Mùa Quýt Chín - Quyển 2 - Chương 27: Nỗi nhớ như biển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Mùa Quýt Chín


Quyển 2 - Chương 27: Nỗi nhớ như biển


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thói quen một khi đã hình thành, là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Ngày hôm nay, Ninh Trừng về đến nhà, nghỉ ngơi cả một ngày, thân thể đúng thật là nghỉ ngơi, nhưng lòng vẫn không thể thả lỏng, cứ cảm thấy giống như chưa hoàn thành chuyện gì đó.

Ngày hôm sau, cô không kìm nén được, trực tiếp đến viện Nghiên cứu. Trước khi đi làm, cô còn muốn dùng giác quan thứ sáu thần kỳ của mình tiên đoán xem, lúc đi làm có thể nhìn thấy Lục Mang không. Nhưng trong đầu cô không có bất cứ dấu hiệu gì nói cho cô, anh có giống cô không, cũng chờ mong việc đi làm.

Sự thật là, Lục Mang không tới, Thường Tử Dương nói, chiều hôm qua anh đã tới một chuyến, hỏi một ít tiến triển của Bạch Cốt Huyền Án, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Ninh Trừng vô cùng hối hận, vì sao chiều hôm qua cô không đi làm?

Đến giữa trưa, cô tính đến nhà anh, giống như bình thường vậy, đi mua đồ ăn nấu cơm. Thường Tử Dương lại nói với cô, đêm qua Lục Mang có gọi cho anh ấy, nói thân thể mẹ anh không khoẻ, phải về Luân Đôn một thời gian, cho nên tạm thời cô không cần nấu cơm cho anh.

Thường Tử Dương nói một thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, suốt một tháng.

Một tháng này, đối với Ninh Trừng mà nói, giống như một sự dày vò. Cô chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm như thế, dường như mỗi một phút mỗi một giây đều bị kéo dài vô hạn. Vào một lúc nào đó, cô chỉ hận không thể trực tiếp quay kim đồng hồ, như vậy thì trời đang sáng lập tức sẽ tối, ngủ một giấc là đến ngày hôm sau.

Lúc cô đi làm, gần như ngày nào cũng hỏi Thường Tử Dương, khi nào Lục Mang về nước. Mỗi lần nghe thấy anh ấy nói chắc là hai ngày nữa, cô sẽ rất hưng phấn, nhưng qua hai ngày, anh vẫn chưa về, loại tâm tình thất vọng này cứ đè nén trong lòng cô nhiều ngày.

Cô lấy được số điện thoại của Lục Mang từ Thường Tử Dương, nhưng bao nhiêu tin nhắn cô gửi đi đều như đá chìm đáy biển. Phí nhắn tin đường dài quốc tế rất đắt, cô cũng không dám gửi liên tục. Muốn gửi WeChat cũng không có khả năng, điện thoại anh chính là đồ cổ, chắc là không có mấy ứng dụng này.

Ban đầu cô còn không cảm thấy gì, nhưng thời gian càng dài, loại cảm giác hoàn toàn không có tin tức này khiến cô nôn nóng bất an, ngay cả làm việc cũng không thể di dời lực chú ý của cô.

Một tháng này, cô cùng Thường Tử Dương bận rộn với Bạch Cốt Huyền Án, vì vụ án của Lưu Tiểu Đồng mà tạm thời gặp trở ngại, Lâm Khiếu Ba cũng tham dự, nhưng lại không có quá nhiều tiến triển. Cô cảm thấy hiệu suất làm việc của mình càng ngày càng thấp, lúc thảo luận với mấy người họ, cô thường xuyên thất thần.

Về sau, mỗi lần tan tầm, cô đều nhanh chóng rời khỏi viện Nghiên cứu, lần nào trong đầu cũng không chịu khống chế mà nhớ tới người đàn ông nào đó, cô liền cố gắng nhét quýt vào miệng. Trước đây biện pháp này rất hữu hiệu, sẽ làm cô bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này, hình như cũng xảy ra vấn đề.

Ninh Trừng không hiểu rốt cuộc là mình làm sao. Một người đàn ông ngạo mạn, độc miệng, lạnh nhạt, cả người toàn là khuyết điểm như thế, vì sao cô cứ nghĩ đến anh? Anh có trở về hay không thì liên quan gì đến cô? Anh không trở lại thì hẳn là chuyện tốt, nói lên không có án mạng gì xảy ra.

Nội tâm cô bắt đầu xoắn xuýt, giải quyết vấn đề này như thế nào đây?

Thứ sáu, Ninh Trừng đến văn phòng từ sớm, vừa vào văn phòng liền thấy trên bàn làm việc của cô có một ly nước chanh, còn có rất nhiều quýt tươi, vừa thấy đã biết đây là quýt nhập khẩu.

Anh về rồi sao?

Ninh Trừng nhìn nước chanh và quýt, trong lòng vui vẻ, đúng lúc đó Thường Tử Dương qua đưa tư liệu cho cô, cô còn chưa mở miệng hỏi anh ấy, anh ấy đã cười nói, “Ninh Trừng, thứ bảy ngày mai em có rảnh không? Chúng ta đến Thời Gian Thấm Thoắt uống cà phê, ngoại trừ anh thì còn một người khác.”

“…” Là giáo sư Lục sao? Vấn đề này, Ninh Trừng thiếu chút nữa hỏi ra miệng, cô trực tiếp gật đầu, “Được, em rảnh, thứ bảy tuần nào em cũng qua đó, em có người bạn làm ở quán cà phê này.”

“Là Hàn Y Lâm sao?” Thường Tử Dương cười hỏi.

“Anh quen Hàn Y Lâm?” Ninh Trừng giật mình.

Thường Tử Dương lắc đầu, “Không quen, nhưng mà hy vọng ngày mai em sẽ giới thiệu để anh và cô ấy quen nhau.” Nói xong, anh ấy đặt chồng tư liệu trong tay lên bàn Ninh Trừng, “Đây là báo cáo phân tích độc lý của Bạch Cốt Huyền Án, em xem trước một chút. Chờ giáo sư Lục trở về, em nói với anh ấy một tiếng.”

Ninh Trừng lấy báo cáo, nhanh chóng lật xem, gật đầu đồng ý, cô xem rất nghiêm túc, Thường Tử Dương rời đi cô cũng không để ý.

Thường Tử Dương vừa rời đi không lâu thì một người phụ nữ có dáng người đầy đặn, quản lý phụ trách phòng hành chính – chị Đan đến đây, cảm ơn với cô, “Ninh Trừng, cảm ơn em mời bọn chị uống nước chanh nha. Cả quýt nữa, chắc là quýt này rất đắt phải không? Em vừa gia nhập viện Nghiên cứu, không cần tiêu pha như vậy. Nhưng mà…” giọng cô ấy đột nhiên đè thấp lại, nhìn bàn làm việc của Lục Mang, rồi lại nhìn về phía Ninh Trừng, “Nếu là người đàn ông nào đó đưa, vậy bọn chị không khách khí nữa.”

“Chị Đan, em không có…”

“Không có bạn trai, chị biết. Nhưng mà chắc là sắp có rồi, đây là chuyện tốt. Bọn chị còn chờ ăn kẹo mừng của em đấy.” Chị Đan nói xong, nhìn thoáng qua bàn làm việc của Lục Mang, không đợi Ninh Trừng giải thích cái gì, nói là còn có việc chưa làm, trong chớp mắt đã rời đi.

Ninh Trừng hơi kinh ngạc, cô không mời họ uống nước chanh, quýt thì thi thoảng cô sẽ mang một ít mời đồng nghiệp ăn, nhưng đều là quýt trong tiệm bán, không giống loại đang ở trên bàn làm việc của cô.

Với lại, vì sao chị Đan cứ nhìn bàn làm việc của Lục Mang? Nước chanh và quýt này là Lục Mang đưa sao? Chuyện này không có khả năng.

Chẳng lẽ anh đã sớm quay lại?

Ninh Trừng nghĩ mãi cũng không ra, vừa uống nước chanh vừa xem báo cáo, trong lòng bắt đầu chờ mong ngày mai đến sớm một chút.

Sau khi tan tầm, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, đến quán cà phê Thời Gian Thấm Thoát trước, muốn hỏi Hàn Y Lâm xem có biết chuyện là như thế nào không.

Ninh Trừng đến quán cà phê, quán cà phê gần như đã kín chỗ. Cô đi một vòng mới tìm mới được chỗ ngồi ở một góc hẻo lánh.

Cô không nhìn thấy Lục Mang trong quán cà phê, nhưng liếc mắt một cái là đã thấy người đàn ông ngày thứ sáu và thứ bảy nào cũng xuất hiện, bên cạnh chỗ của cô. Mỗi lần tới, anh ta luôn ngồi ở hai vị trí cố định, hoặc là một vị trí ở ban công lộ thiên, hoặc là ở góc trong cùng của quán cà phê.

Hàn Y Lâm đang bận, không có thời gian đến đây nói chuyện với cô, cô ngồi trong chốc lát, rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng dậy ngồi sang bàn bên cạnh.

Người đàn ông đối diện, trên người từ đầu đến chân toàn là màu đen, chỉ có chiếc điện thoại trên tay là màu trắng. Vốn anh ta đang nhìn điện thoại chằm chằm, sau khi Ninh Trừng ngồi xuống thì lập tức ngẩng đầu, trưng ra nụ cười tà mị đủ tiêu chuẩn, “Cô Ninh, có chuyện gì sao?”

“Cô Ninh? Sao anh biết tôi họ Ninh?”

“Sao tôi lại không biết bạn của Hàn Y Lâm được. Tôi còn biết nghề nghiệp cao thượng của cô Ninh đây, pháp y, nói đúng ra là pháp y nhân chủng học.”

“Anh điều tra tôi?” Sống lưng Ninh Trừng rét lạnh, trong đầu không chịu khống chế mà hiện lên hình ảnh cả người Hàn Y Lâm toàn là máu, ngã vào ngực của anh ta, “Anh à, tôi mặc kệ anh có mục đích gì, mong anh tránh xa Hàn Y Lâm một chút.”

Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa, lúc này hơi híp lại, “Vì sao? Do tôi tới gần cô ấy sao?”

“Thứ bảy nào tôi tới cũng nhìn thấy anh ở đây. Anh biết Hàn Y Lâm, cũng biết tôi, nếu không phải cố tình điều tra, chẳng lẽ anh dự đoán được? Rốt cuộc anh tới đây là có mục đích gì?”

Người đàn ông đối diện nhếch môi cười tươi, nhìn xung quanh một vòng mới thu lại nụ cười, “Tôi tự giới thiệu trước, tôi họ Tống, Tống Thanh Nam. Là chủ quán cà phê này, Hàn Y Lâm là nhân viên của tôi, còn nghề nghiệp của cô Ninh, xin lỗi, tôi cũng không cố ý nghe lén hai người nói chuyện, nhưng đây là nơi công cộng, đôi khi hai người nói chuyện cũng không nhỏ.”

“…” Ninh Trừng lập tức bị chặn họng.

Tống Thanh Nam vẫy tay, có phục vụ đến đây, là gương mặt mới mà Ninh Trừng chưa từng gặp, “Lấy cho cô Ninh một ly nước chanh, tôi mời khách.”

Người phục vụ vừa đáp ứng vừa ghi đơn, Ninh Trừng muốn từ chối, người phục vụ đã xoay người đi làm việc. Tống Thanh Nam cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác trên sô pha, “Cô Ninh cứ từ từ dùng, tôi còn có việc, đành đi trước. Sau này hai người muốn nói chuyện phiếm có thể vào trong phòng, giờ Hàn Y Lâm đã là cửa hàng trưởng, không cần làm việc của phục vụ, nhưng mà hình như cô ấy rất cố chấp.” Anh ta nói xong, vẫy tay, ý là tạm biệt, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tống Thanh Nam vừa rời khỏi, Hàn Y Lâm lập tức đi đến, ngồi xuống đối diện cô, “Ninh Trừng, cậu đừng hỏi mình, mình cũng không biết chuyện là như thế nào. Điều mình có thể nghĩ đến là, chủ cửa hàng bán cho anh ta.”

“Cho nên quán cà phê này là của anh ta, nhất định là anh ta cố ý! Y Lâm, có phải cậu đắc tội với anh ta không?” Ninh Trừng càng khó hiểu.

Hàn Y Lâm lắc đầu, “Không có. Lần nào tới đây anh ta cũng chỉ ngồi yên, nhiều nhất là vẫy tay gọi đồ. Nửa tháng trước anh ta thành chủ cửa hàng này, nhưng quán cà phê vẫn không khác gì trước kia. Tiểu Sa bận quá, vốn là cậu ấy làm cửa hàng trưởng, lại đẩy đến trên người mình. Chuyện này không liên quan gì đến anh ta.”

Ninh Trừng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lại không thể nói vấn đề ở đâu.

Cô dự đoán được Hàn Y Lâm xảy ra chuyện, cũng dự đoán được Lưu Tiểu Đồng và Hoạ Mi xảy ra chuyện, nhưng bây giờ Hàn Y Lâm vẫn còn bình thường, Lưu Tiểu Đồng tuy bị hoảng sợ nhưng cũng đang từ từ khôi phục, ít nhất là tính mạng không lo. Hoạ Mi biến mất, cô chỉ có thể lý giải là cô ấy đổi chỗ vẽ tranh.

Cuối cùng, cô tự đả thông chính mình, là cô lo lắng nhiều, giống như Lục Mang nói, cái gọi là giác quan thứ sáu không có thật, không có chứng cứ khách quan làm căn cứ, không thể ỷ lại.

Ninh Trừng nhớ ra mục đích hôm nay mình đến đây, hỏi Hàn Y Lâm có nhìn thấy Lục Mang và Thường Tử Dương tới quán cà phê không, hai người họ đến đây lúc nào.

Hàn Y Lâm lờ mờ, “Thường Tử Dương là ai? Cái tên Lục Mang thì cậu đã nói với mình, nhưng mình đã thấy anh ta lần nào đâu, cho dù anh ta tới, mình cũng không biết là anh ta. Trong khoảng thời gian này, đúng là thường xuyên có một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện ở đây. Mình cũng không biết anh ta có phải là người đàn ông mà cậu thích không.”

“Suỵt!” Ninh Trừng hoảng sợ nhìn khắp nơi, may là không ai chú ý tới các cô, cô hạ giọng, “Cậu đừng có nói lung tung.”

“Mình không nói lung tung.” Hàn Y Lâm nghiêm trang trả lời, “Tháng này, lần nào cậu tới mở miệng ngậm miệng cũng là giáo sư Lục thế này, giáo sư Lục thế kia? Khi nào anh ta trở về? Mình cũng muốn gặp anh ta, rốt cuộc là trông như thế nào mới mê hoặc cậu thành như vậy, cả ngày mất hồn mất vía. Tháng này cậu vất vả luyện đàn guitar như vậy, không phải là vì muốn đàn cho anh ta nghe sao? Với lại, cậu học vẽ rồng trên Latte [1] từ mình, có phải cũng vì anh ta không?”

“…” Mặt Ninh Trừng đỏ bừng, may là phục vụ bưng nước chanh tới, cô một hơi uống hết cả ly.

“Cậu uống gấp như vậy làm gì? Đúng rồi, cái gì mà Bạch Cốt Huyền Án của viện Nghiên cứu các cậu, xác nhận thân phận người chết chưa?”

Ninh Trừng vừa uống nước chanh vừa lắc đầu. Uống nước chanh xong, cô cũng không truy hỏi người đàn ông mấy ngày nay Hàn Y Lâm nhìn thấy là ai, dù sao thì ngày mai cũng biết.

Cô vội vàng tạm biệt, về đến nhà liền bắt đầu lục lọi tủ quần áo.

Ngày mai cô nên mặc thế nào đây?

_______________

[1] Ảnh minh họa vẽ rồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN