Mùa Quýt Chín - Quyển 2 - Chương 26: Một chút chua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Mùa Quýt Chín


Quyển 2 - Chương 26: Một chút chua


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ánh dương tháng chín sáng lạn, ấm áp. Lục Mang cho tay vào túi áo khoác, chân dài cất bước, bước chậm rãi trên lối đi bộ, thi thoảng nghỉ chân nhìn về phía quán cà phê lộ thiên bên đường, tốp năm tốp ba người đang ngồi chuyện trò vui vẻ, rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ đang nghe điện thoại phía sau.

“Đội phó Lâm, phải là tôi và giáo sư Lục mời anh uống cà phê mới đúng, hôm qua nếu không phải anh đã cứu chúng tôi, chắc là giờ chúng tôi đã đi gặp Mác.” Ninh Trừng bước nhanh đuổi theo Lục Mang, che điện thoại lại, hỏi anh, “Giáo sư Lục, chúng ta cùng nhau mời đội phó Lâm uống cà phê, thế nào?”

“Chẳng ra gì, nhàm chán tột cùng.” Lục Mang nhanh chóng xoay người, bước chân cũng nhanh hơn, trong chớp mắt đã kéo xa khoảng cách với cô.

Ninh Trừng bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích, “Đội phó Lâm, hình như giáo sư Lục không quá thích uống cà phê. Hay là chúng tôi mời anh ăn cơm? Khi nào anh rảnh?”

Lâm Khiếu Ba đang ngồi ở văn phòng, lật xem hồ sơ trong tay, anh ấy chau mày, khẽ cắn môi, nói thẳng ra, “Ninh Trừng, là tôi muốn mời riêng cô uống cà phê, giáo sư Lục không thích uống cà phê, cô thích là được.”

“…” Bước chân Ninh Trừng đột nhiên dừng lại, thất thần trong chốc lát, không chú ý tới ngã rẽ bên cạnh đột nhiên có một học sinh lướt ván xông ra.

Lục Mang quay đầu lại, định kêu cô đi nhanh hơn một chút, đột nhiên hét lớn, “Cẩn thận!” Anh ba bước thành hai bước vượt tới bên người cô, một tay túm cái tay đang cầm điện thoại của cô, kéo sang một bên, một tay ôm eo cô, nhanh chóng kéo cô xoay người. Học sinh đó vụt qua người anh, trên lưng cậu ta có mang cặp sách rất lớn, nặng nề đập vào hông anh, đau đớn xuyên qua tim nhanh chóng kéo tới.

Ninh Trừng nghe được tiếng hít khí lạnh của anh, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía anh, anh mím môi, lông mày nhíu chặt, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Cô hoảng sợ, bước ra khỏi ngực anh, đỡ cánh tay anh, “Giáo sư Lục, anh làm sao thế?”

Lục Mang nhìn bốn phía xung quanh, học sinh đâm vào anh đã sớm không thấy bóng dáng, anh quở trách cô, “Loại chuyện hẹn hò uống cà phê ăn cơm nhàm chán này, nhất định phải tiến hành ngoài đường sao? Em có còn muốn mạng nữa không?”

Nói xong, anh nhanh chóng rút tay ra, xoay người chuẩn bị qua đường cái. Điều khiến Ninh Trừng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, rõ ràng là đèn xanh, nhưng anh lại đứng yên không bước, mãi cho đến khi bên cạnh anh có người bắt đầu qua đường, anh mới qua đường theo.

Cô nhìn bóng dáng ngạo nghễ rời đi của anh, trong lòng có một loại buồn bã mất mát chua xót, cô muốn đuổi theo, nhưng đèn xanh đã chuyển sang đèn đỏ, còn người đàn ông bên kia đường bước đi nhanh hơn bình thường rất nhiều, trong nháy mắt đã biến mất.

Ninh Trừng nhớ ra điện thoại còn chưa cúp, đi đến quán cà phê lộ thiên bên cạnh, tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục nghe điện thoại.

Trong điện thoại, giọng Lâm Khiếu Ba nghe rất sốt ruột, hỏi cô xảy ra chuyện gì rồi phải không.

“Không có việc gì, đội phó Lâm, hôm nay tôi hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút, để lần sau nha.” Cô uyển chuyển từ chối lời mời uống cà phê của anh ấy.

Bây giờ cô hoàn toàn không có tâm tình uống cà phê, trong đầu vẫn luôn hiện lên vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Lục Mang khi bị đụng phải, cô bỗng nhiên nhớ tới, hôm qua ở dưới cống, anh còn bị người đàn ông mặc đồ đen kia đá vài lần, có phải hông anh bị thương không?

Ninh Trừng lập tức đứng dậy, “Đội phó Lâm, tôi còn có việc, không nói chuyện với anh được nữa, lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm hoặc uống cà phê.”

“Không cần lần sau, tôi ghét nhất là nghe thấy hai chữ “lần sau”. Chuyện Lưu Tiểu Đồng lần này, chúng ta không chỉ tìm được cậu bé, còn tìm được hai đứa trẻ mất tích khác, cục phó Tống nói muốn tự mình mở tiệc chiêu đãi chúng ta. Đặc biệt là giáo sư Lục. Vào đêm mai, đến lúc đó tôi đi đón cô… Hai người cô.” Lâm Khiếu Ba cuối cùng lại bỏ thêm chữ “hai người”.

“Được, tôi sẽ chuyển lời với giáo sư Lục, cảm ơn anh, đội phó Lâm, tạm biệt.” Ninh Trừng không đợi anh ấy trả lời đã cúp điện thoại.

Cô đã gần đến nhà, lại xoay người đi sang phía ngược lại, bên cạnh có một tiệm thuốc, cô đến tiệm thuốc, mua một ít thuốc trị vết thương do bị đánh. Cô muốn gọi cho Lục Mang, phát hiện mình không có số anh, cuối cùng dứt khoát trực tiếp chạy đến nhà anh.

Lúc Ninh Trừng ấn chuông cửa còn có chút lo lắng anh sẽ mở cửa hay không, không ngờ cô chỉ ấn hai lần, cửa đã được mở ra.

Lục Mang nhìn thấy cô, có hơi bất ngờ, cho rằng cô tới làm cơm trưa cho anh, “Cuối tuần này em nghỉ ngơi đi, vấn đề ăn cơm tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Ninh Trừng lập tức đưa cái túi trong tay cho anh, “Vậy được. Chắc là hông anh bị thương phải không, tôi có mua thuốc, anh bảo anh Thiệu giúp anh bôi, sau đó xoa bóp chút là được.”

Tầm mắt Lục Mang dừng ở túi thuốc trong tay cô vài giây mới nói “Cảm ơn, không có gì đáng ngại,” nhưng anh vẫn nhận lấy.

Hai người đứng ở cửa, anh nhìn cô, cô nhìn anh, nhất thời không còn gì để nói.

Ninh Trừng ý thức được cô không nên quấy rầy anh thêm, xoay người chuẩn bị rời đi, “Vậy, giáo sư Lục, anh nghỉ ngơi đi, tôi về nhà trước.”

“Ừ.” Lục Mang lùi ra sau một bước, chuẩn bị đóng cửa lại.

Ninh Trừng đột nhiên xoay người, “Giáo sư Lục, vừa rồi đội phó Lâm nói trong điện thoại, Cục phó Tống muốn đích thân mời chúng ta ăn cơm, khen thưởng chúng ta phá được vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích trong thời gian ngắn. Tối mai đội phó Lâm sẽ đến đón chúng ta.”

“Không đi.” Lục Mang quả quyết từ chối, “Nói với Lâm Khiếu Ba, vụ án vẫn chưa phá được, kêu anh ta tiếp tục phái người theo dõi hai mẹ con Lưu Tương. Kevin là bao cỏ [1], không có khả năng vạch ra một kế hoạch lừa đảo tống tiền như vậy. Sợi tóc dài ở nhà Lưu Tương rất có khả năng không phải của hắn ta. Tên mặc đồ đen kia vẫn chưa bắt được, hắn ta để lại súng, vết máu, khi nào có kết quả kiểm nghiệm thì lập tức báo cho tôi biết.”

[1] Bao cỏ: ý chỉ người ngu ngốc, bất tài, không làm nên trò trống gì.

Mấy chuyện này, đương nhiên Ninh Trừng cũng biết, “Giáo sư Lục, ý của Cục phó Tống là, đã tìm được Lưu Tiểu Đồng rồi, vụ án này cũng xem như là có được thành quả đầu tiên. Cho nên…”

“Cho nên phải đi sa đọa? Không có hứng thú.” Lục Mang trực tiếp chen ngang lời cô nói.

Ninh Trừng nhìn biểu cảm cương quyết trên mặt anh, trong chốc lát không biết nên nói thế nào để thuyết phục, cô cũng biết tính cách của anh, hẳn là sẽ rất chán ghét loại tiệc tùng này.

“Lục Mang, Kiệt Bảo lại cầm tay em không buông, đau chết em rồi.”

“Công tử, Phi Tuyết lại cầm tay Kiệt Bảo không buông, đau chết Kiệt Bảo rồi.”

“Kiệt Bảo, rõ ràng là mày cầm tay tao!”

“Phi Tuyết, rõ ràng cô cầm tay Kiệt Bảo!”

“…”

Trong phòng khách vang lên hai giọng nói khắc khẩu, giọng của Kiệt Bảo thì Ninh Trừng đã quen, nhưng một giọng nữ khác, nghe rất dịu dàng hòa nhã.

Ninh Trừng nghe thấy, biết anh đang có khách, chỉ có thể tạm biệt, “Giáo sư Lục, anh đang có khách, tôi đi trước vậy.”

Lục Mang nhìn cô xoay người, khóe môi mấp máy, quay đầu nhìn người trong phòng khách, cuối cùng vẫn không gọi cô lại, chờ đến khi cửa thang máy khép lại, anh mới đóng cửa.

“Lục Mang, ai thế, là cô trợ lý mà Thiệu Hàm Hề nói sao? Sao anh không mời cô ấy vào?” Rốt cuộc Kiều Phi Tuyết cũng rút được cánh tay Kiệt Bảo ra, nhìn chiếc váy màu trắng làm từ vải voan đã bị kéo đứt vài sợi trên người, tức giận chu môi, “Lục Mang, váy em bị Kiệt Bảo xé rách rồi, anh đi mua quần áo với em đi.”

Lục Mang nhìn bình thuốc trong tay, lật qua lật lại, “Chắc là Thiệu Hàm Hề sắp về rồi, kêu anh ấy đi mua với cô. Chiều tôi còn phải về viện Nghiên cứu có chút việc.”

“Không được!” Kiều Phi Tuyết lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, nhìn bình thuốc trong tay anh, đưa tay muốn lấy, “Đây là cái gì? Anh bị thương sao? Aunt (cô) mà biết thì sẽ bị hù chết.”

Lục Mang nhanh chóng giấu bình thuốc ra cái gối dựa lưng trên sô pha, “Không có, cô đừng nói bậy. Sao hôm nay cô lại đột nhiên đến đây? Hôm qua Thiệu Hàm Hề đã nói với tôi rồi, Stefanie muốn về London, tôi sẽ về với bà ấy. Cô không cần cố ý chạy đến nói chuyện này với tôi.”

Kiều Phi Tuyết nhoẻn miệng cười, đôi mắt giảo hoạt sáng như sao trời, “Em muốn đi cùng các anh, sợ bố mẹ không đồng ý nên xin anh giúp đỡ.”

Lông mày Lục Mang nhíu lại, “Công việc của cô không bận à? Không phải chuẩn bị cho show thời trang tháng một sao?”

“Đây đâu có phải là show gì lớn, tùy tiện ứng phó chút là được. Dù sao thì em cũng muốn về London với mọi người. Cứ vậy đi. Giờ em gọi cho Thiệu Hàm Hề, kêu anh ấy tới nấu cơm cho chúng ta, em đói rồi.”

“Nấu cơm… Ra ngoài ăn, không có thời gian đi mua đồ ăn.” Lục Mang nói xong thì đứng dậy, đi vào phòng ngủ, cầm chặt bình thuốc trong tay.

Kiều Phi Tuyết nhìn thấy, trong lòng như có một bình giấm chua đổ ra, mỗi một tế bào trên người đều chua. Cuối cùng vẫn không thể không lấy điện thoại ra, gọi cho Thiệu Hàm Hề, hẹn cùng ra ngoài ăn trưa.

Không lâu sau, Thiệu Hàm Hề đã đến, vừa lúc gặp phải Lục Mang cùng Kiều Phi Tuyết ra cửa, anh ấy hơi bất ngờ, “Không phải cùng đi mua đồ ăn nấu cơm sao? Anh còn chuẩn bị kêu hai đứa cùng đi mua đồ ăn. Sao lại đột nhiên muốn ra ngoài ăn?”

Kiều Phi Tuyết chỉ mỉm cười, tỏ vẻ không liên quan đến cô ấy, Lục Mang im lặng không lên tiếng, lại tiến vào trạng thái suy nghĩ đâu đâu.

Cuối cùng, ba người cùng xuống lầu, ra khỏi cửa chung cư, Thiệu Hàm Hề nói chuyện phiếm với Kiều Phi Tuyết, hai người đó đi ở phía trước, Lục Mang cách họ vài mét, chậm rãi dẫm lên con kiến.

Bóng dáng ba người họ rời đi, trùng hợp rơi vào mắt Ninh Trừng đang đứng bên cạnh chung cư gọi điện thoại.

Sau khi ra khỏi chung cư, cô gọi cho Lâm Khiếu Ba, nói chuyện vụ án của Lưu Tiểu Đồng phải tiếp tục điều tra, Lâm Khiếu Ba liên tục đồng ý. Cuối cùng là nhắc tới chuyện Cục phó Tống mời ăn cơm, cô không trực tiếp từ chối, chỉ nói Lục Mang bị thương, chuyện ăn cơm có thể lùi lại hay không.

Lâm Khiếu Ba nhanh chóng hiểu ý của cô, “Ninh Trừng, nếu giáo sư Lục không muốn ăn thì mọi người chiều theo anh ấy, anh ấy có đặc quyền này. Nhưng chúng ta không giống, Cục phó Tống chủ động đưa ra lời mời chúng ta ăn cơm, ông ấy là lãnh đạo, chúng ta làm sao mà từ chối? Anh ấy không đi, hai chúng ta đi, đến lúc đó tôi tới đón cô. Cứ như vậy đi, tôi đi họp đã. Tạm biệt.”

“…” Ninh Trừng còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã kết thúc.

Cô nghe thấy Lâm Khiếu Ba nói đi họp, cũng ngại gọi lại để dong dài. Nghĩ thầm, còn thời gian một ngày, nói không chừng Lục Mang sẽ thay đổi chủ ý, cô cũng có thể nghĩ biện pháp khác, thuyết phục anh đi.

Cô cũng không biết vì sao mình lại nhất thiết muốn Lục Mang cùng đi như vậy. Có lẽ là vì từ khi cô đi làm tới nay, nói đúng ra là từ một tuần trước khi đi làm, làm việc, tan tầm, mua đồ ăn, nấu cơm, ăn cơm, hình như cô đã quen dù làm chuyện gì thì cũng là anh và cô cùng làm.

Ninh Trừng nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị rời đi, xoay người liền thấy ba người kia hai trước một sau đang ra khỏi chung cư.

Cô liếc mắt một cái là đã nhìn thấy cô gái trẻ tuổi có dáng người cao gầy như người mẫu bên cạnh Thiệu Hàm Hề, tóc dài xõa trên vai, trên người mang chiếc váy màu trắng, bị gió thổi sang một bên, cả người nhìn phiêu dật uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như công chúa nhẹ nhàng xoay múa trong truyện cổ tích.

Tuy Ninh Trừng chỉ nhìn thấy bóng dáng cô ấy nhưng vẫn có thể cảm giác được, trên người cô ấy tản ra loại khí chất thục nữ của danh viện [2].

[2] Danh viện: chỉ những thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, có gia thế hiển hách.

Kiều Phi Tuyết.

Cô lập tức nghĩ đến cái tên này. Vốn cô muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại sợ quấy rầy họ, cuối cùng không tiếng động rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN