con giận ta cũng được nhưng ta mong con có thể suy nghĩ lại mà bỏ qua cho Cảnh Long. Nó thật lòng yêu con, nếu nó không yêu con, nó sẽ không đem mạng sống của mình ra đánh cược như vậy. Con cũng biết mà… độc dược dù tốt hay xấu thì đều là độc, nếu không quá mức cần đến thì tuyệt đối không thể dùng. Cơ địa con người là khác nhau, làm sao biết được thuốc giải sẽ giải được cho tất cả mọi cơ địa… Nếu không phái vì Cảnh Long xin ta giúp nó thì ta cũng sẽ không làm ra chuyện điên rồ như vậy.
Điên rồ… đúng là điên rồ!
Tôi im lặng rất lâu, suy nghĩ lung tung mất nữa ngày, tôi mới dám ngược mắt lên nhìn thầy Liên, giọng tôi khàn khàn, nhỏ xíu:
– Thầy có biết vì sao Cảnh Long kiên quyết dùng mọi cách để cưới được con không?
Thầy Liên nở nụ cười rất nhẹ, thầy lắc đầu trả lời:
– Không… đó là vấn đề riêng tư của Cảnh Long, ta không tiện hỏi đến. Ta nghĩ, con nên tự đến hỏi nó thì đúng hơn là hỏi ta.
Tôi im lặng, cảm xúc lúc này vô cùng hỗn loạn, vừa có giận dỗi vừa có đau lòng, lại có xót xa cùng bất an. Tại sao Cảnh Long lại phải làm như vậy vì tôi? Trước kia anh biết tôi sao? Anh có biết tôi từ trước rồi hay sao? Nếu không biết tôi từ trước thì tại sao anh lại phải liều mạng muốn cưới tôi như vậy? Vì sao chứ?
Thời gian trôi qua khá lâu, thầy Liên ngồi nói thêm vài câu an ủi tôi nữa rồi cũng đứng dậy tạm biệt ra về. Tiễn thầy ra đến truớc cống, thầy quay lại cười nói với tôi:
– Vợ chồng là nghĩa trăm năm, con đừng suy nghĩ nhiều đến chuyện Cảnh Long đã lừa dối con mà con hãy nghĩ đến những gì nó đã làm cho con từ trước đến giờ. Một thứ là lừa dối, một thứ là sự yêu thương… con cứ đem hai thứ đó ra cân đo đong đếm, để xem cái nào nặng, cái nào nhẹ rồi hãy đưa ra quyết định chính xác nhất dành cho mình. An An, Cảnh Long dùng mạng của mình để đánh cược… như thế cũng đủ chứng minh nó yêu con nhiều đến như thế nào… ta hy vọng con đừng phụ lòng thằng nhóc ấy… nó vì con cũng đã cố gắng rất nhiều rồi.
Tôi mím môi gật gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu đưa ra quyết định….
Dừng một chút, thầy Liên lại nói:
– À có chuyện này… ta muốn hỏi qua con một chút.
Tôi nhìn thầy, dịu giọng đáp:
– Dạ có chuyện gì thầy cứ hỏi đi thầy.
Thầy Liên có chút ngập ngừng:
– Là thế này… ta muốn hỏi con chuyện về Cảnh Dục… Cảnh Long đã nói cho ta biết, con biết hết mọi chuyện về anh em nó rồi đúng không?
Tôi gật gật đầu:
– Dạ con biết…
– Vậy… con có thể nói cho ta biết… con có quan hệ thế nào với Cảnh Dục đã chết không?
Tôi có chút ngạc nhiên, vội lắc đầu, tôi nói:
– Không… con không biết Cảnh Dục, trước kia con không phải người ở đây, con chỉ mới theo cha mẹ về đây được một thời gian thôi. Đến cả Cảnh Long mà con còn không biết… nếu không phải Cảnh Long bày trận bắt con về làm vợ thì con cũng không biết anh ấy là ai.
Thầy Liên lại hỏi:
– Con thật sự không có ấn tượng gì với Cảnh Dục thật à?
Tôi lắc đầu thêm lần nữa nhưng lời nói cũng có chút chần chừ:
– Ấn tượng thì con thật sự là không có… nhưng mà… con có cảm giác… Cảnh Dục anh ta biết con là ai, lại quan tâm con rất nhiều. Thầy còn nhớ lần trước con bị Cảnh Bảo hành hung không, hồn con xuất ra khỏi xác rồi gặp được Cảnh Dục. Anh ta bây giờ là quỷ, mặc dù đáng sợ thật nhưng anh ta không làm hại con, ngược lại, anh ta còn nói… anh ta bảo vệ con. Con ban đầu chỉ nghĩ đơn giản vì con là vợ của Cảnh Long nên anh ta mới đối xử tốt với con như vậy, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại… con lại thấy mọi chuyện không giống như vậy. Cảnh Dục quan tâm con… giống như là vì một lý do khác.
Thầy Liên thoáng trầm mặt:
– Lý do khác… con không hỏi cậu ấy sao?
Tôi lắc đầu:
– Con không có thời gian hỏi, lúc đó vòng xoáy sinh tử mở ra quá gấp, nếu con không về thì con sẽ chết… thế nên con vẫn chưa kịp hỏi. Mà con nghĩ, nếu con có hỏi thì chắc anh ta cũng không nói. Thầy biết tâm tính của ma quỷ không giống người bình thường mà.
Thầy Liên gật đầu:
– Đúng là đừng nên hỏi, Cảnh Dục bây giờ không phải chỉ là hồn ma bình thường. Theo như những gì ta thấy, Cảnh Dục bây giờ mặc dù biến thành quỷ nhưng không phải để trả thù, lại càng không có quá nhiều oán khí… cậu ấy giống như vẫn còn chấp niệm… chấp niệm quá sâu thì không dứt được cõi trần, con đường luân hồi coi như cũng đứt đoạn.
Tôi có chút ngờ nghệch hỏi:
– Con đường luân hồi đứt đoạn… tức là anh ấy không thể đầu thai chuyển kiếp?
– Cũng không hẳn, phải xem cậu ấy có muốn chuyển kiếp hay không. Lần trước lúc Cảnh Dục nhập vào cơ thể của Cảnh Long… cậu ấy có nói cái gì kì lạ với con không?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không… anh ấy giống như là mượn cơ thể Cảnh Long để về thăm nhà vậy…
Dừng lại suy nghĩ một chút, tôi lại nói:
– Mà hình như… khi gặp lại con, anh ta rất vui… cứ liên tục nói đã gặp lại được em rồi… rất kỳ lạ. Còn có, hình như anh ta gọi con là Đông Nghi… con có hỏi Đông Nghi là ai, anh ta nói là hơn cả bạn gái.
Biểu cảm của thầy Liên càng lúc càng căng thẳng, thầy lẩm bẩm:
– Hơn cả bạn gái… Đông Nghi…
Lẩm bẩm một hồi, thầy lại quay sang hỏi tôi:
– An An, thực sự là con chưa từng nghĩ đến chuyện… con và Cảnh Dục từng có quen biết nhau… hoặc là… con có nằm mơ về những giấc mơ kì lạ nào hay không?
Tôi lại tiếp tục lắc đầu:
– Con thật sự không có ấn tượng, cũng không có nằm mơ gì hết… con không biết Cảnh Dục là ai. Anh ta gọi con là Đông Nghi… có khi nào chỉ là nhầm lẫn không hả thầy?
Thầy Liên thoáng thở dài:
– Chuyện này thầy cũng không biết, để thầy điều tra thêm… An An, nếu con nhớ ra được gì thì phải nói cho thầy biết… con hiểu chưa?
Tôi gật gù, tôi nói nếu tôi nhớ ra được chuyện gì tôi sẽ nói ngay với thầy Liên. Nhìn thầy ấy rời đi, tôi tự dưng lại thở dài trong lòng, nói là nói vậy thôi chứ tôi làm gì nhớ được chuyện gì. Tôi mặc dù trí nhớ không được tốt nhưng cũng không phải là mất trí nhớ mà… làm sao thầy Liên cứ xem tôi như đứa bị mất trí nhớ vậy nhỉ?
Thấy tôi vẫn lầm bầm trong miệng, mẹ tôi liền đi tới hỏi:
– Con lẩm nhẩm cái gì một mình như người điên vậy?
Tôi nheo nheo mày, nói vu vơ:
– Con đang suy nghĩ… không biết là con có bị mất trí nhớ không nữa?
Mẹ tôi sững sốt:
– Mất trí nhớ gì? Con nói điên khùng gì vậy?
Nghe mẹ tôi mắng, tôi liền cười hề hề, ôm tay bà rồi nói:
– Con nói giỡn vậy mà… nhưng mà… trí nhớ của con không tốt là thiệt mà mẹ.
Mẹ tôi cằn nhằn, nói:
– Thì trí nhớ không tốt là do bị bệnh… chứ đâu ra mà mất trí nhớ… con chỉ được cái nói tào lao là giỏi. Thôi, vào trong nhà phụ mẹ nấu cơm, đừng có đứng đây mà nói nhảm nữa… đợi một lát Cảnh Long qua mà chưa có cơm tội nghiệp thằng nhỏ.
Tôi bặm môi kêu gào:
– Con đói mẹ không sợ, mẹ cứ sợ con rể mẹ đói… con là con của mẹ hay là Cảnh Long là con của mẹ?
Mẹ tôi lườm nguýt:
– Đứa nào giận ít thì đứa đó là con tôi chứ tôi không có đứa con hễ cái là giận như cô… biến xuống bếp nấu cơm đi… nhanh lên.
Tôi tức anh ách, thầm mắng rủa Cảnh Long ở trong lòng. Kể từ ngày anh ấy xuất hiện, cha mẹ tôi quên mất là ông bà sinh con gái chứ không phải là con trai!
Cảnh Long vẫn mỗi ngày chạy tới nhà tôi ăn trực cơm, cha mẹ tôi đã không thấy phiền mà còn vô cùng hoan nghênh con rể đại nhân ghé ăn cơm mỗi ngày. Tôi nhìn cha mẹ tôi o bế Cảnh Long mà tôi phát bực, đã vậy, tôi ở lì thêm vài ngày nữa cho anh sốt ruột chơi.
Về chuyện Cảnh Long lừa dối tôi, tôi cơ bản đã nghĩ thông suốt, cũng không muốn vì chuyện đó mà giận anh rồi để cho tình cảm vợ chồng nguội lạnh. Thật ra lời thầy Liên nói rất đúng, giữa chuyện anh ấy lừa dối tôi và chuyện anh ấy yêu thương tôi, cái nào nặng cái nào nhẹ… tôi chịu ngồi xuống suy nghĩ là có thể nghĩ thông suốt được. Đúng là anh ấy lừa dối tôi nhưng rõ ràng là anh ấy cũng đã đánh đổi rất nhiều, còn dùng cả tính mạng của mình để đánh cược… người đàn ông yêu thương tôi như vậy… tôi còn suy nghĩ gì nữa đây?
Tương lai còn dài, cứ để anh ấy dùng quãng đời còn lại để chuộc lỗi vậy!
…………………………….
Tôi quyết định ở thêm vài hôm nữa, đợi cuối tuần này sẽ tự động trở về, không thông báo để làm cho Cảnh Long bất ngờ. Tất nhiên, tôi còn phải hỏi anh lý do vì sao anh lại cố chấp làm mọi cách để cưới được tôi như vậy, tôi thật sự rất tò mò.
Đầu giờ chiều, lúc tôi còn đang ngái ngủ thì Cảnh Đức đột nhiên gọi đến, chú ấy nói đã tìm được chút thông tin về người đàn ông tên Đông, muốn tôi đi cùng chú ấy đến nhà ông ta một chuyến. Ban đầu tôi có chút phân vân, định là gọi cho Cảnh Long nhưng chợt nhớ đến chuyện tôi còn đang giận anh ấy nên thôi, tự tôi đi với Cảnh Đức cũng được. Dù gì cũng chỉ là đến gặp người đàn ông tên Đông kia thôi, lại có Cảnh Đức nên sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu.
Cảnh Đức đến đón tôi, tôi với chú ấy đi một quãng đường rất xa, nghe chú Đức nói thì có lẽ là bọn tôi đang đi một vòng quanh rừng. Nhà của người đàn ông tên Đông ở bên kia khu rừng, nếu đi băng ngang qua rừng thì chỉ tầm nửa giờ đồng hồ nhưng xe làm gì chạy băng qua rừng được, thế nên bọn tôi đi vòng phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Lúc đến địa chỉ ghi trong giấy đã gần xế chiều, trước mắt tôi lúc này là ngôi nhà gỗ ọp ẹp, cửa đóng im ỉm, có mấy chú chó đang sủa inh ỏi khi phát hiện có người lạ đứng trước nhà. Cảnh Đức và tôi đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi chú ấy mới đi đến gõ cửa, gõ vài cái thì có người từ nhà kế bên bước ra nhìn bọn tôi. Ông bác trung niên tóc lấm tấm bạc bước gần đến, ông ấy chấp tay sau lưng, cao giọng hỏi:
– Cô chú tìm ai đây?
Vẫn là Cảnh Đức lên tiếng trước:
– Dạ… con muốn tìm chú Đông… nhà này có phải là nhà của chú Đông không vậy chú?
Ông bác quan sát bọn tôi, mắt nhìn chằm chằm về phía tôi, vài giây sau ông ấy mới trả lời:
– Ừa nhà của ông Đông, nhưng mà ông ấy chết lâu rồi… cô chú đây quen biết thế nào với ông ấy vậy?
Chết rồi, vậy là đúng với những gì mà tôi đã đọc được trong tờ báo cáo kia…
Cảnh Đức nhìn tôi, chú ấy khẽ hỏi:
– Chị… người đúng thật là đã chết rồi… vậy bây giờ…
Tôi nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định vào nhà thắp nén nhang, dù sao thì tôi cũng đã đến, coi như là thay mặt cha mẹ tôi thắp nhang cho bạn của hai người họ vậy.
Tôi quay sang ông bác bên cạnh, tôi cười, nói:
– Chú, chú cho con vào thắp nén nhang cho chú Đông được không ạ? Chú Đông là bạn của ba mẹ con… khó khăn lắm con mới tìm đuợc chú ấy… cho nên là…
Ông bác kia cũng không quá khó tính, nghe bọn tôi muốn vào thắp nhang, ông ấy liền gật đầu:
– Vậy… để tôi vào nhà lấy chìa khóa rồi mở cửa cho cô chú vào.
– Dạ, con cảm ơn chú.
Ông bác quay lưng rời đi, Cảnh Đức mới khẽ cau chân mày nói nhỏ với tôi:
– Ông chú này… hình như tôi gặp ở đâu rồi thì phải.
Tôi cười cười:
– Chú quen biết nhiều thật, chú Đông này chú cũng quen, giờ ông bác này chú cũng quen luôn.
Cảnh Đức cười ngượng ngùng:
– Là tôi muốn giúp chị nên mới nói tôi quen với chú Đông… chứ thật ra tôi không có quen ông ấy, nếu quen thì tôi đã không điều tra lâu vậy rồi… chỉ là một người bạn của tôi đã từng biết ông Đông nên tôi mới mạnh miệng nói vậy. Nhưng mà cái ông chú này thì tôi thấy quen lắm, giống như trước kia chú ấy là người ở khu mình thì phải.
Tôi cũng lấy làm tò mò:
– Thật vậy hả chú… có khi nào cả chú Đông và ông chú này đều từng là người khu mình không?
Cảnh Đức gật gù:
– Có khả năng lắm, để lát tôi hỏi chú ấy thử xem.
Bọn tôi đợi một lát thì ông chú ấy quay ra rồi mở cửa cho bọn tôi vào nhà. Vừa mở khóa cửa, ông chú vừa trả lời câu hỏi của Cảnh Đức:
– Cậu thấy tôi quen à, cậu thấy tôi ở đâu?
Cảnh Đức cười nói:
– Thật ra thì con cũng không nhớ lắm, chỉ là thấy chú quen mắt thôi… để con giúp chú mở cửa…
– Thôi tôi mở được rồi… nhà cô cậu ở đâu, hình như không phải người làng này?
– Dạ, nhà bọn con ở khu khai thác gỗ bên kia rừng.
– Ra là vậy…
Ông chú mở cửa nhà chú Đông, bên trong nhà vô cùng đơn giản, ngoài cái bàn uống nước ra thì cũng chỉ có thêm một cái tủ gỗ với bàn thờ ở giữa nhà. Mặc dù đơn giản nhưng nhà rất sạch, hoa chưng ở bàn thờ giống như vừa mới được thay mới, trông sạch sẽ tinh tươm tạo cho người nhìn cảm giác rất thoải mái. Chỉ là khi nhìn vào bàn thờ cúng ở giữa nhà, tôi tự dưng cảm thấy rét lạnh, một loại cảm giác kinh hoàng đột nhiên ùa tới khiến tôi nhịn không được mà chân tay run run, là run rẩy thật sự chứ không phải chỉ là hơi run như bình thường. Cảnh Đức phát hiện ra tôi thất thường, chú ấy nhanh chóng đỡ lấy tôi, giọng quan tâm vô cùng:
– Chị… chị sao vậy? Chị…
Tôi nhìn chằm chằm vào di ảnh ở giữa bàn thờ, cõi lòng tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo kèm theo sự tức giận đến không thể khống chế được. Tôi nhắm chặt hai mắt, trong đầu đột nhiên hiện về một loạt hình ảnh kì lạ… có tiếng sấm chớp… có hình ảnh màn mưa đen ngòm… cũng có hình ảnh ai đó giống như đang bị vác chạy giữa đêm… khung cảnh tối om… có tiếng khàn đặc thở dốc nói vọng đến:
“Đừng khóc, chú cứu cháu… chú cứu cháu!”

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN