Cô giữ bí mật để tạo bất ngờ cho mọi người.
Sau khi xuống máy bay vào buổi tối, cô liền bắt taxi ra khỏi phi trường.
Trời tối dần, xe đậu ở một khu dân cư cao cấp.
Vì tên cô đã được báo cho hệ thống bảo an, cô có thể ra vào khu nhà này dễ dàng.
Bên trong đều là các biệt thự độc lập, cảnh quan trong tổng thể rất đẹp.
Có hòn non bộ, có thác nước, có cả một hồ nước nhỏ thả nhiều hoa sen.
Nghĩ đến việc sớm gặp lại Minh Vọng, cô cảm thấy tinh thần thư thái.
Đi qua một đài phun nước nhỏ, cô dừng lại nhìn trong chốc lát, khi vừa định quay đi, cô nhìn thấy một nam một nữ đứng bên khóm tulip hồng phía đối diện đài phun nước.
Người đàn ông mặc áo phông trắng và quần đen.
Có vẻ hôm nay anh không phải tăng ca.
Hôm qua anh vừa nói với cô dự án Giang Bắc ở phía Nam thành phố đã chính thức khởi động, hệ thống giọng nói thông minh bắt đầu bước vào giai đoạn thử nghiệm nội bộ, thời gian tới sẽ rất bận rộn.
Nhưng khi người phụ nữ bên cạnh quay lại, khuôn mặt hiện ra trong tầm mắt Hứa Nguyện, cô mới biết tại sao Minh Vọng lại về sớm như vậy.
Cô đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc xoăn, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.
Hai người không biết nói cái gì, Minh Vọng cười nhẹ, hai người sóng vai nhau như thể một cặp đôi đang đi dạo.
Hứa Nguyện đương nhiên biết người phụ nữ kia là ai.
Bởi vì Hứa Nguyện đã nhìn thấy cảnh này ở công viên Viên Hồ vào một đêm cách đây tám năm.
Cùng một đài phun nước, cùng một đêm, cùng một con người.
Năm cấp 3, có tin đồn Minh Vọng hẹn hò với hoa khôi của trường trung học số 2 Nam Thành.
Tên của nữ sinh đó nghe rất hay, Đình Điềm.
Trong lớp có rất nhiều tin đồn, câu chuyện được truyền tai nhau như thể mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Nhưng Hứa Nguyện lúc đó không tin.
Minh Vọng luôn luôn thờ ơ với các bạn nữ, ba năm trung học anh cũng chỉ làm bạn với vài nam sinh.
Dù bên ngoài nhìn rất hiền lành và lịch sự với mọi người, nhưng đôi mắt anh luôn ẩn chứa sự thờ ơ với mọi việc xung quanh.
Anh không làm rõ tin đồn, để mặc nó lan truyền khắp nơi, cuối cùng còn bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến nói chuyện.
Anh vẫn mặc kệ.
Hứa Nguyện lúc đó nghĩ, xem ra, Minh Vọng cũng lười giải quyết những chuyện vớ vẩn này.
Nhưng một sự kiện đã đập tan mọi suy nghĩ của cô.
Tối đó, công viên Viên Hồ tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc ngoài trời. Cô cũng có mặt ở đó, nhưng là để phát tờ rơi quảng cáo, là công việc cô nhận thêm vào cuối tuần.
Hứa Nguyện nhìn thấy Minh vọng, cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng trốn đi.
Anh không nhìn thấy cô.
Thiếu niên mặc áo phông trắng, quần đen, đi giày thể thao màu đỏ đen, đứng bên bồn hoa ở đầu kia đài phun nước, dường như đang chờ đợi ai đó.
Hứa Nguyện âm thầm trốn ở đài phun nước nhìn anh, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cô quan sát anh một lúc lâu.
Vài phút sau, một cô gái xinh xắn chạy đến chỗ anh.
Cô ấy khoác tay anh, anh mỉm cười, nụ cười mà Hứa Nguyện chưa từng thấy bao giờ.
Đó là những việc mà các cặp đôi thường làm khi hẹn hò.
Hai người vui vẻ đi về phía sân khấu ca nhạc.
Hứa Nguyện cúi đầu, nụ cười đông cứng một cách khó coi, trái tim như bị ai bóp nghẹt, bàn tay cầm tờ rơi tê dại đến mất cảm giác.
Đầu óc cô trống rỗng, thậm chí không biết mình đang ở đâu.
Tin đồn không phải là tin đồn.
“Phụt…”
Đài phun nước văng những tia lạnh lẽo lên mặt cô.
Cô biết lúc này mình trông rất chật vật. Cô cố gắng ngẩng đầu trước mọi hoàn cảnh, nhưng lúc này, nhờ những tia nước quất vào mặt, cô cho phép mình rơi nước mắt.
Cô chôn kỹ bí mật nhỏ, thầm thích anh đã ba năm.
Cho nên lúc này cũng chỉ có mình cô cảm thấy mất mát.
Cuộc sống khắc nghiệt không làm cô gục ngã.
Nghèo đói không làm cô gục ngã.
Bạo lực không làm cô gục ngã.
Nhưng nụ cười của anh có thể đánh bại cô.
Chỉ là nụ cười ấy không dành cho cô.
Lúc này Hứa Nguyện mới thẳng lưng, sắc mặt lạnh lẽo, quay người đi ra ngoài trước khi bọn họ tới gần.
Tuổi trẻ của cô không có gì ngoài khó khăn và nghèo túng, vì cuộc sống, cô chỉ biết không ngừng vươn lên khỏi vũng bùn, vì vậy năm đó cô mới có thể rơi nước mắt bên đài phun nước.
Nhưng Hứa Nguyện bây giờ không còn mong manh như thời niên thiếu.
Minh Vọng và Đình Điềm đi tới.
Đình Điềm vừa trở về Trung Quốc, anh trai mua cho cô ấy một căn nhà ở đây, sau khi biết chủ đầu tư căn hộ, cô ấy liền liên lạc với Minh Vọng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Minh Vọng nhướng mắt liếc ngang.
Một dáng người cao và mảnh khảnh đang lướt nhanh qua phía sau hòn non bộ.
Mái tóc ngắn khẽ lay động theo từng bước chân cô.
Ngây người một lúc, anh nói với người bên cạnh: “Xin lỗi Đình Điềm, chuyện hợp tác vui lòng liên hệ với trợ lý của tôi.”
Không đợi Đình Điềm trả lời, anh sải đôi chân dài về phía trước.
Lối vào phụ của tiểu khu là con đường nhỏ yên tĩnh, hai bên là hàng cổ thụ cao lớn.
Người phụ nữ cao và mảnh khảnh đang kéo vali đứng chờ taxi bên đường.
Minh Vọng kéo cổ áo, sau đó thong thả đi tới, đứng bên cạnh cô, nói: “Trở về cũng không nói trước với anh một tiếng.”
Hứa Nguyện không trả lời, chỉ chuyên tâm bấm vào ứng dụng đón taxi.
Xung quanh yên tĩnh, gió đêm chậm rãi thổi qua, làm cho lá cây nhẹ nhàng đung đưa.
Minh Vọng liếc nhanh cô một cái, rút tay ra khỏi túi, nắm lấy cánh tay đang kéo vali của cô.
Cánh tay Hứa Nguyện khựng lại một lúc, sau đó dùng bàn tay đang cầm điện thoại di động chặn tay anh.
Minh Vọng không buông tay, luồn xuống nắm lấy mu bàn tay cô, hơi dùng sức kéo cô về phía mình.
Hứa Nguyện đứng yên không nhúc nhích.
Minh Vọng quay lại nhìn cô, “Em sao vậy?”
Cô quay nhìn anh, ánh mắt bướng bỉnh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, thời gian như tạm dừng.
Đôi mắt cô sáng rực, nhưng trong mắt không hề có sự ấm áp.
Một lúc lâu sau, Minh Vọng mới nhẹ giọng nói: “Đừng đứng ngoài này, có việc gì thì về nhà trước rồi nói.” Nói xong, anh lại nắm tay cô đi vào, động tác mạnh mẽ, không cho phép từ chối.
Hứa Nguyện khẽ thở ra một hơi, nhìn theo bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh, cuối cùng cũng đi theo vào.
Cô sẵn sàng cho anh cơ hội để giải thích.
Thật ra chính cô cũng không biết giữa Minh Vọng và Đình Điềm tiến triển thế nào sau khi tốt nghiệp. Từ khi chuyển đến Tô Châu, cô cắt đứt liên lạc với bạn học cũ, thậm chí cũng rất ít khi trò chuyện với Phác Mỹ Linh và Trần Thiến Thiến.
Cô không biết gì về cuộc sống đại học của anh, chỉ sau khi ổn định ở Tô Châu, cô chủ động liên lạc với hai người bạn thân thì mới nghe ngóng được chút ít tin tức, nhưng cũng chỉ là về sự nghiệp của anh.
Trên đường, Minh Vọng một tay kéo vali, tay kia nắm lấy tay cô bước vào trong.
Đi ngang qua đài phun nước, cô không nhìn thấy Đình Điềm.
Vào nhà, Minh Vọng vào phòng thay đồ lấy áo ngủ đẩy cô đi tắm trước. Từ Tân Thị về thẳng đây, chắc hẳn cô đã rất mệt mỏi.
Hứa Nguyện không nói gì, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Đoán chắc cô chưa ăn tối, Minh Vọng nhấc điện thoại đặt đồ ăn giao tới.
Lúc ngồi đợi trên sô pha, anh chợt nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, một lúc sau liền hiểu tại sao cô không muốn vào nhà, lại còn thái độ lạnh lùng khi nhìn thấy anh.
Đặt tay lên tay vịn của ghế sô pha, anh khẽ cười.
Xem ra thời học sinh tiếng tăm anh cũng không phải vừa, ngay cả một cô gái lặng lẽ như cô cũng biết chuyện phong lưu của mình.
—— Hóa ra ngày đó không phải cô không hề để ý đến anh.
Có lẽ là bởi vì hai người chạm mặt khá nhiều lần, mà lần nào cũng để lại ấn tượng đặc biệt trong anh, vì vậy anh không thể ngừng để ý đến cô.
Hoặc có thể cô quá bình tĩnh, quá lãnh đạm khi đứng trước anh, vì vậy anh càng muốn hiểu rõ về cô.
Không hiểu sao, trong năm thứ ba trung học, anh đặc biệt chú ý đến Hứa Nguyện.
Ngay cả khi cô lặng lẽ đi bộ trong khuôn viên trường, anh có thể nhận ra cô trong nháy mắt, ngược lại, cô chưa từng chào hỏi anh bao giờ.
Một lần, cả hai gặp nhau trong văn phòng, giáo viên không có ở đó, chỉ có hai người họ.
Minh Vọng dựa vào bàn, thản nhiên nhìn cô.
Nhìn kỹ, cô là một nữ sinh khá mũm mĩm, nhưng đường nét lại rất thanh tú, làn da cũng rất trắng, bộ dáng ngơ ngác giống như một chú chim cánh cụt nhỏ, trong nháy mắt, trái tim anh bị đánh gục.
Anh rất muốn chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh kia, càng nhìn càng muốn đến gần cô.
Khi cô chớp mắt, hàng mi rung rinh như chiếc quạt nhỏ.
Mấy chục phút sau, thấy cô vẫn ôm một đống bài tập đứng chờ giáo viên ngữ văn, anh nhắc cô có thể để bài tập lại, thầy giáo trở về tự khắc sẽ nhìn thấy.
Lúc đó Hứa Nguyện đã trả lời anh như thế nào?
Minh Vọng thay đổi tư thế dựa vào sô pha suy nghĩ.
Tiểu Hứa Nguyện nghiêm mặt nhìn anh, sau đó mặt không chút cảm xúc quay người lại.
Cơn gió lạnh của mùa đông thổi qua văn phòng, không khí im lặng trong giây lát, cô hoàn toàn phớt lờ anh.
Anh sờ sờ mũi, cảm thấy mặt mình cũng đủ dày.
Sự xấu hổ khiến anh không thể nán lại lâu hơn được nữa, đành bỏ dở bài tập, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Có lẽ lòng kiêu hãnh của tuổi trẻ bị đả kích, cũng có thể vì muốn chứng minh điều gì đó, cùng lúc Đình Điềm chủ động tỏ tình với anh.
Đình Điềm là hoa khôi của trường cấp 3 khác, học giỏi lại xinh đẹp, gia đình có quan hệ làm ăn với gia đình anh.
Sau vài lần đi ăn tối cùng nhau, anh không mặn không nhạt đồng ý ra ngoài ngắm pháo hoa cùng Đình Điềm.
Vì mối quan hệ với anh trai cô ấy, chủ đề hơn giữa hai người cũng rất phong phú.
Đình Điềm dường như đã phát hiện ra Minh Vọng luôn thoải mái khi nhắc đến anh trai cô ấy, vì vậy cố tình kéo chủ đề xoay quanh anh trai mình.
Các học sinh trong trường bắt đầu kể về mối quan hệ của hai người, nhưng Minh Vọng phớt lờ họ.
Con gái rất thích những chuyện tình cảm yêu đương ngoài lề như này.
Trong giờ ra chơi, ba nữ sinh cùng nhau trò chuyện ở ban công bên ngoài lớp học, Minh Vọng nghe đến tên của mình liền vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
Trần Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ – thật sự là đang nhắc đến anh.
Anh liếc nhìn bạn học nữ đang quay lưng lại với mình.
Phác Mỹ Linh ở ngay đối diện, ngước mắt lên liền nhìn thấy anh đứng phía sau, lập tức nháy mắt với hai người kia.
Anh ngẩng cao đầu mạnh mẽ lướt qua cô, tay cầm quả bóng rổ, vẻ mặt như muốn nói: Nhìn xem, bổn thiếu gia rất có sức hấp dẫn đấy.
Đáng tiếc, cô chỉ im lặng ôm ly nước, không thèm nhìn anh, xoay người cúi đầu đi ngang qua anh.
Cô tiếp tục phớt lờ anh.
Quả bóng rổ rơi khỏi tay anh và được người bạn học của anh nhặt lên.
Anh giống như một con khổng tước đang cố gắng xoè đuôi khoe dáng trước mặt cô, nhưng cô vẫn làm như anh không tồn tại.
Ngày hôm đó, anh dường như thi đấu quyết liệt hơn rất nhiều, cắn chặt đối thủ, sau một ván đấu, điểm số đã được nới rộng gấp mười lần.
Bây giờ nhìn lại cảm thấy thật buồn cười, khi còn trẻ, tâm tư của thiếu niên vừa nhạy cảm vừa lãnh đạm.
Anh thật lòng không muốn thừa nhận, rằng mình đã bị nữ sinh mũm mĩm lạnh lùng kia làm cho tâm tình rối loạn, muốn gây sự chú ý với cô, nhưng lại bị cô liên tục quăng cho cục “lơ.”
Anh vừa tức giận, lại vừa không cam lòng, tâm tình càng thêm rối loạn.